Q.8 - Chương 662: Gió To Bão Lớn (4)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nguồn: metruyen.com

Lúc Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Tôn Quảng Sinh tới văn phòng An Tại Đào tại UBND thành phố, vừa lúc ở đại sảnh tòa nhà UBND thành phố gặp được Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Phòng Sơn kiêm Chủ tịch Hội đồng quan trị, Tổng Giám đốc, Tổng biên tập, Bí thư Đảng ủy báo nghiệp Phòng Sơn Lý Tương cũng được An Tại Đào gọi đến.

Nhật báo Phòng Sơn thuộc báo nghiệp Phòng Sơn là cơ quan ngôn luận Thành ủy Phòng Sơn, nhân vật số một báo Đảng kiêm nhiệm Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy, luôn là lệ thường hành chính, tình huống các nơi trên cơ bản là như thế.

Hiện giờ Lý Tương cũng là cán bộ cấp Cục trưởng thực chức, coi như là một nhân vật của thành phố Phòng Sơn.

Lý Tương mỉm cười dừng bước, chủ động tiến tới chào hỏi Tôn Quảng Sinh:

– Trưởng Ban Trương! Chào ngài!

Tôn Quảng Sinh mỉm cười nhìn cô gái thanh tú xuất trần trước mắt này, cũng vươn tay ra, cười ha ha:

– Chào đồng chí Lý Tương, gần đây không thấy cô, bận rộn gì sao?

– Trưởng Ban Trương, cũng không bận gì, chỉ là cảm thấy lãnh đạo bận quá, không dám tùy tiện tới quấy rầy lãnh đạo…

Lý Tương sớm không phải phóng viên nhỏ ngây ngô của Báo Tân Hải Thần lúc trước, lăn lộn trong truyền thông coi như nửa quan trường nhiều năm như vậy, hiện giờ đi tới cương vị lãnh đạo cấp Cục trưởng, nhiều năm lịch luyện đã sớm khiến cô trở nên thành thục.

Lý Tương cùng Tôn Quảng Sinh cười ha ha, vừa nói chuyện vừa đi lên lầu, chỉ là Lý Tương biết thân phận của mình, tuy rằng nhìn qua là sóng vai mà đi với Tôn Quảng Sinh, nhưng thật ra cô vẫn hơi lạc lại phía sau Tôn Quảng Sinh nửa bước. Đây là quy củ, quy củ quan trường, ai cũng không thể vượt qua.

Lý Tương kính cẩn vừa phải, Tôn Quảng Sinh đương nhiên có thể cảm giác ra được, chẳng qua làm ủy viên thường vụ Thành ủy, một trong lãnh đạo trung tâm của Thành ủy Phòng Sơn, Tôn Quảng Sinh sớm đã quen loại kính cẩn này của cán bộ bình thường ở thành phố, cũng bình thản.

Rẽ ở hành lang lầu ba, tuy rằng nắng hè chói chang, nhưng trong tòa nhà cổ xưa này vẫn hơi âm trầm. Bước về phía trước vài bước, Tôn Quảng Sinh đột nhiên cười dừng bước lại, thản nhiên nói:

– Đồng chí Lý Tương, hiện giờ Bí thư An tìm chúng ta đến họp, là vì chuyện tuyen truyền dư luận cải cách xe công. Gần đây thậm chí có một truyền thông bên ngoài trên internet đưa tin hướng phát triển cải cách xe công của thành phố xuất hiện một số vấn đề… Làm tiếng nói của Thành ủy, lúc này tập đoàn báo nghiệp Phòng Sơn phải đủ bản lĩnh, phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt, không nên phụ sự phó thác của Thành ủy!

Thấy Lý Tương sắc mặt kính cẩn nghiên tai lắng nghe, Tôn Quảng Sinh vừa lòng gật đầu cười nói:

– Ừ, vừa rồi khi Bí thư An nói chuyện với tôi còn đặc biệt nhắc tới điểm này… Một lát, Bí thư An có thể còn đặc biệt đại biểu Thành ủy sắp xếp nhiệm vụ cho cô! Cô chuẩn bị trước trong lòng!

– Tôi hiểu được, Trưởng Ban Tôn, tôi nhất định dựa theo chỉ thị quan trọng của Trưởng Ban Tôn và lãnh đạo Thành ủy. Tuyệt đối quán triệt tinh thần tuyên truyền du luận chứng thực Thành ủy…

Lý Tương cung kính trả lời, cô hiểu được, giờ phút này Tôn Quảng Sinh nói chuyện này với mình có mục đích gì.

Đừng nhìn Tôn Quảng Sinh quyền cao chức trọng, thân ở địa vị cao ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng tính cách của gã nội liễm, tính tình cẩn thận chặt chẽ, làm việc quy củ, cũng rất khiêm tốn, trước mặt lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, gã chính là trợ thủ và phó chức, chưa từng tranh quyền hoặc có ý niệm làm loạn trong đầu. Sở dĩ gã ‘đánh thức’ Lý Tương trước tiên, là sợ trước mặt An Tại Đào, trong lời nói của Lý Tương sẽ xuất hiện ‘đường rẽ’ nào đó, khiến An Tại Đào bất mãn.

– Được.

Tôn Quảng Sinh cười uy nghiêm, vẫn duy trì phong độ lãnh đạo, tiếp tục chậm rãi bước đi. Tới cửa văn phòng An Tại Đào, Tôn Quảng Sinh hơi lấy lại bình tĩnh, tránh ra nửa bước. Lý Tương cười cười, biết điều mà vội vàng tiến lên gõ cửa.

– Tiến vào.

Trong phòng làm việc truyền đến giọng nói trầm thấp trẻ tuổi nhưng điềm đạm, chắc chắn khác thường của An Tại Đào.

Lý Tương đẩy cửa ra, đi vào liếc An Tại Đào một cái, cười nói:

– Bí thư An! Tôi đã đến, Trưởng Ban Tôn cũng đến rồi.

Lúc này, Tôn Quảng Sinh vừa vặn xuất hiện ở cửa An Tại Đào, mặt hướng tới An Tại Đào lộ vẻ khiêm tốn như có như không:

– Bí thư An!

An Tại Đào cũng cười hơi gật đầu:

– Tới đây, lão Tôn, Lý Tương, tới, mời ngồi.

Tôn Quảng Sinh cười khiêm tốn, đi lên phía trước,ngồi trên sô pha, mà lúc gã quay đầu lại, lúc đối mặt với Lý Tương, thần sắc kính cẩn và khiêm tốn vừa phải trên khuôn mặt kia cũng biến mất không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là ngưng trọng và uy nghiêm.

Tôn Quảng Sinh có thể kính cẩn trước mặt quan trên hoặc là lãnh đạo, nhưng trước mặt cán bộ thuộc cấp hoặc cán bộ bìn hthường, quan uy của gã vẫn phải duy trì, đây là một loại tâm tính tinh tế.

An Tại Đào vừa muốn gọi thư ký Lý Binh tới pha trà, Lý Tương đã đứng dậy chủ động pha trà cho Tôn Quảng Sinh. Nhìn hành động của cô, An Tại Đào cũng không nói gì thêm, liền cười nói chuyện với Tôn Quảng Sinh.

– Đúng rồi, lão Tôn, người nhà và con cái của anh đều ở đây sao? Cuộc sống có khó khăn gì hay không…

An Tại Đào tùy ý cười hỏi, hắn là Bí thư Thành ủy, quan tâm một chút cuộc sống của Tôn Quảng Sinh, coi như là bình thường.

Trước khi Tôn Quảng Sinh điều nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Phòng Sơn là một Phó Chủ tịch thành phố bình thường của thành phố An Thái, người nhà và con cái đều ở thành phố An Thái.

Tôn Quảng Sinh cười cười:

– Bí thư An, người nhà và con cái của tôi tạm thời còn chưa tới đây…

An Tại Đào ồ một tiếng:

– Sao còn chưa chuyển tới? Còn khó khăn gì sao? Chị dâu ở bên kia thuộc đơn vị gì?

– Ha ha, nhà tôi công tác tại Cục Giáo dục thành phố An Thái… Bí thư An, hiện giờ nam nữ bình đẳng, nữ đồng chí nhà tôi cũng có sự nghiệp của chính mình, muốn để cô ấy bỏ sự nghiệp theo tôi tới Phòng Sơn, trong lòng người ta sẽ không vui… Ha ha, tôi đang làm công tác, chờ một chút!

Tôn Quảng Sinh cười cười, không tiếp tục nói tiếp. Tuy rằng lời gã lướt qua liền dừng, nhưng An Tại Đào vẫn nghe ra vài phần ý tứ. Rất hiển nhiên, vợ Tôn Quảng Sinh ở Cục Giáo dục An Thái cũng là người có chức vụ, tuy rằng làm ủy viên thường vụ Thành ủy, Tôn Quảng Sinh cũng có năng lực điều vợ mình đến Phòng Sinh, an bài một cương vị lãnh đạo, nhưng tính tình gã cẩn thận khiêm tốn, vừa mới nhậm chức không lâu bởi vậy không muốn để người ta nói cái gì, cho nên tạm thời gác lại.

An Tại Đào trầm ngâm một chút, khẽ mỉm cười:

– Lão Tôn, việc này không có gì, cho dù thế nào, người nhà lãnh đạo Thành ủy chúng ta cũng phải an bài chứ. Nếu ngay cả công tác của vợ ủy viên thường vụ Thành ủy mà thành phố cũng không an bài được, như vậy mọi người còn an tâm công tác thế nào? Tôi thấy như vậy đi, tôi nói với Cổ Vân Lan một tiếng, để cô ấy nắm chặt giải quyết vấn đề công tác của chị dâu!

– Bí thư An… việc này…

Tôn Quảng Sinh hơi bất ngờ, dùngánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào, thấy trong đôi mắt An Tại Đào một mảnh bình tĩnh và chân thành, gã đành nuốt vài lời từ chối muốn nói phía dưới.

Lúc này An Tại Đào nhấc điện thoại gọi cho Cổ vân Lan. Cổ Vân Lan đang ở công trường công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều phía nam thành phố, tiếng người ồn ào, dương như không nghe thấy tiếng di động, thật lâu sau mới nhận điện thoại, thấy là số của An Tại Đào, lập tức cung kính đáp:

– Bí thư An, là tôi, Cổ Vân Lan.

– Đồng chí Vân Lan, có một chuyện cô đi làm một chút. Vợ Trưởng Ban Thành ủy Tôn đến giờ còn ở An Thái… Cô phân công quản lý hệ thống giáo dục, tôi mặc kệ cô làm như thế nào, nhanh chóng sắp xếp tốt công tác cho vợ Trưởng Ban Tôn, tình huống cụ thể cô trưng cầu ý kiến của Trưởng Ban Tôn. Tốt lắm, cứ như vậy.

An Tại Đào quyết định thật nhanh mà cúp điện thoại.

Tôn Quảng Sinh hơi kích động trong lòng, ánh mắt hơi mê ly. Giờ phút này, trong lòng gã có một chút cao hứng, bởi vì gã cảm thấy nhiều ngày mình kính cẩn và khiêm tốn rốt cuộc đổi được sự tán thành và tín nhiệm của lãnh đạo Thành ủy chủ chốt An Tại Đào này, nhìn từ biểu hiện của hắn, trên cơ bản đã xếp gã vào hàng ngũ cấp dưới thuộc phái của mình; nhưng đồng thời, Tôn Quảng Sinh lại hơi bất ngờ và mê hoặc: Bí thư Thành ủy trẻ tuổi trước mắt này, rốt cuộc là một người thế nào? Ở rất nhiều thời điểm, nguyên tắc và chế độ hắn duy trì tới một trình độ khắc nghiệt không thể tin nổi, nhưng đôi khi, thay đổi linh hoạt khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhưng cho dù thế nào, đây đều là một loại biểu hiện An Tại Đào chủ động thể hiện thiện ý với gã, trong lòng Tôn Quảng Sinh cũng cao hứng lên, cười nói:

– Bí thư An, chờ vợ tôi tới đây, tôi để cô ấy tự mình nói lời cảm ơn với ngài…

An Tại Đào cười ha ha:

– Tốt lắm, việc tư nói đến đây. Tiếp theo, chúng ta bắt đầu nói chuyện công việc.

An Tại Đào nói tới đây, không chỉ có Lý Tương ngưng thần mở notebook của mình chuẩn bị ghi chép, ngay cả Tôn Quảng Sinh cũng mở bản ghi chép hội nghị ra, làm tư thế lắng nghe ghi chép.

– Lão Tôn, đồng chí Lý Tương, hiện giờ thành phố đẩy mạnh cải cách xe công, cực kỳ thuận lợi, nhưng bên trong cũng xảy ra một số vấn đề nhỏ. Tôi cho rằng, đây là khó có thể tránh khỏi, bởi vì bản thân cải cách sẽ bài trừ ích lợi đặc quyền của một bộ phận người, khiến cho một số người bất mãn, việc này rất bình thường. Chúng ta khôn gthể bởi vậy liền dao động lý niệm cải cách, có vấn đề giải quyết vấn đề, đây là một vấn đề nguyên tắc.

– Vì sao chúng ta phải đẩy mạnh cải cách xe công? Nó itóm lại, chính là muốn giải quyết vấn đề xe công dùng vào việc tư, lãng phí nghiêm trọng. Theo một đề án Trung ương năm nay, phí tổn vận hành hàng năm của một chiếc xe công hơn 50.000 đồng, tiêu chí xe công ở địa phương chiến tỷ lệ tài chính 6 tới 11, xe công chỉ tăng mà không giảm; mỗi xe xã hội vận hành 10.000 km phí tổn là 8215 đồng, mà xe cơ quan Đảng ủy chính quyền lại cao tới mấy chục ngàn đồng, xe công tiêu phí lãng phí xa xỉ nghiêm trọng. Theo báo cáo điều tra nghiên cứu của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quốc gia cho thấy, trong thời gian sử dụng của xe công vụ, thân thuộc của cán bộ lãnh đạo dùng riêng, lai xe dùng riêng chiếm một phần ba, hiện tượng sử dụng xe công gia tăng… Đây là một lãng phí kinh người, nếu có thể tiết kiệm được số tiền này, chúng ta có thể bù lại thiếu hụt từ Giáo dục, chữa bệnh và phúc lợi thành phố cùng với đảm bảo phương tiện xã hội! Cho nên, đẩy mạnh cải cách xe công không chấp nhận có một chút chần chừ và dao động!

– Hiện giờ có hai vấn đề chủ yếu. Thứ nhất, lái xe. Một là vấn đề phải chuyển đổi bộ phận lái xe, còn lại là vấn đề lái xe cùng làm cùng hưởng. Bởi vì toàn bộ xe công của cơ quan Đảng ủy chính quyền thành phố thu về Trung tâm quản lý xe, hiệu suất sử dụng gia tăng rất lớn, điều này gây ra một tình trạng: hiện trạng một lái xe một chiếc xe sẽ bị phá vỡ, nhìn từ tin tức gần đây Trung tâm quản lý xe gửi về, đại khái năm chiếc xe có thể phối trí một lái xe là được, nói cách khác, 365 chiếc xe trước mắt thu về quản lý nhiều lắm cần khôn gtới 80 lái xe là có thể thực hiện vận chuyển bình thường, cam đoan cơ quan Đảng ủy chính quyền thành phố dùng xe công vụ… Số liệu này rốt cuộc có khoa học hay không, Trung tâm quản lý xe đã mời chuyên gia đại học Đông Sơn tiến hành luận chứng, nhưng kết quả không cách quá xa.

– Điều này có nghĩa, sẽ có hơn 200 lái xe không có cương vị… Giải quyết vấn đề tạo nghề cho bộ phận người này thế nào? Gần đây đồng chí Dương Hoa chủ trì đưa ra một phương án bước đầu, trên hội nghị thường vụ ngày mai mọi người còn cần nghiên cứu thêm một bước mới có thể xác định. Phương án là, đưa ra ba con đường cho bộ phận lái xe này: Một là chuyển đổi, chuyển tới cương vị các cơ quan đơn vị khác cần, đảm bảo biên chế; hai là phân luồng, có thể tới bộ phận đơn vị sự nghiệp, cũng có thể đi xí nghiệp, đồng chí Dương Hoa đang kết nối phối hợp với xí nghiệp lớn của thành phố, xem có thể để một bộ phận xí nghiệp giúp đỡ thành phố tiêu hóa một bộ phận lái xe hay không; ba là bán đứt tuổi nghề tự kiếm công việc.

– Đồng thời, vì giải quyến vấn đề những lái xe này, tôi và đồng chí Dương Hoa nói chuyện vài lần, quyết định xin tỉnh, mở rộng biên chế Trung tâm quản lý xe, đưa tất cả cương vị lái xe vào trong biên chế Trung tâm quản lý xe, thành lập một đội xe cơ quan, tách tài chính tiền lương ra, do Trung tâm quản lý xe thống nhất quản lý. Nói cách khác, tách bộ phận lái xe từ các đơn vị ra…

– Gần đây tôi thấy được một tin tức như vậy ở trên mạng: Chủ tịch tỉnh Siena nước Ý tự mình trả tiền xăng phí, dùng xe công đưa vợ con đi du lịch, sau khi bị phát hiện, bị xử tội ngầm chiếm khoản công phạt tù hai năm một tháng. Ở Ý, Thủ tướng, Chủ tịch tỉnh ra ngoài xử lý việc tư đều phải sử dụng xe riêng của mình, chính là bởi vì bọn họ đói đãi xe công dùng tư giống như phạm tội trái pháp luật… Nếu đàu óc cán bộ chúng ta cũng có ý thức này, tình hình xe công dùng tư sẽ giảm bớt rất nhiều.

– Cải cách xe là chính phủ cải cách chính mình, cho nên khó có thể đẩy mạnh. Cải cách xe công khó khăn, đầu tiên khó ở người thu được lợi phản đối mãnh liệt. Ngày hôm qua giáo sư học viện Luật Đại học Yên Kinh Vương Tích Tử nói với tôi qua điện thoại như vậy, tôi nói với ông ta: cho dù khó khăn lớn cỡ nào, cho dù âm thanh phản đối mãnh liệt cỡ nào, chỉ cần cải cách có lợi cho phát triển kinh tế ổn định đại cục, chỉ cần có thể đề cao phúc lợi cho toàn thể quần chúng nhân dân thành phố, chúng ta đều phải đẩy mạnh xuống!

An Tại Đào ra sức phất tay, thần sắc trên mặt kiên định và cương nghị khác thường:

– Không thành công thì thành người, nếu cải cách thất bại, Bí thư Thành ủy tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm… Nếu thực sự tới ngày đó, tôi sẽ tự nhận lỗi từ chức với Tỉnh ủy và UBND tỉnh!

Giọng An Tại Đào nghiêm nghị, trên mặt trầm tĩnh. Lý Tương và Tôn Quảng Sinh yên lặng liếc nhau một cái, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, yên lặng gật đầu.

– Tình huống hiện giờ là, vì cải cách, thành phố phải làm các công tác tương quan, nhưng phát động tuyên truyền dư luận cũng phải theo kịp. Tôi hy vọng tiếng nói tin tức của chúng ta có thể phối hợp với công tác thành phố, tuyên truyền toàn bộ phương diện ý nghĩa trọng đại, hiệu ứng lâu dài cùng với hiệu quả cải cách hợp thời của cải cách xe công, xây dựng một bầu khôn gkhí tương tưởng đốt đẹp cho cải cách… Chúng ta không thể buồn bực làm việc, chúng ta làm cái gì, có lợi hay hại cho xã hội, đều cần hai người đi tuyên truyền ra, khiến mọi người rõ ràng… Chỉ có như vậy, quần chúng mới có thể ủng hộ chúng ta cải cách!

– Xin Bí thư An yên tâm, tôi đại biểu chiến tuyến tin tức dư luận, lập quân lệnh trạng với Thành ủy… chúng tôi nhất định kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!

Tôn Quảng Sinh thần sắc ngưng trọng, Lý Tương cũng im lặng gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Tôn Quảng Sinh rời đi, Lý Tương cũng đi rồi, nhưng một lát sau, Lý Tương lại nửa đường vòng về. An Tại Đào thấy cô, hơi ngoài ý muốn, cười cười:

– Lý Tương, còn có chuyện gì sao?

Lý Tương im lặng đóng chặt cửa văn phòng hắn, sau đó duyên đáng đi tới trước bàn làm việc của An Tại Đào, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ kia của An Tại Đào, khuôn mặt hơi đỏ ửng. Thật lâu sau, cô thở dài yếu ớt:

– Bí thư An, không báo cáo công tác thì không thể tới gặp ngài sao?

Mấy năm nay, Lý Tương một lòng say mê không đổi, đến nay cũng chưa nói tới vấn đề hôn nhân, độc thân tới giờ, An Tại Đào làm sao có thể không biết tình ý của cô. Chỉ là An Tại Đào tự cảm thấy khoản nợ tình hồng nhân của mình đã rất nhiều rồi, đối với Lý Tương, trong lòng hắn…

An Tại Đào tâm tình phức tạp mà quay đầu đi chỗ khác, không ngờ hắn hơi không dám trực tiếp đối mặt với đôi mắt kiên định kia của Lý Tương. Nhiều năm như vậy, hắn vốn nghĩ rằng thời gian sẽ xóa đi hết thảy dấu vết, Lý Tương sẽ có cuộc sống của mình, sẽ lấy chồng sinh con… Nhưng, không nghĩ tới cô gái nhìn qua yếu đuối dịu dàng này, không ngờ trong lòng kiên định như vậy.

Trong ngày thường, tuy rằng hai người tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng mỗi lần tiếp xúc, An Tại Đào đều có thể thấy được từ trong mắt cô thứ giống nhau, chỉ là hắn vẫn không dám đối mặt mà thôi.

– Lý Tương…

An Tại Đào than nhẹ, ánh mắt do dự mà nhẹ nhàng nói:

– Cô cũng nên lấy chồng… Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè tốt nhất!

– Tôi có thể hiểu là, anh đây là đang chính thức công khai cự tuyệt tôi sao?

Giọng nói của Lý Tương đột nhiên run rẩy, mấy năm đau khổ tương tư nháy mắt kích động lên, sắc mặt cô trở nên hơi tái nhợt, trong nhất thời bờ vai yếu đuối hơi run rẩy, tình cảm làm khó chính mình.

Thật ra Lý Tương sớm đã biết, giữa cô và An Tại Đào đã mất đi khả năng cuối cùng. Đôi khi, thậm chí cô suy nghĩ, cho dù làm tình nhân, đối với người đàn ông trẻ tuổi quyền cao chức trọng bên người chưa bao giờ thiếu mỹ nữ vờn quanh kia, có lẽ bản thân mình cũng không đủ tư cách. Mấy năm nay, cô cũng muốn hoàn toàn gạt bỏ bóng dáng An Tại Đào ở sâu trong lòng mình, lấy chồng sinh con giống như thiếu nữ bình thường, trải qua cuộc sống hạnh phúc của mình. Nhưng mà cho dù cô cố gắng thế nào cũng không thể làm được, bóng dáng của hắn luôn chiếm cứ chặt chẽ ở sâu trong lòng cô.

– Lý Tương…

Lý Tương ảm đạm quay đầu đi, hai hàng nước mắt không tự chủ được mà đổ ra.

An Tại Đào hơi do dự một chút, vẫn đứng dậy đi tới vỗ nhẹ bả vai cô, vừa muốn nói vài câu gì, lại đột nhiên phát giác cô gái yếu ớt tình cảm đóng kín trong lòng ngày xưa nhào tới, ôm chặt lấy hắn. Mà lập tức, hai cánh hoa run rẩy, tràn đầy mê muội thâm tình và nóng bỏng hôn lên môi.

Cho tới giờ An Tại Đào cũng thật không ngờ, cô gái cá tính hướng nội như Lý Tương không ngờ bộc phát ra tình cảm giống như núi lửa, cô gần như điên cuồng mà hôn hắn, dường như muốn biến tương tư dày vò nhiều năm thành lửa, hòa tan An Tại Đào.