Q.8 - Chương 615: Tống Nghênh Xuân cô đơn

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày 8, việc công khai tuyển chọn chấm dứt. Kết quả không nằm ngoài ý muốn của mọi người. Bảng xếp hạng được đưa ra với thứ tự như sau: Chu Quân, Trang Ninh, Cổ Vân Lan, Mông Đào, Tôn Cát, Hoàng Thu Sinh. Chu Quân đứng đầu bảng, và Hoàng Thu Sinh đứng cuối bảng.

Buổi sáng, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa chủ trì mời dự họp hội nghị tổng kết công tác tuyển chọn trợ lý Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, công bố số phiếu bầu chọn và thứ tự trong danh sách. Trước dân chủ, sau tập trung, đây là nguyên tắc cơ bản của cán bộ Đảng. Mặc dù là công khai tuyển chọn cũng không ngoại lệ. Kết quả tuyển chọn cuối cùng còn cần phải thông qua hội nghị thường vụ Thành ủy nghiên cứu quyết định rồi sau đó được giao cho Ban tổ chức cán bộ truyền đạt mệnh lệnh bổ nhiệm.

Cuối cùng, ba người Hoàng Thu Sinh, Tôn Cát, Mông Đào trên cơ bản đã bị loại bỏ. Bởi vì lần này Chủ tịch thành phố chỉ đưa ra danh ngạch ba người. Cho nên hội nghị thường vụ Thành ủy bỏ phiếu thật sự chỉ là một hình thức. Nếu không có gì bất ngờ, ba trợ lý Chủ tịch thành phố sẽ là ba người: Chu Quân, Trang Ninh và Cổ Vân Lan.

Buổi hội nghị kết thúc, Dương Hoa vội vàng cầm bảng danh sách cuối cùng bước vào phòng của An Tại Đào. Hội nghị thường vụ Thành ủy sẽ lập tức được cử hành ngay. Trước cuộc họp. hai người nên có sự trao đổi ý kiến một chút.

– Lãnh đạo, đây là thứ tự danh sách tuyển chọn. Thứ tự cũng không có gì thay đổi, vẫn là Chu Quân xếp hạng đầu tiên, thứ hai là Trang Ninh và tiếp theo đó là Cổ Vân Lan, Mông Đào, Tôn Cát, cuối cùng là Hoàng Thu Sinh.

Dương Hoa đưa bản danh sách qua. An Tại Đào tiếp nhận rồi nhìn lướt qua. Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã 10h rưỡi, từ đây cho đến lúc hội nghị thường vụ mời dự họp chỉ còn nửa tiếng, liền cười nói:

– Đi thôi, sắp đến giờ họp rồi. Chúng ta đi trên đường sẽ nói tiếp.

Dương Hoa gật đầu:

– Vâng, tôi đi nhờ xe của anh, xe tôi đem sửa rồi.

An Tại Đào khoát tay:

– Được!

Hai người vội vàng đi xuống lầu. Lái xe Hoàng Thao đã đứng chờ sẵn dưới lầu. An Tại Đào ngồi ở đằng sau, Dương Hoa ngồi ở vị trí lái phụ. Khi Hoàng Thao lái xe đi, Dương Hoa mới quay đầu lại nhìn An Tại Đào, thần sắc nhiều ít có chút lo lắng:

– Lãnh đạo, trong cuộc họp có phải hay không….

Dương Hoa muốn nói nhưng rồi lại thôi. An Tại Đào cười, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong lòng lại biết cô lo lắng cái gì. Đơn giản là sợ Tống Nghênh Xuân trong hội nghị thường vụ sẽ ngáng chân, làm cho kết quả tuyển chọn lần này bị đẩy ngã. Tống Nghênh Xuân dù sao cũng nắm trong tay quyền bổ nhiệm cán bộ. Nếu ông ta cố ý muốn đề bạt Hoàng Thu Sinh hay bất cứ người nào thì không hề nghi ngờ, lần tuyển chọn công khai này sẽ trở nên vô dụng. Mà một khi như thế thì hình tượng của Ủy ban nhân dân thành phố và Chủ tịch thành phố An Tại Đào sẽ bị tổn thương. Nhớ đến hôm đó An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân đã một phen châm chọc đối phương và tan rã trong không vui, Dương Hoa không thể không lo lắng trong lòng.

An Tại Đào vẫn duy trì khác thường, Dương Hoa liền không dám nói gì nữa. Hai người trên đường không ai nói ai, rất nhanh đã chạy đến tòa nhà Thành ủy. Hai người đẩy cửa phòng họp bước vào, ngoại trừ Tống Nghênh Xuân, còn lại các Ủy viên thường vụ đều đã có mặt.

Nhìn An Tại Đào và Dương Hoa bước vào cửa, Phó bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm hô to:

– Chủ tịch thành phố Tại Đào, đồng chí Dương Hoa đến rồi à?

An Tại Đào cười ha hả:

– Lãnh đạo, các đồng chí, mọi người đến sớm nhỉ, chúng tôi đến trễ quá.

An Tại Đào đối với Tống Tử Lâm luôn rất tôn trọng. Điều này khiến cho Tống Tử Lâm, người sắp lui về tuyến hai trong lòng rất vừa lòng. Dương Hoa giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, An Tại Đào tôn trọng Tống Tử Lâm, cô tất nhiên cũng không chậm trễ, khẩn trương cười chào hỏi Tống Tử Lâm và các Ủy viên thường vụ khác. Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Phương Cương không ngờ đứng dậy nhiệt tình theo sát An Tại Đào chào hỏi:

– Chủ tịch thành phố An, đồng chí Dương Hoa.

Trịnh Phương Cương đứng một bên An Tại Đào, lúc này tất nhiên là không muốn buông tha cơ hội tăng cường mối quan hệ với An Tại Đào. An Tại Đào ngồi xuống, thấy Trịnh Phương Cương đứng dậy thì cũng vội đưa qua một điếu thuốc:

– Lão Trịnh, tối hôm qua uống rượu như thế nào? Tôi muốn cản anh trước khi đi nhưng không cản được. Chậc chậc, tửu lượng của anh không được tốt. Tôi còn tưởng rằng anh uống rất tốt, nhưng sau này mới phát hiện tửu lượng của anh như vậy.

Tối hôm qua An Tại Đào mở tiệc chiêu đãi người của Ủy ban Kế hoạch tỉnh và văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh vì chuyện khu kinh tế mới Tư Hà được nâng cấp. An Tại Đào ngoại trừ bảo Lãnh Mai và Dương Hoa tham dự, còn cố ý mời luôn cả Trịnh Phương Cương. Trịnh Phương Cương cười ha hả:

– Chủ tịch thành phố An, lão Trịnh tôi cái gì cũng được, chỉ có uống rượu là không được.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Mã Đức Thắng cười nói vào một câu:

– Lão Trịnh, hiện tại vẫn chưa rèn luyện được sao? Tôi khi còn ở Cốc Lan, người này khi khui rượu ra thì lền trốn đi ngay.

Trịnh Phương Cương nhìn Mã Đức Thắng nhíu mày, có vẻ bất mãn.

– Ừ, lời này của lão Mã tôi tin ngay. Tôi thấy tối hôm qua thiếu chút nữa lão Trịnh cũng chui xuống bàn rồi.

An Tại Đào cười ha hả, đang muốn nói thêm vài câu với Trịnh Phương Cương và Mã Đức Thắng thì đột nhiên nhìn thấy Tống Nghênh Xuân thần sắc bước vào thì liền im không nói nữa..

Tống Nghênh Xuân quét mắt nhìn An Tại Đào rồi quay đầu lại nhìn Dương Hoa, thản nhiên nói:

– Đồng chí Dương Hoa, cô hãy tuyên bố xếp hạng cuối cùng và kết quả bàn bạc đi.

Dương Hoa cười:

– Vâng, Bí thư Tống. Thưa Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo, lần này trải qua phần thi viết, phỏng vấn, giám khảo bàn bạc tại hiện trường, quần chúng bàn bạc bốn trình tự, dựa theo chế tài công khai tuyển chọn của Ủy ban nhân dân thành phố và quy định quản lý, nghiêm khắc tuân theo nguyên tắc công chính, công bình, công khai, việc công khai tuyển chọn đã hoàn thành một cách thuận lợi, trình tự hợp pháp, khiến quần chúng vô cùng hài lòng.

– Sau khi quần chúng thảo luận kết thúc, trải qua sự thống kê của Ủy ban nhân dân thành phố, cuối cùng đã cho ra được bảng xếp hạng. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân xếp thứ nhất. Thứ hai là Nghiên cứu viên điều tra cấp Cục trưởng Trang Ninh. Cổ Vân Lan, Mông Đào, Tôn Cát, Hoàng Thu Sinh bốn đồng chí xếp theo thứ tự ba, bốn, năm, sáu.

Dương Hoa nói đến đây thì liếc mắt nhìn mọi người, rồi cất cao giọng nói tiếp:

– Dựa theo Thành ủy an bài, lần này hội nghị thường vụ muốn công khai bỏ phiếu, cuối cùng xác định ba ứng cử viên cho chức trợ lý Chủ tịch thành phố. Bí thư Tống, tôi đã báo cáo xong.

Tống Nghênh Xuân gật đầu, trầm giọng nói:

– Trước khi bỏ phiếu biểu quyết, tôi đơn giản nói vài câu. Cái gọi là công khai tuyển chọn chỉ là một sự thử nghiệm chính trị dân chủ. Kết quả tất nhiên là đáng tin tưởng, nhưng hoàn toàn không thể dựa vào quần chúng bỏ phiếu để đưa ra kết quả. Nếu cán bộ đề bạt có thể dựa vào bỏ phiếu thì tổ chức kỳ thi là đủ, cần gì đến Ban tổ chức cán bộ làm gì? Còn cần hội nghị thường vụ Thành ủy và toàn bộ Thành ủy chúng ta làm gì?

– Tôi không phải là nghi ngờ kết quả công khai tuyển chọn. Ý của tôi là việc đề bạt cán bô phải tuân theo nguyên tắc tổ chức cơ bản. Kết quả lần này chưa chắc đã phản ánh được tình huống chân thật. Ví dụ như người xếp hạng thứ hai Trang Ninh. Anh ta vừa mới bị Thành ủy xử phạt bởi vì sự kiện công nhân đổ xô trên đường tại khu Cao Tân, khiến Thành ủy miễn đi chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý khu Cao Tân. Một cán bộ đã phạm sai lầm mà lập tức được đề bạt lên làm trợ lý Chủ tịch thành phố là không thích hợp.

Tống Nghênh Xuân hắng giọng nói tiếp:

– Ví dụ như đồng chí Hoàng Thu Sinh, người này có năng lực rất cao, tố chất cao, thành tích công tác lại rõ như ban ngày. Từ lúc anh ta nhận chức Cục trưởng Cục Công an, tình hình trị an của thành phố có sự chuyển biến rõ rệt. Trước đó không lâu, đã được khen ngợi trong hội nghị khen thưởng của toàn bộ tỉnh, lại còn được bầu là cán bộ điển hình của thành phố. Một đồng chí như vậy, không ngờ lại xếp hạng cuối cùng. Điều này không phải rất vô nghĩa sao?

– Còn nữa, các đồng chí thứ tự gần cuối, bọn họ so với những đồng chí xếp trước đó thật sự kém hơn rất nhiều sao? Nói tóm lại, kết quả tuyển chọn này có thể làm một trong những tiêu chuẩn đề bạt cán bộ của Thành ủy, nhưng không thể là toàn bộ được. Hy vọng mọi người trong thời điểm bỏ phiếu biểu quyết phải thận trọng.

Tống Nghênh Xuân lời vừa nói ra thì không khí trong hội trường lập tức nặng nề xuống. Thần sắc của các ủy viên thường vụ phức tạp, ánh mắt nhìn vào gương mặt âm trầm của Tống Nghênh Xuân và gương mặt thản nhiên của An Tại Đào. Tống Nghênh Xuân quả nhiên là đã nổ súng khai chiến. Dương Hoa vội vàng nhìn An Tại Đào, trong lòng âm thầm thở dài.

An Tại Đào chậm rãi nâng tách trà lên uống một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu lên thản nhiên cười, tiếp nhận lời nói của Tống Nghênh Xuân:

– Bí thư Tống, cũng không thể nói như vậy. Nghiêm khắc mà nói, việc công nhân viên chức của tập đoàn Vân Lan đổ xô xuống đường, biểu hiện của Trang Ninh cũng rất tốt. Nếu không phải Trang Ninh phản ứng nhanh chóng, cục diện sẽ còn mở rộng hơn. Nhất là việc người của cục Công an tự tiện điều động cảnh lực sử dụng cảnh giới, làm bị thương rất nhiều quần chúng. Nếu không phải Trang Ninh cẩn thận, kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho quần chúng, thì sự việc sẽ không trong thời gian ngắn mà bình ổn lại được như vậy.

– Lúc trước, chúng ta khiển trách một số cán bộ mục đích là để bình ổn mau chóng tình thế, cấp cho dư luận một công đạo. Có thể nói, đồng chí Trang Ninh là vì đại cục yên ổn, đoàn kết mà hy sinh. Sự phát triển của khu Cao Tân trong mấy năm qua, thành tích của đồng chí Trang Ninh mới thật là rõ như ban ngày. Nếu không, thì trong việc tuyển chọn công khai trợ lý này, cũng không thể trổ hết tài năng. Các đồng chí, chúng ta ngàn vạn lần đừng nên xem thường ý nghĩa của quần chúng. Bất luận cán bộ làm cái gì thì trong lòng quần chúng đã có sự trả lời.

– Về phần Cục trưởng Cục công an Hoàng Thu Sinh. Tôi chưa từng phủ nhận qua năng lực công tác cũng như thành tích của đồng chí ấy. Nhưng công khai tuyển chọn chính là công khai tuyển chọn. Tham gia công khai tuyển chọn lần này, đều là chúng ta toàn bộ thành phố trăm dặm mới tìm được cán bộ thực chức cấp Cục nhậm chức nhiều năm, uy vọng trong quần chúng đều rất cao, có người nào là kém đâu? Nhưng cái gọi là không có gì là ưu tú nhất, chỉ là ưu tú mà thôi. Chúng ta lúc này đây công khai tuyển chọn, chính là để chọn lựa ra những điều kiện phù hợp và những cán bộ thật sự ưu tú mới trúng tuyển được.

– Việc công khai tuyển chọn trải qua bốn trình tự, hết thảy đều có sự giám sát. Kết quả bình chọn đều công bằng, công khai và dân chủ. Sáu đồng chí này đều tranh đấu với nhau một cách công bằng. Nếu chúng ta không tôn trọng kết quả công khai tuyển chọn này, thì không thể nghi ngờ chính là coi thường sự cố gắng của bọn họ trong quá trình thi tuyển. Đồng thời coi thường sự dân chủ, nhiệt tình của hơn một trăm ngàn cán bộ quần chúng.

– Việc công khai tuyển chọn này hao tốn thời gian, hao tốn nhân lực vật lực không ít. Có thể nói đây là kết quả của việc toàn bộ nhân dân cùng nhau cố gắng. Đây là kết quả chung của hơn mười ngàn quần chúng, chẳng lẽ Bí thư Tống nói bỏ là bỏ? Tôi nghĩ không thể được.

An Tại Đào dùng sức quơ tay trong không trung:

– Tôi xin lặp lại một lần nữa.

– Trung ương năm ngoái đã đưa ra tám điều luật cải cách cán bộ nhân sự bao gồm: dân chủ, công khai, cạnh tranh, ưu tú….Điều lệ phân công công tác chọn lựa cán bộ chính đảng đều có quy định rõ ràng. Bởi vậy, việc công khai chọn lựa này là phù hợp với quy định đổi mới, vừa phù hợp với tinh thần của trung ương. Về tình về lý đều có căn cứ. Tôi nghĩ, bất cứ người nào, bao gồm cả Ủy viên thường vụ Thành ủy và lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, cũng đều có không quyền phủ định giá trị và tác dụng của công tác này.

Tống Nghênh Xuân cười lạnh, quay đầu lại nhìn An Tại Đào, thanh âm dường như có chút kích động lên:

– Đúng là bởi vì hao phí tiền tài, nhân lực vật lực, hao tốn thời gian mới làm cho con người ta không thể không hoài nghi cái gọi là giá trị đích thực của việc công khai tuyển chọn này. Các đồng chí, dân chủ là điều tốt, nhưng dân chủ không thể một lần là xong, không thể trông cậy vào nhiệt tình của một số đồng chí, và càng không thể dị hóa nó.

– Trung ương có tinh thần, nhưng địa phương cũng có thực tế của nó. Không để ý đến tình huống đích thật của địa phương, trích dẫn rập khuôn tinh thần văn kiện, đây không phải là quán triệt chứng thực mà là chuyện bé xé ra to, cáo mượn oai hùm.

Tống Nghênh Xuân sắc mặt bởi vì kích động mà có chút đỏ lên. An Tại Đào im lặng ngẩng đầu nhìn ông ta, khóe miệng hiện lên chút khinh thường. Một nụ cười lạnh hay bất cứ lời nói nào cũng đều làm cho Tống Nghênh Xuân đau đớn. Tay của ông ta nắm chặt lại, đầu vai run lên.

An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân lời qua tiếng lại, không có cái gì là bí mật. Hai người tranh đấu gay gắt, các ủy viên thường vụ trong lòng đều hiểu rõ. Nhưng không ai ngờ, hai vị chủ quản chính Đảng của thành phố khi giáp mặt lại công khai mâu thuẫn như vậy. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhìn hai người kia đang đỏ mặt tía tai, nhất thời không biết nói cái gì.

– Bí thư Tống, ngài sẽ không nói là tôi muốn thể hiện sao?

An Tại Đào ngồi một chỗ, cười lạnh:

– An Tại Đào tôi làm việc gì cũng không hổ thẹn với trời đất. Tôi có thể vỗ ngực nói một tiếng, tôi làm mỗi một việc gì cũng đều xuất phát từ công tâm, đều là vì đẩy mạnh công tác, tạo phúc cho dân chúng. Tôi không làm thất vọng lương tâm chính trị của mình, không làm thất vọng quần chúng người đã giao quyền lực vào trong tay tôi và không làm thất vọng sự tín nhiệm của Tỉnh ủy.

– Chức vị của tôi không phải là để thăng quan phát tài, mà là để làm việc thật sự.

An Tại Đào nhẹ nhàng nói, thanh âm thản nhiên nhưng kiên định:

– Được rồi, không nói chuyện này nữa, các đồng chí, chúng ta hãy bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết đi.

An Tại Đào nói xong, cúi người khoanh tròn vào ba cái tên: Chu Quân, Trang Ninh và Cổ Vân Lan. Hoàng Phủ Cương tiến hành ghi chép biên bản hội nghị và kiểm phiếu, bắt đầu thu hồi lại phiếu bầu của các Ủy viên thường vụ, và công khai xướng phiếu ngay tại chỗ.

– Chu Quân tám phiếu, Trang Ninh chín phiếu, và Cổ Vân Lan tám phiếu.

Hoàng Phủ Cương sắc mặt đỏ lên, dừng lại một chút rồi mới lớn tiếng nói:

– Mông Đào, Tôn Cát và Hoàng Thu Sinh đều một phiếu.

Kết quả này khiến cho Tống Nghênh Xuân cảm thấy như sét đánh giữa trời nắng. Thần sắc của ông ta đột nhiên trở nên khó coi, mắt nhìn mọi người, tức giận đến một câu cũng không nói nên lời.

Dựa theo phiếu bầu, Mông Đào, Tôn Cát và Hoàng Thu Sinh mỗi người chỉ có một phiếu chỉ là nhờ Tống Nghênh Xuân. Còn lại các Ủy viên thường vụ khác cũng không có bất luận tranh luận gì, toàn bộ bầu cho Chu Quân, Trang Ninh và Cổ Vân Lan.

Không chỉ có Tống Nghênh Xuân phẫn nộ và khiếp sợ, ngay cả Tống Tử Lâm, Dương Hoa, Trịnh Phương Cương và Mã Đức Thắng đều kinh ngạc. Trong hội nghị thường vụ Thành ủy này có năm người thuộc về An phái, gồm có An Tại Đào, Tống Tử Lâm, Dương Hoa, Trịnh Phương Cương và Mã Đức Thắng, còn Tống Nghênh Xuân thì có bốn người gồm Tống Nghênh Xuân, Trâu Đồng, Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như. Theo tình huống hiện tại mà xem, Trâu Đồng, Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như rõ ràng là đi ngược lại Tống Nghênh Xuân, ủng hộ An Tại Đào. Tại sao có thể như vậy? Tống Tử Lâm kinh ngạc nhìn Trịnh Phương Cương đang ngồi phía đối diện.

Tống Nghênh Xuân lấy lại bình tĩnh, phẫn nộ nhìn Đan Tân Dân, Trâu Đồng và Âu Dương Khuyết Như, một câu cũng không nói nên lời. Đây chính là sự phản bội, không chỉ khiến Tống Nghênh Xuân phẫn nộ mà đồng thời còn khiến ông ta trở thành người cô đơn. Như vậy quyền lực cao cao tại thượng của Tống Nghênh Xuân hoàn toàn bị An Tại Đào tước đi mất.

Trâu Đồng, Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như có lửa giận thiêu đốt của Tống Nghênh Xuân, hơi cúi đầu xuống. Kỳ thật, biểu hiện của bọn họ không phải là phản bội. Chỉ là bọn họ cũng là kẻ lõi đời trong quan trường, trải qua lâu như vậy, đi theo Tống Nghênh Xuân đấu tranh lâu như vậy, sớm đã hiểu ra một số môn đạo.

Tống Nghênh Xuân căn bản không phải là đối thủ của An Tại Đào. Mắt thấy Tống Nghênh Xuân ngày càng mất đi quyền lực, An Tại Đào nắm quyền, có lẽ không bao lâu nữa Tống Nghênh Xuân sẽ bị rơi đài. Ba người này cũng chẳng phải thằng ngốc, như thế nào lại đồng ý cùng Tống Nghênh Xuân treo cổ trên cây chứ. Hơn nữa, Tống Nghênh Xuân sắp mất đi chỗ dựa vững chắc, một khi Bí thư Tỉnh ủy Tiếu rời khỏi Đông Sơn, ông ta còn có thể ở lại Phòng Sơn hay không. Trong quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.

Cho nên, sớm nhất chính là Trâu Đồng thái độ âm thầm chuyển biến, theo sau là Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như. Tống Nghênh Xuân sở dĩ không biết Trâu Đồng làm chủ, Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như làm khách, ba người cùng nhau mở tiệc chiêu đãi An Tại Đào, nương theo cảm giác say mà âm thầm biểu lộ thái độ.

Đương nhiên, Trâu Đồng sở dĩ thái độ chuyển biến, không chỉ vì thế cục quyền lực của Phòng Sơn có sự biến háo, mà còn lúc trước đó không lâu, khi ông ta đi họp ở Yên Kinh, đã chân chính biết được sau lưng An Tại Đào chính là tập đoàn Long Đằng. Không biết có bao nhiêu con cháu nhà quyền quý đảm nhiệm chức vụ tại tập đoàn Long Đằng. Vợ của An Tại Đào là Hạ Hiểu Tuyết trong thương trường và quan trường ở Yên Kinh là nhân vật rất quan trọng. Hơn nữa, An Tại Đào là người có tố chất xuất chúng và năng lực hơn người. Trâu Đồng kết luận rằng tiền đồ của An Tại Đào trong tương lai là vô lượng. Chuyển biến chính là thuận lý thành chương mà thôi.