Q.8 - Chương 632: Lấy Lòng Tiểu Nhân Đo Lòng Lãnh Đạo

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tống Nghênh Xuân cười cười:

– Được, hôm nay chúng ta họp đến chỗ này, sau khi mọi người rời đi, dùng hết trách nhiệm, làm tốt công tác của bản thân, ở thời kỳ đặc thù cũng phải nói nhiều tới nguyên tắc chính trị! Đồng chí Tại Đào, cậu chuẩn bị một chút, ngày mai hoặc ngày kia, hai chúng ta cùng tới tỉnh một chuyển, báo cáo công tác một chút với Bí thư Lý và Chủ tịch tịch Cung!

Bí thư mới và Chủ tịch tỉnh mới đến nhận chức, làm quan chức đứng đầu Đảng ủy chính quyền thành phố Phòng Sơn, Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào chủ động tới tỉnh đón lãnh đạo, đó cũng là chuyện trong tình lý, điều này nhất trí với đạo lý quan dưới yết bái thượng quan trong quan trường cổ đại, cấp bậc sâm nghiêm của quan trường hiện đại, thật ra cũng không kém bao nhiêu so với quan trường cổ đại.

Cho nên, đề nghị này của Tống Nghênh Xuân cũng thuộc lẽ thường, An Tại Đào cũng không có lý do gì phản đối, cũng không có khả năng phản đối.

– Được…

An Tại Đào thản nhiên gật đầu, chợt đứng dậy cầm chén nước và notebook của mình lên nghênh ngang mà đi. Lập tức, Dương Hoa không có bất cứ do dự gì, cũng đứng dậy đi theo. Mà ngay sau đó, Tống Tử Lâm, Trịnh Phương, Trâu Đồng, Chính ủy quân khu Phùng Cường, Chủ tịch thành phố trợ lý Trang Ninh, Chủ tịch thành phố trợ lý Cổ Vân Lan, cũng không chút do dự đứng dậy rời đi.

Lúc Cổ Vân Lan đứng dậy, không kìm nổi liếc Cổ Lam một cái. Hai người vốn là thân thuộc, Cổ Lam vẫn là bề trên của Cổ Vân Lan, nhưng trong lòng Cổ Vân Lan lại vì tình cảm phức tạp nào đó đối với An Tại Đào mà đi lên con đường mỗi người một ngả với Cổ Lam. Cổ Vân Lan không nhìn ánh mắt bất mãn kai của Cổ Lam, cắn chặt răng, ngẩng đầu rời đi.

Cổ Lam không biết Cổ Vân Lan suy nghĩ thế nào, không ngờ không cùng tiến cùng thoái với mình, quyết tâm đi theo sau lưng An Tại Đào, cũng không biết An Tại Đào cho cô ăn thuốc gì, khiến cô khăng khăng một mực như vậy.

Thật ra, Cổ Vân Lan chưa từng nghĩ tới mình sẽ đứng ở mặt đối lập với An Tại Đào, từ bắt đầu tới hiện tại, đều chưa nghĩ tới. Đối với người đàn ông này, tình cảm phức tạp trong cô ngày càng mãnh liệt, ngày càng dứt bỏ không được… Cho dù cuối cùng hắn bị mọi người xa lánh, cô cũng quyết tâm yên lặng mà đứng bên người hắn. Tuy rằng trên quan trường Phòng Sơn, lực lượng của mình mỏng manh tới có thể xem nhẹ, nhưng nhiều một người luôn nhiều thêm một phần thanh thế.

Đương nhiên, Cổ Vân Lan cũng hiểu được giữa mình và An Tại Đào căn bản không có khả năng xuất hiện bất cứ quan hệ nào ngoài công tác. Lần trước hấp dẫn, thái độ của An Tại Đào đã nói lên hết thảy. Nhưng An Tại Đào càng như thế, Cổ Vân Lan lại càng tẩu hỏa nhập ma khó có thể tự kiềm chế.

Không ai có thể lý giải nỗi lòng cực kỳ phức tạp này của Cổ Vân Lan, cho dù chính bản thân cô ta, cũng khó lý giải được. Chỉ là nếu muốn để cô đối mặt An Tại Đào ném đá xuống giếng, cô căn bản không làm được, như vậy, cô không chỉ khó có thể đối mặt An Tại Đào, cũng khó đối mặt với bản thân.

Nhìn bóng lưng thon dài của Cổ Vân Lan rời đi, khóe miệng Cổ Lam giật giật. Trong nháy mắt, thậm chí cô hơi hoài nghi, mình vội vã rời bỏ An Tại Đào, có phải hành động sai lầm hay không. Nhưng cô chợt nhớ tới hiện trạng của An Tại Đào, trong lòng cũng thản nhiên.

Tuy rằng An Tại Đào và Trần Cận Nam có quan hệ cha con, ngoại trừ lãnh đạo cao tầng rất cá biệt ở tỉnh ra, không ai biết chuyện, nhưng chớ quên, sau lưng mỗi lãnh đạo tỉnh đều có một đám người, bọn họ đương nhiên sẽ không nói ra ngoài quan hệ thực chất của An Tại Đào và Trần Cận Nam, nhưng ám chỉ mờ mịt nào đó vẫn phải có.

Cho nên thời gian dài, An Tại Đào quan hệ không tầm thường với Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam, rất được Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên coi trọng, đây sớm không phải bí mật gì. Có hai người đứng đầu Đảng ủy chính ủy tỉnh che chở, con đường làm quan của An Tại Đào làm sao có thể không thông thuận. Hiền giờ Trung ương lập tức điều cả Trần Cận Nam và Tiếu Tác Niên đi, đối với những người Tống Nghênh Xuân mà nói, tự nhiên sẽ phán đoán An Tại Đào mất đi chỗ dựa vững chắc.

Đã không có Tiếu Tác Niên coi trọng và Trần Cận Nam bảo hộ, thằng nhóc chưa ráo máu đầu sao có thể là đối thủ của một kẻ lọc lõi quan trường như ông ta? Hắn sao còn dám khiêu khích quyền uy vô thượng của một Bí thư Thành ủy như ông ta? Suy nghĩ của Tống Nghênh Xuân rất đơn giản cũng rất bình thường, mà Cổ Lam, Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân, thậm chí hai người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như, tâm tư đại khái cũng như thế.

Mà trên thực tế, trong cuộc họp bộ máy liên tịch Đảng ủy chính quyền hôm nay, An Tại Đào biểu hiện khiêm tốn ít lời, dường như cũng chứng thật điểm này.

Một đoạn thời gian trước, An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân đối chọi gay gắt thành thế thủy hỏa bất dung, hiện giờ An Tại Đào mất đi chỗ dựa vững chắc, còn lấy cái gì chống lại lực lượng của Tống Nghênh Xuân? Nghĩ tới tương lai Tống Nghênh Xuân điên cuồng đánh trả và chèn ép đối với An Tại Đào, những người Cổ Lam chuyển biến ‘lập trường’ ‘nghiêng’ về phía Tống Nghênh Xuân cũng không khiến người ta bất ngờ. Quá trình có lẽ phức tạp, nhưng kết quả lại rất đơn giản trực tiếp.

Trong quan trường chỉ có lợi ích chính trị, không có cảm tình cá nhân. Nếu chỉ cân nhắc cảm tình cá nhân, Cố Lam vẫn nguyện ý ủng hộ An Tại Đào, bởi vì người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, có lẽ An Tại Đào hống hách hơn Tống Nghênh Xuân một chút, nhưng hắn không tham lam, hắn tranh quyền là vì làm việc, chỉ cần người dưới tay có thể làm chuyện muốn làm, hắn sẽ không chút do dự ủy quyền xuống, hơn nữa sẽ không can thiệp nửa đường nhúng tay vào. Tối thiểu, trên lợi ích cá nhân, An Tại Đào chưa bao giờ tranh đoạt cái gì với vài Phó Chủ tịch thành phố, thậm chí cho phép bọn họ tự toan tính trong công tác phân công quản lý của bọn họ.

Điểm này, Tống Nghênh Xuân tuyệt đối làm không được. Từ trước tới nay quyền lực và lợi ích rối rắm một thể, nắm quyền lực chính là nắm lợi ích, bất kể là lợi ích chính trị hay là lợi ích kinh tế, phân chia không rõ ràng lắm. Chỉ là An Tại Đào thực sự là một khác loại của quan trường.

Nhưng trước mắt đối với Cổ Lam mà nói, vị trí quan trọng nhất. Mặc kế thế nào, trước bảo vệ vị trí nói sau, nếu vị trí cũng không đảm bảo, còn nói chuyện gì khác? Tâm tư của Cô Lam, chính là tâm tư của Triệu Kiến Quốc và Vương Chí Quân. Bởi vì bọn họ rõ ràng trong lòng, Phó Chủ tịch thành phố bình thường như bọn họ khác với hai người An Tại Đào và Dương Hoa, Tống Nghênh Xuân đối với An Tại Đào nhiều lắm là chèn ép, nhưng không động tới hắn được, nhưng Tống Nghênh Xuân không động An Tại Đào, lại có thể động tới Phó Chủ tịch thành phố bình thường. Tùy tiện tìm một cơ hội báo cáo lên trên, dùng cờ hiệu điều chỉnh cán bộ, điều chỉnh vài Phó Chủ tịch thành phố bình thường, đối với ông ta mà nói không tính là việc gì khó.

Bởi vậy, đám người Cổ Lam chỉ có thể lựa chọn nghiêng về phía Tống Nghênh Xuân, trong mắt các cô, đây đã không còn lựa chọn nào khác. không có gì xấu hổ, đổi là ai cũng đều làm như vậy.

Tuy rằng người trong phòng hội nghị còn xa xa không nhiều bằng người rời đi theo An Tại Đào, nhưng trong lòng Tống Nghênh Xuân vẫn tràn đầy tin tưởng. Giờ khắc này, cảm giác vinh quang và tự tin quyền lực vô thương của Bí thư Thành ủy lại trở về trên người ông ta, ông ta tin tưởng, đây là một mở đầu tốt đẹp, chỉ cần thời gian, ông ta nhất định sẽ khiến An Tại Đào trở thành người cô đơn, không thể ở lại Phòng Sơn. Giống như lúc trước An Tại Đào biến ông ta thành một Bí thư Thành ủy mất quyền lực, khiến bản thân ông ta khó chịu nổi.

Hừ, muốn đầu với ta, thằng nhóc cậu còn rất non. Tống Nghênh Xuân cười lạnh trong lòng, trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa mà thân thiết, vừa nói đùa với mấy người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như, vừa đi ra phòng họp.

Trang Ninh đã được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà sau khi thăng cấp, nhưng Thành ủy bổ nhiệm còn chưa chính thức truyền đạt mệnh lệnh, vốn là ấn định cùng ngày mừng lễ do An Tại Đào tự mình tuyên bố bổ nhiệm, lễ mừng bị hủy bỏ tuyên bố bổ nhiệm người kế nhiệm cũng tạm thời bị gác lại.

Bổ nhiệm chưa chính thức truyền đạt, công tác của Trang Ninh có vẻ hơi danh không chính ngôn không thuận. Mà từ khi An Tại Đào ra vẻ ‘thất thế’ cũng khiến quan trường thành phố Phòng Sơn sinh ra thay đổi tinh tế, đám người Cổ Lam còn chuyển hướng, huống chi là một số người phía dưới. Khương Khôn vừa mới âm thầm thể hiện thiện ý với An Tại Đào liền xày ra chuyện này, gã âm thầm đổ ra một thân mồ hôi lạnh.

Đầu tiên Khương Khôn chạy tới ‘a dua’ với Tống Nghênh Xuân, cũng may Tống Nghênh Xuân dường như cũng không biết một đoạn thời gian trước gã chueyenr hướng, thái độ đối với gã vẫn trước sau như một, chỉ là dặn dò gã phải khiến Trang Ninh mất quyền lực nhanh một chút, qua một thời gian, lấy lại quyền lực tại khu kinh tế mới Tư Hà. Đồng thời còn ám chỉ gã, vị trí nhân vật số một khu kinh tế mới tương lai Thành ủy còn phải bổ nhiệm một lần nữa, có phải Trang Ninh hay không còn rất khó nói.

Khương Khôn mừng rõ trong lòng, vui vẻ rời đi. Nhìn Khương Khôn ra khỏi cửa phòng làm việc của mình, sắc mặt Tống Nghênh Xuân lập tức âm trầm xuống. Khương Khôn phản bội ông ta sao có thể không biết, thậm chí ngay cả Khương Khôn chạy tới Lam yên thăm Hạ Thiên Nông bố vợ An Tại Đào chuyện nhỏ này, Tống Nghênh Xuân cũng rõ ràng, lúc ấy còn hận tới nghiến răng. Làm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, ngay cả điểm ấy ông ta cũng không biết, ông ta đã sớm về nhà trồng trọt bán đồ ăn.

Nhưng trước mắt ông ta quả thật đang lúc cần người, trước lung lạc Khương Khôn nói sau, chờ khống chế được cục diện, lại mượn gió bẻ măng tính sổ sau cũng không chậm.

Khương Khôn hồn nhiên không biết mình đã rơi vào cạm bẫy sát khí đằng đằng, vui vẻ mà trở lại khu knih tế mới, liền triệu tập cuộc họp bộ máy thành viên và cán bộ trung tầng trở lên của khu kinh tế mới.

Thật ra chức vụ Chủ nhiệm khu kinh tế mới của Khương Khôn đã bị miễn, giáng xuống làm Phó Chủ nhiệm, Phó Bí thư. Nhưng bổ nhiệm chính thức cùng một chỗ với Trang Ninh, ở một văn kiện của Đảng ủy, mệnh lệnh bổ nhiệm chưa truyền đạt, gã vẫn có thể thực hiện chức quyền nhân vật số một.

Khương Khôn ngồi tại vị trí trung ương phòng họp, hơi đắc ý vênh váo mà nhìn vào bộ máy thành viên cùng với cán bộ trung tầng trở lên của khu kinh tế mới, thần thái phấn chấn. Phó Bí thư Phó Chủ nhiệm Tôn Tường âm thầm nhíu mày, nhẹ nhàng nói:

– Lão Khương, chúng ta họp như vậy không quá thích hợp đi? Muốn thông báo Chủ tịch thành phố Trang một chút hay không?

Khương Khôn thản nhiên nói:

– Chủ tịch thành phố Trang bận công tác, Tỉnh ủy và UBND tỉnh mới chuyển giao nhiệm kỳ bộ máy mới, hiện giờ lãnh đạo thành phố đang bận chuyện lớn ở thành phố dưới sự dẫn dắt của Bí thư Tống, lãnh đạo tạm thời còn không để ý được công tác phía dưới của chúng ta… Tôi nói vài vị, về sau chúng ta công tác phải có tính chủ động, không phải chuyện gì cũng phải dựa vào lãnh đạo. Vừa rồi, tôi đi Thành ủy báo cáo công tác với Bí thư Tống, Bí thư Tống còn phê bình tôi nói công tác của chúng ta không có tính chủ động tích cực…

Điển hình tiểu nhân. Nhìn Khương Khôn vênh váo đắc ý như thế, Tôn Tường khinh miệt trong lòng nhưng không nói gì thêm. Dù sao, Khương Khôn trước là thư ký của Tống Nghênh Xuân, tâm phúc trên danh nghĩa, đối với cán bộ khu kinh tế mới mà nói, tiểu nhân Khương khôn này không thể trêu vào đắc tội không nổi.

Khương Khôn bắt đầu thao thao mà nói, thật ra đều là một số lời vô nghĩa, đơn giản là kéo cờ lớn làm da hổ, tận lực làm nhạt lực ảnh hưởng của Trang Ninh đoạn thời gian trước, lại tạo quyền uy của mình, ám chỉ cho mọi người gã mới chính là nhân vật số một khu kinh tế mới danh chính ngôn thuận, hiện giờ như thế, tương lai cũng như thế.

Lúc Khương Khôn triệu tập cuộc họp cáo mượn oai hìm ở khu kinh tế mới, Trang Ninh đang ở trong phòng làm việc của An Tại Đào nói chuyện khi nào lại cử hành mừng lễ một lần nữa.

Trang Ninh hơi lo lắng mà nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:

– Chủ tịch thành phố An, nếu không, tôi thấy mừng lễ này hay là thôi đi, nghi thức làm hay không đều không sao cả chúng ta khiêm tốn một chút, dù sao tỉnh đã phê, hành văn biên chế ở thành phố cũng đã đúng chỗ, lập tức tiến vào vận chuyển thổi.

An Tại Đào không nói gì, lại châm một điếu thuốc, hít thật sâu, sau đó mới khẽ mỉm cười đầy thâm ý, nói:

– Trang Ninh, có phải anh cảm thấy chuyện mở rộng khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp sẽ thất bại hay không? Cho rằng lãnh đạo mới nhậm chức, sẽ kéo bí quyết làm thất bại công tác của tiền nhiệm hay không? Hoặc là nói, tôi nắm công tác này, dưới sự cản trở của Bí thư Tống, sẽ không giải quyết được gì?

Trang Ninh nghe xong lời An Tại Đào, lập tức mặt đỏ tai hồng, ngập ngừng giải thích:

– Chủ tịch thành phố An, tôi tuyệt đối không phải ý tứ này…

An Tại Đào khoát tay áo, cười ha ha:

– Tôi biết anh không phải ý tứ này, không cần nói anh có suy nghĩ này hay không, cho dù có cũng là bình thường. Dù sao người trên con đường chính trị, điều này trong quan trường cũng không phải chuyện lạ gì. Chỉ là tất nhiên phải nói hai câu, anh có thể không tin tưởng đối vowiscas nhân tôi, nhưng đối với tổ chức, phải có tint ưởng! Thùy triều mênh mông cuồn cuộn của xã hội văn minh dân chủ không thể ngăn cản… Nhớ tới có một lãnh đạo đừng nói với tôi một câu như vậy, hễ là chuyện có lợi cho nhân dân, hễ là chuyện phù hợp quy luật thủy triều phát triển của lịch sử và xã hội phát triển tiến bộ, một khi bắt đầu, thì không có lối quay về! Bởi vì, nhân dân không đáp ứng, xu thế phát triển của xã hội không đáp ứng! Đã đâm phải theo lao, lịch sử không thể thụt lùi!

– Có thể làm đến cương vị cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, trí tuệ suy nghĩ và lòng dạ lãnh đạo, không phải chúng ta có thể tưởng tượng và đo lường được. Kẻ lấy lòng tiểu nhân do bụng lãnh đạo, thật sự là buồn cười.

Giọng nói của An Tại Đào trầm thấp có lực mà khẳng khái, trong nháy mắt này, trên mặt hắn lộ ra thần thái chói mắt động lòng người. Cũng trong nháy mắt này, Trang Ninh đã đọc hiểu được rất nhiều thứ theo lời hắn nói. Rất nhiều chuyện có lẽ cực kỳ mờ hồ, nhưng có một việc là cực kỳ rõ ràng: Chủ tịch thành phố trẻ tuổi trước mắt này, tầm nhìn trống trải, lòng dạ rộng lớn, thủ đoạn thâm sâu, xa xa vượt qua sự tưởng tượng của gã. Gã tuyệt đối không tin, một người như ậy, lại bị một Tống Nghênh Xuân đánh ngã.

Người nổi bật dễ bị ghết. Mấy năm nay, Chủ tịch thành phố An từ một Bí thư Huyện ủy trưởng thành lên, tốc độ lên chức giống như hỏa tiễn vậy, người vẫn đứng bên trên, chắc hẳn không quen nhìn hắn, người chèn ép hắn không ít, nhưng hắn vẫn thoải mái đi tới hôm nay… Điều này không phải may mắn. Trang Ninh yên lặng suy nghĩ, trong lòng cũng âm thầm tiếp tục kiên định ý niệm đi theo An Tại Đào trong đầu mình.

– Quan trọng hơn là, chuyện mở rộng khu kinh tế mới tư hà sau khi lên cấp, trước đó lúc Chủ tịch tỉnh Cung còn làm phó Chủ tịch tỉnh phê duyệt, văn kiện phúc đáp ý kiến ông ta phê duyệt còn ở UBND tỉnh, lãnh đạo sao có thể phủ định công tác của mình? Ừ? Lấy tảng đá đập vào chân mình? Như nào có thể!

An Tại Đào cười ha ha:

– Lão Trang à, về sau suy xét vấn đề vẫn phải nghĩ toàn diện một chút mới được!

Trước mắt Trang Ninh sáng ngời, xấu hổ cười:

– Chủ tịch thành phố An phê bình là đúng, tôi đã biết.

Khi nói chuyện, di động của Trang Ninh vang lên, Trang Ninh vội vàng nghe xong điện thoại, sắc mặt còn không tốt lắm. Gã hơi đến gần bàn làm việc của An Tại Đào, cúi đầu nói:

– Chủ tịch thành phố An, Khương Khôn tự mở cuộc họp tại khu kinh tế mới, xem ra, hắn hơi vội rồi…

Ồ? An Tại Đào cũng ngẩn ra, chợt cười nhạt khoát tay nói:

– Vở hài kịch mà thôi, lão Trang, không cần để ở trong lòng. Chẳng qua, công tác của anh phải triển khai. Thành ủy đã hạ quyết định bổ nhiệm chính thức, còn do dự cái gì? Về phần tuyên bố bổ nhiệm kia, chẳng qua là một hình thức có cũng được không có chẳng sao, thời điểm đặc thù làm việc đặc thù, hết thảy tùy cơ ứng biến.

Trang Ninh nắm chắc trong lòng, lập tức cười nói:

– Vâng, Chủ tịch thành phố An, tôi lập tức sẽ qua, tôi sẽ dựa theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố An nắm chắc khu kinh tế mới Tư Hà cải cách phát triển ổn định, xin lãnh đạo yên tâm!

– Đi thôi, tôi tin tưởng năng lực và cái nhìn đại cục của anh.

An Tại Đào cười, trong lòng âm thầm nói: “Cũng tin tưởng sự tàn nhẫn và thủ đoạn của anh”.

Trang Ninh rời khỏi văn phòng của An Tại Đào, lập tức để thư ký Mao Kỳ của mình sao chép văn kiện bổ nhiệm của tổ chức tại thành ủy, sau đó mang theo văn kiện ngồi xe chạy như bay tới khu kinh tế mới Tư Hà.

Lúc Trang Ninh chạy tới khu kinh tế mới Tư Hà, cuộc họp Khương Khôn triệu tập vừa mới chấm dứt không lâu. Vội vàng đi vào văn phòng của mình tại khu kinh tế mới, Trang Ninh vẫy tay:

– Mao Kỳ, cậu đi gọi tiểu Lý ở Văn phòng tới đây cho tôi.

Mao Kỳ đáp lại, chạy tới phòng làm việc của Lý Tùng Văn phòng Đảng ủy chính quyền khu kinh tế mới, cười nói:

– Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch thành phố Trang gọi ngài qua một chút.

Lý Tùng Duy ngẩn ra, đứng dậy cười nói:

– Chủ tịch thành phố Trang sao? Tôi đã biết, tôi lập tức tới.

Lý Tùng Duy vội vàng đi vào văn phòng Trang Ninh, Trang Ninh liếc gã một cái, cũng không khách sao gì, trực tiếp phân phó:

– Tiểu Lý, cậu lập tức gọi điện thông báo thành viên bộ máy khu kinh tế mới, chủ quản các bộ phận, lập tức tới họp, tôi muốn truyền đạt tinh thần chỉ thị của lãnh đạo thành phố.

Vừa mới họp xong lại phải họp… Tuy rằng cấp bậc của Lý Tùng Duy thấp, khó có thể thật sự hiểu biết tranh đấu quyền lực giữa cao tầng, nhưng cũng không phải thằng ngốc, rất rõ ràng quanh co trong đó. gã hơi do dự, lại nghe Trang Ninh lạnh lùng nói:

– Lời của tôi cậu nghe không vào sao? Ừ? Lý Tùng Duy? Đi xuống thông báo! Nói cho mọi người, cuộc họp hôm nay cực kỳ quan trọng, không cho phép bất cứ ai xin phép!

Lời Trang Ninh nói rất âm trầm có lực, Lý Tùng Duy cảm thấy đột nhiên cả kinh, vội vàng khôi phục tinh thần.

– Ồ được được, tôi đã biết, Chủ tịch thành phố Trang.

Cho dù Lý Tùng Duy suy nghĩ thế nào trong lòng, nhưng Trang Ninh cũng là lãnh đạo thành phố, cho dù không phải nhân vật số một của Ban quản lý khu knih tế mới, cũng là lãnh đạo trực tiếp phân công quản lý khu kinh tế mới, gã không dám chậm trễ.

– Cậu chậm đã, cầm văn kiện tổ chức Thành ủy bổ nhiệm tôi và đồng chí Khương Khôn chia cho thành viên bộ máy và các bộ phận, đơn vị đi. Đồng thời, tại đại sảnh lầu một tòa nhà cơ quan, dán mấy thông báo đi.

Trang Ninh thản nhiên cười, thuận tay đưa một bản sao chép văn kiện bổ nhiệm của Đảng qua.