Q.7 - Chương 509: Tham tán thương mại đại sứ quán Trung Quốc

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi An Tại Đào ở bộ Ngoại giao công khai xuất hiện thì Trần Cận Nam cũng đã đến Phòng Sơn để điều tra nghiên cứu khảo sát. Lãnh đạo bốn bộ máy Thành ủy, Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Ủy ban Mặt trận tổ quốc Phòng Sơn đang ngồi trên xe ô tô đến thăm trạm bơm hơi vừa mới được xây dựng xong của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn.

Lúc này đây, nhân viên đi theo Trần Cận Nam rất nhiều, ngoại trừ Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn, Trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh thì lãnh đạo chủ chốt của Sở Môi trường, Sở Giao thông, Sở Công nghiệp, Sở Thương mại, và các lãnh đạo khác đều đi theo, đồng thời còn có cán bộ bộn môn liên quan của thành phố Thiên Nam.

Người quyền cao chức trọng như Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam thì không nói đến.

Đi theo ông ta, cán bộ cấp Thứ trưởng gồm có Trương Bằng Viễn, cán bộ cấp Phó giám đốc sở thì có mười mấy người, cán bộ cấp huyện cục thì có mấy chục người. Thanh thế này khiến cho Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du hai cán bộ chủ chốt của Phòng Sơn cứ như đi trên một tảng băng mỏng, một chút cũng không dám chậm trễ.

Hơn nữa, còn có những cán bộ của bộ máy thành viên và các bộ môn có liên quan của Phòng Sơn. Một đống người chất chứa trong một tòa nhà. Những chiếc xe công vụ màu đen đậu thành một hàng dài. Có thể nghĩ đây là một trường hợp long trọng đến cỡ nào.

Tuy rằng tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn chỉ là một trong những hạng mục được khảo sát, nhưng đối mặt với những quan lớn ở tỉnh và lãnh đạo thành phố như vậy, Lý Kiệt mặc dù là cán bộ cấp huyện Cục, và là “chủ nhà” nhưng vẫn không đến được trước mặt Trần Cận Nam. Đương nhiên, nếu không phải là “chủ nhà”, y căn bản là không có tư cách tham gia cuộc điều tra nghiên cứu này của Trần Cận Nam. Dưới sự vây quanh của nhiều người, Trần Cận Nam cẩn thận nhìn bốn phía, hứng thú nghe nhân viên công tác giới thiệu. Nghe xong, ông ta đột nhiên quay đầu hướng đám người Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du cười nói:

– Hãy cho tôi xem thiết bị sản xuất sản phẩm của mọi người đi. Loại thiết bị này có giá trên thị trường là bao nhiêu?

Đối với vấn đề kỹ thuật mà Trần Cận Nam vừa hỏi, Trương Bằng Viễn, Lưu Phương, Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du căn bản là không thể trả lời được. Trần Cận Nam nhíu mày, quét mắt nhìn Lưu Phương nói:

– Bảo đồng chí phụ trách công tác cụ thể lại đây một chút.

Đông Phương Du khẩn trương quay đầu tìm Lý Kiệt. Nhìn thấy bóng dáng của Lý Kiệt từ xa, liền hô to lên:

– Lý Kiệt, lại đây một chút.

Lý Kiệt nghe tiếng gọi liền khẩn trương chạy đến. Mọi người liền tránh đường cho y. Khi đối mặt với Trần Cận Nam, y cung kính nói:

– Xin chào Chủ tịch tỉnh Trần, các vị lãnh đạo.

Tống Nghênh Xuân cười nói:

– Chủ tịch tỉnh Trần, vị này là Chủ tịch Hội đồng quản trị và Bí thư Đảng ủy tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn Lý Kiệt. Đồng chí Lý Kiệt, hãy giới thiệu cho các lãnh đạo biết tình huống cơ bản của các thiết bị ở đây.

Trần Cận Nam khẽ mỉm cười, nhìn Trương Bằng Viễn đứng cạnh ông ta ôn hòa nói:

– Đồng chí Lý Kiệt, tôi cũng biết cậu đấy. Cậu đã từng trải qua vị trí nhân vật số một của nhà máy rượu Quy Ninh. Haha, rất không sai. Ý nghĩa phát triển của xí nghiệp này rất không sai. Bảo vệ môi trường xanh sạch là một bước phát triển rất đúng.

Trương Bằng Viễn cũng phụ họa theo:

– Đồng chí Lý Kiệt, làm rất tốt. Tôi ở tỉnh cũng nghe đồng chí Tại Đào nhiều lần nhắc đến, tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn của các người đang khai thác một nguồn năng lượng tổng hợp mới. Từng bước vận tác đưa ra thị trường.

– Cám ơn lãnh đạo tỉnh đã cổ vũ. Chúng tôi sau này nhất định sẽ cố gắng công tác.

– Đưa ra thị trường?

Trần Cận Nam gật đầu:

– Không tồi, thành phố nhất định phải mạnh mẽ ủng hộ.

Trương Bằng Viễn và Trần Cận Nam kẻ xướng người họa, không chỉ khiến Lý Kiệt có chút kinh sợ mà Tống Nghênh Xuân nghe xong thì trong lòng cũng chấn động. Trần Cận Nam là lãnh đạo như thế nào mà lại biết một nhân vật nhỏ như Lý Kiệt? Hay là…

Đông Phương Du ở một bên tuy rằng ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại âm thầm lắc đầu.

Cô biết, Trần Cận Nam công khai tỏ thái độ khẳng định công tác của Lý Kiệt, tuy rằng thuận miệng nói ra, nhưng lại truyền đi “hương vị” phức tạp. Tối thiểu thì Tống Nghênh Xuân sẽ không dám điều động Lý Kiệt.

Đương nhiên, đối với Tống Nghênh Xuân mà nói, vì một nhân vật nhỏ như Lý Kiệt mà khiến cho lãnh đạo tỉnh bất mãn thì rất là không có lợi là tiền đồ chính trị của ông ta.

– Các vị lãnh đạo, công ty chúng tôi xây dựng trạm bơm hơi dành cho xe ô tô, nằm ở vị trí có thể đáp ứng nhu cầu từ cả bốn phía. Máy bơm khí mà chúng tôi sử dụng hoàn toàn đều là sản phẩm của công ty thiết bị tiết kiệm năng lượng xe ô tô Dương Quang của thành phố sản xuất. Những kỹ thuật sử dụng đều có bản quyền sở hữu trí tuệ, trong đó có thiết bị đã được kiểm trắc đo lường quốc gia và giám định của cơ quan phòng chống cháy nổ, là xưởng đầu tiên trong nướcđược phép chế tạo máy bơm khí. Kỹ thuật trọng tâm của máy như hệ thống xử lý số liệu, hệ thống khống chế điện khí…đều dẫn đầu trong cả nước

Lý Kiệt còn chưa nói xong thì Trương Bằng Viễn đã hướng Trần Cận Nam nhỏ giọng nói:

– Đây là hạng mục công nghệ cao mà đồng chí An Tại Đào lúc trước đã triển khai.

Trần Cận Nam vừa lòng gật đầu:

– Đồng chí Lý Kiệt, hạng mục nguồn năng lượng bảo vệ môi trường của mọi người rất là có ý nghĩa.

Lý Kiệt đối mặt với lãnh đạo lớn như vậy thì tâm tình rất khẩn trương, không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải mỉm cười gật đầu xác nhận.

Thấy thần sắc của Tống Nghênh Xuân có chút ngưng trệ, Đông Phương Du khẩn trương cười nói:

– Chủ tịch tỉnh Trần, hạng mục này của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đầu năm nay đã đề xuất, khi An Tại Đào còn đảm nhiệm vị trí ở tập đoàn đã hướng Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo. Từ tình huống trước mắt cho thấy, cuối năm nay, xe taxi và phương tiện giao thông công cộng có thể toàn bộ cải tiến, đảm bảo vệ sinh môi trường.

– Cải tiến hệ thống động cơ ô tô có thể cam đoan độ an toàn hay không? Có được thông qua phương diện giám định an toàn?

Trương Bằng Viễn ở một bên nói chen vào.

Đông Phương Du cười, quay đầu nhìn Lý Kiệt. Lý Kiệt hiểu ý khẩn trương trả lời:

– Chủ tịch thành phố Trương, trước mắt đối với phương diện dùng khí thay cho dầu thì cả nước đều không có tiêu chuẩn kỹ thuật thống nhất an toàn. Kỳ thật quốc gia chúng ta ở phương diện dùng khí thay dầu kỹ thuật đã rất thành thục. Bình khí phải trải qua cao áp, đốt cháy. Phát nổ khi va chạm rất có khả năng xảy ra nhưng điều kiện tiên quyết là người tiêu thụ nhất định phải đến nhà máy có uy tín để tiến hành cải tiến.

Lý Kiệt vừa dứt lời thì Đông Phương Du liền tiếp:

– Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh Trần, chúng tôi ở thành phố gần đây đã chuẩn bị cho ra điều lệ an toàn khi sử dụng khí gas. Đối với việc dùng khí thay dầu tiến hành nghiêm khắc hoàn thiện kỹ thuật an toàn.

– Bí thư Tống khi đến nhận chức thì đã xem hạng mục này như là mục tiêu chính của Phòng Sơn. Vì viễn cảnh mục tiêu này, chúng tôi đã lợi dụng thời gian ba năm để tiến hành điều chỉnh lại kết cấu nguồn năng lượng của toàn thành phố, từng bước cải tạo, thúc đẩy sản nghiệp phát triển mạnh.

Đông Phương Du nói xong, liếc mắt nhìn Tống Nghênh Xuân.

Tống Nghênh Xuân khoảng cách với Trần Cận Nam và Trương Bằng Viễn rất gần, mơ hồ có thể nghe được cuộc nói chuyện khe khẽ giữa Trương Bằng Viễn và Trần Cận Nam không ngừng xuất hiện chữ “đồng chí Tại Đào” khiến ông ta trong lòng càng thêm nghi hoặc và khó hiểu.

Đông Phương Du nhìn thấy Tống Nghênh Xuân thần sắc có chút thất thố thì không kìm nổi, nhẹ nhàng kéo cánh tay của ông ta.

Tống Nghênh Xuân lấy lại bình tĩnh, cười nói:

– Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh Trần, công tác điều chỉnh kết cấu nguồn năng lượng toàn bộ thành phố, chúng ta hẳn là phải cảm ơn đồng chí An Tại Đào. Trong lúc đồng chí Tại Đào còn công tác tại công ty Than – Khí gas Phòng Sơn đã hướng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra năng lượng xanh sạch như vậy. Đồng chí Tại Đào rất có năng lực, công tác lại rất tốt. Đáng tiếc là một đồng chí tốt như vậy lại bị tỉnh điều đi, là một tổn thấy cho công tác thành phố chúng tôi.

Tống Nghênh Xuân đột nhiên công khai trước mặt Trần Cận Nam tán dương An Tại Đào, Đông Phương Du trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, Đông Phương Du cũng khẩn trương phụ họa theo ông ta vài câu.

Lãnh Mai đứng trong đám người đằng xa, thản nhiên cười. Trong lúc vô tình nhìn thấy Trần Cận Nam đang nhìn mình ôn hòa thì Lãnh Mai theo bản năng đỏ mặt quay đi. Tuy rằng không có rõ ràng nhưng Lãnh Mai lại mơ hồ ý thức được Trần Cận Nam khẳng định là đã biết mối quan hệ giữa mình và An Tại Đào.

Trần Cận Nam cười, cất bước đi về phía trước, không nói tiếp về đề tài này. Đám người Trương Bằng Viễn lập tức khẩn trương đi theo.

Bộ Ngoại giao và Bộ Thương mại liên hiệp thành lập một tổ công tác đặc biệt xử lý sự kiện giày Triết Châu, trong đó Bộ Ngoại giao là chính, Bộ Thương mại phối hợp. Cái gọi là thành lập, nhưng kỳ thật thì cũng là gặp mặt nhau trong văn phòng của Chương Long, giới thiệu nhau cho biết.

– Vị này là đại sứ Bộ Ngoại giao tại Âu Châu Trưởng phòng Phùng Thanh. Còn vị này là Phó cục trưởng Bộ Thương mại tại Âu Châu đồng chí Tôn Kế Hồng.

Chương Long tùy ý giới thiệu, sau đó gọi điện thoại cho lãnh đạo Bộ Thương mại.

– Xin chào!

An Tại Đào nhìn thấy thành viên của tổ công tác chỉ có ba người bao gồm cả mình thì không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn vươn tay ra bắt tay với hai người kia.

Chương Long quét mắt nhình An Tại Đào, dường như đoán được sự băn khoăn của hắn thì không khỏi cao giọng cười:

– Đồng chí Tại Đào không cần lo lắng, tổ công tác tuy rằng chỉ có ba người, nhưng các đại sứ quán tại các nước mà chúng ta có mặt đều phối hợp công tác rất chặt chẽ.

– Để công tác được triển khai dễ dàng, Đảng ủy Bộ ngoại giao đã nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm đồng chí An Tại Đào làm tham tán thương mại đại sứ quán tại nước ngoài, thay cho tham tán Cao Minh Sáng về nước báo cáo.