Q.8 - Chương 646: Việc hối lộ kỳ lạ

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Việc giáo dục tin tức chính trị đương thời trong hệ thống giáo dục vốn không phải là chuyện xấu. Nhưng trong quá trình chấp hành đã bị biến dạng, trở thành chuyện xấu. Sau khi trải qua một số người ác ý, truyền bá trên mạng internet thì mơ hồ biến thành một tin tức tiêu cực khiến người ta phải xấu hổ.

Lãnh đạo mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng. Là Bí thư Thành ủy, An Tại Đào không vui lập tức hóa thành hành động đối với bộ môn có liên quan. Cổ Trường Lăng và Hoàng Phủ Cương vừa mới trở lại quận, thì lập tức mời dự họp phòng Giáo dục, chỉnh sửa lại phương pháp giáo dục “tên lãnh đạo”. Dựa theo thành phố an bài, Ban tuyên giáo Thành ủy, Ban Tin tức phố hợp với báo nghiệp Phòng Sơn xâm nhập vào phỏng vấn hệ thống giáo dục khu Lương Sơn, lấy tin viết bản thảo, chuẩn bị tuyên truyền trước mặt dư luận, nhìn thẳng vào vấn đề.

Ban Tuyên giáo Thành ủy và người của văn phòng Thành ủy vốn muốn thông qua Cục công an điều tra xem ai là người đã tung status đó lên mạng, nhưng đã bị An Tại Đào ngăn lại. Internet biểu hiện cho sự tự do, là một nơi để dư luận trong nước có thể lên tiếng. Nếu quản chế việc này thì mất đi điểm mấu chốt cuối cùng. An Tại Đào tuyệt đối không muốn trong nhiệm kỳ của mình lại gây nên dư luận về hành vi quản chế công quyền dư luận trên internet.

Không cần nói đến việc người tung status đó lên mạng có bịa đặt không, cho dù là có khuếch đại và hư cấu, hắn quả quyết cũng không truy cứu xuống.

Vấn đề mấu chốt không phải ở chỗ ai đã tung chuyện này lên mạng mà làm như thế nào để thay đổi tình hình phát sinh, tiêu trừ ảnh hưởng tiêu cực.

Không ngờ Lý Tương lại tự mình mang người xuống phỏng vấn, khiến cho báo nghiệp Phòng Sơn không khỏi chấn động. Mọi người đều đoán rằng, việc này đã khiến cho Bí thư An Tại Đào vô cùng tức giận. Nếu không thì một Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm Chủ tịch tập đoàn báo nghiệp Phòng Sơn, đường đường là một cán bộ thực chức, như thế nào lại tự mình đi phỏng vấn viết bài chứ?

Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào vừa mới đến văn phòng thì một gương mặt không xa lạ, nhưng cũng không quen thân, mang theo nụ cười nịnh nọt, tay còn cầm theo một phong bao nho nhỏ màu đen gõ cửa bước vào. An Tại Đào liếc mắt thì nhận ra, đây là Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu của văn phòng Thành ủy Tiết Bình. “Cô ta đến có chuyện gì không nhỉ?” An Tại Đào có chút không ngờ.

Tiết Bình kính cẩn bước lên trước một bước, nhẹ nhàng nói:

– Bí thư An, chào ngài.

Tiết Bình là cán bộ hạ tầng của văn phòng Thành ủy, cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo như An Tại Đào thì không nhiều lắm. Đứng trước mặt An Tại Đào hiển nhiên là có chút câu nệ và khẩn trương. An Tại Đào cười ha hả:

– Đồng chí Tiết Bình, mời ngồi.

Tiết Bình rất kinh ngạc nhưng chợt hưng phấn lên. Bí thư An không ngờ lại nhận ra mình.

– Cám ơn Bí thư An!

Tiết Bình cảm thấy vui mừng trong lòng, nhớ đến việc của mình nên chân chính lấy hết dũng khí, tiến lên nửa bước, cất cao giọng nói:

– Bí thư An, tôi đến đây là tự đề cử mình. Tôi năm nay 34 tuổi, tốt nghiệp đại học Đông Sơn khoa Trung văn, công tác tại văn phòng Thành ủy đã lâu. Bất kể là kinh nghiệm công tác, thành tích công tác hay là tố chất tổng hợp, cùng với các điều kiện khác, đều rất thích hợp với chức Phó chánh văn phòng Thành ủy. Bởi vậy tôi đây….

Tiết Bình đỏ mặt, từ trong bao lấy ra một bản giới thiệu vắn tắt về bản thân và nghiệp vụ công tác của mình, cung kính đặt trước mặt An Tại Đào. An Tại Đào có chút giật mình. Một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, không ngờ lá gan lại to thế, chạy đến văn phòng của Bí thư Thành ủy để đề cử mình. An Tại Đào nhìn thật sâu vào Tiết Bình, đột nhiên mỉm cười.

Chánh văn phòng Thành ủy Hoàng Phủ Cương được điều đến Lương Sơn làm Chủ tịch quận. An Tại Đào cố ý muốn cho Ủy viên thường vụ Thành ủy Quy Ninh, Trưởng ban thư ký Đồng Hồng Cương tiếp nhận vị trí của Hoàng Phủ Cương, nhưng chưa kịp thực thi mà Ban tổ chức cán bộ khảo sát cũng đang cân nhắc lại. Đồng Hồng Cương phải chờ đợt điều chỉnh tiếp theo.

Cùng đợt điều chỉnh với Hoàng Phủ Cương còn có hai Chánh văn phòng Thành ủy.

Bởi vậy, hiện tại văn phòng Thành ủy giống như rắn mất đầu, chỉ còn có một Phó chánh văn phòng nắm cục diện trong tay. Bước tiếp theo, văn phòng Thành ủy, bất kể là Chánh văn phòng hay là Phó chánh văn phòng cũng đều cần một lần nữa điều phối.

Dựa theo lệ thường của thành phố Phòng Sơn, Chánh văn phòng Thành ủy Phòng Sơn sẽ kiêm luôn chức Phó trưởng ban thư ký Thành ủy cấp chính huyện, còn Chánh văn phòng là cấp phó huyện. Tự dưng có hai cấp phó huyện bỏ không, các cán bộ cấp phòng phía dưới của văn phòng Thành ủy, thậm chí là các cán bộ cấp phòng của các bộ môn khác đều nhắm vào. Cấp phòng đến cấp phó huyện là một cánh cửa quan trọng. Đột phá được cánh cửa này, các cán bộ từ tầng thấp nhất bay lên đến trung tầng, trở thành một cán bộ lãnh đạo. Đương nhiên, cái gọi là tầng thấp nhất và trung tầng chỉ là tương đối cho quan trường địa phương mà thôi.

Nếu ở thủ đô, không cần nói đến cán bộ cấp phó huyện, cán bộ cấp Thứ trưởng cũng đã nhiều như sao trên trời rồi.

An Tại Đào ánh mắt nghiền ngẫm dừng lại trên người Tiết Bình. Người phụ nữ này hơn ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, chỉ có điều là tướng mạo hơi mập. Sao cô ta có lá gan to như vậy? Dám chạy đến tự tiến cử mình?

– Bí thư An!

Tiết Bình thấy thần sắc của An Tại Đào biến đổi, trầm ngâm không nói thì biết mình đã mạo muội. Tuy nhiên, cô năm nay đã hơn ba mươi tuổi, lại không có bối cảnh hay hậu trường, lại còn không có tư tưởng nhào vào bất cứ lãnh đạo nào ôm lấy. Mặc dù thành tích và năng lực công tác cũng không tồi, nhưng lại không có cơ hội đề bạt. Cô cảm thấy nếu mình bỏ qua cơ hội này, thì sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nghe nói An Tại Đào là một người chỉ thích nhân tài, cho nên cô ta mới lấy hết dũng khí chạy đến đây một lần.

Lý Bình nghĩ rằng cô là người của văn phòng Thành ủy, đến gặp An Tại Đào để giao tài liệu nên không ngăn cô lại. Nếu không thì Tiết Bình đã không thể gặp mặt An Tại Đào.

Bí thư Thành ủy không phải ai cũng có thể gặp. Phụ nữ lại càng phải coi chừng hơn. “Người phụ nữ này khá thú vị”. An Tại Đào cảm thấy có chút thú vị, liền mỉm cười nói:

– Đồng chí Tiết Bình, đề bạt cán bộ là công tác của Ban tổ chức cán bộ, cô chạy đến chỗ tôi để đề cử mình là sai chỗ rồi. Như vậy đi, cô cứ về trước, vấn đề của cô, tổ chức sẽ suy xét lại.

An Tại Đào lời nói đương nhiên là khách sáo và ứng phó. Hắn không có khả năng bởi vì Tiết Bình tự đề cử mình mà thỏa mãn suy nghĩ của cô. Nếu ai muốn làm quan cũng đều chạy đến Bí thư Thành ủy tự đề cử mình thì sớm đã lộn xộn rồi.

Tiết Bình có chút thất vọng, liếc mắt nhìn An Tại Đào, đột nhiên lấy từ trong túi xách ra một bao nilon màu hồng, vội vàng đặt lên trên bàn làm việc của hắn, sau đó đỏ mặt chạy đi. Khi An Tại Đào có phản ứng thì cô đã sớm rời khỏi văn phòng của hắn.

Muốn hối lộ mình? Đây là cảm giác đầu tiên của An Tại Đào. Hắn nhíu mày, thuận tay đẩy cái bao sang một bên, cũng không có mở ra xem, khiến Lý Bình gọi Tiết Bình quay trở lại. Nhưng Tiết Bình dường như là không chịu trở về lấy thứ này. An Tại Đào có chút căm tức, bảo Lý Bình gọi cho người của Ủy ban Kỷ luật thành phố đến đây.

Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm Cục trưởng Cục Giám sát Chu Sổ vừa nghe Bí thư An cho gọi, thì lập tức mang theo một số cấp dưới chạy đến văn phòng của An Tại Đào. Đẩy cửa bước vào, thấy An Tại Đào sắc mặt âm trầm, thì có chút câu nệ, cung kính nói:

– Bí thư An!

An Tại Đào quét mắt nhìn Chu Sổ, khoát tay nói:

– Chu Sổ, anh mau mang cái này đi. Đây là của Chủ nhiệm Tiết của phòng Nghiên cứu văn phòng Thành ủy. Mọi người cứ dựa theo quy định mà xử lý.

Chu Sổ giật mình kinh hãi, nhìn cái bao trên bàn An Tại Đào, ánh mắt lóe lên. Chuyện gì đã xảy ra, ai nhìn cũng hiểu được, khẳng định là Tiết Bình đã đút lót Bí thư An. Nhưng không nhận hối lộ thì không nhận, trực tiếp bảo Ủy ban Kỷ luật ra mặt, dường như có chút….Một khi Ủy ban Kỷ luật ra mặt thì tính chất sẽ thay đổi.

Tiết Bình coi như xong rồi. Đối với Tiết Bình thì Chu Sổ cũng biết. Người phụ nữ này tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng rất có năng lực, cũng được xem là cán bộ mũi nhọn cấp phòng của Thành ủy. Nếu năng lực công tác không mạnh, nghiệp vụ không sâu, thì một người vô sắc, vô tiền tài, vô bối cảnh như cô làm sao có khả năng đề bạt lên chức Chủ nhiệm chứ. Chu Sổ cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhìn thấy thần sắc Chu Sổ có chút phức tạp, An Tại Đào làm bộ như vô tình nói:

– Không ngờ cô ta lại dám chạy đến văn phòng của tôi làm điều xằng bậy. Loại này kiên quyết không thể dung túng. Tôi đã cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại khư khư cố chấp.

Nếu không phải Tiết Bình giữa chừng chạy đến đây, An Tại Đào thật không ý thức đến văn phòng Thành ủy như rắn mất đầu. Ngẫm nghĩ một chút, hắn bảo Lý Bình gọi Đồng Hồng Cương lập tức đến ngay. Hắn muốn đích thân tìm Đồng Hồng Cương tiến hành tổ chức nói chuyện, đồng thời dặn Ban tổ chức cán bộ Thành ủy tiến hành khảo sát Đồng Hồng Cương.

Phó chánh văn phòng Bành Quân gõ cửa bước vào, cười nói:

– Bí thư An, nhận được thông báo của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, đã xác định cuối tuần này mời dự họp công khai chính vụ toàn bộ tỉnh, thời gian diễn ra trong hai ngày. Ở tỉnh nói,chúng ta phải chuẩn bị tài liệu điển hình, đồng thời tổ chức hội trường. Kinh phí hội nghị do tỉnh xử lý, chúng ta chỉ hỗ trợ.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, gật đầu:

– Chuyện này vẫn do Phó chủ tịch Dương xử lý, anh cứ tìm Phó chủ tịch Dương báo cáo một chút, bảo cô ấy phụ trách tổ chức. Bảo Cục Quy hoạch, Cục Tài chính, Ủy ban xây dựng, và một vài đơn vị của Ủy ban nhân dân phối hợp. Nhất định phải tổ chức cho thật tốt, khiến Ủy ban nhân dân tỉnh và các lãnh đạo hài lòng.

– Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo cáo với Phó chủ tịch Dương, đồng thời truyền đạt chỉ thị của anh.

Bành Quân gật đầu, đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên nghe An Tại Đào cười nói:

– Bành Quân, anh ở lại chút đi. Tôi có mấy câu muốn hỏi anh.

– Bí thư An, anh có việc gì thì cứ nói.

Bành Quân cung kính nói.

An Tại Đào cười, khoát tay nói:

– Anh không cần phải gò bó như vậy. Anh làm như tôi xa lạ lắm.

Bành Quân ngẩn ra, chợt kính cẩn cười, nhưng không nói gì. Y quan hệ với An Tại Đào rất tốt, nhưng y hiện tại không còn là thư ký của An Tại Đào. Là cấp dưới, y không thể không duy trì khoảng cách với lãnh đạo của mình, chỉ có thể kính cẩn. Dần dà sinh ra một loại khoảng cách vô hình chứ không phải cố ý làm.

An Tại Đào thở dài, kỳ thật thì hắn cũng hiểu điều này, nên không nói về đề tài này nữa, chủ động hỏi:

– Vợ của anh công tác giải quyết như thế nào rồi? Tôi vẫn quên hỏi anh, chị ấy có hài lòng không?

– Vâng, tốt lắm ạ! Ở đội cảnh sát giao thông chính là một đơn vị tốt. Nếu không phải có anh hỗ trợ thì làm sao cô ấy vào làm được. Cám ơn lãnh đạo, cám ơn anh đã quan tâm.

Bành Quân liên tục nói lời cảm ơn.

An Tại Đào đứng dậy cười, vỗ vai Bành Quân:

– Không cần phải khách sáo với tôi như vậy. Nếu vợ con ở nhà đã không còn vấn đề nữa thì công tác của anh có phải hay không cũng nên chuyển đổi. Nếu cứ ở mãi cơ quan thì kỳ thật đối với anh mà nói cũng chẳng phải là chuyện tốt. Anh cần xuống dưới để học tập kinh nghiệm.

Bành Quân có chút không ngờ và cũng có chút chờ mong, cúi đầu kính cẩn cười:

– Công tác ở đâu cũng giống nhau thôi. Mặc kệ công tác ở chỗ nào, tôi cũng đều cố gắng hết mình. Tôi xuất thân là thư ký của anh, tôi không thể làm cho anh mất mặt được.

An Tại Đào lại vỗ nhẹ lên vai Bành Quân, bước đến cửa sổ nhìn những bông hoa bên ngoài đang đâm chồi nảy lộc. Thấy hắn trầm mặc, Bành Quân cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn hắn chờ đợi.

– Anh hãy đến thành phố Quy Ninh, tiếp nhận chức vụ của Đồng Hồng Cương. Hãy làm ở đó vài năm, sau này tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho anh một vị trí cấp chính huyện.

An Tại Đào chậm rãi quay đầu, cười với Bành Quân. Bành Quân trong lòng mừng rỡ, kích động cảm kích nói.

– Cám ơn lãnh đạo, tôi nhất định….

Bành Quân lời còn chưa nói xong thì đã bị An Tại Đào chặn ngang:

– Được rồi, chúng ta không cần nói chuyện này nữa. Hãy nhớ kỹ, anh xuống đó làm phải vững chắc công tác, phát huy sở trường của mình, làm cho người ta tin phục vào thành tích công tác. Là người bên cạnh tôi, tôi không hy vọng anh xuất hiện bất cứ vấn đề gì về kinh tế. Nếu anh gây ra chuyện, thì tôi sẽ là người đầu tiên xử lý anh, tuyệt không nuông chiều.

Bành Quân vô cùng cao hứng rời khỏi phòng An Tại Đào. Có thể có được vị trí của một Ủy viên thường vụ kiêm Trưởng ban thư ký Thành ủy, tuy rằng cấp bậc không có thay đổi vẫn là một cấp Phó huyện, có thể xem như là điều động cùng cấp, nhưng bất kể là chức quyền hay là lợi ích thực tế đều mạnh hơn nhiều so với chức Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.

Ở lại Ủy ban nhân dân thành phố, Bành Quân tạm thời không có cơ hội để thể hiện mình. Công việc của Ủy ban nhân dân thành phố đều do Chu Quân đảm nhiệm, Bành Quân có muốn giải quyết cho cấp chính huyện sợ cũng không dễ dàng gì. Chi bằng để Bành Quân xuống dưới, sau hai năm lại cân nhắc rút về vị trí cấp chính huyện, so với việc ở lại cơ quan thành phố thì có tiền đồ hơn.

Chánh văn phòng Thành ủy kiêm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, đây là một cương vị cấp chính huyện. Đồng Hồng Cương đến văn phòng Thành ủy, bất kể là chức vụ hay là cấp bậc đều là sự đề bạt trọng dụng. Hơn nữa, có thể công tác bên cạnh Bí thư Thành ủy, vì lãnh đạo Thành ủy mà phục vụ, có thể trở thành nhân vật số một của bộ môn trong Thành ủy, Đồng Hồng Cương trong lòng hưng phấn không ngừng.

An Tại Đào nói chuyện với Đồng Hồng Cương hơn nửa giờ, dặn y trở về chuẩn bị bàn giao công tác rồi đến thành phố nhậm chức. Đồng Hồng Cương tất nhiên là không dám chậm trễ, sau khi trở về đang muốn tìm Bí thư Mã kết nối một chút nhưng đột nhiên nhớ đến việc An Tại Đào không có nói khi nào thì thành phố sẽ chính thức quyết định bổ nhiệm, thì liền kiềm nén không đi. Tuy nhiên, y đã bắt đầu công tác chuẩn bị bàn giao công việc cho Bành Quân.

Đồng Hồng Cương đi rồi, Ủy ban Kỷ luật thành phố Chu Sổ lại mang theo hai nhân viên công tác tại Ủy ban Kỷ luật đến, trong tay cầm theo cái bao nilon. An Tại Đào nhíu mày:

– Sao lại thế này?

Chu Sổ kính cẩn cười khổ:

– Bí thư An, thật ngại quá, chúng tôi mang về vật này, vừa mở ra thì thấy….khụ khụ. Hay là Bí thư An, anh hãy tự mình kiểm tra đi.

Chu Sổ đem cái bao mở ra, lấy những gì bên trong đặt lên trên bàn An Tại Đào.

Thấy bên trong không ngờ không phải là những gì mình nghĩ, tiền mặt hay là thứ gì có giá trị, mà chỉ là những tờ bản thảo liên quan đến Thành ủy, còn có bản sao bằng cấp, giấy chứng nhận, bằng khen, văn kiện bài phát biểu cho giới truyền thông tỉnh. Ngoại trừ những cái này, Tiết Bình còn dùng kẹp thêm bảng lương của cô và chồng trong một năm, lại còn có giấy nằm viện suốt một năm, và biên lai viện phí gần đây nhất. Thậm chí còn có những bản sao giấy nợ.

An Tại Đào sắc mặt lóe lên, tiện tay lật những bản báo cáo của Tiết Bình đại diện cho Thành ủy viết, rồi lại nhìn biên lai và bản sao của cô, rồi đột nhiên mỉm cười kỳ lạ.

Người phụ nữ này thật sự không giống như bình thường. Nếu nói bản thảo tài liệu, hoặc bằng cấp, giấy khen chứng tỏ rằng năng lực của cô không tồi. Nhưng còn những bản sao và biên lai viện phí, không nghi ngờ là muốn chứng minh tình trạng kinh tế túng quẫn của nhà cô.

Nhật báo Đông Sơn không lâu sau đó đã phát một tin tức không lớn không nhỏ: “Các bộ môn và các cấp chính quyền bắt đầu công khai danh sách quyền lực”.

– Phóng viên ngày hôm trước đã đến nơi mời dự họp toàn bộ các cấp hành chính trong tỉnh. Trong năm nay, các bộ môn và các cấp của tỉnh đã bắt đầu công khai danh sách quyền lực.

– Căn cứ vào kế hoạch, bộ môn và các cấp chính quyền của tỉnh sẽ toàn diện khai triển việc sắp xếp lại quyền lực công tác, đem các hạng quyền lực tiến hành mã hóa, chế thành mục lục, thông qua người phía chính quyền hướng xã hội công khai, để mỗi một hạng mục quyền lực hành chính đều có căn cứ rõ ràng. Cùng lúc đó, quy trình vận hành làm việc cũng được công khai trên mạng và đổi mới.

– Theo những gì đã biết, Phòng Sơn đã bắt đầu thực hiện việc tiến hành công khai quyền lực hành chính. Sắp tới, Phòng Sơn sẽ công bố danh sách quyền lực của bốn mươi chín bộ môn và đơn vị của thành phố, tổng cộng có 7437 hạng, trong đó Hành chính cho phép là 126 hạng, Phòng Hành chính phạt là 6304 hạng, Hành chính trưng thu là 45 hạng, Hành chính cưỡng chế là 3 hạng, còn các hạng quyền lực hành chính khác là 648 hạng.

Sau khi tin tức này xuất hiện trên báo, chính sách thi hành công khai danh sách quyền lực của An Tại Đào đã chân chính đặt một dấu chấm kết thúc viên mãn. Là điển hình của tỉnh trong việc công khai chính vụ, tương lai cho dù An Tại Đào có rời chức thì người kế nhiệm hắn không thể không tiếp tục.