Q.6 - Chương 422: Phong ba “ô vạn dân”

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiếng vỗ tay dưới đài vẫn thưa thớt.

Không thể không nói. Vào lúc này, “không khí” bên trong doanh nghiệp này hiện giờ hơi trầm thấp. Đối với công nhân viên chức mà nói, nhìn không ra tiền đồ và đường ra, xí nghiệp không chừng khi nào đó sẽ phá sản đóng cửa; mà đối với lãnh đạo cao tầng mà nói, lại lo lắng bị rơi vào đầm lầy sự kiện Hạ Canh không rút ra được, bị liên lụy.

Cho nên An Tại Đào đi nhậm chức, người trong công ti cũng không “hưng phấn” bao nhiêu. Hơn nữa, bọn họ cũng đều biết, An Tại Đào nói rõ là đến đánh bóng xí nghiệp, có lẽ tới không mấy tháng sẽ rời khỏi, có thể trông cậy vào một người như vậy làm gì thật sự cho xí nghiệp? Giải quyết vấn đề thực tế gì?

An Tại Đào ngồi trên đài, thần sắc cực kỳ bình tĩnh, hắn nhìn từng gương mặt xa lạ dưới đài, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Hắn khác với rất nhiều cán bộ. Tuy rằng hắn coi trọng lợi ích chính trị của mình, nhưng càng quan tâm có thể làm được cái gì. Nếu hắn đã đồng ý tới công ty Than – Khí ga Phòng Sơn làm đội viên cứu hỏa, sẽ nhất định dập tắt lửa đi, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Đây là lý tưởng của hắn, hắn sẽ không giải thích với bất cứ ai, cũng không thể giải thích.

Đan Tân Dân hiển nhiên cũng không quá hưng trí.

Ngồi trên đài chủ tịch, ông ta ho khan hai tiếng, cất cao giọng nói:

– Các đồng chí công ty Than – Khí ga, công ty Than – Khí ga Phòng Sơn xuất hiện sự kiện công nhân viên chức kêu oan, tụ tập quy mô lớn, Thành ủy và UBND thành phố cực kỳ coi trọng. Đối với điều này, thành phố đặc biệt thành lập tổ công tác, để phong phú lực lượng của tổ công tác, để ổn định cục diện công ty Than – Khí ga thành phố, trải qua hội nghị thường vụ Thành ủy nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm ủy viên Thành ủy, trợ lý Chủ tịch thành phố đồng chí An Tại Đào tạm giữ chức đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy, chức vụ giám đốc công ty Than – Khí ga Phòng Sơn…

– Năng lực công tác của đồng chí An Tại Đào mạnh, kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú. Trong khi đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Quy Ninh… Chúng tôi hy vọng công ty Than – Khí ga Phòng Sơn có thể dưới sự dẫn dắt của bộ máy lãnh đạo mới dò đồng chí An Tại Đào đứng đầu rời khỏi khốn cảnh, đi tới huy hoàng mới…

Đan Tân Dân dựa theo trình tự đơn giản giới thiệu một số kinh nghiệm công tác của An Tại Đào, mà Cục trưởng Cục quản lý phục vụ công công thành phố Phòng Sơn Giải Vân cũng biểu tỏ thái độ phía sau, đơn giản kiên quyết ủng hộ quyết sách của Thành ủy và UBND thành phố, kiên quyết ủng hộ công tác của An Tại Đào vân vân.

An Tại Đào đến công ty Than – Khí ga Phòng Sơn tạm giữ chức, quan hệ với Cục công công thành phố trở nên hơi tinh tế.

Cục quản lý phục vụ công cộng thành phố là đơn vị cấp Cục trưởng, tuy rằng công ty Than – Khí ga Phòng Sơn cũng là doanh nghiệp nhà nước cấp Cục, nhưng là xí nghiệp thuộc Cục, ở Đảng ủy, thuộc về quản lý của Cục công cộng trên hành chính. Ngoại trừ nhân vật số do Ban Tổ chức cán bộ thành phố Phòng SƠn bổ nhiệm ra, thành viên khác của bộ máy lãnh đạo công ty Than – Khí ga Phòng Sơn đều là cán bộ Cục bổ nhiệm.

Nói cách khác, Cục quản lý phục vụ công cộng thành phố là bộ phận lãnh đạo chủ quản cấp trên của công ty Than – Khí ga Phòng Sơn —- nhưng An Tại Đào lại là trợ lý Chủ tịch thành phố, bất kể là tư lịch, chức vụ hay cấp bậc, đều cao hơn Cục trưởng Cục công cộng Giải Vân. Cho nên, đối với sự “tồn tại” của An Tại Đào, Giải Vân ít nhiều hơi buồn bực.

Rõ ràng là lãnh đạo cấp trên, nhưng ở trước mặt An Tại Đào, lại phải biểu hiện khiêm cung, loại “đổi chiều” này thực xấu hổ.

Tuyên bố bổ nhiệm xong, Đan Tân Dân vội vàng rời đi.

Tiễn bước Đan Tân Dân, An Tại Đào và Giải Vân lưu lại tiếp tục họp. Đương nhiên, họp lại, phạm vi họp rút nhỏ rất nhiều, nhân viên tham dự chỉ còn lại thành viên bộ máy lãnh đạo công ty Than – Khí ga.

Giải Vân cười giới thiệu cho An Tại Đào lãnh đạo của xí nghiệp này:

– Chủ tịch thành phố An, vị này chính là Phó Bí thư công ty Than – Khí ga Phòng Sơn, Phó Giám đốc đồng chí Lý Nhân Quý… Vị này chính là…

Phó Giám đốc, Phó Bí thư Lý Nhân Quý.

Phó Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Vương Bằng.

Ủy viên Đảng ủy, Phó Giám đốc Cố Xương.

Ủy viên Đảng ủy, Chủ tịch Công Đoàn Điền Gia Mạo.

Phó Giám đốc Tôn Đức Cương.

Phó Giám đốc Mã Đinh Giang.

Tuy rằng trước mắt công ty Than – Khí ga Phòng Sơn chỉ còn lại một xác không, nhưng thành viên bộ máy lãnh đạo vẫn không ít. Doanh nghiệp nhà nước chính là dạng này, xí nghiệp có mục nát, thiệt đều là công nhân viên chức, về vần tầng lãnh đạo, trên cơ bản không chịu ảnh hưởng.

Thậm chí, người lãnh đạo doanh nghiệp nhà nức đạt được chỗ tốt rất lớn trong khi cải cách thay đổi chế đố, một số một đêm phất nhanh.

An Tại Đào vừa bắt tay với sáu người Lý Nhân Quý, vừa quay đầu thản nhiên cười:

– Cục trưởng Giải, tôi nhớ rõ bộ máy thành viên công ty là 9 người, tại sao còn ba vị đồng chí không tới?

Giải Vân nhíu mày, liếc Lý Nhân Quý một cái.

Lý Nhân Quý vội vàng cười giải thích:

– Còn có ba Phó Giám đốc kiêm nhiệm Chủ tịch xí nghiệp tham gia cổ phần phía dưới, có thể là bận công tác, cho nên hôm nay liền xin nghỉ… Ha ha…

Giải Vân cũng cười:

– Chủ tịch thành phố An, ba đồng chí này kiêm chức ở phía dưới, ví dụ như đồng chí Trịnh Lan của gas Thiên Nguyên, quả thật bận công tác, gần đây tài nguyên khí của thành phố chúng ta khá khẩn trương, bọn họ phải trăm phương nghìn kế đảm bảo an toàn ổn định cung cấp khí cho thành phố Phòng Sơn…

– Ồ.

An Tại Đào ồ một tiếng, cũng không tiếp tục “giằng co” ở vấn đề này, chỉ là hắn lần đầu nhậm chức, không ngờ trong bộ máy công ty có ba Phó chức dám không đến họp, đây không chỉ là không cho trợ lý Phó Chủ tịch thành phố hắn mặt mũi, dường như cũng mơ hồ biểu thị điều gì…

An Tại Đào là người ra sao, kiếp trước kiếp này lịch duyệt phong phú, hơn nữa kiếp ày lịch lãm trong quan trường, trong khi hàn huyên đơn giản với các thành viên bộ máy công ty Than – Khí ga Phòng Sơn, cũng có thể đưa ra phán đoán của mình.

Ít nhất, hắn có thể cảm giác rõ ràng, trong lòng vài người ngồi đầy rất có oán khí. Ánh mắt lạnh lùng của hắn chậm rãi lướt qua mọi người, trong lòng âm thầm nghĩ, tình hình doanh nghiệp này, có lẽ còn phức tạp hơn sự tưởng tượng và hiểu biết của mình.

– Đồng chí Nhân Quý, an bài một chút, giữa trưa bày yến đón gió cho Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố An đến công ty mọi người, đây là THành ủy và UBND thành phố coi trọng cao độ đối với công ty Than – Khí ga Phòng Sơn thậm chí sự nghiệp phát triển của phục vụ công công thành phố chúng ta…

Giải Vân cười nói, Lý Nhân Quý vội gật đầu xác nhận.

An Tại Đào cười cười, lại khoát tay áo:

– Cảm ơn thịnh tình của Cục trưởng Giải và các vị, chẳng qua, hai ngày này tôi khá bận… chậm rãi rồi nói sau. Chúng ta còn nhiều thời gian mà chờ thêm mấy ngày, tôi mời các đồng chí đang ngồi ăn cơm! Tốt lắm, Cục trưởng Giải, các vị, tôi còn muốn đi báo cáo công tác với Bí thư Thành ủy Trương… Hôm nay trước hết kết thúc ở đây.

– Đồng chí Nhân Quý, an bài cho tôi một gian phòng, bắt đầu từ ngay, tôi sẽ chính tức đi làm ở công ty chúng ta… Đồng thời phát ra thông báo, công nhân viên chức công ty có vấn đề gì, có thể trực tiếp đến văn phòng tìm tôi!

An Tại Đào trực tiếp tới văn phòng của Trương Bằng Viễn, chủ động đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với Trương Bằng Viễn: Thư ký Bành quân và lái xe Hoàng Thao của hắn, hy vọng thành phố có thể an bài cho một cương vị, để hai người này cùng theo hắn tới công ty Than – Khí ga Phòng Sơn tạm giữ chức công tác. Đối với việc nhỏ này, Trương Bằng Viễn tự nhiên là gật đầu đáp.

****

Tới buổi chiều, một diễn đàn trên mạng đột nhiên bị người ta đưa lên một tấm thiếp, còn tăng thêm mấy tấm ảnh. Nội dung chính là Bí thư Thành ủy Quy Ninh An Tại Đào rời chức, dân chúng địa phương vui vẽ đưa tiễn “ô vạn dân” vân vân. Chợt, trên mạng liền nổ ra tranh luận rất lớn, có người nói An Tại Đào là “quan thanh liêm hiếm thấy”, nhưng càng nhiều người nghi ngờ nói đây điển hình là thể hiện.

Ngày hôm sau, trên Báo chiều Đông Sơn tiến hành đưa tin đối với điều này —- tiêu đề tin tức là “Trên mạng suy đoán dân chúng tặng Bí thư Thành ủy Quy Ninh rời chức ô vạn dân là thể hiện”.

An Tại Đào hồn nhiên không biết chuyện này, hắn đang ở trong phòng làm việc của công ty Than – Khí ga Phòng Sơn xem xét tình hình đầu tư đối ngoại và cải cách chế độ xã hội chỉnh thể trong hai năm gần đây của công ty Than – Khí ga Phòng Sơn, Bành Quân vội vã từ bên ngoài gõ cửa đi vào, cúi đầu nói:

– Ông chủ, không tốt, trên Báo chiều Đông Sơn có tin tức rất bất lợi với ngài…

Nói xong, Bành Quân đưa tờ báo trong tay qua.

An Tại Đào ngẩn ra, nhìn lướt qua tiêu đề, sắc mặt liền âm trầm xuống. Hắn cắn chặt răng, nhìn kỹ tiêu đề bài báo —-

Tấm thiếp xuất hiện trên blog của “Đao khách Quy Ninh”. Toàn bài văn bao hàm thâm tình giới thiệu “cảnh tượng cảm động” xảy ra ở một khu sinh hoạt thành phố Quy Ninh hai ngày trước”: sáng sớm, mấy trăm quần chúng tự phát sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, chống “ô vạn dân”, cầm “cờ thanh quan”, một chuỗi pháo thật dài phát tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trong đội ngũ này, có ông lão gần đất xa trời, có người tàn tật đi lại tập tễnh, có người làm công từ phần đất bên ngoài vội vàng tới, có công nhân thất nghiệp, có nông dân, có trẻ em, có cán bộ lão thành về hưu, có quân nhân xuất ngũ… Biết được tin tức Bí thư An điều đi, dân chúng địa phương dùng một loại phương thức cảm ơn từ xưa —– ô vạn dân và cờ thanh quan, đến tiễn hắn.

Bài văn trong thời gian ngắn liền nóng lên trên inte, chỉ blog của “Đao khánh Quy Ninh”, tính đến ngày hôm qua số lượng người xem liền đạt tới 36461 lượt người, cùng với 177 nhận xét. Sau đó bài văn kể cả link được cập nhật bao gồm diễn đàn trong Phòng Sơn và diễn đàn bên ngoài, blog được đăng lại, càng khiến cho các dân mạng suy đoán. Khi phóng xem thiếp này phát hiện, suy đoán này trên thực tế đều hướng về một vấn đề mọi người cùng chú ý: rốt cuộc là thể hiện, hay là thanh quan thực sự?

Trong mắt rất nhiều dân mạng, cho dù An Tại Đào quả thật làm việc cho dân, cách thực hiện “tặng ô” kiểu phong kiến này, cũng không đáng khởi xướng.

Tuy rằng bài viết không nghi ngờ trực tiếp, nhưng “giọng” rất rõ ràng, chính là phê bình An Tại Đào biểu hiện. An Tại Đào oán hận ném tờ báo trong tay qua một bên, hắn biết sẽ có phiền toái, nhưng thật không ngờ đúng là bị người có tâm đâm lên trên mạng.

– Ông chủ, muốn tìm xem truyền thông… kết nối một chút hay không?

Bành Quân cẩn thận nói.

An Tại Đào thở dài, khoát tay áo:

– Không cần, mặc kệ bọn họ đưa tin đi, tôi không thẹn với lương tâm. Tôi không có lòng thể hiện, tùy tiện bọn họ nói như thế nào.

– Có phải có người ác ý quấy rối hay không…

Bành Quân hơi buồn bực phun ra một hơi:

– Ngài làm nhiều việc cho Quy Ninh như vậy, không cần nói không cố ý tổ chức dân chúng tiễn chân, cho dù tổ chức, cũng không tính là gì!

– Được rồi, Bành Quân, mặc kệ việc này. Anh nhớ kỹ, mặc kệ có ai tới phỏng vấn tôi, một mực cự tuyệt. Đối với chuyện này, không đưa ra bất cứ đáp lại nào. Không giải thích, không đáp lại, làm cho bọn họ nói nhao nhao vài ngày liền yên tĩnh.

Bành Quân gật đầu, cũng không dám nói gì nữa.

Bành Quân vừa mới đi, Mã Hiểu Yến gọi điện tới, trong điện thoại Mã Hiểu Yến gần như muốn khóc thành tiếng. Cô cũng thật không ngờ, chuyện này lại biến thành như vậy. An Tại Đào cũng không có ý tứ trách cô, an ủi cô hai câu qua điện thoại, dặn cô nếu có truyền thông tới phỏng vấn, tận lực không đáp lại.

Ai ngờ, thái độ “không đáp lại” của An Tại Đào, lại khiến truyền thông hứng thú và đầu cơ nhiều hơn nữa. Ngoại trừ các truyền thông thành phố Phòng Sơn do Hoàng Tắc Danh nắm trong tay, không đi theo cơn gió bên ngoài, phần lớn truyền thông thành phố bên ngoài tỉnh đều đưa tin theo, trong nhất thời, “Bí thư Thành ủy An Tại Đào được tặng ô vạn dân” trở thành nhân vật tranh luận tiêu điểm trên báo, thấy các truyền thông phê bình bình luận không dứt bên tai.

Thậm chí có người phát biểu bình luận trên báo:

– Phải tra ra Bí thư Thành ủy này rốt cuộc là thanh quan giả hay là thể hiện thật?

Mãi đến khi bài báo đưa tin chiều sâu đến từ Quy Ninh của phóng viên Lý Tương Nhật báo Đông Sơn —– “Chén vàng cúp bạc không bằng dư luận dân chúng: lịch trình phấn đấu của một Bí thư Huyện (Thành) ủy” đăng báo, âm thanh phê bình An Tại Đào trên truyền thông mới hoàn toàn lặng xuống.

Sự thật cao hơn hết thảy, sự thật có thể nói rõ hết thảy.

Trong bài báo của Lý Tương liệt kê hết từng sự kiện An Tại Đào chủ động thúc đẩy ở Quy Ninh mấy năm nay, dùng con số sống làm nổi bất thay đổi rất lớn trong sản xuất sinh hoạt của người Quy Ninh… Ở trang đầu Nhật báo Phòng Sơn còn đưa tin lại bài này, “tiếng nói” của báo Đảng tỉnh Đông Sơn trên ý nghĩa nào đó đại biểu cho thái độ phía chính phủ, truyền thông phía dưới đối với điều này tự nhiên là khẩn trương “ngừng phê bình” không dám đầu cơ gì thêm.

An Tại Đào xem xong bài báo của Nhật báo Đông Sơn, liền gọi điện qua cho Lý Tương:

– Cảm ơn, Lý Tương.

Lý Tương cười:

– Tôi viết đều là sự thật, không cần cảm ơn gì. Hơn nữa, tôi làm điều này cũng không phải vì anh, mà được lãnh đạo tòa soạn giao cho, đặc biệt tới Quy Ninh phỏng vấn, làm thỏa đáng cho anh.

– Bài báo này là nhiệm vụ Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy an bài xuống, phỏng chừng hai ngày này truyền thông các nơi đưa tin tiêu cực dối với anh, khiến lãnh đạo ở tỉnh mất hứng.

Lý Tương lại cúi đầu nói một câu:

– An Tại Đào, tôi vẫn muốn hỏi anh, anh đang làm tốt như thế, đột nhiên chạy tới một xí nghiệp làm gì? Tôi nghe nói xí nghiệp kia quả thực không tốt, công nhân viên gây rối, xí nghiệp đối mặt phá sản, anh tới…

An Tại Đào cũng không có cách nào giải thích với Lý Tương, đành phải bật cười ha ha chủ động chuyển hướng:

– Lý Tương, ở cơ quan ngôn luận Tỉnh ủy có thích ứng không? Nếu không thích ứng, nếu khuông để tôi kiếm vị trí tại chính quyền giúp cô? Làm phóng viên nhiều năm như vậy, có hứng thú đổi nghề hay không?

An Tại Đào đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy, Lý Tương ngẩn ra, trong nhất thời không đáp lại.

Đúng lúc này, cửa văn phòng An Tại Đào bị gõ thùng thùng. Tiếng gõ cửa rất lớn rất dồn dập, rất không lễ phép.

An Tại Đào nhíu mày:

– Lý Tương, tôi có việc gấp, chờ lát nữa sẽ gọi lại cho cô.

– Anh bận đi.

Lý Tương thở dài trong lòng, trên miệng lại thản nhiên nói.

– Tôi tìm Chủ tịch thành phố An!

– Chủ tịch thành phố An đang công tác, bận nhiều việc, không có thời gian gặp anh… Anh muốn gặp lãnh đạo, trước tiên phải hẹn trước với văn phòng.

– Dựa vào cái gì? Chủ tịch thành phố An do thành phố phái tới giải quyết vấn đề của công nhân viên chúng tôi…

An Tại Đào đột nhiên mở cửa văn phòng, nhìn ra cửa.

Một người đàn ông mặc áo khoác lính khoảng 40 tuổi tùy tiện đứng ở cửa, hai chân mở ra, rất không có phong độ; mà Chánh văn phòng công ty Than – Khí ga Tôn Chấn Lâm thì chắn trước mặt gã, hai người đang tranh chấp cái gì.

Thấy An Tại Đào mở cửa, Tôn Chấn Lâm khẩn trương cười tiến tới gần, cúi đầu nói:

– Chủ tịch thành phố An… quấy rầy ngài làm việc… Tôi lập tức để hắn rời đi!

An Tại Đào nhíu mày:

– Tôi nói với văn phòng thể nào? Phía dưới có công nhân viên tới tìm tôi, trực tiếp để bọn họ đến! Mấy người chặn cái gì? Tôi không bận, vị sư phụ này —- anh họ gì?

Người đàn ông kia dường như không dự đoán được An Tại Đào không có cái giá như vậy, đã đi tới, nắm chặt tay An Tại Đào, giọng nói hơi kích động:

– Chủ tịch thành phố An, lãnh đạo, tôi gọi Tường Tử —- Mã Minh Tường, vốn là Chủ nhiệm phân xưởng quá trình đốt cháy công ty Than – Khí ga, hiện giờ lui xuống…

– Ha ha, Mã sư phụ, tới, vào trong nói chuyện.

An Tại Đào xoay người nhường đường:

– Bên ngoài lạnh, tiến vào nói.

Thấy Mã Minh Tường tiến vào văn phòng An Tại Đào, mà An Tại Đào đóng chặt cửa làm việc, Tôn Chấn Lâm do dự một chút, khẩn trương trở về văn phòng của mình, gọi điện thoại cho nhân vật số hai của công ty là Lý Nhân Quý:

– Lý Tổng, Mã Minh Tường kia lại tới công ty tìm, hắn tới chỗ Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố An đang nói chuyện với hắn… Ngài xem thế nào?

Lý Nhân Quý ở đầu dây bên kia trầm mặc một chút, thản nhiên cười:

– Thôi đi, nếu Chủ tịch thành phố An đồng ý nói chuyện với hắn, vậy để lãnh đạo nói với hắn đi, không cần lo nhiều như vậy! Tôn Chấn Lâm, tôi phải nhắc nhở anh, Chủ tịch thành phố An là lãnh đạo phía trên, lại đi ra từ chính quyền, không giống với những người chúng ta, anh phải hầu hạ cẩn thận, phục vụ cho tốt, đừng để lãnh đạo không hài lòng!

– Lý Tổng, tôi nào dám…

Tôn Chấn Lâm cười ha ha:

– Đúng rồi, Lý Tổng, chiếc xe Audi của Hạ Tổng đã ngã xuống có phải cấp cho Chủ tịch thành phố An ngồi hay không, tôi thấy xe gần đây Chủ tịch thành phố An ngồi là một chiếc Santana của cơ quan Thành ủy thành phố Quy Ninh…

Lý Nhân Quý ừ một tiếng:

– Anh trưng cầu ý kiến của Chủ tịch thành phố An trước một chút.

Tình hình Mã Minh Tường nói, chênh lệch rất lớn đối với tình hình An Tại Đào xem từ tài liệu.

Tình hình trên tài liệu là, vì mở rộng sản lượng, nâng cao năng lực vận chuyển khí, công ty Than – Khí ga Phòng Sơn trải qua UBND thành phố đồng ý, trưng thu đất bên ngoài xây dựng một nhà máy khí đốt sản lượng một năm 700.000 tấn. Trong quá trình xây dựng thêm, bởi vì tài chính xây dựng không đủ, liền dẫn vào tập đoàn gas Thiên Nguyên đầu tư, hai bên góp vốn hợp tác đồng thời đẩy mạnh công tác thay đổi chế độ của công ty Than – Khí ga Phòng Sơn.

Nhưng Mã Minh Tường lại tức giận nói:

– Chủ tịch thành phố An, đây đều là bậy bạ, Hạ Canh nói bậy bạ. Ngay từ đầu, công ti than khí cũ của chúng ta bởi vì trong khi xây dựng ở nội thành, tạo ra ô nhiễm môi trường, UBND thành phố liền quyết định để nhà máy khí than dừng lại, cấp cho chúng ta một khu đất ở ngoại ô, hạng mục gọi là công trình cải tạo kỹ thuật dời địa điểm. Đánh cờ hiệu này, công ty đạt được không ít chính sách ưu đại của thành phố.

– Công ty có tiền, mấy năm nay, công ty đầu tư đối ngoại ra ngoài bao nhiêu tiền?

– Công ty Thiên Nguyên kia, thuần túy là một ngụy trang. Chủ tịch công ty Thiên Nguyên là bạn học Hạ Canh, bọn họ chạy đến Hongkong đăng ký một công ty da ngoài, sau đó trở về nhanh chóng biến hóa thành Hongkong đầu tư… Hoàn toàn là lừa dối người, ngụy trang xí nghiệp góp vốn, lừa gạt chính sách của thành phố.

– Trong quá trình xây dựng nhà máy mới này, đều là công ty bỏ tiền bỏ lực bỏ người ra, nhưng sau khi đầu tư xây dựng xong, cũng không an bài công nhân viên công ty, toàn bộ đều thông báo tuyển dụng từ xã hội, nói là vì làm giảm lại phí tổn hoạt động xí nghiệp đưa vào… Chủ tịch thành phố An, tôi cũng từng là Chủ nhiệm phân xưởng, trong này sao còn không rõ ràng?

– Chủ tịch thành phố An, dù sao tôi không để ý gì, tôi đây nói thẳng, không có lo lắng gì, xin lãnh đạo thứ lỗi.

Mã Minh Tường nhìn chằm chằm An Tại Đào:

– Dù sao tôi cũng đã trở thành cái gai trong lòng lãnh đạo công ty…

– Ha ha, Mã sư phụ, anh nói, tôi nghe vào tai. Tôi vừa tới, cũng không biết tình hình, vẫn phải từ miệng các anh mới hiểu biết được tình hình thực tế của công ty.

An Tại Đào khoát tay áo, đưa một điều thuốc qua:

– Mã sư phụ, hút thuốc không?

– Cảm ơn Chủ tịch thành phố An, tôi không hút thuốc lá.

An Tại Đào nhìn Mã Minh Tường chậm rãi nói, khóe mắt híp lên. Người đàn ông trước mắt này nhìn qua thô cuồng không hiểu lễ, thật ra cũng có vài phần tâm tư. Người từng làm Chủ nhiệm phân xương, luôn phải hiểu biết “nhiều” hơn một chút, xem vấn đề sâu hơn một chút so với công nhân viên bình thường.

– Vì sao Hạ Canh phải làm như vậy? Vì sao phải lừa dối nhiều công nhân viên thôi việc và bán đứt tuổi nghề? Mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn muốn xây dựng công ty mới thành xí nghiệp cá nhân của hắn, nghe nói trong cổ cổ phần đầu tư Thiên Nguyên có một lượng rất lớn của hắn… Cho nên, hắn mới âm thầm để người của công ty Thiên Nguyên đề xuất, không cần công nhân viên quá 40 tuổi, trong quá trình xây dựng mới, không phân tốt xấu đều khiến công ty bỏ vốn bỏ lực…

– Chủ tịch thành phố An, ngài không biết, vì xây dựng nhà máy mới này, công ty bỏ tiền đâu chỉ là đăng kí tài chính cổ phần? Đăng kí tài chính hơn 100 triệu, tài chính xây dựng hơn 400 triệu, phía Thiên Nguyên bỏ ra bao nhiêu? Trong lúc xây dựng, cho vay, thủ tục, nhân viên, xe sử dụng… Có loại nào không phải công ty bỏ ra? Bao gồm tiền lương nhân viên xây dựng giai đoạn đầu đều là công ty thay thế phát.

– Hiện giờ lại tốt rồi, xây dựng xong, một cước liền đá văng công ty ra… Nhiều công nhân viên như vậy, toàn bộ bị trở thành gánh nắng vứt đi, Chủ tịch thành phố An, ngài xem xem, cách làm của bọn họ có xấu xa không?

– Hai năm này, công ty đầu tư khắp nơi, Hạ Canh kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị nơi nơi, một năm ít nhất là mấy triệu… Đây còn là công khai…

Nhìn ra được, “oán hận” của người công ty Than – Khí ga đối với Hạ Canh là cực kỳ dày đặc, trong lời nói của Mã Minh Tường đối với Hạ Canh có thể nói đau nhức sâu ác. Thậm chí gã xưng Hạ Canh là đầu sỏ làm cho công ty Than – Khí ga Phòng Sơn đi tới đường cùng.

Đối với lời của gã, An Tại Đào đương nhiên không tin tưởng hết. Nhưng tiếng nói đến từ tầng thấp nhất, luôn chân thật hơn một chút so với tài liệu bày ra trên bàn của hắn. Điểm này, An Tại Đào đều rõ ràng hơn ai khác.

Dừng một chút, An Tại Đào cười cười:

– Mã sư phụ, không phải phía dưới công ty đã có vài xí nghiệp cổ phần sao, tại sao tình trạng kinh tế lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy?

– Chủ tịch thành phố An, ngài không biết tình hình thực tế. Cái gọi là đầu tư phía dưới, căn bản không có hồi báo, đều trở thành công cụ kiếm tiền của một số người. Đầu tư chia hoa hồng rất thấp, nhưng gánh nặng của xí nghiệp cấp dưới đều đổ cho công ty mẹ…

– Nhìn đám người công ty này, lãnh đạo cao tầng đều bận rộn công việc sạp hàng của mình, bận rộn kiếm tiền của mình, mà trung tầng, trên cơ bản đề là Hạ Canh nhận tiền đề bạt lên…

Mã Minh Tường cắn răng oán hận nói:

– Năm trước em trai Hạ canh kết hôn, tôi không đi liền bị Hạ Canh cách chức. Đám cán bộ trung tầng này của công ty, ăn uống chơi gái đánh bạc là đỉnh, thật sự công tác, lại đều là rác rưởi.