Q.8 - Chương 644: Áo Gấm Về Làng (2)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đối với Trúc Tử mà nói, những chuyện cũ đau thương sớm theo gió mà bay đi, hiện giờ hạnh phúc đã xóa lành vết thương đó. Mẹ con An Nhã Chi đã mang đến cho cô rất nhiều, khiến trong lòng cô lúc nào cũng kính trọng. Sau nhiều năm, cô đã chân chính xem An Nhã Chi như mẹ của mình. Hơn nữa, An Nhã Chi ở Mỹ đã chăm sóc cho cô rất tốt. Tình cảm giữa mẹ con cô ngay cả mẹ ruột trước kia cũng không bằng.

Mà đối với An Tại Đào, Trúc Tử trong lòng cũng đã ôm ấp tình cảm thiếu nữ từ lâu, đã trở thành một phần không thể thiếu. Trong thế giới tình cảm của Trúc Tử gần như là trống rỗng. Dưới bầu trời của cô, gần như chỉ có một mình An Tại Đào. Đối với Trúc Tử mà nói, như vậy là đủ rồi.

– Trúc Tử!

Lưu Ngạn đứng một bên cười nói.

Trúc Tử khuôn mặt thanh tú đỏ ửng lên, khẩn trương rời khỏi lồng ngực An Tại Đào, bước qua nhiệt tình bắt tay Lưu Ngạn, rất tự nhiên tiếp đón:

– Chị dâu Lưu Ngạn, chị ngày càng đẹp đấy.

Một tiếng “chị dâu Lưu Ngạn” khiến khuôn mặt Lưu Ngạn đỏ ửng lên, nhưng trong lòng lại thật cao hứng.

– Được rồi, Tiểu Đào, chúng ta về nhà chứ? Mẹ, chúng ta về nhà ở hay là ở khách sạn? Nếu ở khách sạn thì để con đi đặt phòng.

Lưu Ngạn lập tức nắm tay Trúc Tử, hỏi ý kiến của An Nhã Chi. An Nhã Chi khẽ mỉm cười:

– Đã về đây thì còn ở khách sạn chi nữa. Chúng ta về nhà thôi.

Về đến nhà, An Nhã Chi liền gọi điện thoại cho anh họ của mình, ý là bà sẽ tham gia tiệc cưới, xin mọi người cứ an tâm. Người lập gia đình là con trai của anh họ An Nhã Chi An Kiến Quốc, hình như người đó tên là An Tiểu Quân. Nghe người nhà của mẹ cứ nằn nì lôi kéo, An Tại Đào không khỏi nhíu mày, bước qua phòng bên gọi điện thoại cho Dương Hoa, hỏi thăm tình hình ở Phòng Sơn.

Kỳ thật, Dương Hoa tối nay định gọi điện thoại cho An Tại Đào, hướng lãnh đạo báo cáo một chút công tác ở thành phố. Nhưng cô còn chưa kịp gọi thì An Tại Đào đã chủ động gọi điện thoại lại rồi, khiến cho Dương Hoa có chút ngượng ngùng.

– Bí thư An, thật ngại quá. Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại báo cáo công tác, không nghĩ là anh sẽ gọi điện trước.

Dương Hoa tùy ý giải thích một câu. Tuy rằng, giải thích hay không giải thích thì An Tại Đào cũng không suy nghĩ gì, nhưng Dương Hoa đối nhân xử thế cẩn thận, cuối cùng cũng nên giải thích một câu.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

– Chị Dương à, về sau đừng khách sáo với tôi như vậy. Tôi cũng không có gì quan trọng, chỉ tùy tiện hỏi thăm mà thôi. Tôi muốn nắm chặt công tác của thành phố, nhất là danh sách quyền lực. Chúng ta phải cố gắng làm cho thật tốt, mau chóng chứng thực nó, không thể cứ như trình diễn trên sân khấu được. Không chỉ có toàn bộ người dân thành phố đang nhìn vào chúng ta, mà ngay cả giới truyền thông cũng vậy. Chị Dương, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta rất gian khổ đấy.

Tuy rằng An Tại Đào nói là chỉ tùy tiện hỏi, nhưng Dương Hoa không dám chậm trễ, báo cáo công tác với An Tại Đào:

– Vâng, tôi hiểu rồi, Bí thư An, xin anh cứ yên tâm làm việc của mình, tôi ở đây sẽ làm tốt công tác. Những gì có thể giải quyết, tôi sẽ giải quyết, còn nếu giải quyết không được thì sẽ gọi điện thoại báo cáo với lãnh đạo. Xin anh cứ yên tâm!

An Tại Đào đứng ở phòng khách đi qua đi lại nói chuyện điện thoại với Dương Hoa. Trúc Tử lẳng lặng đứng ở cửa phòng ngủ, si ngốc nhìn theo bóng dáng của hắn. Lưu Ngạn từ trong phòng đi ra, liếc mắt nhìn Trúc Tử, đuôi lông mày nhướng lên, như thoáng chút suy nghĩ:

– Trúc Tử, em đang nghĩ gì vậy?

Lưu Ngạn mỉm cười bước tới.

Trúc Tử mặt đỏ lên, nhưng cố gắng che giấu sự thẹn thùng của mình, chỉ vào An Tại Đào nói:

– Chị dâu Lưu Ngạn, chị nghe đấy, anh trai của em bây giờ giọng quan bài bản rồi phải không? Chị cũng đã từng làm quan trong chính quyền, có phải những người làm quan trong nước đều như thế?

Lưu Ngạn ngẩn ra, quay đầu liếc nhìn An Tại Đào, cười hì hì:

– Trúc Tử, đi thôi, đi xem quần áo mà chị dâu mua cho em nè. Chị mua của một cửa hàng thời trang ở Nam Dương, đều là hàng hiệu của thế giới đấy, mới ra năm nay.

Đều là người một nhà, Trúc Tử tất nhiên là không khách khí với Lưu Ngạn làm gì. Hai người nắm tay nhau, bước vào phòng ngủ của An Tại Đào và Lưu Ngạn.

An Tại Đào nói chuyện điện thoại xong, thấy mẹ dọn dẹp trong nhà bếp và nhà vệ sinh thì có chút buồn chán, theo bước Trúc Tử và Lưu Ngạn vào trong phòng. Thấy hai cô gái ngồi trên giường nói chuyện, hắn liền thuận tay mở chiếc máy tính xách tay của Lưu Ngạn đặt ở đầu giường, tùy ý nghe một bản nhạc.

Bất kể kiếp trước hay là kiếp này, An Tại Đào đều là người rất giàu tình cảm. Khi hắn nghe bài hát, đột nhiên thấy sắc mặt hai cô gái ửng đỏ, cùng nhau quay lại nhìn mình, nhất là Trúc Tử, xấu hổ cúi đầu xuống, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo.

Lưu Ngạn nét mặt ửng hồng, gương mặt trở nên quyến rũ hơn, ánh mắt nhanh chóng liếc mắt nhìn An Tại Đào. An Tại Đào ngẩn ra, chỉ vào mình, cười nói:

– Hai người làm sao vậy?

Lưu Ngạn đột nhiên che miệng cười, nhẹ nhàng nói, rồi chợt ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm nghị:

– Không có việc gì, Trúc Tử, chúng ta sang phòng của em đi. Em thử xem mấy bộ quần áo này như thế nào, xem ánh mắt của chị dâu ra sao?

Nói xong, Lưu Ngạn cười, chỉ vào máy tính trên tay An Tại Đào. An Tại Đào lúc này mới bừng tỉnh, không khỏi có chút không biết nên khóc hay nên cười. Hóa ra là lời bài hát này, nghe qua có chút mờ ám. Nhưng Lưu Ngạn rõ ràng lại nghe ra ý khác.

An Tại Đào đang muốn nói vài câu thì Lưu Ngạn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, kéo Trúc Tử đi sang phòng khác, thấy An Tại Đào cũng đi cùng, thì trừng mắt:

– Trúc Tử phải thay quần áo, anh cũng muốn vào theo sao?

Tiệc cưới của An Tiểu Quân được định vào trưa ngày hôm sau. Dựa theo phong tục dân gian của Tân hải, dân chúng cưới vợ thì con gái phải xuất giá trước hừng đông. Mà tiệc cưới vào buổi trưa bình thường chỉ là tiệc chiêu đãi gia đình và bạn bè. Những người thân quen hơn thì sẽ đãi vào buổi tối. Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn tại thị trấn huyện Cao Lãm. An Nhã Chi chỉ muốn đi một mình, nhưng An Tại Đào lại không yên tâm, liền quyết định lái xe đưa mẹ mình đi. Lưu Ngạn thì không thích hợp ra mặt, liền cùng với Trúc Tử đi dạo thành phố Tân Hải.

An Tại Đào lái xe thật nhanh, An Nhã Chi có chút lo lắng, trên đường đi không ngừng nhắc nhở hắn đi chậm một chút.

An Tại Đào ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng chân lại đạp ga lớn hơn. Tuy nhiên, trước khi đến nơi diễn ra tiệc cưới, An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại cười với An Nhã Chi:

– Mẹ, lát nữa đến chỗ tiệc cưới, mẹ cũng đừng giới thiệu con. Con sẽ ăn cùng mẹ bữa cơm rồi con trở về liền.

An Nhã Chi gật đầu đồng ý. Cô biết con trai của mình thân phận không còn giống như lúc trước. Nếu hắn lấy thân phận là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn đến dự tiệc cưới thì sẽ gây ra chuyện ầm ĩ không nhỏ.

An Kiến Quốc là con cả của anh trai cha An Nhã Chi, còn An Tiểu Quân là con trai út của An Kiến Quốc. An Kiến Quốc còn có một đứa con trai lớn và một đứa con gái. Hai người này đã sớm kết hôn. Nghiêm khắc mà nói thì đây đều là ruột rà của An Nhã Chi.

Nhưng nhiều năm xa cách, lại thời gian dài không qua lại, cũng không phải là An Nhã Chi lòng dạ rộng lượng. An Nhã Chi kỳ thật biết rằng người của An gia vì sao trước kia lại phản đối mình mà bây giờ lại tôn sùng mình.

Tất cả đều bởi vì con trai của mình. An Nhã Chi có chút tự hào nhìn qua đứa con trai đang chuyên chú lái xe, khóe miệng hiện lên nụ cười. Cho dù cả thế giới này có đối lập với bà thì chỉ cần đứa con của mình, An Nhã Chi biết mình không cô đơn. Hơn nữa, bây giờ bà còn có Trúc Tử.

Khoảng cách đến khách sạn càng lúc càng gần. An Tại Đào đã nhìn thấy cửa khách sạn dán chữ hỉ màu đỏ và tấm băng rôn “tiệc cưới An gia”. Một đôi vợ chồng lớn tuổi và một cặp vợ chồng còn trẻ đang đứng trước cửa khách sạn, vừa bắt tay với người thân, vừa nhìn ra ngoài quốc lộ.

Thấy một chiếc Mercedes Benz màu đen sang trọng chậm rãi chạy đến, vợ chồng An Kiến Quốc ánh mắt sáng ngời. An Kiến Quốc lập tức bỏ vợ và con trai con dâu qua một bên, chạy đến.

Tại một thị trấn, một chiếc Mercedes Benz sang trọng như vậy căn bản là không thấy được. Có thể đây chính là em họ của mình An Nhã Chi.

Người An gia trước đây đối với An Nhã Chi đều thù hận, nhưng bây giờ đã không còn nữa. An Nhã Chi đã trở thành một đại nhân vật rất đáng ngưỡng mộ ở An gia. Bởi vì bà có một đứa con trai xuất sắc và một con dâu lợi hại.

Con trai là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, còn con dâu là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng. Thân phận hiển hách của con trai và con dâu làm sao không khiến cho người ta hâm mộ, thậm chí là ghen tỵ chứ. An Nhã Chi hiện tại trong lòng An gia đã là cao cao tại thượng. Cho nên, mặc dù An Nhã Chi nhiều năm trong qua lại với người của An gia nhưng bà lại trở thành niềm hãnh diện và kiêu ngạo của dòng họ.

Con trai An Kiến Quốc kết hôn. An Kiến Quốc từ mấy tháng trước đã gọi điện thoại mời An Nhã Chi đến tham dự lễ cưới của con trai mình. Ông ta tổng cộng là bốn đến năm lần gọi điện toại mời mãi kiến An Nhã Chi mềm lòng. Dù sao cũng là bà con thân thích, bà nghĩ tới nghĩ lui cũng muốn nể mặt An Kiến Quốc một chút. Đương hiên, bà cũng muốn thuận tiện chăm con dâu và đứa cháu trai của mình.

An Tại Đào dừng xe lại, thấy An Kiến Quốc chạy đến đón, An Nhã Chỉ cười thầm trong bụng.

– Nhã Chi, rốt cuộc là em cũng đã đến. Anh và chị dâu, còn có cháu trai cháu dâu của em chờ em cả buổi rồi. Mau mời vào, Tiểu Quân, mau gọi Văn Hà đến đây chào cô đi nào. Cô của con từ Mỹ về tham dự hôn lễ của con, chính là nể mặt con lắm rồi đấy.

An Kiến Quốc vừa nhiệt tình nói chuyện với An Nhã Chi, vừa quay đầu lại gọi con trai của mình.

An Tiểu Quân khẩn trương cùng vợ qua chào An Nhã Chi:

– Cháu chào cô, cám ơn cô từ Mỹ về tham dự hôn lễ của cháu. Đây là cháu dâu của cô Lý Văn Hà.

Lý Văn Hà có chút hâm một nhìn An Nhã Chi trong bộ quần áo đẹp đẽ, quý giá, cung kính nói:

– Cám ơn cô, xin mời cô vào!

Kỳ thật thì An Nhã Chi ngày thường mặc quần áo cũng rất mộc mạc, với lúc xưa cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng hôm nay là đến tham dự hôn lễ của cháu trai, Trúc Tử đã chuẩn bị đồ cho bà từ sáng sớm, lại còn cả trang sức, cả người nhìn qua trông trẻ hơn mười tuổi.

Đám người An Kiến Quốc như các vì sao vây quanh An Nhã Chi bước vào khách sạn. An Tại Đào đeo một cái kính râm, thần sắc thản nhiên đi đằng sau. Mọi người còn tưởng hắn là lái xe kiêm vệ sĩ cho An Nhã Chi, nên cũng không tiếp đón hắn. Nhưng như vậy thì hắn lại càng mừng.

Đến bàn đón khách, An Nhã Chi lấy ra một phong lì xì màu đỏ bỏ vào trong hộp, bên trong là 100 đô la Mỹ. Một trăm đô la Mỹ lúc đó đổi ra tiền quốc nội cũng không phải là một con số nhỏ. Người ngồi nhận phong bì vừa mở ra, thấy bên trong không ngờ là một xấp đô la Mỹ thì không khỏi giật mình, ghi nhanh vào trong sổ, rồi cao giọng xướng:

– An Nhã Chi, tiền mừng một trăm đô la Mỹ.

Những người đến dự tiệc cưới đều ánh mắt hâm mộ nhìn về phía An Nhã Chi.

An Nhã Chi dù sao cũng là khách quý của An gia. Nhà ai có người làm quan thì được ngồi chiếu trên, còn những người không đủ tư cách thì phải ngồi ở chiếu dưới.

An Tại Đào vốn định bước theo nhưng lại bị người phục vụ tiếp đãi của An gia chặn lại. Thân phận của An Nhã Chi là tôn quý, anh chỉ là một lái xe nho nhỏ, sao dám cùng chủ nhân bước lên chiếu trên chứ?

An Nhã Chi nhíu mày, vừa muốn quay đầu nói cái gì thì thấy con trai nhìn mình, biết An Tại Đào cũng không muốn vào nên cũng liền từ bỏ.

– Này, anh bạn, anh đợi lát nữa nhé, khi khách khứa đến đông đủ thì chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho anh, được không?

Một người trẻ tuổi nói, nhưng kỳ thật là căn bản không có ý định sắp xếp chỗ ngồi cho An Tại Đào.

An Tại Đào thản nhiên cười, nhún vai ra vẻ không sao, đơn giản đứng ở một bên, châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám khách đến dự tiệc.

Không bao lâu sau, đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào. Vợ chồng An Kiến Quốc và vợ chồng An Tiểu Quân tất tả cung kính, thần sắc rụt rè đi bên cạnh một người đàn ông trung niên. Người đàn ông đó dừng lại bên cạnh bàn mừng, lại có một người giống như thư ký lấy ra một phong bao lì xì.

Người đàn ông đó chậm rãi bước lên bàn trên, nơi mẹ An Tại Đào đang ngồi. Người này chính là Phó chủ tịch huyện Cao Lãm Mã Hồng Tài, em họ vợ An Kiến Quốc.

Nhìn thấy bộ dạng kiêu căng của Mã Hồng Tài, An Tại Đào đứng ở một chỗ âm thầm khinh miệt, thầm nghĩ chỉ là một Phó chủ tịch huyện đã kiêu ngạo như vậy. Nếu làm Phó chủ tịch thành phố thì cái mặt không vểnh lên trời mới là lạ. Trong mắt An Tại Đào, một Phó chủ tịch huyện không tính là cái gì, nhưng ở huyện Cao Lãm, một Phó chủ tịch huyện là đã khiến dân chúng phải nhìn lên.

Mã Hồng Tài đang muốn bước lên, đột nhiên khóe mắt phát hiện một bóng dáng quen thuộc khiến bước chân của gã bị kiềm hãm, do dự một chút, dường như là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn? Không, sao lại có khả năng đó. Mã Hồng Tài lập tức phủ định suy nghĩ của mình, bước nhanh về phía trước.

Gã đã từng làm thành viên đoàn khảo sát của Tân Hải đến khu kinh tế mới Tư Hà của Phòng Sơn hơn hai lần. Trong đó đã có một lần được Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào ra mặt tiếp đãi, nên đối với An Tại Đào cũng có chút ấn tượng.

Vợ chồng An Kiến Quốc sau khi dẫn Mã Hồng Tài đến chỗ ngồi, thì liền giới thiệu với An Nhã Chi và những người khách khác:

– Nhã Chi, đây là Phó chủ tịch của huyện, cậu của Tiểu Quân. Phó chủ tịch huyện Mã, đây là em họ của tôi, An Nhã Chi mới từ Mỹ trở về. Con trai của bà là Bí thư An của thành phố Phòng Sơn.

Mã Hồng Tài cả kinh, vẻ mặt tươi cười khẩn trương bắt tay với An Nhã Chi:

– Chị An…

Đột nhiên Mã Hồng Tài biến sắc, làm như nhớ đến điều gì, lập tức quay đầu hướng ra cửa khách sạn.

Mã Hồng Tài bước đến trước mặt An Tại Đào, lấy lại bình tĩnh, vươn tay ra, cung kính cười nói:

– Bí thư An, là Bí thư An của thành phố Phòng Sơn sao?

Gã đã nhận ra mình sao? An Tại Đào ngẩn ra, chợt nhớ đến cái kiểu nhà quan vừa rồi của gã, thản nhiên cười:

– Haha, tôi là An Tại Đào, xin hỏi anh là….?

Mã Hồng Tài cao giọng, nhanh chóng bắt tay với An Tại Đào:

– Bí thư An, tôi là Phó chủ tịch huyện Mã Hồng Tài, ngài đã quên, lần trước chúng tôi đến khu kinh tế mới Tư Hà khảo sát, ngài còn ra mặt mở tiệc chiêu đãi chúng tôi. Lần đó chúng tôi theo Chủ tịch thành phố Tân Hải Chủ tịch Chu.

An Tại Đào cười nói:

– Hóa ra là đồng chí Hồng Tài, xin chào xin chào. Bí thư Lý của huyện có khỏe không?

Bí thư Huyện ủy Lý Minh Lượng là người quen cũ của An Tại Đào, xem như là một trong số người quen không nhiều lắm của hắn trong quan trường Tân Hải. Nghe An Tại Đào hỏi thăm Lý Minh Lượng, Mã Hồng Tài cười ha hả:

– Vâng, Bí thư An, Bí thư Lý vẫn khỏe. Ngài đến đây mà không thông báo cho huyện chúng tôi tiếp đón già cả. Bí thư An, để tôi gọi điện thoại cho Bí thư Lý.

Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào không ngờ đích thân đến dự lễ cưới, tin tức này đã nhanh chóng lan truyền, khiến cho toàn bộ tiệc cưới đều chấn động. Rất nhiều thân thích của An Kiến Quốc ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào.

An Tại Đào có chút bất đắc dĩ bị Mã Hồng Tài và một số bà con của An Kiến Quốc kéo lên bàn trên ngồi. Còn An Nhã Chi thì mỉm cười ngồi đối diện nói chuyện với vợ con An Kiến Quốc, thỉnh thoảng lại nhìn về phía con trai mình với ánh mắt vui mừng và tự hào.

Tuy rằng An Nhã Chi là một người có tính cách ôn hòa, khiêm tốn, nhưng có người mẹ nào lại không hy vọng con trai của mình trở nên nổi bật chứ. Thấy con mình trở thành trung tâm, An Nhã Chi nói không vui là giả. Không bao lâu sau, Bí thư huyện Cao Lãm Lý Minh Lượng và Chủ tịch huyện Cao Lãm Tôn Đĩnh đều vội vàng chạy đến.

Tuy không phải là lãnh đạo trực tiếp, nhưng Bí thư Thành ủy của một thành phố đến địa phương của mình, Lý Minh Lượng và Tôn Đĩnh không dám chậm trễ.

Vợ chồng An Kiến Quốc vui mừng đến phát điên. Hôn lễ lần này, bọn họ thật sự là nở mày nở mặt quá lớn. An Tại Đào có mặt tại tiệc cưới, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ. Bởi vì sự có mặt của An Tại Đào, không ngờ đã khiến cho quan phụ mẫu của huyện Cao Lãm cũng đến tham dự luôn. Hôn lễ lần này nhất định sẽ trở thành một hôn lễ chấn động của huyện.

An Tiểu Quân quay đầu nhìn lại, vợ của y bên cạnh cũng cảm thấy hưng phấn:

– Ông xã, không ngờ người kia lại là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, thật sự là còn rất trẻ. Anh ấy là anh họ của anh phải không? Nhìn người ta đi, đã là Bí thư Thành ủy rồi đấy.

– Haha, là anh họ. Người ta là đại quan, chỉ sợ là không để ý tới dân chúng bình thường như chúng ta đâu. Tuy nhiên, cô của anh cũng rất nể mặt, từ nước Mỹ xa xôi đã đến tham dự, lại còn khiến cho Bí thư An cũng đến luôn.

An Tiểu Quân cười ha hả, khoát tay lớn tiếng nói những người phục vụ tiệc:

– Các bạn, đồ ăn của mâm trên toàn bộ đổi cho sang trọng một chút. Bảo khách sạn dọn ra đồ ăn ngon nhất. Nhiều lãnh đạo như vậy, các bạn cũng nên nể mặt chứ.

– Bí thư An, sao lại đến đây chứ?

Lý Minh Lượng cười ha hả, bắt tay An Tại Đào:

– Vị này là Chủ tịch huyện, đồng chí Tôn Đĩnh.

Tôn Đĩnh là một người còn khá trẻ tuổi, khoảng ba mươi. An Tại Đào mỉm cười, vươn tay ra:

– Xin chào Chủ tịch huyện Tôn.

– Xin chào Bí thư An, xin mời ngồi.

Tôn Đĩnh bắt tay An Tại Đào, cung kính nhường chỗ.

– Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh những vị khách quý đến tham dự hôn lễ. Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố An Tại Đào tiên sinh, mời ngài lên đài nói vài câu.

Người dẫn chương trình nhiệt tình nói, cả hôn trường đều phát lên tiếng vỗ tay điên cuồng.

An Tại Đào nhíu mày, nhưng suy xét đến mặt mũi của mẹ, cũng đành tươi cười đứng dậy bước lên đài. Ánh đèn hôn trường lập tức hướng vào hắn. Dưới đài, ánh mắt của quan khách và người thân cực kỳ hâm mộ nhìn hắn:

– Xin mời Bí thư An nói chuyện.

Người dẫn chương trình dùng sức vỗ tay, kích động cảm xúc dưới đài.

An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thản nhiên cười, tiếp nhận micro trong tay người dẫn chương trình:

– Kính thưa các vị quan khách, các vị bằng hữu, hôm nay là ngày thành hôn của Tiểu Quân và Văn Hà, tôi xin đại diện cho mẹ của tôi ngỏ lời chúc mừng đến hai người, mong hai người sống với nhau thật hạnh phúc, sớm sinh quý tử, bách niên giai lão.

An Tại Đào nói vài câu qua loa rồi giao micro lại cho người dẫn chương trình. Thấy người dẫn chương trình không ngờ còn có ý làm một tiết mục nào đó, hắn không kìm nổi hừ nhỏ một tiếng, khiến người dẫn chương trình trong lòng run lên. Chính trong giờ phút này, An Tại Đào đã bước về chỗ ngồi của mình, một lần nữa nói chuyện to nhỏ với Lý Minh Lượng, Tôn Đĩnh và Mã Hồng Tài.

Đối với những người bà con ở đây, hiện giờ An Tại Đào không ghi hận trong lòng nữa, nhưng tuyệt đối không muốn lui tới với họ. Nếu không phải nể mặt mẹ, hắn đã sớm rời khỏi đây rồi.