Q.8 - Chương 620: Chủ tịch thành phố An lên tuần san mặt bìa nước Mỹ

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đại hội mừng công vốn ấn định cử hành vào 9h tối, nhưng bởi vì Cung Minh Quân đột nhiên quyết định muốn tới, cho nên An Tại Đào liền quyết đoán thật nhanh, đẩy đại hổi đến 10h tối, để Chủ tịch tỉnh Cung đến dự. Đại hội có thể mở muộn một chút, nhưng phải cho lãnh đạo tỉnh đầy đủ thời gian, đây là tôn trọng tối thiểu đối với lãnh đạo, cũng là quy tắc sâm nghiêm của quan trường.

Gọi vài cuộc điện thoại với thư ký của Cung Minh Quân, biết Cung Minh Quân đã rời khỏi đường cao tốc, An Tại Đào vội vàng để Phó Chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa dẫn người mang xe cảnh sát mở đường đi giao lộ đường cao tốc nghênh đón, mà bản thân liền mang theo các lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn và UBND thành phố, chờ tại cửa đại viện cơ quan chính phủ thành phố.

An Tại Đào sóng vai mà đứng với Tống Tử Lâm trước mặt mọi người, phía phía sau là ủy viên thường vụ khác đứng theo thứ tự, vài Phó Chủ tịch thành phố cùng ba Chủ tịch thành phố trợ lý. Tống Tử Lâm ngẩng đầu nhìn xem bầu trời cuối thu, do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nói với An Tại Đào:

– Đồng chí Tại Đào, Chủ tịch tỉn hCung muốn tới, đây không phải một chuyện nhỏ, ngài có báo cáo với Bí thư Thành ủy Tống một chút hay không? Lãnh đạo tỉnh đến, Bí thư Tống làm Bí thư Thành ủy không ra mặt, hiển nhiên hơi không thích hợp. Như vậy, ảnh hưởng không tốt đối với bộ máy của chúng ta…

Tuy rằng lời Tống Tử Lâm rất hàm súc, nhưng An Tại Đào làm sao không rõ ý tứ của ông ta. Đơn giản là nói, anh tranh đấu với Tống Nghênh Xuân thế nào là việc nhà, đóng cửa lại tranh đấu thế nào cũng được, nhưng trước mặt lãnh đạo tỉnh, cũng không nên công khai hóa mâu thuẫn, bởi vì điều này trực tiếp ảnh hưởng đến sự đánh giá của lãnh đạo đối với bộ máy.

An Tại Đào giương mắt nhìn đường cái trước cửa ra vào được cảnh sát giao thông ‘dọn dẹp’, thản nhiên cười nói:

– Lãnh đạo, ngày hôm qua Bí thư Tống đặc biệt gọi điện cho tôi, nói thân thể của ông ấy không thoải mái, hôm nay muốn tới bệnh viện xem… Hơn nữa Chủ tịch tỉnh Cung tới đột nhiên, có thể trong nhất thời Bí thư Tống chưa kịp tới.

Nói xong, An Tại Đào cười cười:

– Được, giờ tôi đi gọi cho Tống Bí thư một cuộc điện thoại.

Thật ra, An Tại Đào sớm đã để thư ký Lý Bình thông báo Hoàng Phủ Cương. Trên vấn đề trái phải rõ ràng này, An Tại Đào sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp.

Chẳng qua, An Tại Đào vẫn dùng di động vội gọi qua văn phòng của Tống Nghênh Xuân, không ai tiếp máy. Sau đó An Tại Đào lại gọi qua di động của Tống Nghênh Xuân, vẫn không ai nhận.

Hắn nhíu mày:

– Điện thoại văn phòng và di động của Bí thư Tống đều không có ai nhận, có phải hiện giờ Bí thư Tống đang ở bệnh viện hay không? —- Bành Quân, anh lập tức liên hệ Văn phòng Thành ủy một chút, để Văn phòng Thành ủy nhanh chóng thông báo Bí thư Tống.

An Tại Đào quay đầu lại lướt nhìn Bành Quân đứng một bên, hô một tiếng. Bành quân vội vàng ứng lời, chạy qua một bên gọi điện thoại.

Lúc Bành Quân gọi điện thoại, An Tại Đào cũng đã phát hiện xe của Tống Nghênh Xuân đang chạy như bay tới đại viện UBND thành phố. Miệng của hắn lộ ra nụ cười cổ quái, gật đầu với Tống Tử Lâm:

– Lãnh đạo, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, lúc này, Bí thư Tống đã đến!

Tống Tử Lâm nhìn lướt qua phía xe Tống Nghênh Xuân lái tới, hơi mỉm cười thấp giọng nói:

– Tôi đã nói rồi, hắn có thể không cho cậu mặt mũi, nhưng sao dám không cho lãnh đạo tỉnh mặt mũi? Tôi từng nghe nói, vị Chủ tịch tỉnh Cung này rất mạnh mẽ, nếu Chủ tịch tỉnh Cung tới Tống Nghênh Xuân không có mặt, ha ha…

Tống Tử Lâm nói tới đây đột nhiên dừng lại, bởi vì xe của Tống Nghênh Xuân đã tới phụ cận, Hoàng Phủ Cương xuống trước mở cửa xe, Tống Nghênh Xuân mặt âm trầm nhảy xuống từ trên xe.

Tống Nghênh Xuân xuống xe, cố ý dừng lại tại chỗ một hồi, đơn giản là chờ đám người An Tại Đào chủ động tới nghênh đón. Nhưng khiến ông ta khó chịu chính là, trong nháy mắt, không chỉ An Tại Đào không hề động, ủy viên thường vụ khác cũng không nhúc nhích, dường như ông ta không tồn tại vậy.

Tống Nghênh Xuân nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Lúc này An Tại Đào mới quay đầu nhìn lại, cười qua đón:

– Bí thư Tống! Tôi gọi điện cho ngài, nhưng không ai nhận máy, không nghĩ tới ngài đã đến rồi!

An Tại Đào vừa động, lãnh đạo thành phố khác cũng đều động theo, theo phía sau lưng hắn cùng xúm tới Tống Nghênh Xuân.

Hai chiếc xe cảnh sát gào thét mở đường, chiếc Santana màu đen của Dương Hoa dẫn đường phía trước, mặt sau là một chiếc Audi kiểu mới, đăng ký biển xe số 7 của tỉnh, hẳn chính là xe chuyên dụng của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân. Mặt sau còn một chiếc xe minibus, trên xe hiển nhiên là các phóng viên truyền thông lớn theo Cung Minh Quân tới từ tỉnh. Ủy viên thường vụ Tỉnh, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh xuất hành, truyền thông phái người đi theo là chuyện hiển nhiên.

Không chờ xe Cung Minh Quân dừng ổn định, An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân cùng nhau mang theo mọi người đi tới.

Tống Nghênh Xuân đoạt trước một bước, mở cửa xe thay Phó Chủ tịch tỉnh Cung.

Chỉ khoảng nửa khắc, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn khoảng 50 tuổi chậm rãi xuống xe, đứng ở nơi đó liếc nhìn mọi người chung quanh một cái, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Tống Nghênh Xuân lập tức cung kính cười nói:

– Chào ngài, Chủ tịch tỉnh Cung!

Cung Minh Quân liếc Tống Nghênh Xuân một cái, cười ha ha, chủ tay vươn tay bắt tay Tống Nghênh Xuân:

– Đồng chí Nghênh Xuân! Ha ha, các đồng chí cũng không cần đứng ở cửa, đều nhanh chóng đi vào, tất cả ở chỗ này, giống bộ dáng gì nữa? Ừ?

Cung Minh Quân chợt mỉm cười đi tới bắt tay chào hỏi An Tại Đào, cất cao giọng nói:

– Đồng chí Tại Đào.

– Hoan nghênh Chủ tịch tỉnh Cung, cảm tạ Chủ tịch tỉnh Cung bận rộn còn rút thời gian đến Phòng Sơn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác…

An Tại Đào cười cung kính nói.

Cung Minh Quân cười ha ha, buông tay, khoát tay áo:

– Đồng chí Tại Đào tới tỉnh mời tôi, tôi không thể không đến! Năm nay tập đoàn Vân lan tổ chức lại tài sản thành công, không cần nói đối với Phòng Sơn, ngay cả đối với tỉnh mà nói cũng là một chuyện lớn, một chuyện vui rất lớn. Thay tỉnh giữ được một xác tài nguyên, vực sống một xí nghiệp lớn, giải quyết vấn đề công ăn việc làm của mấy chục ngàn công nhân viên… Các vị là công thần! Cho nên, mặc kệ tôi bận rộn, tôi đều nên đến một chuyến, đại biểu Tỉnh ủy và UBND tỉnh chúng mừng cho các đồng chí!

Cung Minh Quân liếc An Tại Đào một cái đầy thâm ý:

– Trước khi tôi đến, Chủ tịch tỉnh Cận Nam luôn dặn dò tôi, muốn tôi thay ông cảm ơn đồng chí Tại Đào và các đồng chí Phòng Sơn, mọi người làm rất nhiều công tác, cũng đạt được thành tích rất lớn, thật đáng chúc mừng!

****

Bởi vì ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân đến Phòng Sơn tham gia đại hội mừng công tập đoàn Vân Lan tổ chức lại, cho nên ngày hôm sau các truyền thông lớn trong ngoài tỉnh chợt triển khai đưa tin tuyên truyền giống như công kích điên cuồng đối với việc này, mà lốc xoáy dư luận bởi ngôn luận của Triệu Huy một tuần trước liền bị che đậy đi.

Tối ngày 7 tháng 9, vài phóng viên nước Mỹ đột nhiên đến thành phố Phòng Sơn, tìm tới Phòng Tin tức thành phố Phòng Sơn, chỉ tên muốn đặc biệt phỏng vấn Chủ tịch thành phố Phòng Sơn An Tại Đào. Người Phòng Tin tức không dám chậm trễ, lập tức liên hệ Ban Tuyên giáo Thành ủy một chút, lại trực tiếp gọi điện thoại cho Văn phòng UBND thành phố, thông báo thư ký Lý Bình của An Tại Đào.

An Tại Đào đang lên mạng trong phòng làm việc. Phương án đề nghị cải tạo khu gia đình sống bằng lều ở thành nam Triệu Huy lưu lại, thật ra hắn hắn cảm thấy rất hứng thú, chỉ là bởi vì lo lắng phản ứng mẫn cảm của dư luận, vẫn không hạ quyết định thi hành. Hai ngày này hắn luôn ở trên mạng tra xét tư liệu liên quan, tham khảo kinh nghiệp thực hiện của địa phương khác từng bước hình thành suy nghĩ của mình.

Lý Bình vội đi vào, cung kính nói:

– Chủ tịch thành phố An. Phòng Tin tức và Ban Tuyên giáo thông báo, nói có mấy phóng viên người nước ngoài tới —- phóng viên Time Magazine của nước Mĩ muốn tới phỏng vấn ngài.

Nước Mĩ? Time Magazine? Phóng vấn mình? An Tại Đào giật mình kinh hãi. Hắn đương nhiên biết tạp chí ‘Time Magazine’ này, tuần san ‘thời đại’ này là tuần san tin tức ảnh hưởng lớn nhất nước Mĩ, có danh xưng là ‘kho sử’ của thế giới. Tháng 3 năm 1923 do Henri. R. Luz và Britten. Harden khởi đầu, cũng có thể nói là tuần san tin tức có lực ảnh hưởng lớn nhất thế giới, phát hành ra toàn thế giới. Rất nhiều tuần san tin tức nổi tiếng thế giới, ví dụ như ‘tuần san tin tức’, ‘tin tức nước Mĩ và tin tức thế giới’ của nước Mĩ; ‘kinh báo’ nước Đức thậm chí ‘tuần san tin tức Tam Liên’, ‘tuần san tin tức Đông Phương’ ở trong nước từ biết kế mặt bìa, phân loại tin tức in bên trong đều tham khảo phương thức của ‘Time Magazine’.

Phóng viên ‘Time Magazine’ nước Mĩ tới phỏng vấn… An Tại Đào rất giật mình, cũng dần định thần lại, nhận phỏng vấn không phải vấn đề, nhưng làm một Chủ tịch thành phố trong nước, cán bộ lãnh đạo cấp Giám đốc Sở, hắn tuyệt đối không thể tự tiện nhận phỏng vấn của phóng viên truyền thông nước ngoài.

Nghĩ tới đây, An Tại Đào lập tức để Văn phòng UBND thành phố xin chỉ thị của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy và Văn phòng Đối ngoại tỉnh. Hơn nửa giờ sau, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy gửi điện trả lời, nói là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Âu Dương Giới phê duyệt chỉ thị đồng ý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn An Tại Đào nhận phỏng vấn, nhưng yêu cầu An Tại Đào phải giữ nguyên tắc chính trị vân vân trong quá trình phỏng vấn.

Dây dưa nửa ngày, chờ Lý Bình mang ba phóng viên nước Mĩ tới văn phòng An Tại Đào, đã là hơn 11h sáng. An Tại Đào ra khỏi văn phòng, đứng trong hành lang nghênh đón.

Người tới là hai nam một nữ, một nam một nữ trong đó là người Mỹ tóc vàng mắt xanh, mà một người đàn ông trẻ tuổi có được một gương mặt Đông Phương nhã nhặn, nhìn qua như là phiên dịch.

Nữ phóng viên gọi Catherine, là Tổ trưởng do Time Magazine phái đến Hoa Hạ làm phỏng vấn đặc biệt lần này, mà người đàn ông gọi Hans, là một phóng viên chụp ảnh. Người trẻ tuổi nhã nhặn kia là phiên dịch Đặng Thác, nghiên cứu sinh học viện Ngoại ngữ Yên Kinh.

Lý Bình mang tới ba chiếc ghế dựa, đặt song song trước mặt bàn làm việc của An Tại Đào, Catherine ngồi ở giữa, mà Đặc Thác thì ngồi ở bên cạnh cô, phóng viên chụp ảnh Hans thì đứng đó với cameras của mình, chụp An Tại Đào từ các góc độ bất đồng.

Nữ phóng viên Catherine dáng người nóng bỏng dung mạo diễm lệ mỉm cười, lấy bản thảo phỏng vấn của mình ra, dùng tiếng Anh nói một tràng. Tuy rằng trình độ Anh ngũ của An Tại Đào cũng được, nhưng Catherine là người Mĩ, tốc độ nói nhanh khẩu ngữ kiểu Mĩ hắn lại gần như nghe không hiểu.

Đặng Thác cười cười, phiên dịch:

– Chủ tịch thành phố An tôn kính, tôi là phóng viên Catherine của Time Magazine nước Mĩ, cảm ơn ngài chấp nhận phỏng vấn đặc biệt của chúng tôi… Câu hỏi thứ nhất của tôi là, về vấn đề học giả Triệu Huy người Hoa Hạ đề xuất ‘Phòng Sơn phải xây dựng khu dân cư nghèo’, chúng tôi chú ý tới, tuy rằng truyền thông đưa tin rất nhiều, tranh luận cũng rất lớn, nhưng phía chính phủ Phòng Sơn vẫn duy trì trầm mặc, không phát biểu ý kiến đối với điều này… Xin hỏi Chủ tịch thành phố An có giải thích gì đối với điều này?

An Tại Đào trầm ngâm một chút, cất cao giọng nói:

– Đầu tiên xin cho tôi sửa chữa một chút, ý của giáo sư Triệu Huy vốn không phải xây dựng khu dân nghèo, mà là xây dựng khu nhà cho người có thu nhập thấp. Hoặc là tiểu thư Catherine có thể hiểu thành như vậy: do chính phủ dẫn đầu, thông qua vận hành thị trường, xây dựng thành khu nhà giá rẻ cung cấp cho người nghèo trong thành phố sinh sống.

– Giáo sư Triệu Huy thiết nghĩ chỉ là một nhà ngôn luận, nhưng chúng tôi vẫn có thể lĩnh ngộ được một phen thâm ý của học giả từ bên trong. Triệu Huy nói: cái gọi là dân nghèo thành phố, cũng không phải đơn thuần chỉ cư dân vốn ở trong thành phố, những di dân từ nông thôn chuyển đến thành phố, mới là bộ phận chủ yếu tạo thành dân nghèo thàn hphố… Nông dân và người không việc làm nghèo nhất, không chỉ hoàn toàn không có tư cách chia nhà, căn nhà giản dị của bản thân cũng chỉ là xây dựng bừa bãi, mà cũng bị răn đe. Ông ta cho rằng một bộ phận dân nghèo thành phố rất lớn trước mắt bị vây trong trạng thái điển hình ‘không phúc lợi cũng không tự do’, đây là quần thể bị thành phố bỏ qua lâu dài, lọt vào bài xích thậm chí xua đuổi lâu dài….

– Cá nhân tôi cho rằng, thành thị tồn tại dân nghèo cũng không phải chuyện cảm thấy thẹn gì, mà không thể lấy tinh thần bình đẳng khoan dung đối đãi với những dân nghèo này mới khiến người ta phẫn uất. Có công nhân viên từ bên ngoài dùng kỹ năng của mình công tác nhiều năm ở thành phố, nhưng vẫn không thể đạt được tư cách nhập hộ khẩu; có lao động làm công việc bẩn nhất mệt nhất trong thành phố, không chỉ thu nhập thấp kém còn không được nhận tôn nghiêm nhân cách; có lao động làm công việc ô nhiễm nguy hiểm, cũng không thể hưởngt hụ bảo hiểm lao động, mắc bệnh nghề nghiệp chỉ có thể trở về quê, rơi xuống vận mệnh càng bệnh càng nghèo. Chúng ta không nên nghiên cứu kỹ ngôn luận của giáo sư Triệu Huy có chu đáo hay không, chỉ là ông ấy nêu lên vấn đề quyền lợi và đãi ngộ dân nghèo đã khiến cho chúng ta nghĩ lại sâu sắc con đường phát triển của thành phố. ‘Khu dân nghèo’ vừa phản ánh phân hóa của xã hội, nhưng là tượng trưng bình đẳng và khoan dung của thành phố…

Catherine mở to mắt nhìn, cười nói:

– Chủ tịch thành phố An, như vậy, ý ngài là nói, thành phố Phòng Sơn đồng ý dựa theo ý kiến của giáo sư Triệu Huy, xây dựng khu dân nghèo? Hoặc là nói, lời ngài đại biểu cho thái độ của chính quyền Phòng Sơn?

An Tại Đào khoát tay áo:

– Tôi, tôi chỉ tham khảo một vấn đề chung với tiểu thư Catherine, không chỉ tồn tại ở đất nước của tôi, ngay cả nước Mĩ của cô cũng tồn tại vấn đề nhất định. Đương nhiên, tại phương diện bao dung đối đãi dân nghèo thành phố, các cô làm tốt hơn một chút, chúng tôi cần học tập các cô.

– Chúng tôi tuyệt đối không xây dựng khu dân nghèo, cố ý làm phân khu giàu nghèo gì, đây là một nguyên tắc.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

– Giáo sư Triệu Huy đề nghị cung cấp cho chúng tôi một lời gợi ý hoàn toàn mới: đó là chúng tôi phải coi trọng và đề cao phúc lợi sinh hoạt của quần thế yếu kém trong thành phố. Bởi vậy, bước tiếp theo, chúng tôi sẽ lấy cải tạo khu gia đình sống bằng lều ở phía nam làm cơ hội, thông qua thủ đoạn hoạt động hóa thị trường, trên 2000 mẫu đất quy hoạch xây dựng rất nhiều phòng giá rẻ chất lượng cao cung cấp cho dân nghèo thành phố và quần thể yếu kém, đảm bảo kinh tế mua nhà… Tài chính xây dựng, chính quyền bỏ ra một bộ phận, thông qua hoạt động thị trường trưng mộ một bộ phận.

– Đây không phải khu dân nghèo gì, mà là khu nhà cho người thu nhập thấp. Ở bên ngoài, chúng tôi sẽ tiến hành khai phá thương nghiệp cấp bậc cao, xây dựng trường học, bệnh viện, khu mua sắm và các phương tiện giải trí… Chính phủ dẫn đầu, dùng thương nghiệp chữa nghèo khó, từ đó đảm bảo cung cấp phòng cho một trăm ngàn thậm chí càng nhiều dân nghèo thành phố, hoàn toàn cải thiện không gian sinh tồn và chất lượng sinh hoạt của bọn họ, đồng thời sáng tạo cương vị lao động càng nhiều, càng tốt cho bọn họ.

– Bởi vậy, nếu nhất định phải đưa ra một khái niệm, như vậy tiểu thư Catherine có thể lý giải thành, Phòng Sơn chúng tôi sắp sửa xây dựng một khu thị dân mới vốn vào ở thấp, chất lượng cuộc sống cao, lấy thương nghiệp chữa nghèo khó từ đó thoát nghèo.

Thời gian Catherine phỏng vấn đặc biệt An Tại Đào kéo rất dài, có thể thấy được, trước khi đến phỏng vấn hắn, phía Time Magazine làm rất nhiều công tác chuẩn bị, chọn lựa đề tài phỏng vấn bao gồm từ khi An Tại Đào bắt đầu chính trị quản lý tốt ở khu kinh tế mới Tư Hà, bày mưu nghĩ kế ở thành phố Quy Ninh cũng với quá trình làm quan ngoại giao ở nước ngoài, cải cách đổi mới tại thành phố Phòng Sơn, thậm chí ngay cả chuyện An Tại Đào bán táo ở Yên Kinh, từng làm phóng viêntại tòa soạn báo lúc trước, Hạ Hiểu Tuyết vợ hắn kinh doanh tập đoàn Long Đằng, đều ‘chiếu cố’ tới.

Tuy nhiên, đề tài tuy nhiều, nhưng An Tại Đào lại nắm một nguyên tắc cơ bản, nên nói có thể thoải mái nói, nhưng không nên nói một chữ cũng không nói. Dù sao, thân phận của hắn không giống, đại biểu hình tượng chính phủ.

Phỏng vấn mãi cho đến 3h chiều mới chấm dứt, trong đó, An Tại Đào mời ba vị phóng viên nước Mĩ tới nhà ăn cơ quan chính phủ ăn cơm văn phòng một chút, sau đó trở về tiếp tục phỏng vấn.

Tiễn bước Catherine, An Tại Đào cũng không để chuyện này ở trong lòng. Hắn vốn nghĩ rằng Time Magazine nhiều lắm chỉ đăng một bài phỏng vấn nhân vật, nhưng không nghĩ tới, trên ‘Time Magazine’ xuất bản một tuần sau, không ngờ ảnh chụp An Tại Đào xuất hiện trên mặt bìa.

Trên mặt bìa, không chỉ có ảnh chụp An Tại Đào, còn có một dòng chữ nhỏ: “Một Chủ tịch thành phố Đông Phương tư tưởng làm thật, sức hấp dẫn lan tỏa’.

Đối với người trong nước mà nói, có thể lên mặt bìa ‘Time Magazine’ không phải là một chuyện nhỏ. Trong mười năm quá khứ, gương mặt Đông Phương có thể lên mặt bìa tuần san này đều là lãnh tụ chính trị và một số nhân vật lớn, An Tại Đào dùng thân phận một Chủ tịch thành phố trở thành nhân vật trang bìa của ‘Time Magazine’ nước Mĩ, trong nước chợt dâng lên một sóng triều.

An Tại Đào cũng không hề hay biết, vẫn là Hạ Hiểu Tuyết gọi điện tới trước hưng phấn mà nói cho hắn, hắn mới lên mạng xem một chút, quả nhiên thấy gương mặt mỉm cười nho nhã của mình rõ ràng xuất hiện trên mặt bìa ‘Time Magazine’ kỳ mới nhất, đang phát tán trên internet.

Trên một diễn đàn, An Tại Đào nhìn một tấm thiếp ‘Phái cải cách trẻ trung —- Chủ tịch thành phố Phòng Sơn tỉnh Đông Sơn đi lên mặt bìa Time Magazine nước Mĩ’. Nhìn thấy tiêu đề lớn kinh người, hắn không khỏi cười khổ, làm thành như vậy cũng không phải hắn mong muốn.

Đúng lúc này, Lãnh Mai gọi điện tới, sau khi An Tại Đào tiếp điện thoại nghe giọng Lãnh Mai hơi hưng phấn, cũng không khỏi cười khổ nói:

– Tiểu Mai, thực sự không nghĩ tới lại lên trang bìa của bọn họ… Ha ha, thật đúng là mèo mù vớ cá rán… Ha ha!

– Đây là chuyện tốt.

Lãnh Mai cười hì hì nói:

– Lần này, xem như anh thật sự nổi danh. Em dám nói, tên của anh chuẩn bị vang dội hơn một số minh tinh… Đồng thời tuyên truyền chiến tích của anh toán nước Mĩ và toàn bộ thế giới đi, anh còn mất hứng sao? Chẳng qua như vậy, về sau anh làm gì đều có truyền thông chú ý anh, càng phải cẩn thận…