Q.8 - Chương 565: Phức tạpxung đột

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

An Tại Đào xoay người sang hướng khác, nhìn Lý Kiệt, bỏ qua chuyện Tiết Đức Bản không nói, nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác:

– Lý Kiệt, nếu công ty các cậu bỏ vốn mua lại các doanh nghiệp nhỏ cùng ngành nghề, các cậu có thể lo liệu được về tài chính không?

Lý Kiệt hơi do dự, đắn do một chú rồi nhỏ giọng nói:

– Lãnh đạo, lúc trước đầu tư rất lớn vào nhà máy khí đốt Thiên Thỉ, đến nay vẫn chưa hoàn toàn thu hồi vốn, đồng thời lại đầu tư không ít vào hạng mục khác, cho nên tài khoản công ty còn lại không nhiều. Nếu muốn tiến hành tái đầu tư, chỉ có thể vay ngân hàng. Chỉ có điều xét về sự phát triển lâu dài của tập đoàn, theo tôi không nên vay ngân hàng thêm nữa, bởi vì hiện nay tỉ trọng vay ngân hàng so với tài sản của tập đoàn đã tương đối lớn, tôi lo vay thêm sẽ khiến tập đoàn lâm vào nguy cơ nợ nần.

– Ồ.

An Tại Đào khẽ kêu lên một tiếng, không nói thêm về vấn đề đó nữa mà lâm vào trầm tư. Lý Kiệt không dám quấy rầy hắn, cũng không dám tự ý rời đi, đành tiếp tục đứng cạnh An Tại Đào trước cửa sổ, nhìn ra cảnh tượng mưa gió, sấm chớp bên ngoài.

– Reng…e…e..ng!

Tiếng chuông điện thoại bàn chợt vang lên. An Tại Đào vội xoay người qua nhấc điện thoại lên, thản nhiên nói:

– An Tại Đào xin nghe.

Đầu bên kia truyền tới giọng nói uy nghiêm mà vô cùng quen thuộc đối với An Tại Đào:

– Tiểu Đào, nói chuyện với con lúc này có tiện không?

An Tại Đào lấy tay che mi-crô, quay đầu lại nhìn lướt qua Lý Kiệt. Lý Kiệt hiểu ý, im lặng vội vàng rời đi. An Tại Đào đặt tay nghe điện thoại lên bàn, bước nhanh tới đóng cửa, sau đó quay lại ngồi xuống, cầm lấy điện thoại mỉm cười, khẽ nói:

– Ba, sao ba lại gọi điện tới văn phòng của con?

Bình thường Trần Cận Nam đều gọi tới di động của An Tại Đào, rất hiếm khi gọi vào điện thoại bàn của văn phòng, bởi vậy lần này An Tại Đào hơi bất ngờ.

Trần Cận Nam hừ một tiếng:

– Điện thoại của con không biết bị cái gì, gọi mãi đều không được.

An Tại Đào kinh ngạc, lập tức cầm di động lên xem, thì ra là hết pin. Hắn cười cười:

– Ba, là điện thoại hết pin, hôm nay con bận bù đầu, nên không chú ý.

– Bận chuyện gì? Có phải về chuyện của thôn Vân Lan?

Giọng của Trần Cận Nam chợt trở nên hết sức trầm thấp, tạo cho người ta một cảm giác bị dồn ép.

An Tại Đào ngẩn ra:

– Đúng vậy, gần đây có chút chuyện, lại trong phạm vi con được phân công quản lý. Cho nên…

An Tại Đào nói chưa dứt đã bị Trần Cận Nam cắt ngang:

– Hôm nay ba gọi cho con có hai việc. Thứ nhất là chuyện ở thôn Vân Lan và thứ hai là vấn đề Tiết Đức Bản.Hôm trước, Tống Nghênh Xuân lấy danhh nghĩa Thành uỷ Phòng Sơn viết báo cáo lên Tỉnh ủy, nghe nói còn gặp trực tiếp Bí thư Tiếu. Đại khái ý tứ là như thế này: thứ nhất là nói vụ án Tiết Đức Bản liên lụy rất rộng, nếu đào sâu xuống, chắc chắn sẽ khiến quan trường Phòng Sơn chấn động lớn, đê nghị Uỷ ban Kỷ luật tỉnh điều tra phải thận trọng; mặt khác, nói Tiết Đức Bản có ảnh hưởng quá lớn đối với xí nghiệp của tập đoàn ở thôn Vân Lan, do Tiết Đức Bản phạm án, các nghí nghiệp tương ứng trực thuộc tập đoàn đều phá sản, đóng cửa, khiến khối tài sản trị gia hơn tỷ bạc sắp tan thành mây khói, nông dân ở các vùng xung quanh làm công cho xí nghiệp bị thất nghiệp, tạo thành nguy cơ ngấm ngầm gây bất ổn xã hội. Đồng thời còn khiến nông dân thất nghiệp tụ tập khiếu nại. Sáng nay trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Tiếu đặc biệt đưa chuyện này ra Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, tỏ ý chuyện này liên quan đến hàng tỷ tệ tài sản, công ăn việc làm của hàng vạn người dân, cũng liên quan đến tình hình phát triển kinh tế xã hội chung và sự ổn định xã hội, không phải là chuyện nhỏ. Để không làm tình hình rối loạn thêm, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh đề nghị nhanh chóng kết án đối với vụ Tiết Đức Bản.

Giọng nói trầm thấp của Trần Cận Nam quanh quẩn bên tai An Tại Đào, sắc mặt hắn càng lúc càng sa sầm, trở nên hết sức khó coi, tay cầm điện thọai không ngờ hơi run lên.

Chuyện này quả nhiên không đơn giản! Đó là ý nghĩ đầu tiên của An Tại Đào khi nghe Trần Cận Nam nói. Đồng thời hắn cảm thấy rất chấn động và khiếp sợ.

Hắn đã sai lầm khi đánh giá cao thủ đoạn chính trị của Tống Nghênh Xuân, thậm chí coi y là người giảo hoạt và có “chiều sâu” nhất trong số các đối thủ kể từ sau khi hắn bước chân vào quan trường. Thế nhưng, cho đến bây giờ, sự coi trọng đối với Tống Nghênh Xuân dường như không đủ.

Hơn trăm người dân thôn Vân Lan tụ tập khiếu nại, tán công tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn là việc đại sự. Đối với người bình thường mà nói, vì giữ gìn hình tượng của địa phương và lợi ích chính trị của cá nhân, với tư cách là Bí thư Thành uỷ Phòng Sơn, hắn là Tống Nghênh Xuân phải cố hết sức khống chế tình hình, không để tin tức lan tỏa ra ngoài nhiều, lên tới tai cấp trên.

Nhưng Tống Nghênh Xuân lại chủ động báo cáo trực tiếp vụ này lên trên nhằm đem mâu thuẫn đổ hết lên đầu An Tại Đào, làm khó dễ An Tại Đào. Tuy rằng,do Hoàng Trạch Danh không hợp tác, hiệu quả của việc “thọt” lên cấp trên này giảm đi rất nhiều, nhưng dù sao, y cũng đã đạt được hiệu quả nhất định.

Làn này Tống Nghênh Xuân đưa ra “kỳ chiêu”, không giống với lẽ thường, đã khiến rất nhiều người được mở rộng tầm mắt. Nhưng không chỉ như thế, rất nhiều người, kể cả An Tại Đào, không thể ngờ Tống Nghênh Xuân đã từ lâu suy nghĩ để sắp đặt nên một thế cờ hiểm ác như thế này nhằm đẩy An Tại Đào vào trong một vũng bùn không lối thoát.

Đương nhiên, y không chỉ muốn gây khó khăn cho một mình An Tại Đào. An Tại Đào vừa nghĩ, phía sau lưng cũng không biết từ lúc nào rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Khuôn mặt ngăm đen với nụ cười ra vẻ trung hậu của Tống Nghênh Xuân hiện ra trước mặt An Tại Đào, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng.

Tống Nghênh Xuân muốn làm gì? Trước hết là nhằm vào mình, nhân cơ hội muốn khó dễ mình hay còn có mưu đồ nào khác? An Tại Đào nghĩ tới nghĩ lui hàng trăm lần vẫn không tìm được lời giải đáp. Hắn cảm thấy không thể nắm được đầu mối, trong lòng rất rối loạn.

Không ngờ Tống Nghênh Xuân lại chủ động báo cáo lãnh đạo Tỉnh ủy, dường như còn vận dụng cả quan hệ riêng tốt đẹp với Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, điều đó có ý nghĩa gì? Lợi dụng sự suy sụp của tập đoàn ở thôn Vân Lan để “làm áp lực” với Tỉnh ủy để cứu Tiết Đức Bản? Không thể nào! Y đến Phòng Sơn thời gian tương đối ngắn, không có khả năng quan hệ chặt chẽ với Tiết Đức Bản, càng không thể có chung lợi ích.

An Tại Đào không thể nghĩ ra, tại sao Tống Nghênh Xuân lại ra sức bảo vệ một người không có bao nhiêu quan hệ như Tiết Đức Bản, hơn nữa còn rất nhọc lòng.

– Tiểu Đào? Này?

Không nghe An Tại Đào nói gì, Trần Cận Nam khẽ gọi.

Lúc này An Tại Đào mới phục hồi tinh thàn, khẽ hỏi:

– Ba, rốt cuộc thái độ của Tỉnh ủy đối với vụ Tiết Đức Bản là như thế nào?

Trần Cận Nam kẽ thở dài:

– Chính trị vô cùng phức tạp, con còn trẻ, không cần nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần tham gia sâu như vậy. Nói tóm lại, hiện giờ chúng ta vừa muốn thúc đẩy cải cách phát triển, vừa muốn trăm phương nghìn kế giữ vững ổ định, cả hai mặt đều phải nắm chắc. Chờ sau này, khi nào con đứng ở độ cao của ba, con sẽ thấy, ổn định là vấn đề toàn cục, cũng là điều kiện tiên quyết, bất luận chuyện gì cũng phải thực hiện trên nền tảng này.

Tuy Trần Cận Nam không nói thẳng ra, nhưng ý tại ngôn ngoại cũng đã rất rõ ràng. Trong lòng An Tại Đào trầm xuống, xem ra lần này Tiết Đức Bản có cơ hội “kim thiền thoát xác” (1) rồi! Một khi đã như vậy, kế hoạch và sự bố trí của mình đối với tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan sẽ thất bại.

Như thế nào mà Tống Nghênh Xuân và Tiết Đức Bản lại cùng dây dưa với nhau như vậy?

– Xi nghiệp này không đơn giản, ít nhất không phải đơn giản như con tưởng tượng. Tiểu Đào, con không cần lo cho nó, có đóng cửa phá sản cũng vậy, hàng vạn người thất nghiệp cũng vậy, đó là chuyện Tống Nghênh Xuân phải quan tâm chứ không quan hệ đến con.

Giọng Trần Cận Nam dịu xuống một chút:

– Ba gọi điện cho con, chính là nhắc nhở con, đừng lạc lối, coi chừng bị người ta lợi dụng.

Tống Nghênh Xuân muốn lợi dụng mình làm cái gì? Lời của Trần Cận Nam khiến trong lòng An Tại Đào thêm chấn động, trước mắt dường như rộng thoáng ra. Miệng hắn hơi giần giật, phát ra một tiếng cười nhạt.

“Đúng rồi, đúng rồi”. Tống Nghênh Xuân nằm mơ cũng không thể ngờ được, việc y báo cáo lên một số lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, mà An Tại Đào lại nửa đường biết được. Đây là cơ hội để An Tại Đào “phản công”, thậm chí là mạnh mẽ tấn công Tống Nghênh Xuân.

– Ha ha, con biết rồi. Ba, ba không cần lo lắng, con biết nên làm thế nào rồi.

An Tại Đào cười to, tâm trạng dần trở nên bình tĩnh.

(1) Kim thiền thoát xác: Kim thiền thoát xác là kế thứ 21 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử. Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để trốn thoát hoặc làm kẻ địch bất ngờ trở tay không kịp.

Trần Cận Nam cũng cười, thật ra ông ta cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở An Tại Đào vài câu. Có ông ta ở tỉnh, ông ta không chấp nhận có người xúc phạm tới con trai mình, chứ ngay cả nếu An Tại Đào vô ý bị người ta lợi dụng, cũng không có gì phải lo. Rơi xuống bùn ư? Sợ cái gì, điều tra đến cùng là ra hết. Chẳng lẽ, tại tỉnh Đông Sơn này, còn có người mà Chủ tịch tỉnh Trần không tra ra được? Hơn nữa, Trần Cận Nam rất tin tưởng vào trí tuệ và thủ đoạn quyền lực của con trai mình.

Theo Trần Cận Nam thấy, chỉ cần An Tại Đào không phạm vào vấn đề tài chính, còn hoạn lộ của hắn trên cơ bản là an toàn và không có gì phải lo lắng. Có ba người Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn nắm trong tay lượng tài sản khổng lồ, trên thực tế An Tại Đào không có khả năng phạm vào tội tham ô.

Nếu hắn thích tiền, có thể quay về giúp những người phụ nữ của mình kiếm tiền, bảo đảm đếm không hết.

Đối với một Chủ tịch tỉnh như ông ta, Bí thư Thành uỷ Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân này chỉ là một nhân vật nho nhỏ, cho dù y là cán bộ được Bí thư Tiếu thích và đề bạt, cũng không hề gì. Rõ ràng, vì chuyện này, Tống Nghênh Xuân đã để lại cho Trần Cận Nam một ấn tượng hết sức tồi tệ, đây là điều mà Tống Nghênh Xuân không thể nào ngờ tới.

Trần Cận Nam chợt chuyển sang đề tài khác, đây mới là mục đích chủ yếu của ông khi gọi điện thoại cho An Tại Đào vào lúc này.

– Con đã chuẩn bị khi nào cho ba và dì con được gặp con của Mạnh Cúc chưa? Con mau sắp xếp một chút, không bao lâu nữa nó sẽ đầy tháng, con để Mạnh Nam về Bắc Kinh, ba và dì con lên Thủ đô thăm nó!

An Tại Đào nghe cha nói vậy, trong lòng thầm xấu hổ, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

– Dạ, con biết rồi, ba. Ngày hôm qua con mới điện thoại cho Mạnh Cúc, vài ngày nữa đến đầy tháng, cô ấy sẽ lập tức mang cháu về nước.

Lúc này Trần Cận Nam mới hài lòng, gật đầu:

– Con nhớ là được rồi.

Nói chuyện với Trần Cận Nam xong, An Tại Đào yên lặng tựa lưng vào ghế, sắp xếp lại những ý nghĩ lung tung trong đầu mình, chậm rãi suy nghĩ biện pháp đối phó.

Lẽ ra, sau khi Tống Nghênh Xuân đã hết sức bí mật ngầm làm mấy “tiểu xảo”, hắn có thể ung dung ngồi xem phong cảnh, chờ xem trong tương lai Tống Nghênh Xuân làm thế nào để cứu Tiết Đức Bản thoát thân, Tống Nghênh Xuân muốn làm cái gì, sau khi Tiết Đức Bản thoát ra thì se làm cái gì, hết thảy, không lâu sáu sẽ có đáp án.

Nhưng nếu là như vậy, An Tại Đào lại có chút cảm giác thất bại, có cảm giác bị Tống Nghênh Xuân thao túng, cảm giác này khiến hắn không cam lòng, cũng không phục.

Nghĩ tới nghĩ lui, lý do Tống Nghênh Xuân “coi trọng” Tiết Đức Bản như vậy chỉ có thể thế này: một là y sợ liên lụy đến nhiều cán bộ cao cấp, khiến cho quan trường Phòng Sơn chấn động, hai là muốn Tiết Đức Bản “tái nhậm chức” để ổn định tình hình tập đoàn xí nghiệp Vân Lan, để tránh gây ra sự rung chuyển lớn hơn cho xã hội.

Thật ra, không cần Tiết Đức Bản tái nhậm chức, chỉ cần bản án dành cho y không nghiêm trọng lắm, chỉ cần Uỷ ban Kỷ luật tỉnh xác định đây là một vụ án vi phạm quy định tài chính bình thường, cho dù Tiết Đức Bản có ngồi tù vài năm, tình hình tập đoàn Văn Lan sẽ có khả năng thay đổi về bản chất.

Như vậy, nói cách khác, người phía sau lưng giật dây hơn trăm nông dân thôn Vân Lan không ngừng tụ tập khiếu nại là Tống Nghênh Xuân? Mặc dù An Tại Đào nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng đồng thời trong lòng hắn vẫn còn một tia nghi hoặc cuối cùng: thật sự là như thế sao?

Một ngày đầu tháng tư, Thành uỷ Phòng Sơn tiến hành điều chỉnh trên phạm vi lớn các cán bộ thành phố, huyện và các đơn vị tương ứng, các cán bộ cấp Cục, phó huyện…có người lên, có người xuống, có người được điều chuyển ngang chức, có người được thăng chức, có người vui mừng, đương nhiên có người bất mãn. Mỗi lần điều chỉnh cán bộ, về cơ bản đều là như thế.

Một ngày tháng tư, tin Bí thư Thành uỷ Quy Ninh thăng chức làm Phó giám đốc Sở văn hóa được loan ra. Chiều cùng ngày, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ miễn chức Phó trưởng ban tuyên giáo Thành uỷ kiêm Bí thư Đảng ủy tập đoàn báo chí Phòng Sơn, kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị và Tổng biên tập tập đoàn báo chí Phòng Sơn Hoàng Trạch Danh, mở màn cho cuộc điều chỉnh cán bộ lần này.

Một số nhân vật đứng đầu các khu huyện hoán chuyển, rất nhiều vị trí quan trọng đều đổi thành người thân tín của Tống Nghênh Xuân.

Đây là lầ đầu tiên sau khi Tống Nghênh Xuân đến Phòng Sơn nhận chức, tiến hành điều chỉnh cán bộ, đương nhiên là y rất coi trọng chuyện này. Hội nghị thường vụ Thành uỷ họp mấy ngày liên tiếp, nghiên cứu và xác định danh sách cán bộ được điều chỉnh.

Điều chỉnh cán bộ cấp Cục trưởng (bao gồm nhân vật đứng đầu khu huyện Đảng-Chính), hai mươi bốn cán bộ cấp Cục phó (bao gồm cán bộ lãnh đạo phó chức khu huyện Đảng –Chính), đề bạt cán bộ cấp chính huyện, tám cán bộ cấp Cục phó, trong đó bao gồm Bí thư Thành uỷ Quy Ninh mới nhậm chức Cổ Trường Lăng, Mã Hiểu Yến được đề bạt làm Quyền chủ tịch thành phố Quy Ninh, Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà Khương Khôn, Phó cục trưởng Cục nông nghiệp Tạ Dung Dung và một số cán bộ khác.

Mã Hiểu Yến được đề bạt, vốn nằm trong dự liệu. Mà Khương Khôn là thư ký riêng của Tống Nghênh Xuân, Tống Nghênh Xuân muốn trao quyền cho anh ta ở Khu kinh tế mới Tư Hà cũng không gặp trở ngại gì lớn, uỷ viên thường vụ Thành uỷ không ai phản đối, An Tại Đào cũng án binh bất động chờ xem. Chỉ có điều đối với ứng cử viên cho vị trí số một của tập đoàn báo chí Phòng Sơn, An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân bùng nổ một trận xung đột kịch liệt.

Biểu hiện của An Tại Đào rất khác lạ cũng rất đột ngột, ít nhất là các uỷ viên thường vụ khác thấy như thế. Vốn đám người Đông Phương Du, Tống Tử Lâm cho rằng An Tại Đào sẽ đưa ra ý kiến tranh chấp vị trí đứng đầu Khu kinh tế mới Tư Hà với Tống Nghênh Xuân nhưng thực tế không phải vậy, ngược lại, ở vị trí nhân vật số một tập đoàn báo chí Phòng Sơn, đột nhiên hắn mở miệng phản đối, lời lẽ rất quyết liệt.

Theo kế hoạch của Tống Nghênh Xuân, Âu Dương Khuyết Như đề cử Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ Chu Thanh. Hai chức vụ đều là cấp chính huyện, đây được xem như điều chuyển ngang, không tính là đề bạt.

– Đồng chí Chu Thanh trình độ lý luận cao, năng lực công tác tốt, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng dù sao Chu Thanh chưa từng trải qua hành nghề truyền thông, công tác cơ quan và quản lý truyền thông là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Từ cơ quan sang nắm trong tay một tập đoàn báo chí, kinh nghiệm không đủ, rất dễ gây ra vấn đề. Nhất là trong tình hình tập đoàn báo chí Phòng Sơn đang dần dần phát triển theo hướng thị trường hóa, tôi cho rằng, nên đề bạt một đồng chí trong số các cấp phó của tập đoàn báo chí Phòng Sơn.

Lời phản đối của An Tại Đào rõ ràng như chém đinh chặt sắt. Với chuyện Khương Khôn, hắn không tranh chấp với Tống Nghênh Xuân là vì Khu kinh tế mới Tư Hà đã đi vào quỹ đạo phát triển tốt đẹp, một mình Khương Khôn căn bản cũng không gây tổn thất gì cho tình hình chung. Hơn nữa, Quy Ninh có Cổ Trường Lăng và Mã Hiểu Yến, mặc cho Khương Khôn có muốn cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn.

Nhưng tập đoàn báo chí Phòng Sơn đối với An Tại Đào có ý nghĩa rất đặc biệt. Đây là tập đoàn báo chí do trước đây Lưu Ngạn một tay gây dựng, trải qua sự quản lý kỹ càng của hai người có nghiệp vụ về truyền thông là Lưu Ngạn và Hoàng Trạch Danh, đã dần trở thành một cơ quan truyền thông có tầm ảnh hưởng lớn của tỉnh và toàn bộ vùng Hoa Bắc. An Tại Đào không thể chấp nhận để cho công sức nhiều năm của người yêu và người thầy của mình trở thành bọt nước, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Dù sao, ở rất nhiều lĩnh vực, người ngoài ngành vào quản lý cũng không phải là không có, nhưng đối với lĩnh vực truyền thông, tính chuyên nghiệp rất mạnh, hết sức cần người chuyên nghiệp, người ngoài ngành một là không hiểu phương pháp quản lý truyền thông, hai là chỉ biết xu nịnh lãnh đạo cấp trên trogn quá khứ, thì kết quả chắc chắn sẽ vô cùng tai hại.

Chu Thanh chính là một kẻ quan liêu, nếu để y đến tập đoàn báo chí Phòng Sơn, tinh thần và phong cách làm việc lành mạnh của tập đoàn báo chí Phòng Sơn sẽ bị hoàn toàn phủ định trong thời gianngắn nhất.

Xây dựng khó, đạp đổ dễ, có lẽ chỉ trong một đêm, sẽ đạp đổ hoàn toàn tất cả công sức xây dựng bao năm.

Trương gia đại thiếu