Q.8 - Chương 593: Loạn càng thêm loạn

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Giữa trưa cùng ngày, tin tức cán bộ Nghiêm Minh Cương đại náo văn phòng Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm đã không cánh mà bay khắp mọi nơi. Trung tâm của tin tức là chuyện Nghiêm Minh Cương với một trăm ngàn đổ sông đổ biển. Việc tặng lễ cho lãnh đạo cấp thành phố để được đề bạt diễn ra không ít, nhưng giống như Nghiêm Minh Cương vì một trăm ngàn đổ sông đổ biển mà trở mặt với lãnh đạo thì tuyệt đối là hiếm thấy.

Thậm chí có thể nói, trong lịch sử quan trường Phòng Sơn, Nghiêm Minh Cương là người thứ nhất khơi mào cho chuyện này.

Chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi, tin tức này gần như đã lan truyền khắp thành phố Phòng Sơn, bất kể là trong quan trường hay là trên phố, đều trở thành đề tài cho mọi người đàm tiếu chê cười.

Ngô Quốc Cẩm cuối cùng không có báo cảnh sát, chỉ thông báo cho lãnh đạo chủ chốt của Cục Lâm Nghiệp. Nghiêm Minh Cương náo loạn một hồi thì bị người của Ủy ban nhân dân và người của Cục Lâm Nghiệp khuyên ra về. Chu Quân vốn muốn báo cảnh sát, nhưng thấy Ngô Quốc Cẩm không có ý này thì y cũng không muốn xen vào.

Ngô Quốc Cẩm được phân công quản lý mảng Nông – Lâm – Ngư nghiệp. Cục Lâm nghiệp thuộc quyền quản lý của ông. Cho nên Cục trưởng Cục Lâm nghiệp Hình Thiếu Minh không dám chậm trễ, lập tức mời dự họp Đảng ủy Cục Lâm nghiệp, nhanh chóng thông qua quyết định, tạm thời cách chức Nghiêm Minh Cương chờ thẩm tra, cưỡng chế y ở nhà để Đảng ủy của Cục xử lý.

Dưới sự bày mưu đặt kế của Ngô Quốc Cẩm, Hình Thiếu Minh còn lén lút nói chuyện với Nghiêm Minh Cương, nói rõ ý tứ của Ngô Quốc Cẩm. Nói tóm lại, là muốn Nghiêm Minh Cương phải biết thức thời, không nên tự chuốc khổ vào mình. Về việc đề bạt, thì trong tương lai, khi có cơ hội, lãnh đạo sẽ chu toàn.

Nghiêm Minh Cương cũng đồng ý, đồng thời cũng nói rõ với Hình Thiếu Minh là lúc ấy mình nhất thời kích động. Nhưng thật không ngờ, vào ngày 5 tháng 6, Nghiêm Minh Cương ngay cả Khổng Lâm cũng không nói, liền âm thầm trực tiếp lái xe đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh tố cáo Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn Ngô Quốc Cẩm nhận hối lộ và có quan hệ nam nữ bất chính.

Nghiêm Minh Cương có trong tay bản ghi âm hôm y đưa hối lộ cho Ngô Quốc Cẩm, còn có bằng chứng y rút tiền từ ngân hàng. Đồng thời, y không biết từ khi nào mà có tấm ảnh chụp thân mật giữa Ngô Quốc Cẩm và Tạ Dung Dung khi hai người đó đi du lịch.

Nghiêm Minh Cương nói mình là người đưa hối lộ, còn người nhận hối lộ là Ngô Quốc Cẩm. Y được xem như là nhân chứng, hơn nữa lại còn có vật chứng. Nhân chứng vật chứng đã có, đề cập đến một Phó chủ tịch thành phố cấp địa, nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh không dám chậm trễ, lập tức hướng lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật báo cáo.

Buổi chiều, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao đã phê chỉ thị điều tra sự việc này. Ủy ban Kỷ luật lập tức thành lập tổ công tác, cùng với Nghiêm Minh Cương đến thành phố Phòng Sơn, triển khai điều tra những gì mà Nghiêm Minh Cương báo cáo. Mà ngay trong lúc tổ công tác chạy đến Phòng Sơn thì Huyện ủy thành phố Phòng Sơn mới biết được tin tức này.

Nhận được báo cáo khẩn cấp của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trâu Đồng, Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân vừa sợ vừa giận, liền đập mạnh lên bàn. Lúc này thành phố Phòng Sơn vì sự kiện mấy ngàn công nhân tập đoàn Vân Lan vây quanh quốc lộ 319 diễn ra, kế hoạch tổ chức lại tài sản cho tập đoàn vẫn chưa tiến triển, cục diện vốn đã đủ rối loạn rồi, Ngô Quốc Cẩm còn làm ra việc như vậy không phải là loạn càng thêm loạn sao? Nhưng Tống Nghênh Xuân không còn cách nào khác, nhiều lắm là đập bàn giải phóng cơn giận mà thôi.

5h chiều, tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến Phòng Sơn, phối hợp với các bộ môn có liên quan của Ủy ban Kỷ luật thành phố, bí mật triển khai điều tra Ngô Quốc Cẩm. Đương nhiên, nói là “bí mật điều tra” thì cũng không khống chế được phạm vi điều tra. Việc Ngô Quốc Cẩm bị Chánh văn phòng Cục Lâm nghiệp Nghiêm Minh Cương tố cáo đã lan truyền ra ngoài.

An Tại Đào nghe được tin tức này, chỉ biết Ngô Quốc Cẩm lần này thảm rồi. Ông ta chết một phần cũng vì hai chữ đàn bà mà thôi.

Thành phố Phòng Sơn liên tiếp xảy ra sự việc, lại còn lòi ra việc một Phó chủ tịch thành phố bị tố cáo nhận hối lộ, ở tỉnh khẳng định là rất bất mãn. Ngày 6 tháng 6, Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân không thể không đến Thiên Nam để báo cáo công tác cho Tỉnh ủy, đồng thời tiếp nhận chất vấn của lãnh đạo chủ chốt tỉnh. Đương nhiên, lãnh đạo chủ chốt quan tâm không chỉ là chuyện của Ngô Quốc Cẩm bị tố cáo, mà còn là tiến triển của việc tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng việc tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan vẫn không có bất luận gì tiến triển. Mắt thấy kỳ hạn của Hội giám sát chứng khoán ngày một đến gần, không cần nói đến Tống Nghênh Xuân, cho dù là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du cũng phải có chút lo lắng trong lòng. Nếu tập đoàn Vân Lan thật sự phá sản, sẽ dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực rất nhiều. Không cần nói gì khác, chỉ cần số người thất nghiệp quá lớn cũng đủ làm cho Đông Phương Du đau đầu.

Tuy rằng Đông Phương Du biết rằng, cô trước sau gì cũng sẽ rời khỏi đây. Nhưng một ngày cô chưa rời khỏi, thì vẫn còn là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Cái gọi là ở vị trí nào nghĩ việc đó. Khi có chuyện lớn xảy ra, cô cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.

Sau khi bảo thư ký ra ngoài, Đông Phương Du đóng cửa phòng lại, gọi điện thoại cho An Tại Đào. Khi Đông Phương Du gọi điện thoại đến, thì An Tại Đào đang nghe Bành Quân nói lại chuyện Ngô Quốc Cẩm bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra. Trước mắt truyền đến tin tức là, Ủy ban Kỷ luật tin tức truyền đến rất nhanh. Trải qua bước đầu điều tra, trên cơ bản đã xác minh được việc Nghiêm Minh Cương tố cáo là thật, tối thiểu là nhận hối lộ.

Tổ trưởng tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang hướng lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật tỉnh báo cáo, tin tưởng không bao lâu, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ tiến hành bắt giam Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc Cẩm lần này xong rồi. An Tại Đào thở dài trong lòng.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. An Tại Đào nhìn thấy số điện thoại của Đông Phương Du thì khoát tay bảo Bành Quân tránh đi. Sau khi Bành Quân rời khỏi, lúc này An Tại Đào mới nghe điện thoại.

– Cậu rốt cuộc cả ngày đang làm cái gì thế? Mắt thấy kỳ hạn của Hội giám sát chứng khoán đến gần, tại sao sự việc của tập đoàn Vân Lan vẫn không có tiến triển?

Đông Phương Du vội vàng nói, thanh âm có chút trầm thấp:

– Tôi luôn luôn cho rằng cậu là một người ý thức được đại cục, không vì ân oán cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công tác. Cậu phải biết rằng, nếu không có câu trả lời thích đáng, thì chúng ta đều rất khó coi.

An Tại Đào im lặng một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:

– Cô cứ an tâm đi, không có việc gì đâu. Nên làm như thế nào, trong lòng tôi đều có tính toán. Không phải tôi không đẩy mạnh chuyện này, nhưng thật sự không bột đố gột nên hồ. Tôi cuối cùng không thể cứ ngay trên đường người nào cũng níu vào. Đầu tư vào tập đoàn Vân Lan không phải là một con số nhỏ. Cho dù có xí nghiệp đồng ý thì người ta cũng muốn tiến hành toàn diện điều tra chứ. Đây là cần phải có thời gian.

Nghe An Tại Đào nói như vậy, Đông Phương Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như là trút được gánh nặng ngàn cân. Cô biết An Tại Đào là một người không tầm thường. Nếu hắn đã nói như vậy, thì khẳng định là đã có tính toán. Nếu không hắn đã sớm thoát thân khỏi chuyện này.

– Thời gian không còn nhiều nữa. Tôi trong lòng rất sốt ruột.

Đông Phương Du thở dài.

– Có gấp cũng vô dụng thôi.

An Tại Đào trầm giọng nói:

– Lúc trước, khi tôi làm việc, có người ở sau lưng cản trở ngang ngược. Kết quả như thế nào? Hay là gậy ông đập lưng ông?

Đông Phương Du biết An Tại Đào quở trách Tống Nghênh Xuân thì chỉ có thể cười nói:

– Không cần so đo như vậy. Cậu chỉ cần làm thành chuyện này là được rồi, đối với quan thanh của cậu cũng rất có ích. Tôi cũng sắp điều đi rồi, sự tình về sau của Ủy ban nhân dân thành phố, toàn bộ đều do cậu quản lý. Cậu hiện tại chịu ủy khuất cũng là nền móng tương lai sau này.

An Tại Đào cười ha hả:

– Vâng, tôi hiểu rồi mà.

Buổi chiều, An Tại Đào chuẩn bị dẫn người đi khảo sát tập đoàn Vân Lan một chuyến thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lãnh Mai. Trong điện thoại, Lãnh Mai nói Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn bệnh tim tái phát, ngã ngay tại công trường, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện số một tỉnh để cấp cứu. Hiện nay sống chết chưa biết.

An Tại Đào giật mình kinh hãi, khẩn trương bảo Bành Quân xuống xe, rồi yêu cầu Hoàng Thao chạy một đường hướng đến Thiên Nam. Trương Bằng Viễn đối với hắn không tệ nên hắn không thể không quan tâm lúc này.

Trong lòng An Tại Đào, Trương Bằng Viễn là một người bản lĩnh thật sự trong chốn quan trường. Ông ta không phải là một cán bộ thanh liêm, nhưng ông ta vẫn là một cán bộ tận sức tạo phúc cho địa phương mình quản lý.

Con sông Thiên Nam là con sông lớn nhất của thành phố Thiên Nam, nối liền thành phố Phòng Sơn đến Thiên Nam dài 7km, là con sông duy nhất băng qua nội thành thành phố Thiên Nam, đồng thời cũng là một hệ thống đường thủy quan trọng của tỉnh Đông Sơn, cung cấp nước tưới cho đồng ruộng hai bên bờ.

Hệ thống kênh xây dựng qua con sông Thiên Nam trong lịch sử là một phong cảnh xinh đẹp, nước chảy róc rách. Nhưng trong hai, ba chục năm gần đây, vì lý do xây dựng công trình công nghiệp và lượng nước thải chảy ra quá nhiều, khiến cho hệ thống sinh thái của con sông Thiên Nam lâm vào tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng.

Trương Bằng Viễn sau khi đến nhậm chức đã bắt tay vào xây dựng lại công trình cải tạo con sông Thiên Nam. Đường sông mở rộng, xây dựng cầu, xanh hóa hai bờ sông, cơ bản khôi phục lại diện mạo của con sông ban đầu. Trải qua gần hai năm, con sông có thể xem như là trở về hình dạng ban đầu.

Trương Bằng Viễn rèn sắt khi còn nóng, lập tức chủ trương gắng sức thực hiện thúc đẩy công trình này. Trong bản quy hoạch của Trương Bằng Viễn, đề xuất phải thay đổi hình ảnh một con sông hôi thối, khiến nó trở thành một mảnh đất thư nhàn. Hai bên ven sông tiến hành xanh hóa, đồng thời đẩy mạnh du lịch ở đây. Thông qua cải tạo, cố gắng trong ba năm, khiến con sông Thiên Nam trở thành một nơi du lịch thật đẹp, và tạo ra một ngôi chợ hàng hóa lớn nhất, quy hoạch vườn cây lưu động lớn nhất của tỉnh.