Q.3 - Chương 141: Được xác định. (1)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhà khách Đông Giao!

An Tại Đào ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh mặt trời đỏ rực treo cao giữa bầu trời vô tận. Những đám mây nhẹ nhàng lững lờ trôi. Hắn lại liếc nhìn Lý Tân đứng bên cạnh và Trương Kiến Quốc một cái, thở một hơi thật dài rồi chậm rãi hướng ánh mắt về phía cổng chính của nhà khách.

Thông qua chuyện này, hắn đối với con đường làm quan đầy hiểm ác lý giải càng sâu hơn một tầng. Hắn đối nhân xử thế, làm việc vốn là tâm tư kín đáo. Trải qua thêm chuyện này, ngày sau chắc chắn cần phải cẩn thận hơn.

Hai chiếc xe màu đen chậm rãi tiến vào bên trong. Cao Đại Sơn dẫn đầu, theo sau là một số lãnh đạo ở Ủy ban kỷ luật và một Phó Bí thư.

Cao Đại Sơn cười ha hả, bước nhanh đến chỗ An Tại Đào:

– Đồng chí Tiểu Đào, vừa rồi có sự hiểu lầm, khiến cho đại thư ký Tiểu An của chúng ta bị thất kinh. Thật sự là sơ suất của tôi. Cậu xem, tôi vừa mới đến Tân Hải công tác. Tất cả các công việc còn chưa quen. Nếu tôi sớm biết việc này bịa đặt…

An Tại Đào khẽ mỉm cười, bắt tay Cao Đại Sơn:

– Chủ nhiệm Cao, phối hợp với Ủy ban kỷ luật là nghĩa vụ của mỗi đảng viên chúng ta. Vụ này thật ra không có gì.

Nói thật, hiện tại, thái độ quá mức nhiệt tình của Cao Đại Sơn có chút không phù hợp với thân phận Ủy viên thường vụ của y khiến cho người của Ủy ban kỷ luật phải giật mình. Bọn họ biết, Cao Đại Sơn hiện tại đã bỏ qua thân phận lãnh đạo của mình. Điều mấu chốt nhất hiện nay chính là làm thế nào để bình ổn chuyện này, đừng để hậu trường phía sau của An Tại Đào ghi hận bản thân mình.

Cao Đại Sơn đứng ở cửa tỏ ra thân thiết với An Tại Đào. Sau khi nói chuyện xong thì lại lôi kéo An Tại Đào ở lại nhà khách dùng cơm. Tân nhậm Ủy viên thường vụ kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đích thân mời An Tại Đào ăn cơm, lại còn tỏ ra sắc mặt xin lỗi. Điều này làm cho một vài lãnh đạo khác của Ủy ban kỷ luật có chút kinh ngạc.

Sau khi ăn cơm xong, Cao Đại Sơn chở An Tại Đào đến tòa nhà Thành ủy. Hơn 2h chiều, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Cao Đại Sơn không ngờ lại cùng với An Tại Đào đi vào trong tòa nhà, nói nói cười cười khiến cho các cán bộ trong tòa nhà đều kinh hãi.

Chuyện này có nhiều người không rõ, nhưng cũng có rất nhiều người đoán được là vì cái gì. Chỉ có điều là chưa hiểu rõ hết mà thôi. Nhưng nói ngắn lại thì dường như An Tại Đào lại “nổi dậy”.

Không cần nói đến cán bộ cơ quan bình thường, hình ảnh Cao Đại Sơn và An Tại Đào cùng nhau lên lầu đã ghi vào trong ánh mắt của Đỗ Canh. Đỗ Canh ngay từ đầu có chút run sợ nhưng sau đó thì hai mắt ông ta sáng ngời, thần sắc lập tức hưng phấn hẳn lên.

Phó chánh văn phòng Thành ủy Mạnh Đông Linh đang đứng ở cửa phòng thư ký. Trong lúc đang phân công công việc thì nhìn thấy Cao Đại Sơn và An Tại Đào cùng nhau bước lên lầu. Hơn nữa, Cao Đại Sơn còn thân mật vỗ vỗ vai An Tại Đào, lớn tiếng cười nói:

– Tiểu An à, tốt lắm. Hết thảy đều sóng êm gió lặng. Ừ, cán bộ trẻ tuổi phải trải qua khảo nghiệm mới thành.

An Tại Đào cười ha hả:

– Cám ơn Chủ nhiệm Cao đã cổ vũ. Tôi biết rồi ạ!

Cao Đại Sơn ừ một tiếng rồi đi về phía văn phòng của mình. Còn An Tại Đào thì nụ cười chợt tắt, lướt nhìn qua phòng Thư ký, sau đó cười nhạt rồi mở cửa phòng mình đi vào.

Mạnh Đông Linh trong lòng nhảy dựng. Một vài nhân viên trong phòng Thư ký cũng biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau không nói ra lời. Mạnh Đông Linh không còn khoa chân múa tay nữa, chậm rãi trở lại phòng làm việc của mình, khẩn trương gọi điện thoại cho người quen bên Ủy ban kỷ luật để hỏi rõ tình trạng.

An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc ngây người một hồi. Hắn biết hiện tại Đỗ Canh khẳng định là đang ở trong phòng làm việc chờ hắn chủ động qua chào hỏi, nhưng hiện giờ hắn không muốn đi. Trưa nay hắn nhận được điện thoại của Lưu Ngạn, nói là tháng sau những học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy sẽ đến tỉnh để tập trung huấn luyện.

Nếu phải rời khỏi Tân Hải thì tiền đồ của cha vợ cũng cơ bản bị nhỡ đi. An Tại Đào lúc này hoàn toàn mất đi hứng thú với việc tranh đấu quyền lực. Hắn gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết rồi lại gọi cho An Nhã Chi trấn an mọi người. Sau đó hắn ngẫm nghĩ, quyết định mượn cơ hội dưỡng bệnh vài ngày để ở nhà với Hạ Hiểu Tuyết và chuẩn bị đến nhậm chức tại đất khách.

Hắn chậm rãi đến cửa phòng của Đỗ Canh, do dự một chút rồi mở cửa đi vào. Đỗ Canh đang xem văn kiện, nhìn thấy An Tại Đào thì khẽ mỉm cười, vẫy tay:

– Tiểu An quay về rồi à. Ừ, trở về là tốt rồi!

An Tại Đào khẽ cười, cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đưa ra lời yêu cầu của mình, nói là gần đây người không khỏe, nên muốn xin nghỉ phép hai ngày.

Đỗ Canh ngẩn ra, còn tưởng rằng hắn bị Ủy ban kỷ luật tìm nói chuyện làm cho kinh hãi nên mỉm cười, không để trong lòng, sảng khoái gật đầu đồng ý:

– Cũng tốt, cậu về nghỉ ngơi một thời gian rồi quay trở lại làm việc.

An Tại Đào nhanh chóng rời khỏi phòng Đỗ Canh, đến phòng của Mạnh Đông Linh làm thủ tục xin nghỉ phép. Hắn hoàn toàn không nhìn đến sự xấu hổ khó chịu của Mạnh Đông Linh, tươi cười cầm giấy xin phép đưa đến trước mặt Tống Lượng rồi sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Buổi chiều trước khi tan tầm, Đỗ Canh đột nhiên nhận được điện thoại của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nói là Tỉnh ủy muốn tìm ba người trong bộ máy Tân Hải để nói chuyện. Một tất nhiên là Đỗ Canh, một là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tôn Liên Lương và người còn lại là Hạ Thiên Nông.

Đỗ Canh cúp điện thoại, trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ: Sự việc của Hạ Thiên Nông đã có biến.

Nhưng vì sao đột nhiên như vậy? Đỗ Canh rõ ràng mới cùng hậu trường tỉnh thông qua điện thoại. Trong điện thoại, người chịu trách nhiệm đã trịnh trọng nói cho ông ta biết một việc, bảo ông cần khiêm tốn một chút. Việc Hạ Thiên Nông tiến vào Ủy viên thường vụ tạm thời không cần lo lắng nữa.

Nhưng hiện tại Đỗ Canh lập tức liên tưởng đến sự việc của An Tại Đào. Cặp mắt của ông hiện lên sự vui mừng, khẳng định là tác dụng của Trần Cận Nam.

Đỗ Canh xem ra, chỉ cần Trần Cận Nam đồng ý vì An Tại Đào hoặc Hạ Thiên Nông thì một bên liền có hai vị lãnh đạo tỉnh chống đỡ, theo thời gian có thể chắc chắn vặn ngược lại Mông Hổ. Trong giờ phút này, ông ta bỗng nhiên cảm thấy quyền lực Tân Hải bắt đầu nghiêng về phía ông ta.

Đỗ Canh lập tức cầm điện thoại gọi cho Hạ Thiên Nông. Hạ Thiên Nông đang ngồi trên xe về nhà, đột nhiên nhận được tin tức của Đỗ Canh gọi đến thì cảm thấy rất vui.

Tin tức An Tại Đào nghỉ bệnh và Hạ Thiên Nông được Tỉnh ủy mời nói chuyện đã lan truyền ra ngoài. Ở cơ quan, tin tức như vậy căn bản là không giấu diếm được.

Buổi sáng hôm sau, Đỗ Canh, Tôn Liên Lương và Hạ Thiên Nông ba người ngồi trên một chiếc xe đến Tỉnh ủy. Trên đường đi, ba người mang ba tâm trạng khác nhau. Tâm trạng của Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông thì rất tốt, cảm xúc còn có chút tăng vọt nhưng Tôn Liên Lượng thì đã dự cảm được điều gì nên tâm tình có chút bực bội và tinh thần sa sút. Dọc đường đi ông ta không nói một câu nào, sắc mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa kính xe.

Sau khi đến Tỉnh ủy, ba người bước vào phòng họp của Ban tổ chức cán bộ, im lặng chờ lãnh đạo Tỉnh ủy đến nói chuyện. Đừng nhìn bọn họ ở Tân Hải quyền lực như núi, nhưng trong không khí trang nghiêm của tòa nhà Tỉnh ủy thì bọn họ cũng cảm giác được hơi thở của quyền uy, trong lòng tự nhiên cũng duy trì trầm tĩnh và ngưng trọng.

Đại diện Tỉnh ủy nói chuyện với bọn họ lại là Trần Cận Nam. Trần Cận Nam cũng có chút không ngờ. Ông ta vốn nghĩ muốn sau khi chính thức nhậm chức sẽ dùng sức tiến cử Hạ Thiên Nông vào Ủy viên thường vụ. Chính vì ông ta có quá nhiều động tác nên làm cho nhiều lãnh đạo ở tỉnh ghen ghét. Nhưng hôm qua, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên đột nhiên ở hội nghị thường vụ nêu ra, lực lượng của bộ máy ủy viên thường vụ có chút bạc nhược, đề nghị bổ sung một ít nhân tố mới vào. Tuy Tiếu Tác Niên không đề cập trực tiếp đến Tân Hải nhưng lãnh đạo đã nói như thế thì ai lại không rõ chứ? Cho nên, báo cáo của Đỗ Canh đã được đặt lên trên bàn.

Sau đó, Tiếu Tác Niên lại đích thân tìm Trần Cận Nam nói chuyện. Lần nói chuyện này khiến Trần Cận Nam có chút kinh ngạc. Tiếu Tác Niên không ngờ lại đề cập đến sự việc của Hạ Thiên Nông, ám chỉ ông ta nên làm chút công việc.

Đỗ Canh là người thứ nhất bước vào phòng Trần Cận Nam. Nửa giờ sau thì nét mặt tươi cười bước ra. Tiếp theo là Tôn Liên Lượng. Nhưng chỉ sau hơn mười phút thì sắc mặt tái nhợt bước ra, không quay trở về phòng họp mà trực tiếp xuống lầu.

Hạ Thiên Nông chậm rãi hướng đến phòng làm việc của Trần Cận Nam, trong lòng vô cùng chờ mong. Khi đến cửa,Trần Cận Nam liền đứng dậy chào hỏi:

– Lão Hạ, mau ngồi xuống đi.

Buổi nói chuyện theo lệ thường của tổ chức rất nhanh chóng chấm dứt. Hạ Thiên Nông sắc mặt hơi chút đỏ lên, tâm nguyện rốt cuộc đã được bù đắp nên trong lòng vô cùng kích động. Ông ta dù sao cũng là kẻ làm quan nhiều năm, nên rất nhanh chóng định thần lại, cầm chặt tay của Trần Cận Nam:

– Trưởng ban Trần, xin cảm ơn ngài. Tôi cũng không biết nói gì hơn nữa.

Trần Cận Nam khẽ cười:

– Lão Hạ, đóng cửa lại rồi nói. Chúng ta là người một nhà mà. Thật ra, chuyện của anh tôi mặc dù cũng có ý định giúp nhưng lần trở lại này thì không phải do tôi mà là Bí thư Tiếu Tác Niên tự thân ra chủ ý. Cho nên, khi nào có cơ hội thích hợp, anh nên gặp Bí thư Tác Niên để nói lời cảm ơn.

Hạ Thiên Nông lập tức ngẩn ra, trong lòng cũng giật mình: Bí thư Tỉnh ủy có đề nghị này với mình sao? Sao lại có chuyện như vậy nhỉ? Ông ta tuy là một cán bộ cấp phó thị nhưng cán bộ cấp Phó giám đốc sở ở tỉnh Đông Sơn quá nhiều, nên ông ta có cảm giác hoài nghi không biết Tiếu Tác Niên có thật sự biến đến tên Hạ Thiên Nông hay không.

Nhưng ông ta lập tức hồi phục lại tinh thần, cũng không biểu hiện gì trước mặt Trần Cận Nam, bắt tay Trần Cận Nam lần nữa, lúc này mới chào tạm biệt ra về.

Từ đó, ở Tân Hải, trước khi mời dự họp hai ngày, ứng cử viên Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Hải đã được xác định, đặt dấu chấm hết cho việc tranh đấu quyền lực và điều chỉnh cán bộ nhân sự.

Nguyên Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi được điều chuyển đến một xí nghiệp tỉnh Kiến An đảm nhiệm chức Phó bí thư, Phó giám đốc. Từ này về sau làm việc trong xí nghiệp, trên cơ bản xem như rời khỏi quan trường.

Nguyên Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tôn Liên Lượng được điều nhiệm đến sở Xây dựng tỉnh đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở, Phó bí thư tổ Đảng. Trong trận chiến này, ông ta là người thua lớn nhất. Tuy rằng là cấp Phó giám đốc sở, nhưng một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực thành phố tuyệt không thể so sánh cùng với một Phó giám đốc sở.

Nguyên Phó chủ tịch thành phố Chu Liên Hoa đã tiến vào Ủy viên thường vụ, giữ chức Phó chủ tịch thành phố.

Nguyên Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Phùng Hi Khôn chuyển công tác sang làm Phó bí thư Thành ủy, phân công quản lý Đảng và quần chúng. Nguyên Phó chủ tịch thành phố Hạ Thiên Nông được bổ nhiệm thành Ủy viên thường vụ, Phó bí thư. Chủ nhiệm Tống Lượng của văn phòng Thành ủy được bổ nhiệm thành Ủy viên thường vụ kiêm Trưởng ban thư ký Thành ủy.

Nguyên Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Lý Bình đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo. Nguyên Trưởng ban Tuyên giáo Lý Hoán Văn thì chuyển công tác sang Ban tổ chức cán bộ. Đồng dạng là Ủy viên thường vụ nhưng vị trí lại khác nhau, nên xếp hạng cũng thay đổi luôn.

Bí thư quận ủy quận trung tâm Cổ Lượng, Bí thư Thành đoàn Mã Bình, Bí thư Huyện ủy Hằng Thái Tôn Tử Hàm trong đợt điều chỉnh cán bộ này cũng được bổ nhiệm thành Ủy viên thường vụ Thành ủy. Quận Trung tâm là trung tâm thành nội, huyện Hằng Thái là huyện nổi tiếng về nông nghiệp của tỉnh Đông Sơn. Hai đại nhân vật của khu huyện tiến vào Ủy viên thường vụ, người mà làm cho người ta không ngờ nhất là Bí thư Thành đoàn Mã Bình.

Trường hợp Bí thư thành Đoàn tiến vào Ủy viên thường vụ không phải không có nhưng rất ít xảy ra. Bởi vậy có thể thấy được, Mã Bình cũng được xếp vào hạng tâm phúc của Đỗ Canh.

Cục diện Tân Hải thuận lợi mở ra hoàn toàn, cuối cùng việc sắp xếp vị trí của một số lãnh đạo cũng đã được xác định. Lưu Khắc lui về tuyến hai, trở thành Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố. Hạ Thiên Nông được điều nhiệm vào chức vụ Phó chủ tịch thường trực thành phố của Ủy ban nhân dân tỉnh.

Ngày hôm sau, các cơ quan truyền thông lớn ở Tân Hải đều đăng một tấm ảnh lớn. Đỗ Canh xuất hiện với một bộ máy tập thể mới. Đương nhiên, dân chúng bình thường thì đến để xem náo nhiệt, chỉ có nhân tài chân chính trong quan trường mới nhìn vào số ghế và thứ tự sắp xếp của Ủy viên thường vụ.