Q.8 - Chương 654: Uy thế phủ đầu

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Buổi sáng, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Trâu Đồng nhận được điện thoại của lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Trâu Đồng cầm điện thoại, vừa muốn gọi cho An Tại Đào nhưng đột nhiên lại do dự, rồi cúp điện thoại xuống.

Ngẫm nghĩ một chút, Trâu Đồng đứng dậy, đi nhanh ra văn phòng, bảo lái xe chở ông ta đến Ủy ban nhân dân. Trâu Đông vội vã đi lên lầu thang, thì đụng phải trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân, Chu Quân nhiệt tình chào hỏi:

– Chủ nhiệm Trâu, sao ngài lại đến đây?

Trâu Đồng quét mắt nhìn Chu Quân, cũng không có bắt tay, chỉ thản nhiên cười:

– Xin chào đồng chí Chu Quân. Tôi đến tìm Bí thư An để báo cáo một chút. Bí thư An có ở đó không?

– Hẳn là có ở đó!

Chu Quân cười:

– Tôi tuy rằng không có nhìn thấy Bí thư An, nhưng thấy xe của Bí thư An vẫn còn dưới lầu. Nếu xe còn ở đó thì chắc hẳn chẳng đi đâu cả.

Trâu Đồng ồ lên một tiếng, rồi vội vàng bước lên lầu.

Nhìn Trâu Đồng rời đi, Chu Quân khóe miệng nhẹ nhàng co giật một chút, trong mắt phát ra tia vui sướng khi người khác gặp họa.

An Tại Đào bị người khác tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, sớm đã lan truyền khắp thành phố. Là một cán bộ bị An Tại Đào chèn ép và lạnh nhạt, Chu Quân đương nhiên hận không thể nhìn An Tại Đào rơi đài. Nếu chỉ dựa vào điều này thì gần như không có căn cứ tố cáo An Tại Đào. Nhưng đối với Chu Quân mà nói, cho dù là nhìn An Tại Đào bị bẽ mặt thì trong lòng coi như cũng được xoa dịu rồi.

Thư ký Lý Bình của An Tại Đào mấy ngày nay trên mạng nghiên cứu về những quy phạm của Ủy ban Kỷ luật trung ương về người nhà làm kinh doanh của lãnh đạo, rồi lại tìm đến những văn kiện của Ủy ban Kỷ luật trung ương, Ủy ban Kỷ luật tỉnh trước kia từ đầu đến cuối một cách cẩn thận, nghiên cứu mấy lần, âm thầm nghiền ngẫm thì mới bừng tỉnh ngộ, hiểu rõ vì sao Bí thư An lại bình thản chịu đựng “Lã Vọng buông cần” như vậy. Nghĩ đến đây, Lý Bình vội cầm mấy xấp văn kiện gõ cửa phòng An Tại Đào.

An Tại Đào đang cúi người quan sát cái chậu hồ cá trong phòng làm việc, bỏ thức ăn vào cho mấy con cá bên trong, đột nhiên thấy Lý Bình bước vào thì liền quay đầu cười:

– Lý Bình, anh tới vừa lúc đấy. Phải thay nước cho hồ cá này thôi. Kỳ thật, thường là hồ cá có hệ thống lọc nước bên trong thì cả tháng không cần thay nước, nhưng đây chỉ mới nửa tháng thì nước đã đổi ra màu này rồi.

– Vâng, thưa lãnh đạo, tôi sẽ thay nước ngay, anh không cần làm đâu.

Lý Bình cười bước qua:

– Để tôi làm cho, anh tránh qua một bên đi, đừng động vào cho dơ tay.

An Tại Đào cười:

– Lý Bình, anh cầm văn kiện gì trong tay vậy?

Lý Bình kính cẩn đưa xấp văn kiện qua, cười nói:

– Lãnh đạo, đây là những văn kiện mà tôi tìm được ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Tôi nghĩ rằng có khi anh lại dùng đến nên mang theo đến đây.

An Tại Đào tiếp nhận, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy thâm ý. Hắn lách người qua một bên, nhìn Lý Bình thay nước cho hồ cá rồi sau đó bước ra đằng sau bàn làm việc.

Sau khi ngồi xuống, An Tại Đào thuận tay đặt mấy tờ văn kiện mà Lý Bình mang tới lên trên bàn, tuy nhiên vẫn chưa xem qua.

Lý Bình thay nước, đồng thời rửa sạch hồ cá. Còn An Tại Đào thì lên mạng nói chuyện phiếm với Mạnh Cúc ở Yên Kinh. Là người đã có kinh nghiệm, Mạnh Cúc không nề hà dặn dò An Tại Đào nhớ chiếu cố Hạ Hiểu Tuyết vì cô ấy sắp sinh em bé, nên chú ý làm cái gì, không nên làm cái gì. Thậm chí một ngày ba bữa cơm cũng dặn dò Hạ Hiểu Tuyết nên dùng món gì.

Mối quan hệ giữa ba cô gái còn thân hơn cả chị em. Loại nhân tố này xuất hiện cũng có sự điều đình của An Tại Đào trong đó. Ba cô gái sau khi đối diện với sự thật, rồi ở với nhau một thời gian dài mà sinh ra tình cảm không thể nào chia cắt. Nếu không thể buông tay, nếu cả đời này nhất định phải sống cùng nhau, thì cần gì mình lại không vượt qua chính mình chứ? Ba cô gái này nếu người bình thường chắc khó mà có thể tưởng tượng ở cùng được với nhau. Quá trình dẫn đến việc có được tình cảm thân thiết đó cũng phải mất mấy năm thời gian. Có thể nghĩ, loại quan hệ phức tạp này muốn củng cố một cách hài hòa, không phải khả năng một lần là xong.

Hơn nữa, ba cô gái mối quan hệ còn có lợi ích gia tộc đằng sau, muốn tách ra cũng không có khả năng.

– Cúc tỷ, chuyện này thì mình cũng không hiểu lắm. Dù sao có mẹ chiếu cố Hiểu Tuyết, mình có quan tâm cũng vậy.

An Tại Đào mỉm cười, đánh một hàng chữ gửi cho Mạnh Cúc.

Mạnh Cúc gửi qua một hình với vẻ mặt giận dữ, sau đó lại đánh một hàng chữ:

– Dù sao thì anh cũng phải đưa Hiểu Tuyết đến Phòng Sơn để chăm sóc chứ. Khi em sinh con, anh không có điều kiện. Hiện tại, Hiểu Tuyết ở bên cạnh anh thì anh phải chăm sóc cô ấy chứ.

– Em nghe nói mẹ Hiểu Tuyết chuẩn bị đến Phòng Sơn. Anh có biết không?

Mạnh Cúc đánh chữ rất nhanh, An Tại Đào còn chưa kịp phản ứng thì cô đã gửi qua một hàng.

– Chuyện này mình biết, khả năng là mẹ Hiểu Tuyết không yên tâm. Được rồi, em không cần lo lắng đâu. Có hai bà mẹ, Hiểu Tuyết sẽ không có vấn đề gì. Đơn giản chỉ là sinh em bé, bệnh viện ở đây hoàn toàn có khả năng mà.

Một biểu tượng giận dữ lại được truyền qua:

– Cái gì mà chỉ sinh một em bé? Suy nghĩ của anh đang có vấn đề đấy. Hừ…!

An Tại Đào cười khổ, khẩn trương gửi qua một biểu tượng biết lỗi, đang muốn tiếp tục nói chuyện với Mạnh Cúc thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, rồi lại nghe giọng nói của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trâu Đồng:

– Bí thư An, anh đang bận à? Thay nước cho hồ cá sao? Chậc chậc, từ khi nào bắt đầu nuôi cá thế?

– Bí thư Trâu, tôi đang giúp Bí thư An thay nước hồ cá.

Lý Bình khẩn trương quay đầu lại chào hỏi Trâu Đồng. An Tại Đào cười ha hả:

– Chủ nhiệm Trâu, mời ngồi.

Trâu Đồng ngồi xuống, còn An Tại Đào cũng từ đằng sau bàn làm việc bước ra, ngồi đối diện với Trâu Đồng. Thấy hai vị lãnh đạo dường như có chuyện muốn nói, Lý Bình vội vàng khẩn trương gác lại việc thay nước hồ cá, mang theo nửa thùng nước bẩn bước ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

– Chủ nhiệm Trâu, có việc gì thì cứ nói thẳng.

An Tại Đào khoát tay nói.

– Bí thư An, tôi vừa rồi nhận được điện thoại của Phó Chủ nhiệm Mã của Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói Chủ nhiệm Chu muốn nói chuyện với anh. Thời gian là 10h sáng ngày mai. Phó chủ nhiệm Mã bảo tôi thông báo với anh một tiếng.

Trâu Đồng nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.

An Tại Đào ngẩn ra, chợt nhíu mày. Chủ nhiệm Chu của Ủy ban Kỷ luật tỉnh tìm hắn nói chuyện thật không phải chuyện lạ. Có người tố cáo, lại liên quan đến một Bí thư Thành ủy một thành phố cấp địa, ở tỉnh tất nhiên là phải quan tâm. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai muốn ra mặt nói chuyện với An Tại Đào cũng là chuyện bình thường. Không bình thường ở chỗ, Chu Giai hoàn toàn có thể bảo người trực tiếp thông báo cho An Tại Đào hoặc văn phòng Thành ủy, không cần phải thông qua Ủy ban Kỷ luật thành phố Trâu Đồng.

An Tại Đào trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn bày ra chướng ngại vật cho tôi sao? Đối với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới nhậm chức Chu Giai, An Tại Đào cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết lúc trước ông ta cũng là một Bí thư Thành ủy, tác phong trước sau rất khiêm tốn, giản dị, thành tích rất nhiều, rất có tiếng trong quần chúng.

Ông ta vì sao lại như vậy? An Tại Đào tuyệt không tin đây là Lý Đại Niên bày mưu đặt kế. Với quan hệ giữa An Tại Đào và Lý gai, Lý Đại Niên tuyệt đối không làm như vậy. Chẳng lẽ….!An Tại Đào chợt cau mày.

Trâu Đồng cẩn thận quan sát nét mặt của hắn, thấy hắn có chút mất hứng thì trong lòng cũng cảm thấy không yên. Việc tố cáo An Tại Đào như thế này, căn bản chẳng tạo thành thương tổn gì đối với hắn. Không cần nói vì sao tập đoàn Long Đằng lại tiến vào thành phố Phòng Sơn, các lãnh đạo cao tầng của thành phố đều biết rõ là vì muốn cứu hỏa cho An Tại Đào.

Nếu không phải An Tại Đào ở Phòng Sơn, một tập đoàn tiền nhiều thế lớn như vậy làm sao để ý đến Phòng Sơn chứ. Con số định mức nho nhỏ còn không đủ cho Long Đằng nhét kẽ răng.

Quan trọng hơn, tập đoàn Long Đằng khống chế tập đoàn Vân Long trước mắt đã định ra giá cả của nhà ở, dựa theo yêu cầu và tiêu chuẩn của thành phố, công trình này căn bản là không có lợi nhuận. Ngoại trừ Hạ Hiểu Tuyết vợ của An Tại Đào thì cũng không có nhà đầu tư nào lại đồng ý mức giá như vậy.

Không lời không lỗ, trừ đi chi phí vận chuyển, tập đoàn Vân Long căn bản là thâm hụt tiền bạc. Điều này khiến cho lãnh đạo cao tầng của thành phố cũng phải lo lắng trong lòng. Chính vì nguyên nhân như vậy, An Tại Đào mới giống trống khua chiêng, hoan nghênh tập đoàn Vân Long tham dự vào, không chút hiềm nghi.

Nhưng có người lại cố tình dựa vào chuyện này mà gây nên sóng gió. Thử nghĩ, chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng gì với An Tại Đào.

– Bí thư An!

Trâu Đồng nhẹ nhàng gọi.

An Tại Đào bừng tỉnh, thản nhiên cười:

– Ồ, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ. Vừa lúc, tôi vẫn chưa chính thức đi thăm hỏi Chủ nhiệm Chu, lúc này cũng vừa dịp để làm quen lãnh đạo một chút.

Trâu Đồng đi rồi, An Tại Đào vẫn mãi cân nhắc mục đích thật sự của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai. Cân nhắc mãi, hắn đều cảm thấy Chu Giai không có lý do gì để làm như vậy.

Chu Giai là người từ bên ngoài đến. Căn cơ tại tỉnh Đông Sơn không sâu. Ông ta không thể biết được mối quan hệ giữa Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên và An Tại Đào. Như vậy dụng ý của ông ta là gì? Muốn rung cây dọa khỉ, cấp cho mình một uy thế phủ đầu? Hay là muốn mượn việc một Bí thư Thành ủy bị tố cáo như mình để lập uy? An Tại Đào trong lòng cười lạnh, có lẽ chỉ có một khả năng đó thôi.

Đang muốn đi Mỹ, thì Chủ tịch hội đồng quản trị, Tổng giám đốc tập đoàn Khai thác mỏ Phòng Sơn Lãnh Mai cũng nghe được một số tin tức, trong lòng lo lắng liền gọi cho An Tại Đào.

An Tại Đào thấy số điện thoại của Lãnh Mai thì liền nghe máy:

– Tiểu Mai!

– Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai muốn tìm anh nói chuyện à? Loại tố cáo không căn cứ này, cũng kinh động đến Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy? Sao lại có chuyện như vậy?

Lãnh Mai đương nhiên là không khách sáo gì với An Tại Đào, trực tiếp nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

– Một vở hài kịch mà thôi, không cần để ý tới. Nếu Chu Giai muốn tìm anh nói chuyện, vậy thì cứ đi nói chuyện. Về phần ông ấy muốn cái gì thì anh vẫn còn mơ hồ. Không phải là muốn cho anh một uy thế phủ đầu chứ?

An Tại Đào nhẹ nhàng cười:

– Thôi mặc kệ đi! Tiểu Mai, em xuất ngoại phải chú ý an toàn. Bên Mỹ cũng có Lương Mậu Tài, anh ta sẽ ở sân bay đón em. Có chuyện gì thì em cứ tìm anh ta.

– Vâng, em biết rồi. Lương Mậu Tài vừa mới điện thoại cho em.

Lãnh Mai lại nói tiếp:

– Anh không cần lo lắng cho em. Bên kia chúng ta cũng có công ty làm việc. Em chỉ đi khảo sát thị trường nước Mỹ. Nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút. Tuy rằng chúng ta không sợ cái gì, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Bây giờ mọi người rất nham hiểm, em sợ anh nhất thời không cẩn thận bị người khác chụp được.

An Tại Đào cười:

– Anh hiện tại đang bước trên tấm băng mỏng, rất cẩn thận đấy.

– Ngồi ở vị trí này của anh, không cẩn thận không được. Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu người đang ngắm vị trí này, hận không thể đánh anh rơi đài được.

Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào ngồi xe chạy đến tỉnh. Đọc trên đường đi, Hoàng Thao lái xe chạy như bay, An Tại Đào thì ngồi đằng sau trầm ngâm không nói. Thấy lãnh đạo như vậy, là lái xe và thư ký, Hoàng Thao và Lý Bình cũng chỉ có thể duy trì im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng đều phải áp chế lại.

Đến tòa nhà cơ quan Tỉnh ủy, An Tại Đào bước xuống xe, nhìn đồng hồ, thấy thời gian Chu Giai hẹn mình còn kém một chút. Hắn bảo Hoàng Thao và Lý Bình ngồi trong xe chờ, sau đó đi nhanh vào tòa nhà làm việc màu vàng nhạt của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.

Ở cổng, bảo vệ gọi điện thoại cho thư ký Chu Giai là Đàm Á Ninh. Không bao lâu sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi liền vội vàng bước xuống lầu, hướng An Tại Đào chủ động vươn tay:

– Là Bí thư An của Phòng Sơn? Tôi là Đàm Á Ninh. Chủ nhiệm Chu đang trong phòng làm việc chờ anh.

– Thư ký Đàm, tôi chính là An Tại Đào của Phòng Sơn.

An Tại Đào mỉm cười, bắt tay với Đàm Á Ninh, rồi sau đó hai người đi xuyên qua mấy trạm kiểm soát, hướng văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai ở lầu ba đi đến.

Trên đường, Đàm Á Ninh không ngừng đánh giá An Tại Đào. Đối với vị Bí thư Thành ủy này, y vốn biết đã lâu nhưng không có cơ hội gặp mặt. Tuy nhiên, khi vừa nhìn thấy, An Tại Đào không ngờ so với tưởng tượng của y còn trẻ hơn, khiến cho Đàm Á Ninh không khỏi giật mình kinh hãi.

Đàm Á Ninh vốn nghĩ An Tại Đào sẽ lợi dụng thời gian này mà hướng y tìm hiểu một chút về tin tức ở tỉnh. Rất nhiều cán bộ thành phố cấp địa, khi đến gặp lãnh đạo Tỉnh ủy thì thường hay có mục đích tìm kiếm thông tin có giá trị từ thư ký của lãnh đạo. Thậm chí…Nhưng An Tại Đào lại thần sắc bình tĩnh, đi thẳng một đường mà không nói gì.

Thái độ này khiến Đàm Á Ninh trong lòng rất khó chịu. Là một thư ký của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tuy rằng cấp bậc chỉ là cấp Cục phó, nhưng những ai từ thành phố đến thấy hắn cũng đều rất khách khí, lại có ba phần kính ý. Nhưng nhìn An Tại Đào, y không thấy có đến nửa điểm tôn trọng mình.

Trong suy nghĩ của Đàm Á Ninh, không tôn trọng thư ký của lãnh đạo tức là không tôn trọng lãnh đạo. Một khi nâng cao quan điểm thì vấn đề này càng thêm nghiêm trọng.

Nghĩ như vậy nên thái độ của Đàm Á Ninh có chút lạnh lùng. Nhưng An Tại Đào lại không chú ý đến sắc mặt của một thư ký, vẫn bước nhanh hơn đến phòng làm việc của Chu Giai.

Bước chân của Đàm Á Ninh dừng lại một chút, nhìn lướt qua bóng dáng của An Tại Đào, âm thầm hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Bây giờ mà còn kiêu ngạo được nữa à? Việc anh bị người khác tố cáo khiến cho Chủ nhiệm Chu và những lãnh đạo khác ở tỉnh rất coi trọng. Chỉ sợ là anh không chịu nổi đấy.

Nhìn An Tại Đào gần sắp đến văn phòng của Chu Giai, Đàm Á Ninh lấy lại bình tĩnh, vội vàng đuổi theo.

Sau khi gõ cửa phòng, Đàm Á Ninh kính cẩn bước vào:

– Chủ nhiệm Chu, Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào đã đến.

Chu Giai đang xem báo, nghe nói có An Tại Đào đến, không ngờ cười ha hả đứng dậy, hướng An Tại Đào ngoài cửa nói:

– Đồng chí Tại Đào, mời vào!

Chu Giai nổi tiếng là một lãnh đạo Tỉnh ủy tác phong khiêm tốn. Nhưng là thư ký của ông ta, Đàm Á Ninh trong lòng hiểu rất rõ, Chu Giai thật ra là người rất coi trọng cấp bậc. Việc Chu Giai chủ động đứng dậy chào hỏi An Tại Đào, điều này khiến cho Đàm Á Ninh giật mình kinh hãi.

Chu Giai lần này cho gặp mặt An Tại Đào không phải là theo phép khiển trách An Tại Đào sao? Sao lại thế này? Đàm Á Ninh chần chừ đứng một bên nhìn Chu Giai bắt tay nói chuyện với An Tại Đào, một chút khó chịu trong lòng với An Tại Đào sớm tiêu đi mất.

Sau khi nói chuyện với Chu Giai nửa tiếng, An Tại Đào rốt cuộc đã hiểu được dụng ý đích thực và như trút bỏ gánh nặng.

Về phần cái gọi là tố cáo, Chu Giai chỉ có điều ngay từ đầu đơn giản nhắc nhở, dặn An Tại Đào lấy danh nghĩa Thành ủy Phòng Sơn viết một văn bản báo cáo với Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Việc này coi như đã giải quyết.

Hóa ra, Chu Giai sở dĩ mượn cơ hội nói chuyện với An Tại Đào là muốn ám chỉ An Tại Đào giúp ông ta giải quyết một chút khó khăn. An Tại Đào không ngờ cháu gái của Chu Giai sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì muốn vào làm việc tại tập đoàn Long Đằng ở Yên Kinh, nhưng hiện tại tập đoàn Long Đằng thanh danh hiển hách, lương bổng và phúc lợi rất cao. Đương nhiên, cánh cửa của nó cũng phải cao hơn và không phải người bình thường là có thể vào.

Nghe chồng của Chủ tịch tập đoàn Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn. Còn chú của mình là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Cho nên Chu Yến khẩn cầu chú giúp mình đứng ra nói một tiếng.