Q.7 - Chương 499: Ngất xỉu

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày hôm đó Trần Cận Nam hoạt động rất nhiều, thị sát rất nhiều đơn vị. An Tại Đào không đi theo mà trở về nơi ở của Ban giám sát.

Lúc này, điều An Tại Đào quan tâm và lo lắng nhất là kết quả chẩn đoán của Lãnh Mai. Chỉ ba ngày, lúc bình thường thì qua rất nhanh, nhưng hiện giờ đối với hắn lại dài đằng đẳng.

Tinh thần An Tại Đào không yên, chỉ lao vào công việc để làm dịu đi sự bất an trong lòng.

Sáng sớm ngày thứ ba, hắn dẫn theo nhóm Dương Hoa đến Tập Dương, một thị trấn xa xôi nhất của Thiên Nam kiểm tra và giám sát.

Thật ra, kể từ khi triển khai công tác phòng chống SARS đến nay, số ca bệnh mới đã dần dần giảm bớt và bằng không, đối với chính quyền Đảng ủy cơ sở, công tác trọng tâm dần chuyển sang hai phương diện khác.

Đó là, cùng lúc phải bảo đảm tin tức được thông suốt, duy trì quy định thông báo trên báo chí mỗi ngày, ngăn chặn vi-rút SARS lan truyền đến vùng chưa bị nhiễm; mặt khác phải ổn định tâm lý của người dân, kịp thời đánh tan những nhân tố gây hoang mang lo lắng, nghiêm khắc tấn công hiện tượng làm loạn kỷ cương “nhân lúc cháy nhà đi hôi của” của một số người, giữ gìn xã hội ổn định và kinh tế phát triển.

Cùng buổi sáng, xe chở đoàn người của An Tại Đào chạy tới huyện Tập Dương. Với sự tham gia của Bí thư Huyện uỷ Chu Kim Ái, Chủ tịch huyện Tôn Bình và các cán bộ huyện, An Tại Đào đi một lượt khắp các bệnh viện huyện, Uỷ ban nhân dân thị trấn, các nông trang và một số hộ nông dân.

Với sự cương quyết của An Tại Đào, cả đoàn từ chối lời mời dự tiệc chiêu đãi của của Chu Kim Ái và Tôn Bình, chỉ ghé nhà ăn của Uỷ ban nhân dân huyện ăn một bữa cơm trưa rất giản dị. Chu Kim Ái và Tôn Bình, hai lãnh đạo của Huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện, bất đắc dĩ cũng lúng túng ăn một phần cơm giá ba tệ.

Buổi chiều còn có một nơi phải đến. Xã Kim Dương, thị trấn Tập Dương có một số Đảng viên lão thành về hưu, có sáng kiến thành lập một đội tuyên truyền gồm các Đảng viên lớn tuổi đi khắp hang cùng ngõ hẻm tuyên truyền kiến thức phổ thông phòng chống SARS. Nghe báo Đông Sơn đưa tin, An Tại Đào thấy khá hứng thú, cảm thấy có thể làm thành một điển hình, liền quyết định tới xã Kim Dương xem thử.

Cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, đoàn người với sự tháp tùng của Chu Kim Ái và Tôn Bình cùng lên xe tới xã Kim Dương. Huyện Tập Dương là một thị trấn không lớn, còn xã Kim Dương chỉ như một bàn tay của nó. Khu cơ quan Đảng và chính quyền đặt ở xã này.

Một cái cổng kiểu cổ khá cổ kính, trước cửa khắc ba chữ lớn “Xã Kim Dương”. Đoàn người của An Tại Đào đi trên mười mấy chiếc xe còn chưa tới cổng chính, đã nghe bên trong vang lên tiếng khua chiêng, gõ trống và tiếng ca hát vui vẻ.

Một đoàn ông lão, bà lão do nhân viên xã dìu đỡ, tay hoặc vung dải lụa đỏ lên, hoặc gõ chiêng trống, xếp thành hàng đi ra.

Mọi người xuống xe, một người đàn ông mặc chiếc áo màu vàng nhạt vội vàng đi tới, nhìn Chu Kim Ái và Tôn Bình cung kính cười nói:

– Bí thư Chu, Chủ tịch huyện Tôn, thời gian gấp gáp, nếu chúng tôi biết lãnh đạo đến…

Chu Kim Ái mỉm cười:

– Được rồi. Chánh văn phòng An, vị này là Bí thư Mao Bội Kỳ, là cán bộ lão thành trong đội tuyên truyền chống bệnh SARS, đây là Chánh văn phòng Tỉnh ủy và cũng là Chủ nhiệm ban giám sát phòng chống SARS Tỉnh ủy An.

– Chào Chánh văn phòng An, hoan nghênh lãnh đạo Tỉnh ủy đến kiểm tra chỉ đạo công tác.

Mao Bội Kỳ không ngờ An Tại Đào lại trẻ tuổi như vậy, không khỏi giật mình kinh hãi, kính cẩn chủ động đưa tay ra bắt tay An Tại Đào.

An Tại Đào bắt tay với Mao Bội Kỳ, cười nói:

– Xin chào Bí thư Mao.

– Viêm phổi do bệnh SARS gây ra có đặc điểm lây qua dịch hô hấp do hắt hơi. Sốt, đau đầu, đau cả người, mệt mỏi ho khan lại ít đàm…

Một ông lão tóc bạc trắng mặc một chiếc áo trắng rộng thùng thình như để tập Thái Cực Quyền, cầm một tấm bảng trong tay xướng to lên một cách lưu loát, chỉ có điều giọng ông ta đặc sệt khẩu âm địa phương, cho nên hơi lạc điệu, nhưng bài viết trên bảng được soạn khá tốt, không chỉ là một bài đọc thuộc lòng phù hợp với thực tế, mà còn pha vài phần văn chương.

An Tại Đào quay lại nhìn Dương Hoa mỉm cười:

– Rất có lý. Chánh văn phòng Dương, ghi nhớ nội dung bài này nhé? Lúc quay về, tôi nghĩ chúng ta có thể giới thiệu bài viết trên bảng này cho đoàn văn nghệ nghiệp dư!

– Dạ, tôi hiểu.

Dương Hoa vội đáp.

– Chánh văn phòng An, đồng chí cán bộ lão thành về hưu này trước kia là hiệu phó.

Chu Kim Ái mỉm cười giới thiệu về lão Triệu đang đọc bài viết trên bảng với An Tại Đào

An Tại Đào cười ha hả, gật đầu:

– Tôi nói rồi, rất chuyên nghiệp! Bí thư Chu, các đồng chí cách mạng lão thành đem hết sức lực còn lại, không ngại vất vả đii tới tận hang cùng ngõ hẻmphổ biến kiến thức phòng chống SARS, làm người ta rất cảm động! Sau khi trở về, tôi sẽ giới thiệu đội tuyên truyền của các Đảng viên lão thành với Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ra sức biểu dương điển hình này.

Mắt Chu Kim Ái sáng lên, trong lòng phấn khởi. Trong lúc phòng chống SARS, bất kỳ một công tác nào có điểm sáng, đều rất dễ dàng được phóng đại trở thành thành tích nổi bật. Nếu đội tuyên truyền của các Đảng viên lão thành ở huyện này trở thành điển hình, y là Bí thư Huyện uỷ, không những cũng được tiếng tốt, mà còn cho thấy công tác phòng chống SARS của huyện Tập Dương có hiệu quả to lớn.

Chu Kim Ái đang định nói vài câu khách sáo với An Tại Đào, đột nhiên, chuông di dộng của An Tại Đào vang lên. An Tại Đào cười cười, lấy điện thoại lui ra sau đám người, rồi mới nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi này làm An Tại Đào hết sức hưng phấn và kích động, bệnh viện Tỉnh thông báo, Lãnh Mai đã được chẩn đoán chính xác, căn bản cô không phải nhiễm SARS, mà lý do bệnh là vì cảm lạnh, hơn nữa không nghỉ ngơi đầy đủ mà sinh ra cảm mạo, phát sốt, ho khan và viêm họng cấp tính.

Nhưng vì để bảo đảm, đồng thời cũng là vì Lãnh Mai vẫn còn vài ngày mới hết thời gian cách ly, cho nên Lãnh Mai được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện tỉnh.

Buông điện thoại, mặt An Tại Đào đỏ lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng ba ngày nay rốt cuộc được lấy xuống.

Hắn ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời rực rỡ trên cao, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, liên tục buồn nôn, cả người run lên vài cái, trước mắt tối sầm, ngã gục xuống.

– Chánh văn phòng An!

– Chánh văn phòng sao vậy? Người đâu, mau tới đây!

Dương Hoa là người phát hiện tình trạng bất thường của An Tại Đào sớm nhất, cô hét lên một tiếng chạy tới. Kế tiếp, các cán bộ ở huyện cùng đi trong đoàn cũng thấy An Tại Đào ngã trên mặt đất, dường như hôn mê, không khỏi chấn động, cũng vội chạy tới.