Q.6 - Chương 358: Rất thuần khiết, rất mờ ám

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dêm nay tâm trạng rất tốt, Lộ Binh uống rất nhiều, thiếu chút nữa “cho chó ăn chè” tại chỗ. Văn Hà rất vất vả mới đưa được Lộ Binh say tuý luý vào phòng hai vợ chồng y. Sau khi cô “xử lý” xong cho Lộ Binh đang không biết trời trời trăng gì nữa, bèn quay lại Thiên Thai, đã thấy An Tại Đào đang ngồi đối diện với Lộ Vân vui vẻ chè chén.

Thiên Thai của nhà họ Lộ thật ra đã được tu sửa. Lan can theo kiểu tây phương và ghế thư giãn rất hoà hợp với phong cách biệt thự. Mái Thiên Thai là một khung bằng thép, giống như một mái chòi hóng mát lớn. Gió biển phe phẩy, dưới ánh đèn sáng ngời, An Tại Đào thần sắc ung dung, sắc mặt hơi đỏ, Lộ Vân thì nét mặt tươi cười như hoa.

Xung quanh là trời đêm tối đen và tĩnh lặng. Xa xa đường ven biển vọng lại tiếng sóng rì rào trầm thấp.

Tửu lượng của Lộ Vân cũng tương đối khá, tuy Văn Hà thấy bất ngờ nhưng không giật mình. Sinh trưởng trong nhà giàu có, lại nhiều năm sống độc lập tại nước ngoài, Lộ Vân không phải là loại thiếu nữ ngây thơ khờ dại, tuy rằng thoạt nhìn cô rất ngây thơ trong sáng. Văn Hà cười thầm, đã có không biết bao nhiêu người đã lầm trước ngoại hình của cô.

Phải biết rằng, cuộc sống truy hoan hưởng lạc về đêm ở nước ngoài phóng túng hơn trong nước rất nhiều. Sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, Lộ Vân đã sớm được “tôi luyện”.

Hôm nay An Tại Đào cũng thật cao hứng, rất thoải mái. Dường như những gì ứ đọng trong lòng trong mấy năm vừa qua đều bởi vì đêm nay chè chén thoả thích mà tan thành mây khói.

Tuy nhiên, hắn vẫn không uống quá mức. Kéo gần quan hệ, vui vẻ thì còn có thể, nhưng mất tư cách, có thể gây tổn hại cho hình tượng đảng viên, hình tượng cán bộ lãnh đạo, nhất là ngay trước mặt người nhà họ Lộ. Suy cho cùng, là người trong quan trường. An Tại Đào không thể không thận trọng.

Khoát tay, hắn cười:

– Được rồi, Lộ Vân, chúng ta dừng ở đây đi. Hôm nay hết sức cao hứng, hôm nào cô đến huyện chúng tôi, tôi lại cùng cô chén tạc chén thù.

Lộ Vân đã hơi say, đôi mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng nhìn An Tại Đào. An Tại Đào đang đầu váng mắt hoa, bị cô nhìn chăm chú như vậy, cảm thấy hơi nổi gai ốc. Lộ Vân trông hết sức ngây thơ trong sáng như vậy, không ngờ lại có hành vi khá phóng túng, làm người ta có cảm giác khác thường và kinh ngạc.

Rất thuần khiết? Lại rất mờ ám?!

Chậc! An Tại Đào theo bản năng gạt ý nghĩ đó qua một bên. Nhìn chăm chú vào đôi mắt mơ màng của cô, bất ngờ hắn bỗng có một cảm giác hơi hoang đường: cô em gái Lộ Binh có một dung nhan đáng yêu của thiên sứ, nhưng đồng thời lại toát ra khí chất “tà ác” của ma quỷ.

Ngay trong nháy mắt này, An Tại Đào đột nhiên nhớ tới Lâm Thải Hà, một cô bạn ở kiếp trước của hắn, có biệt danh là “Lolita” (1). Lúc đó ngoại trừ Hạ Hiểu Tuyết ra, hắn không có quan hệ mờ ám với người phụ nữ nào khác. Lâm Thải Hà là chủ một công ty máy tính ở thành phố Tân Hải, cô quen An Tại Đào, về sau có tình cảm đối với hắn, nhưng khổ nỗi, hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Bởi vì Hạ Hiểu Tuyết tự sát mà chết, cõi lòng An Tại Đào đóng chặt, rốt cuộc trái tim không thể chứa được người phụ nữ nào khác.

Những năm đó, mỗi khi cùng một người khác phái nào đó nảy sinh thiện cảm, và muốn tiến thêm một bước, trước mắt hắn lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Hạ Hiểu Tuyết, trong lòng đau đớn khiến hắn trước sau không thể đối mặt với nội tâm của mình.

Kỷ niệm bỗng chốc quay cuồng trong trí nhớ, trong lòng An Tại Đào run lên, thở dài một tiếng.

– Không được, tôi còn muốn uống, sao vậy? Một nam nhân như anh chẳng lẽ lại sợ hãi một cô gái nhỏ như tôi sao?

Lộ Vân cười khanh khách, cười đến nỗi run rẩy cả người, khiến bộ ngực không ngừng phập phồng.

– Ha ha, tôi uống say rồi, thật sự là không chịu nổi nữa.

An Tại Đào cũng không để ý đến cô nữa, đứng dậy đi về phía Văn Hà:

– Chị dâu, giúp tôi sắp xếp một phòng đi, xem ra đêm nay tôi phải quấy rầy mọi người rồi, tôi như thế này, sợ là không lái xe được.

Văn Hà dịu dàng cười:

– Có hề gì? Ở nhà mình mà cậu còn khách sáo như vậy? Tôi đã sớm chuẩn bị phòng cho cậu rồi, ngay dưới lầu của Tiểu Vân, cậu cũng đừng ngại. Thôi khẩn trương đi ngủ đi.

Lộ Vân bĩu môi, thân hình lắc lư, tay cầm chiếc ly pha lê lớn đầy bia đi tới:

– Chủ tịch huyện An, lại uống tiếp với tôi hai ly! Được không?

Thấy An Tại Đào không trả lời, Lộ Vân liền bước tới kéo cánh tay An Tại Đào. Thoang thoảng một mùi thơm con gái pha lẫn mùi bia lọt vào mũi An Tại Đào, hắn thoáng nhíu mày, cười cười:

– Được rồi, nhưng chúng ta đâu có nói là sẽ uống hai ly.

Lộ Vân cười hì hì, quay về phía hai người giúp việc đứng gần đó, phất tay:

– Chị Trương, dì Lý, mau dọn dẹp, đem mấy thứ này đi, đưa ít trái cây và cá nướng lên.

Trong một biệt thự cách ngôi biệt thự Thiên Thai của nhà họ Lộ vài chục mét, Lý Vân Thu mặc áo ngủ màu tím nhạt, dáng người nở nang cân đối. Cô đang dùng ống nhòm quân dụng chĩa về phía nhà họ Lộ quan sát. Bóng dáng An Tại Đào và cô gái xinh đẹp đang sóng vai đối ẩm rơi vào mắt cô, mà trong trời đêm, dường như cũng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện điềm tĩnh của An Tại Đào và giọng cười trong trẻo như chuông bạc của cô gái kia.

Lý Vân Thu có chút ghen tị và oán hận buông ống nhòm trên tay xuống, lẳng lặng đứng đó, thân hình như hoà nhập vào bóng đêm u ám. Gió biển mát mẻ cũng không thể làm dịu đi sức nóng của dục vọng trong lòng cô. Ngược lại còn như trêu chọc cô, khiến cô càng bứt rứt không yên.

Lúc này đây không hẹn mà gặp, lại một lần khơi dậy thật sâu nỗi ham muốn khác thường và mãnh liệt của cô đối với chàng trai trẻ kia. Con gái cô đi học ở Yên Kinh, ông chồng trên danh nghĩa ở tận Thiên Nam, một mình cô trong căn biệt thự vắng lạnh, đêm nay hình ảnh gương mặt đẹp trai và điềm tĩnh của An Tại Đào cứ lởn vởn trước mắt cô, khiến cô trằn trọc không ngủ được.

Từ sau khi sinh ra tâm tư ham muốn có phần kỳ lạ đối với An Tại Đào, Lý Vân Thu liền hoàn toàn cắt đứt cuộc sống vợ chồng vốn chỉ tồn tại trên danh nghĩa với chồng mình. Hễ chồng cô vừa có động tác thân mật với cô, trong đầu cô đã nghĩ ngay tới chàng trai anh tuấn này. Mỗi một lần như vậy, cô đều cảm thấy chán ghét và ghê tởm ông chồng già. Cứ như vậy được hai năm, hai người ra ở riêng, gia đình chỉ còn là danh nghĩa, nếu không phải vì con gái và “hào quang” hình tượng cán bộ lãnh đạo của mình, có lẽ Lý Vân Thu đã ly hôn lâu rồi.

Lý Vân Thu nhìn vào chiếc gương dưới ánh đèn sáng rực, tay xoa vuốt bộ ngực đẫy đà được gìn giữ rất tốt của mình. Chạm tay vào bầu ngực căng tròn, mềm mại mà co giãn, cô cảm thấy kiêu ngạo về thân hình của mình. Dù đã đến tuổi trung niên, nhưng cô tự đánh giá, sự yểu điệu quyến rũ của mình không thua kém so với các cô gái trẻ.

Có được thân thể xinh đẹp hơn người, ở vào cái tuổi ham muốn hừng hực như sói, như hổ này, lại có một mình, chỉ có thể xa trông mà không thể thân cận đàn ông, dục vọng trong lòng Lý Vân Thu càng thêm nồng đậm, đến nỗi khiến cô vặn vẹo, run rẩy cả người, gần như trở nên điên cuồng.

Tay cô từ từ đưa vào chỗ kín đáo của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, khuôn mặt quyến rũ càng lúc càng đỏ ửng, miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ trầm thấp vì cố đè nén.

An Tại Đào buông chén rượu trong tay:

– Được rồi, Lộ Vân, đêm đã khuya, chúng ta không thể uống nữa. Lần tới cô đến Quy Ninh, tôi mời cô uống rượu.

Lộ Vân cười khanh khách:

– Tốt lắm, hôm nay tạm tha cho anh, không uống nữa. Nhưng Chủ tịch huyện An này, anh có thể giúp tôi một chuyện hay không?

Thấy Lộ Vân ăn nói vẫn rành mạch, An Tại Đào rất kinh ngạc, thầm nghĩ: tửu lượng của cô gái này khá thật, uống nhiều bia rượu như vậy mà đầu óc vẫn tỉnh táo.

– Ồ, có việc gì, cô nói xem.

– Hì hì, có thể tìm giúp cho tôi một công việc?

An Tại Đào cười khổ một tiếng:

– Cô bớt đùa đi, cô là đại tiểu thư nhà họ Lộ mà cần tôi giúp tìm việc sao?

Lộ Vân cong môi, khoé miệng đẹp một cách tinh tế vểnh lên:

– Cha và anh tôi muốn tôi đến công ty của hai người làm công việc kinh doanh. Tôi không hề có chút hứng thú nào với việc này. Tôi không thích cuộc sống như thế, tại sao tôi phải trở thành cái bóng của họ?

– Ồ, ra là thế. Như vậy cô thích làm việc gì?

– Ha ha, tôi muốn làm quan. Tôi sùng bái nhất là nữ Thủ tướng Anh Margaret Thatcher, người được mệnh danh là “người đàn bà thép”. Tôi vẫn có một giấc mơ, đó là làm một nữ chính trị gia như bà Thatcher.

Lộ Vân trong lúc ngà ngà say, thì thào thổ lộ với An Tại Đào lý tưởng có phần ngây thơ và buồn cười mà cô chôn dấu tận đáy lòng.

Cô gái nhà giàu vừa thuần khiết, thoạt trông dường như không rành về thế sự, lại vừa pha lẫn vài phần phong trần từng trải của một Lolita tinh ranh, quỷ quái, thật sự chính cô cũng không hiểu rõ lắm, vì sao tại đây, trong buổi tối này, cô lại phải tâm sự điều đó với An Tại Đào.

Hoặc là, cô gái trông như kiêu ngạo đến tận xương tuỷ này, đã lần đầu bị một chàng trai làm cho xúc động?

Trong một góc của Thiên Thai, Văn Hà khoác áo lẳng lặng ngồi trên ghế mây, lén nhìn sang phía mái hiên. Thật ra mắt cô đã ríu cả lại, nhưng cô lo sợ sau khi say rượu, cặp thanh niên nam nữ này sẽ làm “chuyện gì đó” không thích hợp, và không thể cứu vãn, rốt cuộc phá vỡ mối quan hệ thân mật tốt đẹp mà nhà họ Lộ đã phải vất vả lắm mới xây dựng được với An Tại Đào.

Tính cách Văn Hà rất tinh tế, đối nhân xử thế điềm đạm, chắc chắn và cũng rất có chủ kiến. Đây là nguyên nhân cô được Lộ Binh yêu thương sâu sắc và gia chủ nhà họ Lộ – Lộ Phùng Xuân chấp nhận. Nếu không, với xuất thân thấp kém, dung nhan không hoàn mỹ, bằng cấp không cao, gia đình cũng không phải danh gia vọng tộc, cô dựa vào cái gì để nhà họ Lộ chấp nhận mình?

Đối với điểm này, Văn Hà chưa hẳn đã hiểu rõ ràng, cô chỉ cho rằng mình may mắn gặp được một ông chồng nhà giàu thật lòng yêu mình.

Thật ra Lộ Binh cũng không phải tốt lành gì, chỉ có điều sau khi kết hôn với Văn Hà, hắn đã hoàn toàn bị tình cảm của cô cảm hoá, liền từ bỏ quá khứ ăn chơi đàng điếm con ông cháu cha.

(1) Lolita: Lolita là một tiểu thuyết được Vladimir Vladimirovich Nabokov (1899–1977), một nhà văn Mỹ gốc Nga viết bằng tiếng Anh, xuất bản tại Paris năm 1955, được Random House xếp thứ 4 trong danh sách 100 tiểu thuyết hay nhất thế kỷ XX. Ngay sau khi ra đời Lolita đã trở thành một tác phẩm nổi tiếng nhất và gây ra nhiều tranh cãi nhất của nền văn chương thế kỷ XX. Nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người khá nhiều tuổi, có sự ám ảnh về tình dục với một cô gái 12 tuổi tên Dolores Haze mà ông gọi vừa thân mật vừa bí mật là “Lolita”. Từ đó, cái tên “Lolita” đã trở thành biểu tượng, dùng để chỉ một bé gái phát triển sớm về giới tính và tinh quái, vì chính Lolita đã chủ động quyến rũ Humbert. Vấn đề là sau khi đã trở thành bố dượng của Lolita, Humbert đã có quan hệ tình dục và tình cảm sâu nặng với cô bé. Qua tác phẩm này Nabokov đã đưa ra được nhiều vấn đề quan trọng trong đời sống tâm lý, luân lý và bản năng của con người.