Q.8 - Chương 533: Ba quy ước

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

An Tại Đào hơi nhíu mày, ngồi bất động trong văn phòng. Bành Quân vội cười ngọt ngào, đưa mắt nhìn mọi người, có người anh ta quen, cũng có người không, rồi mỉm cười:

– Các vị lãnh đạo…

Bành Quân còn chưa nói dứt lời, Cục trưởng Cục Quy hoạch thành phố Phòng Sơn Trịnh Cửu Phong liền nhiệt tình bắt tay Bành Quân:

– Chánh văn phòng Bành, tôi là Trịnh Cửu Phong, Cục trưởng Cục Quy hoạch thành phố Phòng Sơn.

– Chào anh, Chủ tịch thành phố An, tôi họ Tạ ở Ủy ban xây dựng.

– Chào Chủ tịch thành phố An, tôi là Triệu Đại Cương ở Cục Dân Chính.

Bọn quan viên đồng loạt kính cẩn mỉm cười, tự giới thiệu hết một vòng, lấn cả Bành Quân ra ngoài. Bành Quân xấu hổ đứng ngoài nhìn mọi người, lặng lẽ nhìn thần sắc An Tại Đào, không biết nên đi hay ở.

An Tại Đào mỉm cười đứng dậy, bước ra sau bàn làm việc, bắt tay với đám người Trịnh Cửu Phong. Đến lượt Giải Vân, hắn ra vẻ bất mãn vỗ vai Giải Vân, nói nửa đùa nửa thật:

– Lão Giải, sao còn chưa về nữa? Sao, có phải muốn tôi quản lý anh ăn cơm không? Nhưng tôi nói với anh nha, tôi nhiều lắm là mời anh ăn cơm công tác thôi. À mà không đúng, ngay cả cơm công tác cũng chưa thể mời anh. Tôi mới đến còn chưa có thẻ cơm mà.

Giải Vân cười ha hả:

– Nào dám để lãnh đạo tốn kém chứ. Trưa nay chúng tôi muốn mời lãnh đạo ăn cơm. Bữa cơm này để lão Trịnh lo. Trong cục anh ấy có tiền, không giống như nha môn chúng ta chỉ là ngành phục vụ công cộng thôi.

– Đúng vậy, đúng vậy.

Mọi người cười phụ họa.

Trịnh Cửu Phong vỗ ngực:

– Không thành vấn đề. Mời lãnh đạo dùng cơm, lão Trịnh tôi móc tiền túi trả còn được. Xin Chủ tịch thành phố An yên tâm, bữa cơm trưa này tôi xuất tiền cá nhân, tuyệt đối không tiêu tiền công đâu.

– Đúng rồi, để lão Trịnh mời khách.

– Chủ tịch thành phố An, anh ngàn vạn lần đừng khách sáo với anh ấy. Hôm nay cứ cùng anh ấy ăn một chầu.

An Tại Đào mỉm cười, nhìn đám cán bộ cấp dưới không ai giống ai này, thần sắc bình tĩnh thong dong. Chủ tịch thành phố mới nhậm chức, cán bộ các ban ngành đến chào hỏi cũng là chuyện bình thường trong quan trường. An Tại Đào dù ăn một bữa cơm với bọn họ cũng không có gì quá đáng.

Nước trong quá ắt không có cá. An Tại Đào không phải loại người bảo thủ, lại càng không muốn làm ra vẻ thanh quan gì cả. Hiện giờ thân phận của hắn khác rồi, là nhân vật số ba ở thành phố Phòng Sơn. Phó Chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn quyền cao chức trọng, cao cao tại thượng, cũng phải được các cán bộ cấp dưới tôn sùng và xu nịnh.

Để dễ dàng cho việc triển khai công tác, hắn cũng không thích hợp từ chối giao tiếp với cán bộ cấp dưới. Không cần sâu quá, nhưng ăn một bữa cơm là có thể.

Vấn đề hiện tại là, đám người này quá hưng phấn, lại gây ra ầm ĩ như vậy, thì tin tức này sẽ tới tai các vị Chủ tịch thành phố khác, thậm chí còn truyền đến mọi người trong chính quền thành phố.

Bọn họ thì có thể nhưng An Tại Đào lại không thể như vậy. Tuy An Tại Đào luôn mạnh mẽ cứng rắn nhưng cần phải đúng mực. Chuyện vụn vặt thế này, hắn không muốn thành đề tài bàn tán cho người khác.

An Tại Đào nhìn lướt qua đám người đang cung kính kia, ánh mắt đừng lại ở Bành Quân, đang đứng phía sau mọi người, cất tiếng nói:

– Bành Quân, cậu đi sắp xếp một chút, chúng ta mở một cuộc họp ngắn gọn trong phòng họp. Thông báo cho Chu Quân của văn phòng Ủy ban, bảo anh ta cũng tham gia.

Bành Quân ngẩn ra, rồi lập tức vâng lệnh đi ra.

An Tại Đào hiện giờ cũng quản lý văn phòng Ủy ban. Là Ủy viên Thường vụ, phó Chủ tịch Thường trực thành phố, Ủy ban cũng do hắn quản lý. Nói cách khác, đối với Chu Quân, Đông Phương Du là đối tượng chủ yếu cho anh ta phục vụ, nhưng An Tại Đào mới là người lãnh đạo trực tiếp của anh ta. Về phương diện nào đó, là Trưởng ban thư ký kiêm chánh Văn phòng Ủy ban, Chu Quân thậm chí không kiêng dè bất kỳ phó Chủ tịch thành phố bình thường nào khác. Nhưng đối với An Tại Đào, vị lãnh đạo trực tiếp này, anh ta không dám có bất cứ ý bất kính nào.

Tất cả mọi người yên vị trong phòng họp, trong lòng hơi hoang mang. Dù An Tại Đào không phải là người mới trong thành phố, thậm chí có thể nói là người nổi tiếng trong quan trường, cán bộ ở Phòng Sơn. Tuy có người chưa từng giao tiếp với hắn, nhưng rất ít người không biết đến tên An Tại Đào.

Phần lớn cán bộ cấp cục huyện ngồi đó đều là lần đầu giao tiếp với An Tại Đào, cơ bản đều không hiểu rõ tính cách của hắn.

Chu Quân mặt mày nghiêm trang đi cùng An Tại Đào vào phòng hội nghị, chủ động kéo cái ghế chính giữa mời hắn ngồi.

An Tại Đào ngồi xuống, nhìn mọi người mỉm cười:

– Các đồng chí, tôi định hai ngày nữa mới mở cuộc họp này. Nhưng hôm nay vừa đúng lúc tất cả mọi người đến chung vui cùng nhau, vậy thì cải lương không bằng bạo lực, cứ họp ngay hôm nay đi.

– Ừ, hiện giờ là giữa trưa, gần hết giờ. Chúng ta tranh thủ họp khoảng nửa giờ, sau đó tôi mời mọi người đến nhà ăn cơ quan dùng cơm.

An Tại Đào đưa tay nhìn đồng hồ, lại nhìn Chu Quân, cười nói:

– Trưởng ban thư ký Chu, cậu giúp tôi giải quyết chuyện thẻ ăn cơm, đồng thời đi sắp xếp để nhà ăn chừa thức ăn cho chúng ta.

Giọng nói An Tại Đào tuy nhỏ nhẹ nhưng chắc như đinh đóng cột, vô cùng kiên quyết.

Chu Quân vội đứng dậy đáp:

– Chủ tịch thành phố An, tôi lập tức đi sắp xếp.

Chu Quân vội vàng bước đi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hơi xấu hổ. Vốn định mời An Tại Đào dùng cơm, uống chút rượu với lãnh đạo, ca hát khoác lác một chút để có thể nhanh chóng làm gia tăng tình cảm. Nhưng không ngờ, chẳng những An Tại Đào không cảm kích, mà còn muốn giữ họ lại ăn cơm công tác nữa.

Giả vờ? Làm bộ thanh liên? Hay là… Trong nhất thời, mọi người đều tự hỏi, khiến không khí trầm mặc.

An Tại Đào chờ Chu Quân trở về mới chậm rãi nói lớn:

– Không giấu gì mọi người, lần này đến Ủy ban công tác, áp lực rất lớn. Tôi được phân công quản lý nhiều vấn đề, chuyện quốc kế dân sinh vô cùng quan trọng. Vì thế tôi phải mau chóng thích ứng, đảm nhiệm cương vị, làm tốt công tác được giao, gánh vác một phần cho Chủ tịch thành phố Đông Phương.

– Các đồng chí, tôi rất thích câu nói “Làm quan một lần tạo phúc nhất phương”. Rất nhiều người cho rằng đây là lời sáo rỗng, nhưng theo ý tôi, câu nói này phản ánh một triết lý rất sâu sắc.

An Tại Đào đưa tay lên.

– Từ ngày đầu tiên bắt đầu vào cơ quan nhà nước, tôi đã lập nên một mục tiêu để cả đời phấn đấu: không mong làm một thanh quan lưu danh sử sách, nhưng cần là một viên chức có thể thật sự làm lợi cho dân.

– Nước trong quá ắt không có cá, thanh quan chân chính cũng không tốt lắm và cũng rất khó làm. Nhưng một khi muốn làm, lại là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần chúng ta dùng đúng người, bình thường lo lắng đến lợi ích quần chúng, lợi ích quốc gia, lợi ích tập thể một chút, tất cả đều không thành vấn đề.

– Tôi nói vậy cũng không phải yêu cầu mọi người phải chịu khổ cực gian nan. Yêu cầu của tôi đối với mọi người rất đơn giản, tổng cộng chỉ trong tám chữ: làm hết trách nhiệm, kỷ luật nghiêm minh.

Giọng An Tại Đào nghiêm nghị dần:

– Cái gọi là làm hết trách nhiệm chính là muốn mọi người phải làm tốt công tác được giao, không thể xảy ra sai lầm. Còn cái gọi là kỷ luật nghiêm minh không phải là yêu cầu đối với mọi người mà chính là chỉ thị. Yêu cầu mọi người nâng cao sức chấp hành, đề cao hiệu suất công tác. Chỉ cần mệnh lệnh hay tinh thần văn kiện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố truyền đạt thì phải nghiêm chỉnh chấp hành trong thời gian ngắn nhất.

– Tình hình trong bộ máy thành phố tôi cũng hiểu một ít. Tôi không cần biết các ban ngành khác thế nào, tôi chỉ hy vọng những đơn vị chịu sự quản lý của tôi phải nghiêm túc, nâng cao tác phong và hiệu quả công tác, cho tôi thấy kết quả cao.

An Tại Đào cúi người nhấp một ngụm nước rồi thản nhiên nói tiếp:

– Có lẽ có vài đồng chí ở đây cũng hiểu rõ tính cách của tôi. Không giấu mọi người, tôi là một người nói được làm được, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Từ hôm nay trở đi, hy vọng mọi người sau khi trở về, mau chóng hành động. Tôi không quan tâm các vị thi hành biện pháp gì, tóm lại chỉ một câu: làm như mình sống, làm tốt quyết sách của thành phố. Tôi cảnh cáo trước, đơn vị nào xảy ra vấn đề, tuyệt đối không nhân nhượng. Tôi được lãnh đạo phân công, sẽ là người đầu tiên đứng ra đề nghị thành phố xử lý họ.

Nghe xong những lời này, thần sắc mọi người hơi mờ mịt, có vài người thầm nhíu mày.

Đây là gì vậy? Ra uy hả? Mẹ mày chứ! Giở trò gì đây? Trịnh Cửu Phong thầm mắng, nhưng trên mặt tuyệt đối không dám để lộ vẻ bất mãn.

– Tôi cảm thấy những điều tôi yêu cầu đầu không quá khó. Trên thực tế, đây là điều mà mọi người phải làm. Làm không được chính là không làm tròn trách nhiệm, không còn gì để nói.

Ánh mắt An Tại Đào uy nghiêm nhìn mọi người, trầm giọng nói.

– Tôi không làm khó mọi người, cũng không cố ý bắt chẹt, mà chỉ muốn mọi người hiểu được, bất kể thế nào, tất cả đều vì công tác. Làm tốt công tác, chúng ta nói gì cũng được. Lúc đó, cá nhân tôi mời mọi người uống rượu Mao Đài hay đi tắm hơi cũng không thành vấn đề. Nhưng công tác, không ai có thể dây dưa. Nếu ai chần chừ, đừng trách tôi không có tình cảm.

– Để dễ dàng trong việc triển khai công tác, tôi có ba quy ước, xem như là yêu cầu đối với mọi người, coi như là thứ tôi dùng để trói buộc cá nhân tôi. Thứ nhất, từ hôm nay trờ đi, tôi không tham gia bất kỳ buổi tiệc ngoài công tác với bất kỳ cán bộ hay đơn vị nào. Nếu công tác thì chỉ cần ăn cơm công tác. Mọi người sau này không cần đến đây, tránh lãnh phí thời gian, lãng phí lời nói. Thứ hai, dịp lễ tết, tôi không nhận bất cứ quà tặng của ai. Tôi nói trước, đừng ai đến văn phòng tôi chào hỏi, tôi không thể tiếp đãi. Anh không nghe lời của tôi thì đừng trách tôi không nể mặt. Thứ ba, tôi trịnh trọng hứa với mọi người, không xen vào nội bộ của bất cứ cơ quan nào, không can thiệp việc bổ nhiệm nhân sự của các đơn vị. Đương nhiên, cán bộ cần đề bạt công tác thì không cần phải nói.

– Tôi nói được làm được, xin mọi người cứ giám sát.

An Tại Đào khoát tay:

– Tôi với các vị sau này trong công tác sẽ rất gắn bó, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.

An Tại Đào nói xong, Chu Quân vỗ tay đầu tiên. Tuy trong lòng mọi người không thoải mái, nhưng không thể không vỗ tay. Tuy không dám nói điều gì, nhưng toàn bộ sự vui vẻ phấn chấn ban đầu đều tiêu tan hết.

– Các vị, chỉ thị của Chủ tịch thành phố An chắc mọi người đều nghe được. Hy vọng sau này mọi người quán triệt được cả. Chủ tịch thành phố An, tinh thần hội nghị hôm nay tôi sẽ viết thông tin vắn tắt truyền đạt cho các đơn vị.

Chu Quân dè dặt cười nói với An Tại Đào.

An Tại Đào thản nhiên cười:

– Không cần. Những lời hôm nay chỉ nói với tư cách là thổ lộ với mọi người, không xem là tinh thần chỉ thị gì cả. Nhưng ba quy ước của tôi sẽ tuyên bố công khai trong phiên họp Chủ tịch thành phố.

– Dạ.

Chu Quân không nói gì nữa, mỉm cười:

– Chủ tịch thành phố An, anh xem chúng ta có nên đi ăn cơm chưa?

An Tại Đào đột nhiên đứng dậy cười vang:

– Được, chúng ta đi ăn cơm. Thời gian có hạn, điều kiện có hạn, chỉ có thể mời mọi người ăn cơm cặp lồng. Sau này có cơ hội, các nhân tôi làm chủ, mời mọi người ăn ngon một chút.

Hơn 12 giờ, phó Bí thư Thành ủy, phó Chủ tịch Thường trực thành phố An Tại Đào mới dẫn theo mười mấy nhân vật số một trong các ban ngành của Ủy ban nhân dân thành phố chậm rãi xông vào nhà ăn cơ quan, ngồi khắp các chỗ, bắt đầu ăn cơm công tác, khiến các cán bộ nho nhỏ trong nhà ăn mở rộng tầm mắt.

An Tại Đào cùng đám người vây quanh yên lặng ăn cơm như thế, xung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò quái lạ của các cán bộ cơ quan. Bành Quân cố cắn răng nhịn cười. Anh ta biết, có lẽ chẳng bao lâu, trong cơ quan sẽ có tin đồn, trở thành đề tài bàn tán cực hot của các cán bộ.

Cơm nước xong, An Tại Đào cùng Chu Quân và Bành Quân quay về, lên lầu, lại gặp một người quen ngoài ý muốn: Chủ tịch quận Lương Sơn, Trương Hân.

Trong lúc này, vì chuyện lúc trước, dưới áp lực của An Tại Đào, Tống Nghênh Xuân không thể không tạm thời cách chức người không làm tròn bổn phận là Trương Hân để kiểm tra. Ý của Tống Nghênh Xuân là cũng muốn An Tại Đào cùng Trương Hân giao tranh kịch liệt một phen, lợi dụng họ Trương ở Bắc Kinh để hạ bệ An Tại Đào. Nhưng không ngờ họ Trương lại không xuống tay đánh trả An Tại Đào, ngược lại vẫn duy trì im lặng.

Vậy đành thôi. Tống Nghênh Xuân không thật lòng muốn di chuyển Trương Hân. Tống Nghênh Xuân cho rằng, Trương đại tướng quân ở Bắc Kinh sẽ mau chóng mang Trương Hân về Bắc Kinh, nào ngờ họ Trương vẫn không chút động tĩnh, khiến Tống Nghênh Xuân tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng.

Ông ta làm sao dám quá mức với Trương Hân? Tuy An Tại Đào không xem họ Trương ở Bắc Kinh vào đâu, nhưng trong lòng Tống Nghênh Xuân, ông ta lại không dám đắc tội.

Tống Nghênh Xuân chịu khổ một trận, cuối cùng không thể không tự tát vào mặt mình, hơn nửa tháng sau cho Trương Hân phục chức, không giải quyết được gì.

Trương Hân đến Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, vừa từ Phòng Nghiên cứu Chính sách của Ủy ban nhân dân thành phố đi ra, dọc theo hành lang, mới ra tới sảnh đã gặp phải An Tại Đào.

– Chủ tịch quận Trương!

Chu Quân nhìn thấy Trương Hân liền chào hỏi.

Mặt Trương Hân hơi đỏ lên. Y vốn muốn tránh An Tại Đào, không lường trước lại bị Chu Quân gọi lại. Y chậm rãi ngẩng lên nhìn bạn học cũ, đối thủ cũ thần sắc thong dong, ngày càng chín chắn An Tại Đào, khóe miệng hơi mím lại.

Giờ khắc này, lòng dạ Trương Hân rối mù, vô cùng phức tạp, không ai hiểu được. Y và An Tại Đào cùng học lớp bồi dưỡng Thanh niên xấu sắc của Tỉnh ủy, đồng thời được đưa vào đội ngũ cán bộ dự bị của Ban Tổ chức cán bộ trung ương, được điều đi nhậm chức cùng lúc.

Ngay từ đầu y đã là Chủ tịch huyện, còn An Tại Đào chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn. Nhưng trong vài năm ngắn ngủi, An Tại Đào xuất thân bần hàn này hôm nay đã bước lên địa vị rất cao. Y vẫn còn là Chủ tịch quận, trong khi người ta đã là phó Bí thư Thành ủy kiêm phó Chủ tịch Thường trực thành phố, là nhân vật số ba trong thành phố, cấp bậc phó giám đốc sở, kinh nghiệm lý lịch hai năm.

Về việc này, y không phục, không ghen tị đến nổi điên thì còn làm được thế nào? Bao lần giao tranh thì bấy lần thất bại, bấy lần đả kích, khiến trong lòng Trương Hân nảy sinh cảm xúc không nói được thành lời. Nói không chừng, không biết từ lúc nào y đã có bệnh “sợ An Tại Đào”. Lòng ganh tị đối với An Tại Đào vô hình trung đã biến thành cảm giác lạnh lùng.

An Tại Đào đứng yên lặng, vẻ mặt như cười như không.

Trương Hân do dự một chút, khẽ âm thầm cắn môi, miễn cưỡng bước lại. Y đưa tay ra, cười nói:

– Chủ tịch thành phố An, không ngờ lại gặp được Chủ tịch thành phố An.

An Tại Đào cười ha hả:

– Bạn học cũ, chúng ta cũng đã hơn một năm không gặp. Nghe nói anh kết hôn với Chủ tịch huyện Chu phải không? Ôi, đáng tiếc thật. Lúc ấy tôi ở nước ngoài, không có cơ hội đến tham gia hôn lễ của anh. Đáng tiếc vô cùng! Hôm nào tôi mời vợ chồng anh ăn cơm, xem như chúc mừng muộn cho hai người.

Trương Hân mỉm cười:

– Cảm ơn, sao dám để lãnh đạo tốn kém chứ. Chủ tịch thành phố An, anh có việc mà, tôi cũng có chút việc khác, xin phép về trước. Hôm nào tôi đến gặp lãnh đạo báo cáo công tác.

Trương Hân vội vàng bước đi. Ra khỏi đại sảnh tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, y mới thở phào một hơi. Vừa rồi đối mặt với An Tại Đào, trong lòng y uất nghẹn bực bội đến không chịu nổi, mồ hôi lạnh đổ đầy một lưng, không ngờ lại ướt cả áo sơ mi.

Nhìn theo bóng dáng Trương Hân hốt hoảng rời đi, An Tại Đào khẽ mỉm cười, tiếp tục bước lên lầu.

Chu Quân cười nói:

– Chủ tịch thành phố An, anh và Chủ tịch quận Trương là bạn học cũ sao?

– Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cũ. Năm đó chúng tôi cùng theo khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy ở trường Đảng Bắc Kinh.

– Không lâu sau, khi học lý luận ở Thiên Nam, chúng tôi lại là bạn học. Không chỉ có như thế, lúc tôi còn học việc, làm thư ký cho Chi bộ Đảng lâm thời, Trương Hân là Ủy viên chi bộ. Còn có Tổng biên tập Nhật báo Phòng Sơn trước kia là Lưu Ngạn, cô ấy cũng là Ủy viên chi bộ.

An Tại Đào nhìn Chu Quân, thong thả nói.

– Ha ha, lúc trước bồi dưỡng xong, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương và Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bắt đầu phân phối nhận chức. Trong đám học viên chúng tôi, Trương Hân được giữ chức cao nhất, là phó Chủ tịch huyện Cao Lãm ở thành phố Tân Hải. Lúc đó tôi chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn.

An Tại Đào mỉm cười, tốc độ bước lên lầu đột nhiên nhanh hơn. Chu Quân cười theo, cũng đuổi theo sau. Bành Quân đã lên lầu trước, mở cửa phòng làm việc của An Tại Đào.

Đi vào văn phòng của mình, An Tại Đào gật đầu với Chu Quân, chờ anh ta đi ra ngoài, liền đóng cửa lại nằm lên sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Nhưng mới nằm xuống chưa được hai phút thì tiếng chuông điện thoại reo vang.

An Tại Đào nhíu mày, đã nghĩ không muốn nghe. Nhưng tiếng chuông điện thoại này rất ngoan cố, reng không ngừng nghỉ, khiến hắn tâm phiền ý loạn.