Q.7 - Chương 505: Nghi hoặc

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bí thư Tống, tôi vừa nhận được thông báo của Uỷ ban nhân dân tỉnh, ngày mốt, Chủ tịch tỉnh Trần muốn dẫn các lãnh đạo ban ngành liên quan của tỉnh đến Phòng Sơn khảo sát điều tra ở tập đoàn Năng Nguyên, đề tài nghiên cứu là dự án khai thác và phát triển nguồn năng lượng mới có yếu tố bảo vệ môi trường trong quá trình đô thị hóa, thời gian khảo sát là cả ngày. Anh xem?

Gọi điện thoại cho Tống Nghênh Xuân, Đông Phương Du cười nói.

Tống Nghênh Xuân giật mình kinh hãi, cảm thấy hơi hoảng hốt. Y đang muốn thừa dịp điều chỉnh cán bộ, từng bước “thanh lý” các cấp dưới thân cận của An Tại Đào, thì đột nhiên truyền tới tin này, y có phần không kịp trở tay, cũng không khỏi nghi thần nghi quỷ.

Thật ra với thân phận của Tống Nghênh Xuân, mà ra tay đối với những người như Lý Kiệt là hơi mất thân phận. Nhưng y càng ngày càng chán ghét An Tại Đào, cho nên y không kìm nổi việc “giận cá chém thớt”, trút giận nhóm Lý Kiệt cho bõ ghét.

Vốn Tống Nghênh Xuân còn hơi kiêng kị An Tại Đào, dù sao hắn cũng đang công tác ở văn phòng Tỉnh ủy, lại được lãnh đạo chủ chốt của

Tỉnh ủy coi trọng. Y cũng không dám đối chọi ngay mặt An Tại Đào, cho nên liền nhân chuyện Tôn Hiểu Linh thử thăm dò phản ứng của An Tại Đào.

Điều y không ngờ là, sau khi Tôn Hiểu Linh bị buộc phải kích động từ chức, An Tại Đào không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến Tống Nghênh Xuân đánh giá sai lầm về An Tại Đào. Trước đây, y vốn đã rất khinh thường An Tại Đào; cho rằng sở dĩ hắn có được vị trí ngày hôm nay là vì được Bí thư Tiếu yêu thích, là hắn chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.

Qua chuyện Tôn Hiểu Linh, Tống Nghênh Xuân càng cho rằng năng lực của An Tại Đào là có hạn, có muốn cũng không đủ sức để chiếu cố đến cấp dưới ở Phòng Sơn.

Thật ra ngẫm nghĩ kỹ thì, theo logic bình thường, một người trẻ tuổi xuất thân con nhà thường dân, có thể trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc Sở đã là vô cùng may mắn rồi, một bước lên trời, còn đòi hắn phải có năng lực “cao siêu” gì nữa?

Nhưng dù sao Tống Nghênh Xuân cũng không phải là loại người trẻ tuổi dễ kích động như Trương Hân, là một quan chức lõi đời lăn lộn trên quan trường nhiều năm, mặc dù y xếp An Tại Đào vào diện “yếu thế”, nhưng xuất phát từ yêu cầu về tính thận trọng chính trị, cũng như thể hiện phong độ quyền lực của bản thân, sau khi Tôn Hiểu Linh từ chức, y không tiếp tục ra tay với An Tại Đào nữa. Nếu không, mấy người Lý Kiệt và Mã Hiểu Yến đã sớm bị Tống Nghênh Xuân mượn cớ “dọn dẹp” luôn rồi.

Nhưng sự kiềm chế của y chỉ có hạn, qua một thời gian, rốt cuộc Tống Nghênh Xuân lại quyết định tiếp tục ra tay, vừa để ra uy với An Tại Đào, vừa lấy lại thể diện; mặt khác, là đề bạt người của mình lên. Dù sao, bất kể là Khu kinh tế mới Tư Hà hay tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, đều là những vị trí béo bở.

Nghe Tống Nghênh Xuân ở đầu bên kia không hề động tĩnh, trong lòng Đông Phương Du biết rõ ràng, nhưng làm ra vẻ nghi hoặc khẽ ồ một tiếng, gọi:

– Bí thư Tống?

– À.

Tống Nghênh Xuân lập tức trấn tĩnh, trầm giọng nói:

– Chủ tịch Đông Phương, Chủ tịch tỉnh đến Phòng Sơn chúng ta điều tra nghiên cứu cũng không có gì lạ, dù sao kinh tế Phòng Sơn đang dần dần đi lên, với cái thế “lớp sóng sau đè sóng trước”; nhưng không hiểu sao Chủ tịch tỉnh Trần lại đột nhiên muốn đến kiểm tra tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn? Đó chỉ là một doanh nghiệp bình thường ở thành phố, từ bao giờ lại nổi tiếng đến nỗi ngay cả lãnh đạo chủ chốt của tỉnh cũng đều biết đến?

Lời của Tống Nghênh Xuân chứa dựng một chút dò xét, nhưng Đông Phương Du là người như thế nào, sao có thể cắn câu của y? Hơn nữa, quan hệ giữa Trần Cận Nam và An Tại Đào là vô cùng bí mật, ngoại trừ lãnh đạo cao cấp của tỉnh ra, rất ít người cấp dưới biết được. Nếu không phải ngày trước Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương ám chỉ, Đông Phương Du cũng không biết.

Tuy nhiên, không ai dám nói loạn về chuyện đó, đương nhiên Đông Phương Du cũng không dám.

Trên thực tế, chuyện này không có bất cứ chứng cứ rõ ràng nào, từ đầu đến cuối, Trần Cận Nam đều không thừa nhận mà ông cũng không thể thừa nhận. Chỉ là, từ chuyện An Tại Đào hiến tủy cho Trần Duệ, nhóm người Tiếu Tác Niên mới “suy đoán” ra.

– Bí thư Tống, tôi cũng thấy lạ, tuy nhiên, nếu lãnh đạo nói muốn tới, chúng ta cần phải lo liệu việc chuẩn bị tiếp đón cho ổn thỏa.

Đông Phương Du cười.

Tống Nghênh Xuân “ừm” một tiếng, gật đầu:

– Được, Chủ tịch Đông Phương. Cô phụ trách công tác tiếp đãi cho chu đáo nhé! Sau khi nhậm chức, đây là lần đầu Chủ tịch Trần đến thăm thành phố chúng ta, ý nghĩa chuyến viếng thăm này rất quan trọng. Chúng ta phải làm tốt công tác tiếp đãi và bảo vệ, bảo đảm trăm phần trăm làm cho lãnh đạo hài lòng.

– Tôi thấy cô nên lập tức triệu tập người của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đến họp, thảo luận kỹ càng về công tác tiếp đón, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào!

Tống Nghênh Xuân hơi lo lắng, lại căn dặn thêm:

– Sau khi họ làm tốt công tác chuẩn bị, chiều mai hai người chúng ta cùng đến xem trước một chút.

Sau khi Trần Cận Nam được bổ nhiệm làm Chủ tịch tỉnh, đây là lần đầu ông xuống cơ sở thị sát, cũng là lần đầu xuống Phòng Sơn. Đối với Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du đây là một chuyện tốt; nhưng mặt khác nó lại có gì đó hơi khó hiểu khiến Tống Nghênh Xuân cảm thấy không được yên tâm.

Đột nhiên, trước mắt y hiện lên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú với nụ cười ôn hòa của An Tại Đào, thầm giật mình nghĩ ra điều gì đó, nhưng y lại cảm thấy điều đó không thể xảy ra. Thằng nhóc này được Bí thư Tiếu thích đã là phước ba đời nhà hắn, là sao lại có quan hệ gì với Chủ tịch tỉnh Trần?

Tại tỉnh Đông Sơn này, nếu hai lãnh đạo cao nhất của bộ máy Đảng- Chính quyền đều có liên hệ nào đó với thằng nhóc kia thì thật là không thể tin nổi! Tống Nghênh Xuân đập tay lên mặt bàn, khiến thư ký của y vừa mới bước vào giật mình kinh hãi.

Tập đoàn Long Đằng đã mua lại tòa cao ốc Quốc Mậu ở trung tâm thành phố Bắc Kinh, đổi tên thành cao ốc Long Đằng, trụ sở tập đoàn Long Đằng và và trụ sở tập đoàn An Hạ đều tâp trung tại đây, cũng thuận tiện cho ba người Hạ Hiểu Tuyết trong việc quản lý.

Tuy hai tập đoàn hoạt động độc lập, nhưng thật ra là “phân công không phân biệt”, chủ tập đoàn đều là người một nhà, ngay cả đồng phục của công nhân viên cũng hoàn toàn giống nhau, nếu không chú ý dấu hiệu công ty trên áo, căn bản là không nhìn ra khác biệt.

Trên thực tế, công nhân viên của hai tập đoàn đều biết, sớm hay muộn, tập đoàn An Hạ đều phải sáp nhập vào tập đoàn Long Đằng, suy cho cùng, so với tập đoàn Long Đằng tham gia và phát triển nhanh chóng trong ngành năng lượng, thì tập đoàn An Hạ tuy cũng có danh tiếng trong nước nhưng vẫn kém hơn một chút.

Thực lực kinh tế mạnh hơn, về mặt nào đó cũng có nghĩa địa vị xã hội và tầm ảnh hưởng lớn hơn. Ở Bắc Kinh, Long Đằng đã dần dần trưởng thành, so với những tập đoàn lớn của Trung ương như tập đoàn dầu mỏ Hoa Hạ, tập đoàn hóa dầu Hoa Hạ thì chỉ kém một chút, dánh tiếng càng ngày càng lan xa.

Có thể vào tập đoàn Long Đằng và An Hạ công tác, gần như là ước mơ của thanh niên Yên Linh, không chỉ vì lương cao, mà còn vì triển vọng phát triển rất lớn.

Tương ứng, là bà chủ của hai tập đoàn lớn, được liệt vào danh sách những nữ doanh nhân rất nổi tiếng, danh vọng và tầm ảnh hưởng của Hạ Hiểu Tuyết trong giới doanh nhân Yên Kinh là rất lớn.

Hiện giờ tuy An Tại Đào đã là cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, nhưng ở nhiều nơi, các cán bộ cấp sở chạy chọt khắp nơi để về Thủ đô công tác. Quyền cao chức trọng của hắn ở Đông Sơn căn bản cũng chẳng là gì so với Hạ Hiểu Tuyết.