Q.9 - Chương 729: Vị trí quyết định lời nói

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức Trung ương Trương Kế Dân cùng ngày đã trở về Yên Kinh. Sau khi tiễn bước người của Ban tổ chức trung ương, An Tại Đào không nghi ngờ cùng với trung ương yêu cầu Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên lập tức tiến hành bàn giao công tác. Đương nhiên là công tác hàng ngày của Tỉnh ủy chứ không phải là công tác toàn diện của toàn tỉnh Đông Sơn.

Công tác của Bí thư Tỉnh ủy, không giao lại cho Chủ tịch tỉnh mà là giao cho một Phó bí thư Tỉnh ủy mới được nhậm chức, nhìn qua thì có chút kỳ lạ.

Nhưng đề cập đến việc bố trí quyền lực cao tầng, đối với cán bộ tỉnh Đông Sơn mà nói, thì nhiều lắm là chỉ để trong lòng, sau lưng nghị luận cũng không dám. Có một số việc thì có thể nghị luận, nhưng có một số việc, bất cứ kẻ nào, bất cứ thời điểm nào cũng không thể đụng vào.

Văn phòng làm việc của An Tại Đào sát bên cạnh văn phòng của Lý Đại Niên, diện tích, trang hoàng so với Lý Đại Niên, thậm chí so với các lãnh đạo Tỉnh ủy khác đều kém một chút. Bởi vì thời gian gấp rút, phòng xử lý sự vụ của Tỉnh ủy căn bản là không kịp sửa chữa, bố trí trang thiết bị làm việc cho văn phòng của An Tại Đào, chỉ có thể tạm thời đưa ra một văn phòng phù hợp với thân phận của An Tại Đào bây giờ.

Chánh văn phòng UBND kiêm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tiết Thu Điền luôn mãi hướng An Tại Đào thành khẩn xin lỗi, nhưng An Tại Đào hiển nhiên không để chuyện này trong lòng, chỉ có điều bảo Tiết Thu Điền không cần quá mức phô trương, lãng phí. Chỉ là văn phòng thôi, đơn giản thực dụng là được.

An Tại Đào không phải là khác người. Hắn ở địa phương nào nhậm chức, xe chuyên dụng, văn phòng…đều không chú ý. Chỉ có điều, làm đến lãnh đạo có cấp bậc nhất định, văn phòng và xe chuyên dụng cùng những đãi ngộ khác không thể không cần. Nếu không thì sẽ khiến cho các lãnh đạo khác bắn ngược lại.

Nhưng nói là nói như thế, đối với nhân vật số một trong tương lai của tỉnh Đông Sơn, người phụ trách sự vụ của văn phòng Tỉnh ủy như Tiết Thu Điền làm sao dám chậm trễ. Lãnh đạo nói đơn giản hóa chỉ là lời khách sáo, người ở dưới không thể tưởng là thật. Lãnh đạo có thể không cần quan tâm, nhưng thuộc hạ thì không thể không để ý. Lãnh đạo trung tâm của văn phòng Tỉnh ủy, đại diện cho hình tượng Tỉnh ủy, làm sao dám khinh suất chứ?

Ngồi xuống trong văn phòng mới của Tỉnh ủy Đông Sơn, An Tại Đào có vài phần cảm thán. Mười mấy năm trôi qua, hắn từ một cán bộ trẻ tuổi khởi bước từ một xã thị trấn, một đường thẳng tiến mây xanh, vượt mọi chông gai, khó khăn, đến hiện tại được ngồi lên vị trí cao nhất trong cơ cấu quyền lực trung tâm. Nhớ đến những gì đã qua, thật giống như trong giấc mơ. Muốn nói giờ này phút này, hắn trong lòng không chút gợn sóng là nói dối.

Người bên ngoài có thể nhìn thấy con đường làm quan của hắn thuận buồm xuôi gió, nhưng An Tại Đào lại nghĩ, hắn sở dĩ đi qua mỗi một con đường bước chân đều rất kiên cố, đều như giày bước trên tấm băng mỏng, lo lắng vô cùng. Vì sự nghiệp Đảng và nhân dân mà không chối từ khó khăn chỉ là một sự già mồm cãi láo và thể hiện mà thôi. Nhưng mấy năm nay, hăn xác thực quả thật là đã làm được một vị quan tạo phúc muôn dân. Trong quyền lực phân tranh luôn đặt người dân lên trên hết, tận lực cố gắng. Có thể nói hắn không oán, cũng không hối hận, tâm tình bình thản, không làm gì hổ thẹn với lương tâm đạo đức và chính trị của mình.

Điều duy nhất mà hắn tiếc nuối chính là công tác ở cục Giám sát an toàn mỏ than quốc gia hắn làm vẫn chưa được hoàn thiện. Nhưng hắn biết, việc giám sát an toàn mỏ than rất khó khăn, vượt quá lĩnh vực của hắn. Hắn căn bản là vô lực khi đụng tay vào nó. Có một số việc, nếu không biết lượng sức, cứ cưỡng ép mình làm thì chỉ có thể làm thương tổn đến chính mình.

Loại phiêu lưu chính trị này, An Tại Đào không dám mạo hiểm. Mục tiêu của hắn rộng lớn. Nếu muốn thực hiện mục tiêu lớn hơn nữa của mình, hắn cần phải tiếp tục đi về phía trước.

Chậm rãi đứng dậy, An Tại Đào đến văn phòng của Lý Đại Niên sát bên cạnh. Đứng ở cửa, hắn phát hiện, thư ký và một số cán bộ trẻ tuổi của văn phòng xử lý Tỉnh ủy đang bận rộn thay Lý Đại Niên thu dọn đồ đạc. Còn Lý Đại Niên thì đang thu dọn đồ đạc của mình trong tủ sách.

An Tại Đào bước vào, các cán bộ khác nhìn thấy hắn khẩn trương buông tay, cung kính chào hỏi:

– Phó bí thư An.

– Vâng!

An Tại Đào gật đầu mỉm cười với mọi người, sau đó bước đến bên Lý Đại Niên, nói một câu vui đùa:

– Bí thư Lý, ngài thu dọn ít thôi, sao lại mang đi hết chứ? Không chừa lại cái gì cho chúng tôi ở tỉnh, để chúng tôi kế thừa suy nghĩ của lãnh đạo.

Lý Đại Niên liếc mắt nhìn hắn, cười ha hả:

– Đồng chí Tại Đào, đồ đạc của tôi không nhiều lắm, đại đa số đều là một số bản thảo và sách thôi. Có thích xem không? Bằng không thì tôi để lại cho một ít. Cậu đến đây xem đi, những quyển sách này tôi lúc trước từ Yên Kinh mang đến, sách cổ Trung Hoa đấy, cả nước chỉ phát hành mấy ngàn bản thôi.

Lý Đại Niên đưa qua một quyền sách cổ, An Tại Đào tiếp nhận, lật ra xem liền cười nói:

– Bí thư Lý, loại sách này rất quý, ngài hãy giữ lấy. Tôi không thể lấy quyển sách yêu thích của người khác.

Hai người ngồi trên sofa, bắt đầu nói chuyện. Các cán bộ đang giúp thu dọn đồ đạc nhìn qua sắc mặt và lời nói thì biết hai vị lãnh đạo muốn nói chuyện riêng với nhau thì liền khẩn trương trao đổi một ánh mắt, lặng yên lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa phòng lại.

– Tiểu Đào, ở trên làm ra động tĩnh lớn như vậy, đều là vì muốn cậu ổn thỏa tiếp nhận vị trí của tôi. Bởi vậy có thể thấy lãnh đạo trung ương rất coi trọng cậu. Trung ương càng coi trọng thì áp lực càng lớn, càng không được buông thả nửa phần.

Trong phòng làm việc không có người ngoài nên Lý Đại Niên không rụt rè, khách sáo làm gì.

An Tại Đào im lặng gật đầu:

– Vâng, cháu hiểu rồi, cháu sẽ cẩn thận.

– Cậu tuy rằng rất có tài, nhưng vẫn có sự bất đồng với lãnh đạo cấp tỉnh và ở dưới. Quan hệ giữa quyền lực cao tầng vốn rất tinh tế, hiện giờ cậu cũng vì vậy mà phải trở nên tinh tế. Tiểu Đào, làm việc gì cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần không cần ở những vấn đề không cần thiết mà bị té nhào.

Nhìn thấy An Tại Đào thật sự lắng nghe, Lý Đại Niên lại hạ giọng nói:

– Tình thế ở tỉnh rất phức tạp. Một số Ủy viên thường vụ đều có tâm tư. Cậu muốn đứng vững gót chân ở Đông Sơn thì phải học cách cân bằng, công bằng, tận lực không cần công khai biểu hiện người mình yêu thích và lập trường của mình, tránh để người khác lợi dụng.

Lý Đại Niên liên tiếp lặp lại từ “phải” và “cẩn thận”. Ông đương nhiên là có ý tốt. Ông nghĩ rằng, An Tại Đào tuy năng lực rất mạnh, nhưng dù sao tuổi cũng còn trẻ. Để một người còn trẻ tuổi lãnh đạo một đám cán bộ lõi đời, trà trộn trong quan trường hơn mười năm, Lý Đại Niên trong lòng thực có chút lo lắng.

Đừng nhìn Lý Đại Niên cùng với gia đình họ An quan hệ rất tốt, nhưng kỳ thật thì Lý Đại Niên căn bản không hiểu rõ về An Tại Đào. Sự hiểu biết của Lý Đại Niên về An Tại Đào còn không bằng Lý Nam con ông hiểu về An Tại Đào. Lý Nam xem ra, nếu luận về quyền mưu và thủ đoạn, An Tại Đào so với Lý Đại Niên cáo già không kém, thậm chí còn hơn.

Hơn nữa, An Tại Đào tầm nhìn của hắn về đại cục đều rất độc đáo và chính xác. An Tại Đào trời sinh là một nhân tài. Đây là sự đánh giá sâu sắc của Lý Nam đối với An Tại Đào.

An Tại Đào tuy rằng đối với lời nói của Lý Đại Niên không cho là đúng, nhưng hắn biết đây là thiện ý của của người đi trước, nên liền gật đầu đồng ý. Chẳng qua, miệng thì đáp ứng nhưng chưa chắc là làm theo. Mỗi người đều có những tính cách và tác phong làm việc khác nhau. Lý Đại Niên dùng tác phong ông làm Bí thư Tỉnh ủy áp cho An Tại Đào thì hiển nhiên là không thích hợp.

Hơn mười năm lịch lãm trong chốn quan trường, An Tại Đào từng bước đi từ cơ sở lên. Tốc độ lên chức mặc dù nhanh, nhưng vững chắc. Cơ sở, cơ quan, trung ương đều tạm giữ chức qua. Công tác chính Đảng đều có kinh nghiệm. Hắn đã bước đầu hình thành ý nghĩ làm quan và phong cách chính trị của mình. Có vài thứ thích hợp với Lý Đại Niên nhưng chưa chắc thích hợp với hắn.

Nói cách khác, Lý Đại Niên lấy sự vững vàng để thu được kết quả, nhưng An Tại Đào thì chưa chắc đã lấy được hiệu quả như vậy nhưng cũng chưa chắc là sai lầm.

– Còn có một chuyện cậu cần phải chú ý một chút.

Lý Đại Niên do dự rồi nhẹ nhàng nói:

– Gần đây ở tỉnh đang chuẩn bị điều chỉnh cán bộ thành phố cấp địa. Chuyện này đã được tiến hành một nửa. Trung ương đã điều chuyển tôi, điều chỉnh lại bộ máy Tỉnh ủy, không còn cách nào nên chuyện này tạm thời gác lại.

Lý Đại Niên nhẹ nhàng nói, quanh co lòng vòng nói với An Tại Đào. Tuy rằng Lý Đại Niên không nói rõ nhưng ý tứ thì rất rõ ràng.

Điều chỉnh (chủ yếu là đề bạt) cán bộ cấp sở, có một bộ phận là người của ông ta đề nghị, hoặc có thể nói là thân tín mà ông ta đã bồi dưỡng. Còn có một bộ phận là người của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân, một số khác là do các Ủy viên thường vụ khác đề cử. Ví dụ như Phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Gia Ung, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thành ủy thành phố Thiên Nam Ma Minh Lượng.

Lý Đại Niên ý tại ngôn ngoại, đơn giản phó thác cho An Tại Đào. Mặc dù ông đã rời chức, nhưng vẫn hy vọng An Tại Đào nể mặt ông một chút, tiếp tục hướng về phía trước, tạo thành tích cho những người này.

An Tại Đào trong lòng biết rõ ràng, không có bất luận một do dự gì, lập tức gật đầu đồng ý. Với quan hệ giữa hắn và Lý Đại Niên, sự thỉnh cầu ấy chẳng đáng là gì, An Tại Đào sao lại cự tuyệt. Hơn nữa, hắn mới đến, nếu vận tác tốt thì những người thân tín của Lý Đại Niên đều trở thành tâm phúc của hắn.

Thấy An Tại Đào gật đầu đồng ý, Lý Đại Niên rất cao hứng. Mặc dù ông ta biết rõ An Tại Đào sẽ không cự tuyệt, nhưng trực tiếp thấy An Tại Đào đồng ý nên trong lòng rất thoải mái.

– Tiểu Đào à, cậu phải chú ý một chút về Ma Minh Lương. Người này nhậm chức ở Đông Sơn đã lâu, thế lực thâm căn cố đế, so với bất cứ kẻ nào cũng đều khó nhai. Hơn nữa, ông ta thấy được tiền đồ sau này của mình không còn lên được nữa, nên đối với rất nhiều sự việc rất tích cực phân cao thấp.

Kỳ thật, Lý Đại Niên đối với Ma Minh Lượng rất căm hận. Người này cậy già lên mặt, thường xuyên khoe khoang tư cách lão của mình, trong rất nhiều chuyện nhúng tay quá nhiều. Nhưng để ổn định cục diện chính trị nắm trong tay, Lý Đại Niên luôn áp dụng thái độ khoan dung với Ma Minh Lượng.

Nhưng với người tuổi trẻ khí thịnh như An Tại Đào, sao dễ dàng tha thứ chứ? Hoặc nói là An Tại Đào ngày xưa là cán bộ hạ cấp, nay nhảy một bước trở thành lãnh đạo trực tiếp đám người Ma Minh Lương, những người này chịu phục sao? Lý Đại Niên hoài nghi, hơn nữa còn rất lo lắng An Tại Đào sẽ cùng với Ma Minh Lương sinh ra xung đột kịch liệt. Từ đó sẽ lâm vào vũng bùn phân tranh.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, không đáp lại mà cũng không lảng tránh.

Hắn trong lòng rất rõ ràng, Tỉnh ủy Đông Sơn có nhiều lãnh đạo trung tâm như vậy, Ma Minh Lương hiện tại vị trí chính trị xếp hạng gần cuối. Nhưng Lý Đại Niên ai cũng không nhắc đến, chỉ nhắc đến mỗi người này, hiển nhiên là muốn chứng thật lời nói của ông ta là người này rất khó nhai.

Kỳ thật thì An Tại Đào đối với Ma Minh Lương cũng có chút hiểu biết nhất định. Khó chơi cũng có nghe thấy. Chỉ có điều, trong mắt Ma Minh Lương căn bản là không có bất luận một uy hiếp nào. Nếu nhất định phải nói là uy hiếp thì hiện giờ chính là Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân.

Quan lớn một bậc đè chết người. Lời này cũng không phải lời nói đùa. Ma Minh Lương tuy khó chơi, nhưng ông ta chỉ là một Ủy viên thường vụ bình thường, Bí thư Thành ủy thành phố Thiên Nam. Còn Hám Tân Dân nếu không khó chơi, thì chỉ cần trung ương một ngày vẫn chưa có lệnh điều đi thì ông ta vẫn là Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân.

Vị trí quyết định lời nói quả thật là như thế.

Đối với thành phố Phòng Sơn hiện tại mà nói, đối với Bí thư Thành ủy hiện tại Hoàng Hiểu Phong mà nói, thì là một vị trí cực kỳ xấu hổ, mông ngồi cạnh vách núi. Sau này có lui thì uy tín cũng chẳng còn sót lại chút gì, bước về phía trước chính là vực sâu vạn trượng.

Y có nằm mơ cũng không ngờ, An Tại Đào lại chơi một cú hồi mã thương như vậy. Không chỉ có như thế, còn trở thành Bí thư Thành ủy trong tương lai. Tuy rằng trước mắt chỉ xếp hàng thứ ba, quản lý công tác tạm thời của Tỉnh ủy. Nhưng thằng ngốc cũng có thể hiểu được, thời gian quá độ sẽ không quá dài.

Không cần nói Hám Tân Dân không có khả năng vì ông ta mà đắc tội với An Tại Đào. Cho dù Hám Tân Dân có tâm muốn che chở y, thì cũng là vô lực. Có lẽ là không bao lâu nữa, Hám Tân Dân cũng sẽ rời khỏi Đông Sơn.

Văn kiện hủy bỏ trung tâm quản lý xe công Phòng Sơn đã phát xuống dưới, rốt cuộc không thể vãn hồi. Làm sao bây giờ? Hoàng Hiểu Phong gần như là tuyệt vọng, đóng cửa buồn bã trong phòng làm việc, đi qua đi lại, không có chủ ý.

Y biết rất rõ, cho dù là có thu hồi mệnh lệnh đã ban ra thì y cũng đã tạo ấn tượng không tốt trong lòng An Tại Đào. Nói không chừng, đến lúc đó sẽ bị An Tại Đào chèn ép. Mà nếu cứ khư khư cố chấp, muốn trước mặt mọi người hủy đi uy tín của An Tại Đào, thì cũng chỉ tìm con đường chết cho mình. Chắc chắn An Tại Đào sẽ có sự phản kích trở lại.

Khi tới thời điểm đó, y sẽ thấy chẳng còn đường lui.

Hoàng Hiểu Phong sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Chung quy thì mũ cánh chuồn vẫn cao hơn hết thảy. Về phần uy tín và cái gì khác cũng không còn giá trị.