Q.8 - Chương 703: Sự kiện cưỡng chế phá dỡ đổ máu (3)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

An Tại Đào ở Yên Kinh cùng với Lưu Ngạn, Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc trải qua những ngày hạnh phúc, ấm áp. Ba cô gái vì ở lại với hắn mà không đi làm. Bốn người cùng với hai đứa bé, đến khu du lịch ở Kinh Giao chơi hai ngày. An Tại Đào vứt bỏ công việc sang một bên thì ba cô gái cũng vậy.

An Tại Đào di động dường như là đã quên, vẫn không mở máy. Khi hắn biết Hầu Dương Minh đã chủ đạo trong sự kiện cưỡng chế, phá dỡ, khiến cảnh dân xung đột, dẫn đến đổ máu, thì giới truyền thông trong nước đã chú ý mãnh liệt. Đến hôm nay thì đã trở thành một tin tức nóng hổi trong cả nước.

Một nhà sáu người từ Kinh Giao trở về vào ban đên, An Tại Đào từ nhiều trang web mà phát hiện được tin tức sự kiện Phòng Sơn cưỡng chế dẫn đến đổ máu. Mà cũng chính trong buổi tối đó, tiêu điểm của đài truyền hình CCTV cũng đã phát tiết mục Phòng Sơn cưỡng chế phá dỡ.

Hạ Hiểu Tuyết tùy ý mở TV, trong lúc vô tình xem được tin tức này thì giật mình kinh hãi, liền hô một tiếng:

– Ông xã, anh mau đến đây đi, là đang nói đến Phòng Sơn của anh đó, cưỡng chế, phá dỡ, lại còn đả thương người.

An Tại Đào mặt không chút thay đổi bước nhanh đến. Hình ảnh xuất hiện làm cho sắc mặt của hắn có chút sa sầm xuống, là hiện trường của khu xây dựng trường đại học Đông Sơn. Trước mắt bừa bãi, tiếng máy xúc đất, máy kéo, trong loa truyền đến giọng nói của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Hầu Dương Minh tuyên bố giải phóng mặt bằng. Tại một góc hình ảnh là hình ảnh một nông dân địa phương đang bị bốn cảnh sát có vũ trang bao vây.

TV lại truyền đến âm thanh trong trẻo của người nữ dẫn chương trình:

– Quý vị vừa mới nhìn thấy hiện trường của một khu giải phóng mặt bằng. Hình ảnh đang được phát lên là một người nông dân đang bị cảnh sát vũ trang bắt giữ tên là Lý Tông Thuận. Hôm đó, anh ta đã bị tạm giam tại chỗ, với lý do là cản trở nhân viên thi hành công vụ, khiến việc thi công không thể tiến hành, quyết định tạm giam mười ngày.

Người nữ dẫn chương trình dừng lại, hình ảnh lại chuyển đến một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên CCTV.

– Lúc đó có rất nhiều người mặc trang phục cảnh sát bao vây, rồi dùng máy cào cào sập nhà của tôi. Một đám cảnh sát đó không cho tôi và người nhà của tôi làm gì cả.

– Tôi nói: Xin ngài đưa ra văn bản cưỡng chế phá dỡ. Người đó nói là không có. Tôi nhìn vào tấm thẻ công tác mà anh ta đeo trước ngực, anh ta lập tức lấy tay che lại, xoay người bỏ đi. Một số người mặc trang phục rằn ri lại tiến vào nhà của tôi, lấy những thứ trong nhà ném ra ngoài. Mẹ của tôi xoay người muốn chạy vào trong phòng lấy thứ gì đó thì bị một tên cảnh sát hung tợn túm lấy hai ngón tay của mẹ tôi, kết quả là da ngón tay phải của mẹ tôi bị tróc ra, gân tay cũng bị đứt. Bốn người cảnh sát cao lớn đã lôi mẹ tôi ra ngoài.

– Anh ta giơ tay bắt lấy tôi, theo sau là một số người nữa đẩy tôi ngã xuống đất. Một đám người vây quanh lấy tôi, trong đó có một người dùng chân đá vào gáy của tôi. Lúc ấy tôi cảm thấy có một cái mắt kính từ đằng sau bay ra ngoài. Định thần lại, tôi mới biết được cha của mình vì bảo vệ tôi mà quên thân mình, mới khiến tôi không bị người kia đá cái thứ hai. Nhìn mắt kính rơi trên mặt đất bị dẫm nát, tôi cảm thấy đau lòng.

Giọng nói của chàng thanh niên có chút nghẹn ngào, An Tại Đào nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng có chút co giật.

Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng bước đén, kinh ngạc nói:

– Sao lại thế này?

Hạ Hiểu Tuyết thật cẩn thận nhìn sắc mặt của An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:

– Phòng Sơn phát sinh sự kiện cưỡng chế phá dỡ đến nỗi lên ngay CCTV. Đúng rồi, ông xã, sao anh không biết việc này vậy? Anh mới đến Yên Kinh có hai ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy? Anh không có ở Phòng Sơn, làm sao có người dám hạ quyết định? Có phải Dương Hoa hay không?

An Tại Đào chậm rãi lắc đầu:

– Không rõ lắm, anh cũng mới từ trên mạng đọc được tin tức này.

An Tại Đào nói xong thì cầm lấy chiếc điện thoại của mình trên bàn, sau đó im lặng mở máy. Vừa mới mở máy lên, tin nhắn không ngừng dội đến. Hơn mười người gọi đến và vô số tin nhắn như ong vỡ tổ hùng dũng tiến vào.

An Tại Đào xem qua, thì toàn là của Dương Hoa và Mã Hiểu Yến nhắn cho hắn. Hắn im lặng gọi điện thoại cho Dương Hoa. Dương Hoa nhận được điện thoại của An Tại Đào khi đang ở hiện trường giải phóng mặt bằng. Hiện trường đã bị phong tỏa, rất nhiều máy móc thi công đã lui ra ngoài, đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều cán bộ Phòng Sơn và thôn dân địa phương tập trung tại hiện trường. Có người chờ đợi quyết định của thành phố, mà cũng có người đến xem náo nhiệt.

– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lão Dương?

An Tại Đào sắc mặt thay đổi, đột nhiên trở nên sẵng giọng.

Nghe được giọng nói của An Tại Đào, Dương Hoa không khỏi vui mừng:

– Bí thư An, rốt cuộc là đã liên lạc được với anh. Tôi ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh suốt mà không được.

– Ở nhà tôi có việc gấp nên không để ý đến điện thoạt hết pin. Tôi vừa mới khởi động máy. Cô đừng nói nhiều, nói vào chuyện chính đi.

An Tại Đào thản nhiên nói.

– Là như vầy, Bí thư An, sáng ngày hôm qua, tôi nhận được một tin tức khẩn cấp. Khi tôi đến nơi thì toàn bộ thôn Phòng Nam đã bị tiến hành cưỡng chế phá dỡ hơn phân nửa. Một nửa nhà ở của thôn dân đã bị máy ủi sạch, rất nhiều thôn dân không kịp thu dọn đồ đạc của gia đình mình.

Dương Hoa thở dài một tiếng:

– Tình huống cơ bản là như vậy, Bí thư An, anh hãy mau trở về.

An Tại Đào nổi giận nói:

– Là ai muốn cưỡng chế phá dỡ? Tôi ở thành phố đã luôn mãi nhấn mạnh rằng, Phòng Sơn chúng ta tuyệt đối không thực hiện cưỡng chế phá dỡ, tuyệt đối không lợi dụng quyền chức của mình để xâm hại lợi ích của người dân. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

– Là Phó chủ tịch thành phố Hầu làm!

Dương Hoa do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

– Có thể vì bảo đảm kỳ hạn công trình mà anh ta có chút vội vàng. Tôi đã ra lệnh ngưng giải phóng mặt bằng, tất cả đội ngũ thi công và máy móc toàn bộ rời khỏi hiện trường. Hiện tại tôi đang cùng với các đồng chí khác đến làm công tác trấn an quần chúng.

– Hầu Dương Minh? Ai cho anh ta có quyền làm như vậy? Ai cho anh ta tùy ý làm bậy?

An Tại Đào lớn tiếng quát hỏi:

– Sự kiện lớn như vậy, lãnh đạo tỉnh có hỏi đến hay không?

– Bí thư An, vừa rồi, Chánh văn phòng Chu của UBND tỉnh đã gọi điện thoại cho tôi, nói Chủ tịch tỉnh Hám và các lãnh đạo khác của tỉnh rất chú ý đến việc này, yêu cầu chúng ta lập tức ngưng ngay việc cưỡng chế phá dỡ, vừa làm công tác trấn an quần chúng, vừa điều tra rõ sự tình. Sau đó báo cáo với tỉnh.

An Tại Đào hơi trầm ngâm một chút:

– Cô Dương, cô hãy khống chế cục diện, làm tốt công tác trấn an quần chúng. Mặt khác, hễ là nhân viên tham gia cưỡng chế phá dỡ thì ngay tại chỗ tạm thời cách chức đợi điều tra. Tất cả những quần chúng bị thương phải được chạy chữa và chi phí sẽ do thành phố gánh vác. Tôi sẽ lập tức về ngay, hết thảy chờ tôi về rồi nói sau.

9h tối hôm đó, An Tại Đào suốt đêm chạy về Phòng Sơn. Hạ Hiểu Tuyết và hai cô gái phái hai lái xe lái một chiếc xe việt dã đưa An Tại Đào trở về. Đi tốc độ cao, một đêm chạy như bay, 9h sáng hôm sau đã chạy đến thành phố Thiên Nam. Sau khi ở Thiên Nam ăn một chút gì đó rồi lại tiếp tục hướng Phòng Sơn đuổi đến.

Trên đường trở về Phòng Sơn, An Tại Đào nhận được tin tức, lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh đối với sự kiện này vô cùng chú ý. Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên đã đích thân phê chỉ thị, yêu cầu thành phố Phòng Sơn lập tức điều tra cho rõ chân tướng rồi báo cáo kết quả lên Tỉnh ủy. Còn Chủ tịch tỉnh Hám cũng bảo thư ký gọi điện thoại cho An Tại Đào, khiến An Tại Đào tận lực làm tốt công tác trấn an quần chúng, tránh cho tình thế càng thêm nghiêm trọng. Đồng thời, lập tức tiến hành điều tra, rồi công khai với giới truyền thông, chịu sự giám sát của xã hội.

Buổi trưa, An Tại Đào về đến Phòng Sơn, trực tiếp ngồi ô tô đến thẳng hiện trường giải phóng mặt bằng.

Tại hiện trường, tuy rằng vẫn bị cảnh sát phong tỏa, thôn phía nam vẫn bị một dải băng màu vàng quây lại, nhưng cách thôn không xa vẫn tập trung các phóng viên đến từ các nơi trong nước và trong tỉnh. Trong đó, An Tại Đào còn phát hiện một chiếc xe của đài CCTV đang đậu ven đường.

An Tại Đào xuống xe, vội vàng bảo hai lái xe của tập đoàn Long Đằng:

– Phiền hai người đã đưa tôi về, trở về nói với Hiểu Tuyết, tôi đã về nhà bình an.

– Vâng, Bí thư An, ngài đi thong thả.

Một lái xe thò đầu ra, thấy An Tại Đào bước vào trong thôn đang hỗn độn, cũng không ở lại lâu làm gì, liền quay đầu xe trở về.

An Tại Đào đến chỗ dải băng cảnh giới màu vàng, vừa muốn băng qua thì hai ba người cảnh sát nhân dân không biết từ đâu xông ra, quát lớn vài tiếng, đột nhiên nhận ra là Bí thư Thành ủy An Tại Đào thì liền khẩn trương kính cẩn chào hỏi:

– Bí thư An, ngài đã đến.

An Tại Đào gương mặt bình tĩnh gật đầu:

– Chủ tịch thành phố Dương đâu? Các lãnh đạo thành phố có ai ở đây không? Bảo họ ra gặp tôi.

Một người cảnh sát nhân dân lập tức chạy đi, còn người còn lại thì cung kính nói:

– Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương, Phó chủ tịch thành phố Mã, Phó chủ tịch thành phố Hầu, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Âu Dương, Cục trưởng Cục Công an Hình đều ở đây. Các lãnh đạo đang ở trong thôn tổ chức một cuộc họp.

Không bao lâu sau, Dương Hoa đi đầu, mang theo một đám cán bộ lãnh đạo thành phố vội vàng từ trong thôn đi ra, nhìn thấy An Tại Đào, Dương Hoa cười nói:

– Bí thư An!

An Tại Đào hướng Dương Hoa thản nhiên gật đầu, không hỏi tình hình cụ thể mà đột nhiên hướng tân Cục trưởng Cục Công an Hình Vĩnh Sinh trầm giọng nói:

– Hình Vĩnh Sinh, ai cho anh phái nhiều cảnh lực đến đây? Anh là Cục trưởng Cục công an, không ở cơ quan làm việc chạy đến đây làm gì? Toàn bộ cảnh sát nhân dân đến đây là do các người phái đến? Ngay cả các người cũng muốn làm cưỡng chế, phá dỡ? Các người là cơ quan quốc gia, giữ gìn tôn nghiêm và ổn định xã hội, sao lại làm như thế?

An Tại Đào lời này có chút nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là rất nặng. Hình Vĩnh Sinh chợt biến sắc, gương mặt đỏ bừng, ngập ngừng không nói ra lời.

– Còn nữa, ai cho các người phong tỏa nơi này, vậy quần chúng sống như thế nào? Lập tức rút lui hết cho tôi.

Hình Vĩnh Sinh mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết nói lời nào, chỉ có điều vụng trộm liếc mắt nhìn Dương Hoa. Dương Hoa cười nói:

– Bí thư An, là tôi bảo họ duy trì hiện trường một chút. Tôi chủ yếu là sợ phiền phức sẽ tiến thêm một bước mở rộng. Đối với thôn dân thì chúng tôi không có bất luận một hạn chế nào.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, cũng không tiếp tục truy hỏi. Hắn bước đi, đứng vào giữa một đống hoang tàn, mắt nhìn những căn nhà bị hủy đi hơn phân nửa, sắc mặt âm trầm.

– Cô Dương, chúng ta ở đây mở một cuộc họp.

An Tại Đào quay đầu nhìn Dương Hoa:

– Cô hãy đem tình hình cụ thể nói cho tôi biết.

– Bí thư An, tình huống cụ thể là như thế này.

Dương Hoa đem sự việc nói qua một lần, sau đó cười nói:

– Bí thư An, thôn dân bị cưỡng chế phá dỡ nhà đã được an bài ở nhà khách Phòng Sơn, những quần chúng bị thương thì được đưa đến bệnh viện để trị liệu. Có ba người bị thương nhẹ, một người bị thương nặng. Trong đó có một học sinh của trường trung học Phòng Nam. Tôi đã bảo trợ lý Chủ tịch thành phố Trương Trí Hằng đích thân đến bệnh viện số một Phòng Sơn để chỉ huy việc cứu chữa quần chúng bị thương. Về phần phải giải quyết hậu quả như thế nào thì xin Bí thư An ra chỉ thị.

– Xử lý làm sao đây?

An Tại Đào thần sắc không thay đổi, trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ xử lý ra sao thì ở trên tất sẽ có quyết định. Tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.

– Trước cứ giải quyết tốt hậu quả, về phần xử lý như thế nào thì chờ chỉ thị của tỉnh.

– Trước mắt chúng ta cần làm thích đáng việc giải quyết hậu quả, tận lực vãn hồi ảnh hưởng tiêu cực. Thứ nhất, lập tức công khai tuyên bố việc cưỡng chế phá dỡ này là sai lầm, vi phạm quy định, là lạm dụng chức quyền hành chính, phải đình chỉ cưỡng chế phá dỡ ngay. Thứ hai, Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến cùng các đồng chí của Ủy ban Xây dựng và Bộ Dân chính mau chóng xuất ra một phương án bồi thường. Tài sản tổn hại của quần chúng nhiều ít như thế nào thì đều phải xác minh rõ ràng, dựa theo giá thị trường cao nhất mà bồi thường. Thứ ba, Tiết Liệt, anh hãy mang người đến khu mới của Phòng Sơn, xâm nhập vào xã, thị trấn để tiến hành kết nối giao lưu với quần chúng, tận lực thỏa mãn những yêu cầu hợp lý của họ, trấn an quần chúng. Thứ tư, cô Dương, cô hãy đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố đến bệnh viện để thăm hỏi quần chúng bị thương. Thứ năm, lập tức tổ chức một cuộc họp báo, để cho các phóng viên bên ngoài có thể vào thôn phỏng vấn, ai bài đài truyền hình thành phố tiến vào hiện trường để trực tiếp. Tôi muốn phát biểu một chút trên TV, hướng thôn dân thôn Phòng Nam và toàn bộ nhân dân thành phố một lời xin lỗi công khai.

An Tại Đào đứng một chỗ, an bài công tác, không thèm liếc mắt nhìn Hầu Dương Minh. Hầu Dương Minh thần sắc tái nhợt đứng giữa đám người, không nói được một lời.

Nửa tiếng sau, việc phong tỏa thôn Phòng Nam đã được rút hết. Ngoại trừ một số bộ phận ở lại hiện trường để duy trì trật tự và dự phòng chuyện xảy ra. Đại bộ phận cảnh lực đều rút khỏi thôn Phòng Nam.

Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, Trưởng ban Tuyên giáo Tôn Quảng Sinh và người của ban Tuyên giáo mang theo một đám phóng viên truyền thông chạy đến. Còn xe truyền hình trực tiếp của đài truyền hình Phòng Sơn cũng đến, đặt bốn chiếc camera bốn góc để truyền hình trực tiếp.

Trong đống hoang tàn không chịu nổi, với một đám cán bộ đứng ở phía sau, An Tại Đào một mình một trạm, đối mặt với đám phóng viên truyền thông.

Trước mặt An Tại Đào tạm thời được đặt một cái bàn, trên bàn là micro và bút ghi âm. Hắn cầm trong tay một cái loa lớn, sắc mặt ngưng trọng cất cao giọng nói:

– Các vị bằng hữu giới truyền thông, đầu tiên tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn hoan nghênh mọi người đến đây. Đối với lần cưỡng chế phá dỡ sai quy định này, Thành ủy và UBND thành phố chúng tôi cảm thấy rất đau lòng. Thái độ chúng tôi rất kiên quyết, lập tức chỉnh đốn và cải cách sửa chữa, hoan nghênh các đồng chí trong giới truyền thông đến Phòng Sơn phỏng vấn. Đối với sự kiện này chúng tôi hoàn toàn công khai.

– Có sai thì sẽ thừa nhận và đối mặt. Sau đây, tôi đơn giản hướng các vị truyền thông thông báo về nguyên nhân gây ra sự việc này.

An Tại Đào đứng nơi đó, cao giọng nói. Tốc độ không chậm, không nhanh, luôn mãi nhấn mạnh về sự kiện cưỡng chế phá dỡ phát sinh không phải là quyết sách của tập thể Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn, mà là do Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý hạng mục này Hầu Dương Minh cứ tùy tiện, cố chấp, lạm dụng chức quyền đẩy mạnh kết quả.

– Bí thư An, tôi là phóng viên Tiết Hồng Diễm của kênh tin tức đài CCTV. Tôi có một vấn đề, mà đây cũng là vấn đề chung của các đồng nghiệp trong giới truyền thông. Một công trình lớn như vậy, một cuộc cưỡng chế phá dỡ quy mô như vậy, nếu như không có ngài là Bí thư Thành ủy gật đầu hoặc là không có Chủ tịch thành phố Dương Hoa gật đầu thì Phó chủ tịch được phân công ở dưới sao có khả năng tự tiện làm chủ như vậy? Xin thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này không phù hợp với lẽ thường. Không biết Bí thư An giải thích như thế nào đây?

Một nữ phóng viên gương mặt thanh tú chen chúc lên, đưa micro trước mặt An Tại Đào.

An Tại Đào im lặng gật đầu, không bất luận do dự nào nói:

– Phóng viên Tiết, câu hỏi mà cô đặt ra rất hay. Công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn là công trình trọng điểm của toàn bộ tỉnh. Nói chung, nếu không có nhân vật số một như tôi gật đầu thì không có khả năng đẩy mạnh. Nhưng lúc này đây có chút tình huống đặc biệt, bộc phát đột nhiên. Cùng ngày cưỡng chế phá dỡ, tôi đã dựa theo trình tự của tổ chức, hướng bộ môn có liên quan của Tỉnh ủy báo cáo xin phép, và cũng cùng với đồng chí lãnh đạo khác của Thành ủy ra mặt. Khi đó thì nhà tôi ở Yên Kinh có việc nên tôi về Yên Kinh ba ngày. Mà lúc ấy, Chủ tịch thành phố Dương Hoa đã tham gia vào cuộc khảo sát ở Lâm Châu do UBND tỉnh tổ chức nên cũng không có ở nhà.

– Đồng chí phóng viên nếu không tin, có thể hướng Tỉnh ủy và bộ môn có liên quan của UBND tỉnh để điều tra xác minh, chứng thực.

An Tại Đào thản nhiên cười, lại trầm giọng nói:

– Hai vị chủ quản của Phòng Sơn không ở Phòng Sơn trong thời gian ngắn ngủi hai, ba ngày, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Hầu Dương Minh vì cam đoan đúng kỳ hạn, hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ mà tỉnh giao cho, nên nóng lòng đưa ra quyết sách cưỡng chế phá dỡ sai lầm. Quyết sách này đã vi phạm quy định, là hành viên lạm dụng chức quyền nghiêm trọng. Thành ủy vì quyết sách sai lầm này mà tiến hành lập tức sửa chữa, đưa ra phê bình nghiêm túc với đồng chí Hầu Dương Minh, đồng thời tạm đình chỉ công tác của anh ta.

– Đồng chí Hầu Dương Minh đưa ra quyết sách sai lầm, hội nghị thường vụ Thành ủy của chúng tôi hôm nay lập tức họp nghiên cứu xác nhận, xong rồi sẽ báo cáo lên Tỉnh ủy và UBND tỉnh. Đối với những cán bộ tham gia sự kiện cưỡng chế thô bạo, làm thương tổn quần chúng, chúng tôi cũng sẽ tiến thêm một bước điều tra, sau đó nghiêm trị. Những gì nên điều tra thì điều tra, nên khai trừ thì khai trừ, nên xử lý theo pháp luật thì xử lý theo pháp luật, kiên quyết không dung túng cho những người vi phạm. Chúng ta đều đã công khai với giới truyền thông, hoan nghênh mọi người bất cứ lúc nào cũng có thể giám sát.

– Đồng thời, ở thành phố cũng đã khẩn cấp bồi thường cho những quần chúng bị thương hoặc có tài sản bị hư tổn. Chúng tôi sẽ tận khả năng của mình để thỏa mãn yêu cầu hợp lý của quần chúng. Việc này cũng hoan nghênh mọi người giám sát.

– Cuối cùng, tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn, hướng tất cả thôn dân của thôn Phòng Nam, hướng toàn bộ nhân dân thành phố tiến hành công khai xin lỗi. Là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, phát sinh chuyện như vậy, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Tôi sẽ lập tức hướng Tỉnh ủy và UBND tỉnh làm bản kiểm điểm, yêu cầu được xử phạt. Xin mọi người cứ tin tưởng, chính quyền Đảng ủy chúng tôi là chính quyền của người dân, vì dân mà làm, vì dân mà tính toán. Sự kiện lúc này là một bài học nghiêm khắc đối với chúng tôi. Chúng tôi sẽ ghi nhớ chặt chẽ. Công tác sau này xin mời mọi người tiến hành nghiêm khắc giám sát.

Nói xong, An Tại Đào cúi người thật sâu, tư thế xin lỗi duy trì ước chừng mấy phút đồng hồ.

Tại hiện trường yên tĩnh không một tiếng động. Mặc kệ sự kiện ác liệt đến cỡ nào, sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đến cỡ nào, nhưng Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn đã khẩn cấp ứng đối, thừa nhận sai lầm, có gan công khai cho dư luận quản chế và lập tức sửa chữa thái độ sai lầm, cùng với thái độ công khai kiểm điểm, xin lỗi khiến cho các phóng viên đều cảm thấy tán thưởng.

Nói trắng ra, hiện tại tốc độ phát triển kinh tế trong nước rất cao, các thành phố đều tiến hành xây dựng với khí thế hừng hực, bất cứ một thành phố nào mà không có sự kiện cưỡng chế phát sinh? Chỉ có điều Phòng Sơn lúc này đây lại đúng dịp khiến cho dư luận chú ý cao độ, trở thành tiêu điểm trong dư luận mà thôi.

Là chính quyền Đảng ủy địa phương, có thể công khai sửa chữa sai lầm, tiếp nhận phỏng vấn, Bí thư Thành ủy còn đại diện cho Đảng ủy công khai xin lỗi. An Tại Đào đã dùng hành động thực tế đúng chỗ nên chiếm không ít sự thông cảm của mọi người.

Cái gọi là dư luận có thể giết người nhưng cũng có thể cứu người. Thái độ này của An Tại Đào, nhìn như là khuyết điểm tự phát, nhưng kỳ thật là bị động trở thành chủ động, đứng ở một cục diện bất lợi mà xoay chuyển tình thế.

Đương nhiên, cũng có người ở sau lưng ngờ vực, chuyện này dường như có chút quá mức trùng hợp và quỷ dị. Một Phó chủ tịch thành phố làm sao dám không trưng cầu ý kiến của lãnh đạo chủ chốt mà đã tự tiện làm chủ?

Tuy nhiên, sự ngờ vực này nhanh chóng lại được hóa giải. Có những phóng viên bên ngoài, thông qua con đường nào đó, biết được bối cảnh và thân phận của Hầu Dương Minh. Mà như vậy thì hết thảy đều có vẻ thuận lý thành chương. Không ít phóng viên cảm thán khinh miệt, rời khỏi Phòng Sơn. Sự kiện đã đến lúc này, đã không còn giá trị để đi tiếp.

Quả nhiên, ngày hôm sau, đại đa số các hãng truyền thông lớn đều đưa tin việc Phòng Sơn thừa nhận sai lầm cùng với việc chỉnh đốn và cải cách lại. Đối với tác phong của Bí thư Thành ủy An Tại Đào, đều tỏ ra tán thưởng. Báo đảng Trung ương, Nhật báo trung ương còn đưa tin trên trang hai với tiêu đề “Sự kiện cưỡng chế phá dỡ tại Phòng Sơn: Quá trình đáng buồn nhưng kết cục đáng mừng”.