Q.8 - Chương 642: Chuyện xưa không thể không nói của nữ phóng viên và bí thư An 2

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chị họ, có đó không? Em là Lan Lan.

Lưu Ngạn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng nói:

– Em đi Phòng Sơn làm cái gì? Chu Lan Lan, chị cảnh cáo em, chuyện cá nhân của chị, không cần em quan tâm. Chị còn phải cảnh cáo em, công ti cha và anh trai em, đều là tài sản danh nghĩa tập đoàn Long Đằng… Chị có thể cho mọi người tất cả, cũng có thể thu lại tất cả. Em lập tức quay về Yên Kinh, chị lập tức trở về nước, chị sẽ nói rõ ràng hết thảy với gia đình em.

Đây là lần thứ hai, Lưu Ngạn biết, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của An Tại Đào. Hắn tất nhiên có thẹn với mình, lại không thẹn với Lưu gia. Mãi đến lúc này, Lưu Ngạn mới bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình đối với người nhà cuối cùng vẫn quá phóng túng… Mà điều này, gần như tạo thành lý do người nhà ‘tạo áp lực’ với mình để thu hoạch thứ gì đó.

Lưu Ngạn không thể chấp nhận điều điều có thể ảnh hưởng đến cảm tình giữa mình và An Tại Đào. Nhưng cô lại biết, có một số chuyện cần cô tự ra mặt xử lý mới tốt, sau này tuyệt đối không thể phát sinh. Nếu loại chuyện này lại xảy ra, chung quy sẽ khiến cho cảm tình giữa hai người sinh ra khúc mắc không cần thiết. Lưu Ngạn tuyệt đối không cho phép loại kết quả này xuất hiện.

Chu Lan Lan ba người buồn ngực quay về thủ đô. Mà cùng ngày, Lưu Ngạn liền đi máy bay từ Nam Dương trở về Yên Kinh, về tới Lưu gia, nói việc này với ông nội Lưu Đại tướng quân của mình. Lưu Đại tướng quân cũng cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng không có cách nào khác, ông có thể quản được người Lưu gia, nhưng sao có thể quản được một số họ hàng nhà ngoại dựa vào Lưu gia mà sinh tồn, giống như Chu gia của dì Lưu Ngạn.

Đêm đó, Lưu Ngạn và mẹ mình triệu tập tất cả thân thích, phần lớn thành viên gia tộc mẹ Lưu Ngạn nghe nói cô trở về, đều kích động mà tới đây. Một cậu gia đình ba người, hai dì hai nhà sáu người, đều tới.

Lưu Ngạn bao xuống phòng lớn lầu hai của khách sạn Long Đằng tương ứng tập đoàn Long Đằng, đối mặt với thành viên thân thuộc bên mẹ, trên khuôn mặt quyến rũ đẹp đẽ của Lưu ngạn tuy lộ ra vẻ tươi cười, nhưng không giấu được một tia âm trầm kia, cô chậm rãi đứng dậy nói:

– Các vị trưởng bối, các anh chị em, có một số lời, tới thời điểm phải nói rõ ràng với mọi người…

– Tập đoàn Long Đằng không phải của Lưu Ngạn tôi, lại càng không phải của Lưu gia, mà là An gia, tôi chỉ phụ trách xử lý một bộ phận sản nghiệp trong đó. Đây là điều thứ nhất tôi nói rõ với mọi người. Thứ hai, việc riêng tư của cá nhân tôi, không cần bất cứ ai quan tâm. Nếu mọi người vẫn tự cho là đúng, vẫn không biết rõ đạo cảm ơn và hồi báo, vẫn lòng tham không đáy, như vậy, hết thảy trong tay các vị, tập đoàn Long Đằng đều sẽ thu hồi bất cứ lúc nào. Cho dù là tôi, cha mẹ tôi, Lưu gia tôi đều sẽ phân rõ giới hạn với mọi người. Đây là lần đầu tiên tôi thẳng thẳng nói với mọi người, hy vọng cũng là một lần cuối cùng.

Lưu Ngạn nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Lời Lưu Ngạn trực tiếp như vậy, không nể tình như vậy, không khí trong bao phòng lập tức trở nên phức tạp và nặng nề, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mọi người. Chu Chính Hoa cha của Chu Lan Lan trước mắt đang quản lý một xí nghiệp nhỏ phía dưới của Long Đằng, người đạt được ích lợi rất rõ ràng, lời Lưu Ngạn nói khiến ông ta toát mồ hôi lạnh. Nếu Long Đằng thu hồi công ty lại, ông ta còn có thể làm gì? Chu gia bọn họ tổn thất lớn.

Chu Chính Hoa ngập ngừng nói với mẹ Lưu Ngạn:

– Chị, đây là có chuyện gì vậy?

Mẹ Lưu Ngạn đứng dậy thản nhiên nói:

– Em rể, chờ Lan Lan nhà các em trở về, em hỏi nó đi. Cô bé kia rất không hiểu chuyện, không ngờ chạy tới Phòng Sơn chất vấn người ta… Cô ta muốn làm cái gì? Tiểu An là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, cô ta làm như vậy ảnh hưởng tiêu cực đối với nó thế nào?

– Về sau mọi người nhìn rộng một chút, không nên quá đáng. Nhiều người nhiều thị phi, nếu mọi người không quản được cái đầu và miệng của mình, có hậu quả gì, tự mọi người rõ ràng.

Cha của Lưu Ngạn nói. Ông ta không muốn tiếp tục giao tiếp với những thân thích chán ghét nhà vợ này, cũng đi ra cửa. Nếu không phải cho vợ vài phần mặt mũi, ông ta cũng lười đến.

Chu Chính Hoa chấn động, lập tức lấy di động gọi cho Chu Lan Lan, đơn giản hỏi chuyện xảy ra, không kìm nổi giận dữ răn dạy con gái mình qua điện thoại một chút, yêu cầu Chu Lan Lan lập tức xin lỗi An Tại Đào và Lưu Ngạn.

Mẹ của Lưu Ngạn ở một bên nghe, thản nhiên cười nói:

– Xin lỗi thì thôi, lần sau không được viện dẫn cớ này nữa. Mọi người cuối cùng vẫn là thân thích, chẳng qua tôi hy vọng bên nhà mình không nến khiến tôi quá mất mặt, trách cho đến lúc đó, ngay cả thân thích cũng không làm được.

– Mọi người ăn đi, rượu và thức ăn Tiểu Ngạn đã gọi sẵn, mọi người ăn xong trở về nhà đi. Thân thể của tôi không thoải mái, đi trước.

Nói xong, mẹ Lưu Ngạn cũng rời đi.

– Tiểu Đào, em đã cảnh cáo bọn họ, không xảy ra tiếp nữa… Ừ, anh thật sự tức giận sao? Em tới Phòng Sơn một chuyến, giắp mặt bồi tội với anh được không…

Giọng Lưu ngạn hơi ‘u oán’ quanh quẩn trong điện thoại, An Tại Đào cười khổ nói:

– Tiểu Ngạn, cũng không phải anh tức giận, chỉ là nhiều người nhiều thị phi, thân thích nhà em cũng nhiều quá, ha ha.

– Là em không tốt.

Lưu Ngạn nhẹ nhàng nói, chợt cười hì hì đáp một câu:

– Không nói việc này, em sẽ xử lý tốt. Đúng rồi, có nhớ em không? Em nghe nói mẹ muốn trở về từ nước Mỹ… Thân thể Hiểu Tuyết không tiện, em chuẩn bị cùng mẹ và Trúc Tử đi Tân Hải, em muốn anh bỏ công việc, theo em hai ngày, có được hay không?

An Tại Đào gật đầu nói:

– Được. Sáng mai em cứ tới đây, không cần chờ mẹ anh và Trúc Tử, được, chúng ta cứ quyết định như vậy, em bay đến Thiên Nam, anh tới sân bay đón em, sau đó chúng ta đi Tân Hải ở hai ngày.

Hai người nói mấy câu trong điện thoại, hẹn gặp lại ở Thiên Nam, Lưu Ngạn cúp điện thoại liền an bài người của công ty tới nghĩ biện pháp cho cô vé máy bay đi Thiên Nam sáng mai. Với thực lực lớn như tập đoàn Long Đằng chuẩn bị một tấm vé máy bay cho Lưu Tổng, đó còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.

Vé tới tay, Lưu Ngạn gọi điện cho An Tại Đào nói thời gian máy bay tới nơi, sau đó bắt đầu chuẩn bị hành trang. Mẹ của cô thấy cô vừa về thủ đô lại muốn rời đi, không khỏi thở dài, đứng trước cửa phòng ngủ của Lưu Ngạn cúi đàu nói:

– Tiểu Ngạn, con ở lại thủ đô thêm mấy ngày đi, mẹ và cha con đều muốn con ở lại.

Lưu Ngạn quay đầu lại thoáng nhìn khuôn mặt hơi có vẻ già nua của mẹ mình, không khỏi mềm nhũn lòng, đứng dậy nhào vào lòng em, nói:

– Mẹ, mẹ ên tâm, con trở về từ Tân Hải, sẽ ở lại thêm mấy ngày. Mẹ và cha cũng có thể tới Nam Dương gặp con.