Q.8 - Chương 550: Bổ nhiệm (1)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, An Tại Đào, Tống Tử Lâm đều gật đầu, những Ủy viên thường vụ khác làm sao mà không cùng ý kiến chứ. Cho nên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Mã Hiểu Yến đã được xác định làm Phó bí thư Thành ủy Quy Ninh.

Đề nghị của Tống Tử Lâm đã đạt được toàn bộ thông qua.

Đông Phương Du và Tống Tử Lâm thì không có ý kiến. An Tại Đào lại càng không. Duy chỉ có Đan Tân Dân, Âu Dương Khuyết Như là trong lòng khiếp sợ và mơ hồ. Tống Nghênh Xuân vì sao lại chủ động đề bạt An Tại Đào, chẳng lẽ Mã Hiểu Yến đã hướng về Tống Nghênh Xuân sao?

Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy dường như có chút không có khả năng.

Hai người kỳ thật trong lòng rất rõ ràng. Bởi vì với tốc độ phát triển của khu kinh tế mới Tư Hà, vị trí của nó ngày càng cao ở thành phố Phòng Sơn. Đối với cán bộ khu kinh tế mới Tư Hà, Tống Nghênh Xuân đương nhiên là muốn thu làm người của mình. Nhưng sự thật là chứng minh, bất kể ông ta thử và ám chỉ như thế nào, Mã Hiểu Yến ở khu kinh tế mới Tư Hà đều luôn thờ ơ.

Bởi vì đã có Bí thư Thành ủy Lý Nam ở đó, nên Tống Nghênh Xuân cũng không can thiệp quámức vào sự tình của Quy Ninh. Nếu không thì ông ta đã sớm điều động Mã Hiểu Yến.

Thời điểm đó, An Tại Đào vẫn còn nhậm chức tại Tỉnh ủy. Hiện giờ An Tại Đào mạnh mẽ, cứng rắn trở về, chiếm cứ vị trí nhân vật số ba thành phố Phòng Sơn, Mã Hiểu Yến lúc này làm sao mà hướng về Tống Nghênh Xuân được. Quả là không đúng lý hợp tình.

Tống Nghênh Xuân thần sắc có chút cổ quái, bởi vì ông ta đã nhận thấy rõ trên mặt An Tại Đào thần sắc phát hiện rõ điều gì đó. Loại cảm xúc này khiến cho ông ta trong lòng không thích, thậm chí còn có chút phẫn nộ.

Ông ta ho khan một tiếng, trầm giọng nói:

– Nếu tất cả mọi người không có ý kiến. Như vậy, sự việc của đồng chí Mã Hiểu Yến đã được quyết định. Tình hình Quy Ninh khá đặc biệt, ban đầu chỉ là một huyện lạc hậu, nghèo khổ, nhưng hiện tại lại phát triển thành một thành phố kinh tế mạnh mẽ, một trong trăm huyện thị nổi bật nhất cả nước, trở thành một căn cứ quan trọng về sản nghiệp rượu của tỉnh, căn cứ nông nghiệp sinh thái và căn cứ khai thác nguồn năng lượng mới. Nếu các hạng mục giá trị của khu kinh tế Tư Hà phát triển thì Quy Ninh sẽ là nơi cung cấp tài chính nhiều nhất cho thành phố Phòng Sơn. Tôi nghĩ điều này mọi người trong lòng rất rõ ràng.

Tống Nghênh Xuân vốn là muốn cường điệu một chút đặc thù và vị trí kinh tế quan trọng của thành phố Quy Ninh, nhưng đột nhiên lại nhớ đến Quy Ninh là thành phố đi từ bần cùng lên phú quý. Mà người đặt nền móng chủ yếu cho nó chính là chàng thanh niên tuổi trẻ cao ngạo đang ngồi đây An Tại Đào. Đây là thành tích lớn nhất của hắn trong quan trường, nên trong lòng Tống Nghênh Xuân có chút khó chịu. Sau đó ông ta vội vàng kết thúc sự đánh giá về Quy Ninh.

– Cho nên, chúng ta phải tăng cường bộ máy lãnh đạo Thành ủy Quy Ninh. Bộ máy Thành ủy Quy Ninh chỉ có một Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng. Điều này rất bất lợi cho sự phát triển lâu dài của Quy Ninh, cũng không thích ứng cho nhu cầu chiến lược phát triển của Quy Ninh trong tương lai. Đồng chí Mã Hiểu Yến là một cán bộ trưởng thành từ cơ sở, công tác vững chắc, trong sạch, tố chất toàn diện, cách nhìn về đại cục rất mạnh, kinh nghiệm công tác phong phú. Đảm nhiệm chức Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà đã vài năm, đủ để đảm đương nhiệm vụ lớn.

Tống Nghênh Xuân cười ha hả:

– Tình huống cơ bản là như thế. Mọi người còn có ý kiến gì thì cứ lên tiếng. Chúng ta cứ nói thoải mái, tập trung trí tuệ và lực lượng tài năng, tránh cho bộ máy Thành ủy xuất hiện quyết sách sai lầm.

Mọi người cười nhưng không ai tiếp lời.

An Tại Đào cười ha hả:

– Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư Tống, và rất tán thành việc Thành ủy bổ nhiệm đồng chí Mã Hiểu Yến làm Phó Bí thư Thành ủy Quy Ninh.

– Tuy nhiên, tôi đề nghị Thành ủy hẳn là đồng thời miễn đi vị trí Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới Tư hà của đồng chí Mã Hiểu Yến. Tinh lực con người luôn luôn có hạn. Nếu Thành ủy đã chuẩn bị để đồng chí Mã Hiểu Yến gánh vác trọng trách lớn hơn nữa, tôi nghĩ, trọng trách của khu kinh tế mới Tư Hà nên chuyển giao cho người khác. Bổ nhiệm một Bí thư Đảng ủy khác, coi như là một lần nữa làm phong phú bộ máy Đảng ủy khu kinh tế mới. Theo tình hình phát triển của khu kinh tế mới Tư Hà, hiện nay thì lực lượng bộ máy chính đảng có chút yếu kém.

An Tại Đào nói xong, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân trong lòng đánh bộp một tiếng, biết An Tại Đào đã đoán được dụng ý của mình. Mặc dù có chút thẹn quá hóa giận, nhưng vì lợi ích chính trị và tiền đồ của thân tín, nên không thể không theo đề xuất của An Tại Đào.

– Vâng, ý kiến của đồng chí Tại Đào rất có khả năng dự đoán tương lai. Vấn đề này, thời gian trước đây tôi đã có sự suy xét. Nếu đồng chí Tại Đào đã đề xuất như vậy thì chúng ta cũng nhân cuộc họp này mà thảo luận nghiên cứu một chút, như thế nào làm phong phú thêm bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới Tư Hà.

Tống Nghênh Xuân cười nhìn mọi người, đôi mắt lóe ra ánh nhìn của một con cáo già.

Vừa nghe có cơ hội đề bạt cán bộ, những Ủy viên thường vụ có tâm tư liền bắt đầu lung lay. Dù sao, ai cũng muốn đem thân tín hoặc người bên cạnh mình đề bạt lên, cố gắng tạo dựng vị trí cho tâm phúc.

Đông Phương Du sẽ rời khỏi thành phố Phòng Sơn nên cô cảm thấy không có hứng thú với việc đề bạt cán bộ này.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cốc Đồng và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Phương, vừa mới bị Tỉnh ủy điều chỉnh không làm Phó bí thư, tâm trạng còn đang không vui, đột nhiên xảy ra việc như vậy, bọn họ lúc này rất hứng thú.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Mã Đức Thắng lòng dạ thâm trầm, đối nhân xử thế cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Ngay cả trong lòng có ý tưởng cũng không có lập tức biểu hiện ra bên ngoài. Y phải chủ động quan sát và chần chừ thật lâu, khi thấy không có bất luận điều gì phiêu lưu thì mới tỏ thái độ.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân thì thoáng chút do dự, cười nói:

– Bí thư Tống, các đồng chí, nếu đã nói như vậy thì tôi có hai đồng chí muốn được đề xuất một chút.

Tống Nghênh Xuân cau mày, nhưng mặt vẫn nở nụ cười:

– Lão Đan, anh là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhất định là quen thuộc tình hình cán bộ thành phố. Anh cứ đề cử ra, để mọi người cùng thảo luận.

Đan Tân Dân liếc mắt nhìn Tống Nghênh Xuân, thấy ông ta không có phản đối thì nghĩ đến rằng ông ta không có người chọn thích hợp thì liền giơ một ngón lên trước:

– Một là Trưởng phòng phòng cán bộ 1 của Ban tổ chức cán bộ đồng chí Cảnh Hiên. Một là Trưởng phòng phòng Tổ chức Nhân sự Ủy ban Xây dựng đồng chí Từ Lân. Đồng chí Cảnh Hiên những lãnh đạo đang ngồi ở đây chắc đều đã biết. Anh ta đối nhân xử thế điềm đạm, công tác kiên định, quen thuộc và am hiểu công tác Đảng. Tôi cho rằng để anh ấy đảm nhậm công tác Đảng của khu kinh tế mới Tư Hà là rất thích hợp. Còn đồng chí Từ Lân thì cũng là cán bộ nhiều năm làm công tác Đảng cấp Trưởng phòng. Nếu tôi không nhớ lầm thì anh ta đã đảm nhận cương vị cấp Trưởng phòng này tám năm rồi. Như vậy là rất có năng lực. Kỳ thật thì Thành ủy cũng nên cho bọn họ một số cơ hội.

Kỳ thật, nếu loại bỏ tư tưởng cá nhân thì hai người mà Đan Tân Dân đề xuất cũng đều không tệ lắm.

Nhưng theo như ngay từ đầu đã định, Đan Tân Dân lúc này rất không thức thời. Đề xuất của ông ta sẽ nhanh chóng chết yểu.

Tống Nghênh Xuân tuy ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại mắng Đan Tân Dân.

Vốn con đường đã thông, bởi vì có sự “phối hợp” của An Tại Đào nên càng thêm thông hơn. Kế tiếp chỉ cần Tống Nghênh Xuân thuận nước đẩy thuyền, đề xuất bổ nhiệm Chu Thắng Khoa làm Bí thư Đảng ủy Khu Kinh tế mới Tư Hà, hết thảy đều rất hợp tình hợp lý mà kết thúc.

Chủ nhiệm phòng Xử lý khẩn cấp là cấp Cục trưởng, Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới Tư Hà là cấp Cục phó. Điều này thể hiện thành phố đối với Chu Thắng Khoa đã có sự giáng chức. Nhưng chức quan ở khu kinh tế mới Tư Hà cũng là một chức quan béo bở. Có thể đến đó nhậm chức trong tương lai là có thể tiếp nhận chức Trưởng ban của Mã Hiểu Yến, ngay cả nó có là cấp Cục phó. Căn cứ vào lợi ích thực tế mà suy tính thì Chu Thắng Khoa vẫn còn có lợi.

Hơn nữa, Tống Nghênh Xuân còn có mặt suy tính khác. Chu Thắng Khoa bị giáng xuống chức cấp Cục phó, nói không chừng sau một thời gian sẽ lên lại cấp Cục trưởng.

Nhưng nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim là Đan Tân Dân. Tống Nghênh Xuân ra vẻ trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:

– Ban tổ chức cán bộ có thể khảo sát một chút. Tuy nhiên, Bí thư Đảng ủy khu kinh tế Tư Hà là một cương vị rất quan trọng, Thành ủy bổ nhiệm cán bộ phải rất thận trọng. Như vậy, những cán bộ khác có đề cử ai thì nói ra luôn, để Ban tổ chức cán bộ khảo sát một lúc.

Tống Nghênh Xuân lời vừa thốt ra, Đan Tân Dân liền phản ứng. Tống Nghênh Xuân đây là không đồng ý với ứng cử viên mà ông ta đề xuất, nói cách khác, Tống Nghênh Xuân đã có ứng cử viên của ông ta. Nhất thời, Đan Tân Dân trong lòng có chút hối hận là mình đã quá vội vã.

Không riêng gì Đan Tân Dân mà các lãnh đạo khkac1 cũng tỉnh ngộ ra. Biết rõ Bí thư Thành ủy muốn an bài người bên cạnh mình, ai còn dám đề cử người khác chứ. Mất mặt thì không nói, lại còn khiến Tống Nghênh Xuân đâm ra phản cảm. Cho nên, các Ủy viên thường vụ đều duy trì trầm mặc.

Bịch, bịch!

An Tại Đào đột nhiên nắm chặt tách trà trong tay, cố ý gõ vài cái xuống bàn, ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó thản nhiên nói:

– Bí thư Tống, tôi cũng có người đề cử.

Mọi người ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào. Mọi người giờ phút này đều không rõ lắm An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân đã đạt chung một nhận thức đến mức độ nào. Cho nên, khi An Tại Đào nói muốn đề cử người của mình, mọi người đều cho rằng An Tại Đào muốn làm trái ý Tống Nghênh Xuân.

Ngay cả Đông Phương Du cũng nhíu mày, cảm thấy An Tại Đào không cần phải đối chọi như vậy. Bởi vì một cương vị cấp Cục phó mà chống lại Bí thư Thành ủy trước mặt mọi người thì không đáng. Phải biết rằng, dựa theo nguyên tắc của tổ chức, việc bổ nhiệm cán bộ, Bí thư Thành ủy có được quyền hạn tuyệt đối. An Tại Đào tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cùng tranh đoạt quyền bổ nhiệm cán bộ với Tống Nghênh Xuân thì nhất định là thất bại.

Trương gia đại thiếu