Q.7 - Chương 507: Phó chánh văn phòng Bộ Ngoại giao An Tại Đào

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hạ Hiểu Tuyết quả thật là công việc bề bộn.

An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc của cô vừa đọc báo vừa nhìn Hạ Hiểu Tuyết khẩn trương làm việc, âm thầm lắc đầu. An Tại Đào kỳ thật rất thích những người phụ nữ như một con chim nhỏ nép vào người chồng, ở nhà giúp chồng dạy con. Nhưng những người đàn bà bên cạnh hắn đều là những nữ cường nhân trong sự nghiệp.

Hơn một tiếng đồng hồ, Hạ Hiểu Tuyết mới giải quyết xong công việc. Bây giờ đã là ba giờ chiều, An Tại Đào lúc này mới thở phào một cái, cùng Hạ Hiểu Tuyết rời khỏi văn phòng của cô, chuẩn bị ra ngoài di dạo mua sắm, thuận tiện ở bên ngoài dùng cơm luôn.

Bởi vì hai người sống xa nhau nên An Tại Đào thật lâu rồi không có dẫn Hạ Hiểu Tuyết đi mua sắm. Hạ Hiểu Tuyết thật vất vả mới có được hắn bên cạnh lúc này, sao lại dễ dàng bỏ qua chứ? Phải bắt hắn đi với cô mới được.

Hạ Hiểu Tuyết thay một bộ trang phục bình thường, lại đeo thêm một chiếc kính râm, mái tóc đen nhánh búi gọn đằng sau, quả thật là nhìn rất khác. Cho nên khi rời khỏi công ty Long Đằng, các nhân viên đều không nhận ra, cô gái trẻ tuổi bình thường này, ngày thường chính là Chủ tịch hội đồng quản trị đoan trang cao quý.

Cũng khó trách người khác nhận không ra. Hạ Hiểu Tuyết giờ đây giống như một con chim nhỏ nép vào cánh tay An Tại Đào, cùng hắn nói cười sóng vai nhau ra khỏi công ty, chẳng còn là nữ cường nhân trong giới doanh nhân người Hoa, là nhân vật nổi tiếng ở Yên Kinh.

Hai người vừa rời khỏi tòa nhà, đang muốn đến bãi đậu xe thì một người thanh niên bước đến.

Ngô Tu Bằng vốn vẫn chờ An Tại Đào bên ngoài, vốn định cùng hắn nói chuyện, nhưng hiện tại thấy An Tại Đào bước ra cùng một người phụ nữ xa lạ, thần thái thân mật, lại nghĩ đến trước đây hắn có quan hệ mờ ám với Mộng Khiết thì lập tức cho rằng An Tại Đào muốn bắt cá hai tay, nên tức giận bước nhanh đến.

Y tiến lên, chặn phía trước An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, trừng mắt nhìn An Tại Đào, cả giận nói:

– Sao anh lại là người như vậy? Tôi thật sự không hiểu anh là hạng người vô sỉ như thế?

An Tại Đào trong lòng bốc lên một cơn giận dữ. Nhưng với thân phận của hắn bây giờ thì không thể so đo cùng với Ngô Tu Bằng, liền lạnh lùng quét mắt nhìn y, trầm giọng nói:

– Anh đừng có ở đó nói hươu nói vượn, tránh ra mau.

– Anh là đồ vô sỉ!

Ngô Tu Bằng không sợ hãi, chỉ thẳng vào mặt An Tại Đào, tức giận đến bờ vai run lên.

Hạ Hiểu Tuyết mất hứng, kéo cánh tay An Tại Đào, cả giận nói:

– Anh là ai, sao lại đứng chặn trước mặt chúng tôi rồi chửi bới như thế? Anh tránh ra, nếu không thì tôi gọi bảo vệ đấy.

Ngô Tu Bằng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Hiểu Tuyết, rồi quay đầu căm tức nhìn An Tại Đào:

– Đồ vô sỉ, tôi không thèm quan tâm. Nhưng tôi không để cho anh làm tổn thương cô ấy, rời khỏi cô ấy.

Cho đến lúc này, An Tại Đào mới hồi phục lại tinh thần, đúng là cái tên tiểu tử này đã xem mình như một tên háo sắc. Hắn có chút không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng khi nghe Ngô Tu Bằng lại tiếp tục dùng chữ “vô sỉ” thì cơn giận cũng dần dần bốc lên trở lại.

– Tránh ra!

An Tại Đào đẩy Ngô Tu Bằng, nắm chặt tay Hạ Hiểu Tuyết bỏ đi, không thèm để ý đến y, cũng không lường trước cái tên Ngô Tu Bằng kia đang mất lý trí mà lao đến vung tay lên.

An Tại Đào không kịp đề phòng, nếu không theo bản năng mà né qua một bên thì cú đấm của Ngô Tu Bằng lao thẳng vào mặt của hắn. Mà ngay cả khi né tránh thì cú đấm cũng sượt qua hai gò má của hắn.

Một vài bảo vệ của tập đoàn Long Đằng thở hổn hển giữ chặt cái tên Ngô Tu Bằng đang thất thố kia. Hạ Hiểu Tuyết giận dữ, không chỉ trực tiếp báo cảnh sát mà còn gọi điện thoại cho Phó cục trưởng Lý của Cục công an thành phố Yên Kinh.

An Tại Đào không có bị thương, chỉ bị cú đấm của Ngô Tu Bằng khiến cho hai gò má có chút sưng đau mà thôi. Nếu không phải là do thân phận, nếu hắn không phải là một cán bộ lãnh đạo có cấp bậc thì An Tại Đào khẳng định là sẽ đánh cho tên tiểu tử này một trận ra trò.

Chồng của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết, cán bộ cấp Phó giám đốc sở An Tại Đào ở bên ngoài tòa nhà Long Đằng đã bị lưu manh tập kích khiến cho lãnh đạo cục Công an rất coi trọng. Phó cục trưởng cục Công an Lý đã gọi điện thoại cho Cục trưởng phân cục Lăng Dương Tôn Kiến phải đích thân xử lý việc này.

– Anh là từ đơn vị nào?

Một người cảnh sát nhân dân lên tiếng hỏi.

– Bộ ngoại giao!

Ngô Tu Bằng cắn chặt răng:

– Tôi muốn gọi điện thoại. Cục trưởng Chu của các người có ở cơ quan hay không? Tôi muốn gọi điện thoại cho Cục trưởng Chu.

Không ngờ tên tiểu tử này lại là người của bộ Ngoại giao, lại còn quen biết lãnh đạo thủ đô. Vị cảnh sát nhân dân thẩm vấn cũng không dám chậm trễ, khẩn trương báo cáo với lãnh đạo phân cục. Đồng thời người nhà của Ngô Tu Bằng cũng biết được tin tức này nên lập tức chạy đến.

Cha mẹ của Ngô Tu Bằng ở Yên Kinh cũng là nhân vật có uy tín, danh dự. Bọn họ khi tới đã thông qua người quen liên lạc được với một vị Phó chính ủy thành phố họ Mông. Phó chính ủy Mông liền cùng với Ngô Kiến Quốc và Lâm Na đến phân cục Lăng Dương.

Trong phòng trực ban, Cục trưởng phân cục Lăng Dương Tôn Kiến kính cẩn nói với Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào cái gì đó. Còn Ngô Tu Bằng thì thần sắc nhợt nhạt, đang bị một người cảnh sát nhân dân tra hỏi.

Nhìn thấy đứa con mình thê thảm như vậy, Ngô Kiến Quốc chỉ nhíu mày không nói gì thêm, nhưng Lâm Na thì nóng nảy bước đến:

– Bằng Bằng, rốt cuộc con đã làm gì vậy?

Phó chính ủy Mông hướng Tôn Kiến cười nói:

– Lão Tôn, sao lại như thế? Vị này chính là tiên sinh Ngô Kiến Quốc nổi tiếng ở bộ Ngoại giao, cũng là bạn của Cục trưởng Chu.

Tôn Kiến liếc mắt nhìn Ngô Kiến Quốc, thầm nghĩ thân phận người này ở bộ Ngoại giao chắc cũng không tồi, cũng không nên làm mất lòng.

Tôn Kiến chợt cười khổ, chỉ Ngô Tu Bằng nói:

– Tên nhóc này trước mặt mọi người hành hung người khác, bị bảo vệ bắt lại. Sau đó người bị hại đã gọi cho cảnh sát.

Lúc này, Lâm Na đi rồi trở về, trao đổi ánh mắt với Ngô Kiến Quốc. Bà đã biết rõ ràng tình hình. Chuyện này quả thật là lỗi ở con mình.

Bà nhẹ nhàng tiến lên vài bước, nói vài câu với Phó chính ủy Mông và Tôn Kiến, sau đó nhìn An Tại Đào phía sau Tôn Kiến, miễn cưỡng cười nói:

– Tiên sinh, tiểu thư, con tôi nhất thời tuổi trẻ kích động, không hiểu chuyện. Tôi thay mặt nó xin lỗi hai người. Anh cũng không có bị thương gì mà.

Kỳ thật thì An Tại Đào cũng không đồng ý Hạ Hiểu Tuyết báo cảnh sát, cảm thấy không nên chuyện bé xé ra to.

Hơn nữa, hắn hiện giờ cũng coi như là lãnh đạo của Bộ Ngoại giao. Còn Ngô Tu Bằng tốt xấu gì cũng là người của bộ Ngoại giao, có thể hai ba câu phân tích phải trái là được rồi. Nhưng Hạ Hiểu Tuyết đang nổi nóng, làm sao đồng ý với ý kiến của hắn.

Báo thì cũng đã báo rồi. An Tại Đào đơn giản nói với người của Cục công an hai ba câu về tình huống cụ thể. Chuyện của Ngô Tu Bằng cũng tính bỏ qua, không muốn truy cứu nữa, mặc dù trong lòng hắn đã nảy sinh sự phản cảm sâu sắc đối với Ngô Tu Bằng.

Nhìn thấy mẹ của Ngô Tu Bằng xin lỗi mình, An Tại Đào cũng muốn đáp lại, nhưng thấy thái độ của Lâm Na có chút kiêu căng, lại khiến cho Hạ Hiểu Tuyết sinh ra bất mãn. Đây mà gọi là thành ý xin lỗi cái gì?

Lấy thân phận và địa vị của Hạ Hiểu Tuyết bây giờ, sự kiêu ngạo của Lâm Na càng khơi dậy sự tức giận trong lòng cô. Hạ Hiểu Tuyết cười lạnh nói:

– Cái gì mà gọi là “không bị thương”? Nếu không phải ông xã tôi tránh được thì không phải là trên mặt sẽ còn bị thương nặng hơn sao? Chẳng lẽ còn muốn làm người khác tàn phế thì mới gọi là bị thương à? Con trai của các người từ đâu chạy đến bên ngoài công ty chúng tôi, chặn đường rồi còn hành hung đánh người. Người của bộ Ngoại giao thì mạnh sao? Nhân viên công tác của cơ quan trung ương là có thể tùy ý làm bậy à? Không được, tôi muốn tìm lãnh đạo của bộ Ngoại giao.

Kỳ thật, Hạ Hiểu Tuyết vốn là một người tính tình ôn hòa. Nếu không phải là sự việc liên quan đến An Tại Đào thì cô cũng không tức giận đến như vậy. Nếu không phải vì câu nói của Lâm Na thì Hạ Hiểu Tuyết cơn tức giận đã tiêu tan từ lâu rồi. Và chuyện này cũng sẽ được hóa giải.

Nhưng Lâm Na cũng là một người phụ nữ kiêu ngạo, tự cho mình gia thế và thân phận rất cao. Nghe giọng điệu của Hạ Hiểu Tuyết lớn lối như vậy, trong lòng cũng có vài phần tức giận. Tuy rằng ngoài miệng là xin lỗi nhưng giọng điệu lại cứng rắn, mạnh mẽ hơn.

– Sao cô lại nói như vậy? Đúng vậy, Bằng Bằng nhà chúng tôi động thủ là không đúng, nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân của nó.

– Nguyên nhân là gì? Bà cứ nói thử xem? Chúng tôi không biết anh ta, như thế nào lại chọc đến anh ta chứ?

Hạ Hiểu Tuyết lúc này đã thật sự tức giận, thần sắc lạnh như băng nhìn thẳng vào Lâm Na. Mà ngay cả An Tại Đào là người muốn dàn xếp ổn thỏa nhất cũng bị thái độ kiêu căng của người phụ nữ trung niên này làm cho tức giận.

– Tôi vốn không muốn chấp nhặt với cậu ta làm gì, nhưng xem thái độ của vợ chồng bà thì dường như còn muốn tìm tôi để trách tội?

An Tại Đào kéo Hạ Hiểu Tuyết về phía sau mình, chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt uy nghiêm nhìn vợ chồng Lâm Na và Ngô Kiến Quốc.

– Nếu đã như vậy thì xin mời cơ quan công an dựa theo pháp luật và trình tự để xử lý. Chúng ta không cần phải nói nhiều.

Quyền uy trên người An Tại Đào lúc này đột nhiên phát ra, khiến cho Lâm Na căng thẳng mà lui về sau một bước. Mà Phó chính ủy Mông đứng một bên cũng âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ một người trẻ tuổi như vậy sao đột nhiên lập tức trở nên mạnh mẽ cứng rắn như thế.

Phó chính ủy Mông thấy hai bên tình hình có vẻ căng thẳng, đang muốn khuyên vài câu thì lại bị Tôn Kiến kéo qua một bên, thì thầm vào trong lỗ tai.

Không ngờ là cô gái đối diện ăn mặc bình thường kia lại là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết, còn người thanh niên kia là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, Phó chánh văn phòng Bộ ngoại giao, là cán bộ của tỉnh Đông Sơn cắt cử đến Yên Kinh tạm giữ chức cán bộ thì Phó chính ủy Mông liền có chút choáng váng.

Chuyện này là như thế nào đây.

Ngô Kiến Quốc có quen biết Cục trưởng Cục công an Yên Kinh Chu Nam. Phó chính ủy Mông là do Chu Nam phái đến để giải quyết vấn đề của Ngô Kiến Quốc. Chu Nam và Ngô Kiến Quốc là lớn lên từ nhỏ với nhau, quan hệ rất lớn. Sau khi Ngô Kiến Quốc gọi điện thoại cho Chu Nam thì Chu Nam đã lập tức gọi điện thoại cho Phó chính ủy Mông đến giúp đỡ xử lý vấn đề.

Chu Nam nghĩ rằng, một chuyện nhỏ như vậy thì một Phó chính ủy ra mặt đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, Ngô gia ở Yên Kinh cũng không phải là gia đình tầm thường. Lâm Na xuất thân thì không nói đến, bản thân gia đình của Ngô Kiến Quốc cũng đều làm trong Bộ Ngoại giao. Giải quyết sự việc đó còn không đơn giản quá sao?

Nhưng Chu Nam thật không ngờ, chuyện này lại cần ông ta đích thân đi một chuyến.

Chu Nam lái xe vào phân cục Lăng Dương, vừa lúc gặp được Phó chủ nhiệm của Bộ Ngoại giao Tiêu Hồng. Sự kiện song phương đều là người của bộ Ngoại giao, không chỉ có An Tại Đào là cán bộ cấp sở đến tạm giữ chức mà còn Ngô Tu Bằng là nhân viên nòng cốt của Bộ Ngoại giao. Biết được tin tức này, lãnh đạo văn phòng Bộ Ngoại giao không dám chậm trễ, khẩn trương phái Tiêu Hồng đến xử lý

– Phó chủ nhiệm Tiêu!

Chu Nam cười ha hả, chủ động chào hỏi Tiêu Hồng. Tiêu Hồng dừng bước, nhìn Chu Nam, cười nói:

– Sao lại kinh động đến lãnh đạo thành phố như vậy?

Chu Nam cười khổ:

– Là con của lão Ngô. Lão Ngô gọi điện thoại cho tôi bảo tôi có thể đến xem xét hay không?

Tiêu Hồng cũng thở dài:

– Ngô Tu Bằng cũng là cán bộ nòng cốt của bộ chúng tôi, khá điềm đạm, chắc chắn. Không hiểu sao hôm nay đột nhiên lại xung đột như thế? Quả thật là không ngờ.

Chu Nam nói tiếp:

– Phó Chánh văn phòng Tiêu, cô xem chuyện này dù sao cũng không phải là chuyện quá lớn. Song phương đều không có tổn thất, mỗi người đều nhường một bước, bảo Ngô Tu Bằng nói lời xin lỗi Phó Chánh văn phòng An và Hạ đổng thì xem như xong. Tất cả mọi người đều là người có thân phận, làm căng quá cũng không được tốt.

Lấy quan hệ giữa Chu Nam và Ngô gia thì ông ta thủy chung là phải đứng về Ngô gia rồi.

Nhưng Tiêu Hồng lại liếc mắt nhìn ông ta, thầm nghĩ sao ông lại có thể nghĩ đơn giản như vậy? Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết lại là người dễ chọc như vậy sao? Hơn nữa, An Tại Đào lai lịch cũng không nhỏ, được lãnh đạo Quốc vụ viện điểm danh phái đến Bộ Ngoại giao tạm giữ chức Phó chánh văn phòng Bộ Ngoại giao, sao có thể dám coi thường? Nếu hai cặp vợ chồng này cứ đấu khẩu với nhau thì chuyện này sợ còn phiền toái nữa.

Đứng ở lập trường của Tiêu Hồng, cô đương nhiên là hy vọng chuyện này có thể từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Chuyện nhỏ coi như không. Dù sao cả hai bên đều là người của Bộ Ngoại giao. Một khi nháo ra ngoài thì sẽ tạo nên hình tượng không tốt cho Bộ Ngoại giao.

Hai người cùng nhau đến phòng trực ban của phân cục Lăng Dương. Sau khi nhìn thấy Chu Nam và Tiêu Hồng, Ngô Kiến Quốc vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Giờ phút này, hai vợ chồng ông ta cũng đoán được hai vợ chồng An Tại Đào khẳng định không phải là người dân bình thường. Nếu không thì tại sao một lời nói của Phó chính ủy Mông hay là Cục trưởng phân cục Tôn Kiến cũng không giải quyết được vấn đề. Mà thái độ của An Tại Đào cũng sẽ không mạnh mẽ, cứng rắn như thế.

Nhưng bất kể là Phó chính ủy Mông hay là Cục trưởng phân cục Lăng Dương đều không thể hướng vợ chồng Ngô Kiến Quốc nói ra thân phận thật sự của vợ chồng An Tại Đào. Không còn cách mở miệng thì chỉ có thể duy trì im lặng, chờ lãnh đạo cấp trên đến xử lý.

Ngô Kiến Quốc tiến lên một bước, đang muốn chủ động chào hỏi Tiêu Hồng và Chu Nam thì đã thấy Tiêu Hồng không nhìn ông ta mà tiến tới, nắm tay chào hỏi An Tại Đào:

– Phó chánh văn phòng At, thật ngại quá, tôi đến hơi chậm.

An Tại Đào cười:

– Phiền Phó chánh văn phòng Tiêu quá. Sự việc kỳ thật rất đơn giản. Vợ chồng tôi rời khỏi công ty, vốn muốn đi mua sắm này nọ, nhưng kết quả là bị đồng chí Tiểu Ngô này từ đâu chạy đến, nói năng lỗ mãng, lại còn chủ động đả thương người. Có nhân viên bảo an và nhân viên tại bãi đậu xe của tập đoàn Long Đằng làm chứng. Đại khái sự việc là như vậy.

Tiêu Hồng nghe xong thì mỉm cười xấu hổ.

Chu Nam hướng Ngô Kiến Quốc mỉm cười, rồi bước lại bắt tay An Tại Đào:

– Phó chánh văn phòng An, xin chào, tôi là Cục trưởng cục Công an thành phố Chu Nam.

– Xin chào, Cục trưởng Chu.

Tiêu Hồng quay đầu nhìn Hạ Hiểu Tuyết, cười vươn tay ra:

– Phó chánh văn phòng An, vị này chắc là Chủ tịch Hội đồng Quản trị Hạ? Xin chào, Hạ đổng.

Hạ Hiểu Tuyết tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, tuy rằng quần áo rất bình thường, nhưng trên mặt lại hiện lên thần thái của kẻ bề trên trong giới kinh tế. Cô cười nói:

– Xin chào, Phó Chánh văn phòng Tiêu, phiền cô và Cục trưởng Chu phải đích thân đến đây một chuyến. Thật ngại quá!

Chu Nam vẻ mặt tươi cười chào Hạ Hiểu Tuyết.

Nhìn thấy Chu Nam và Tiêu Hồng không ngờ lại không thèm chào hỏi mình trước mà lại chủ động nói chuyện với hai vợ chồng trẻ tuổi bên kia, sau lại nghe Chu Nam và Tiêu Hồng xưng hô thì sắc mặt của Ngô Kiến Quốc và Lâm Na liền thay đổi lập tức.

Phó chánh văn phòng An? Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ?

Thử một chút thái độ của An Tại Đào, Chu Nam trong lòng âm thầm kêu khổ. Nếu Ngô Kiến Quốc không phải là bạn nối khố với ông ta thì chắc là ông ta sẽ không quản chuyện này đâu.

Chu Nam miễn cưỡng cười, xoay người lại, hướng vợ chồng Ngô Kiến Quốc vẫy tay:

– Lão Ngô, lại đây, tôi muốn giới thiệu với mọi người một chút.

Ngô Kiến Quốc và Lâm Na sắc mặt khó coi bước đến. Nhưng vì đứa con nên thần sắc Lâm Na liền hiện lên nụ cười giả dối.

– Lão Ngô à, thật sự là lũ lụt thổi bay miếu Long Vương, người một nhà lại không nhìn ra người một nhà. Vị này chính là Phó chánh văn phòng Bộ Ngoại giao, từ Đông Sơn cử đến cơ quan trung ương tạm giữ chức đồng chí An Tại Đào. Trước đây là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Đông Sơn. Còn vị này là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết.

Chu Nam cười ha hả:

– Phó Chánh văn phòng An, Hạ đổng, lão Ngô cũng là người nổi danh trong bộ Ngoại giao, từng làm đại sứ thường trú tại Phi châu.

Hạ Hiểu Tuyết sắc mặt lãnh đạm, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa, không để Lâm Na và Ngô Kiến Quốc trong mắt.

An Tại Đào thản nhiên cười, cũng không nói gì thêm.

Gì? Cái gì? Phó chánh văn phòng An của Bộ Ngoại giao? Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết?

Nghe Chu Nam giới thiệu, Ngô Kiến Quốc và Lâm Na trong đầu như có tiếng sét đánh qua, sắc mặt không khỏi có chút trắng bệch. Lâm Na lấy lại bình tình, âm thầm quay đầu lại liếc nhìn Ngô Tu Bằng dường như mắt đã có chút choáng váng, trong lòng âm thầm kêu khổ. Bà thật không ngờ, đứa con lúc nào cũng nhu thuận, biết điều của mình sao lại gặp phải chuyện phiền toái như vậy.

Kỳ thật thì Ngô Tu Bằng cũng biết được thân phận của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, cũng hiểu được vừa rồi mình đã rất kích động. Nhưng lúc này có hối cũng không còn kịp nữa rồi.

Sự việc không lớn, nhưng hãy xem lại đối phương là ai. Nếu đối phương là người bình thường, thì chỉ sợ là Lâm Na đã sớm mang Ngô Tu Bằng ra khỏi Cục Công an rồi. Nhưng hai vợ chồng đối phương lại chẳng phải là người dễ trêu vào.

– Rất xin lỗi, Phó chánh văn phòng An, Hạ đổng. Ngô Tu Bằng tuổi trẻ không hiểu chuyện, tôi xin thay mặt nó trịnh trọng xin lỗi Phó Chánh văn phòng An và Hạ đổng.

Ngô Kiến Quốc dù sao cũng là người đã từng làm ngoại giao nhiều năm, nên đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

– Mong hai vị hãy bỏ qua.

Ngô Kiến Quốc đã cúi đầu thì Lâm Na cũng như vậy.

Nếu sự việc đã đến nước này, mà An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cứ muốn làm căng thì có chút mất phong độ và thân phận. Nhất là An Tại Đào hiện giờ cũng xem như là người của Bộ Ngoại giao. Nếu cứ chấp nhặt Ngô Tu Bằng như vậy, một khi lan truyền ra ngoài thì ảnh hưởng đối với hắn cũng không tốt.

Tiêu Hồng và Chu Nam hai người âm thầm chờ đợi. Hạ Hiểu Tuyết nhìn An Tại Đào, sự tức giận cũng dần dần giảm xuống. Nhưng cuối cùng xử lý như thế nào thì cô để cho chồng mình quyết định.

An Tại Đào thản nhiên cười, quét mắt nhìn Ngô Kiến Quốc và đám người Tiêu Hồng, thản nhiên nói:

– Kỳ thật thì chuyện này cũng không phải là chuyện đại sự gì. Chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Và giữa đôi bên cũng là có sự hiểu lầm.

An Tại Đào nói xong thì lạnh lùng liến mắt nhìn Lâm Na:

– Chúng tôi cũng không đến mức chấp nhặt Ngô Tu Bằng làm gì. Nhưng nếu hôm nay người mà Ngô Tu Bằng động thủ không phải là vợ chồng tôi mà là một người dân bình thường thì chắc chuyện này phần thiệt thòi sẽ nghiêng về phía người dân mà thôi. Thôi, không nói việc này nữa. Phó chánh văn phòng Tiêu, Cục trưởng Chu, và các đồng chí ở phân cục Công an, đã gây phiền toái cho tất cả mọi người, thật sự là ngại lắm. Vợ chồng tôi còn có chút việc riêng cần làm, nên chúng tôi xin phép đi trước.

Nói xong, An Tại Đào chủ động bắt tay mọi người, rồi sau đó đi ngang qua người của vợ chồng Ngô Kiến Quốc.

Phòng Sơn

Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn.

Chủ tịch tỉnh muốn dẫn đoàn lãnh đạo tỉnh đến công ty để khảo sát điều tra nghiên cứu, đối với công ty mà nói thì đây là một vinh dự rất lớn, và là công tác quan trọng nhất của công ty từ lúc chuẩn bị xây dựng cho đến nay.

Lý Kiệt cũng không phải là thằng ngốc. Sau khi biết được tin tức này từ nhân viên của Ủy ban nhân dân thì trong lòng khiếp sợ rất nhiều. Y biết rằng đây chính là kết quả của hành động sau lưng của An Tại Đào, để bảo đảm vị trí của y không bị lung lay.

Nhưng Lý Kiệt sau khi nghĩ thông suốt thêm một nấc nữa thì trong lòng càng thêm khiếp sợ và kính sợ. An Tại Đào rốt cuộc sao lại có được năng lượng lớn như vậy? Quen biết An Tại Đào đã lâu, đi theo hắn làm việc cũng chừng ấy thời gian, Lý Kiệt tự hỏi mình rất hiểu An Tại Đào, nhưng mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, An Tại Đào lại gây cho y một sự tấn công tâm lý không gì so sánh kịp.

Chủ tịch tỉnh đến đây, kỳ thật không chỉ là sự việc của riêng tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Dưới chỉ thị của Đông Phương Du, Ủy ban nhân dân lập tức thành lập một đoàn đến tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, cùng với nhân viên văn phòng của tập đoàn bắt tay vào công tác chuẩn bị tiếp đãi.

Đối với việc đảm bảo công tác tiếp đãi và hậu cần khi Chủ tịch tỉnh Trần đến điều tra, nghiên cứu, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đã nghiêm túc phê chỉ thị, trăm phần trăm làm tốt các hạng mục chuẩn bị tiếp đãi, không để xảy ra bất luận một vấn đề nào. Ủy ban nhân dân thành phố và văn phòng tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn cùng nhau làm tốt công tác, các bộ môn phối hợp chặt chẽ. Nếu người nào để xảy ra vấn đề thì trước miễn chức, tuyệt đối không nể tình.

Người của Ủy ban nhân dân thành phố không dám chậm trễ. Đương nhiên, Lý Kiệt cũng vậy, sắp xếp cho Phó bí thư, Phó tổng giám đốc Lương Mậu Tài đích thân làm công tác này.

Công ty từ trong ra ngoài, trên lầu dưới đất đều được dọn vệ sinh sạch sẽ. Trong sân là những lẵng hoa và băng rôn chào đón. Bố trí phòng họp và tiêu chuẩn dùng cơm của lãnh đạo đều phải được người của Trần Cận Nam xem qua trước rồi mới cho ra quyết định.

Bởi vì thời gian khẩn cấp, tổ tiếp đãi sau khi kiểm tra xong, liền khẩn trương bố trí tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn từ trên xuống dưới, gần như là đình chỉ toàn bộ công tác hàng ngày. Cả văn phòng và bộ môn hậu cần mấy chục người toàn bộ đều dồn hết tâm sức vào công tác chuẩn bị tiếp đãi.

Tại văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn.

Lãnh Mai chậm rãi bước vào văn phòng của Đông Phương Du:

– Chủ tịch thành phố Đông Phương, cô tìm tôi à?

Đông Phương Du đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc, cười nói:

– Đồng chí Lãnh Mai, ngồi xuống nói chuyện đi.

Nói xong, Đông Phương Du và Lãnh Mai cùng nhau ngồi xuống ghế sofa. Hai người nói vài ba câu thông thường. Đông Phương Du nhìn Lãnh Mai, trong mắt lóe lên một chút nét kì dị rồi biết mất. Lãnh Mai và An Tại Đào quan hệ như thế nào thì người khác hoàn toàn không biết. Nhưng người có cảm giác đặc biệt với An Tại Đào như Đông Phương Du thì mơ hồ đoán được một chút gì đó, chỉ có điều là không thể xác định.

Lãnh Mai trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Đang êm đẹp, Đông Phương Du sao lại đột nhiên tìm mình để nói chuyện phiếm? Không đúng, có chút không đúng.

Lãnh Mai nghĩ như vậy nên trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác. Nói cái gì thì cũng phải suy nghĩ cặn kẽ.

Nhưng Đông Phương Du dường như lại không hề để ý, tùy tiện nói chuyện, đề tài rốt cuộc dần hướng về An Tại Đào. Cô cười, làm bộ như không có ý định nói:

– Lãnh Mai, ngày hôm qua tôi nghe nói đồng chí An Tại Đào được tỉnh lựa chọn đến cơ quan trung ương tạm giữ chức rèn luyện. Chậc chậc, trong tương lai, sau khi tạm giữ chức kết thúc, thì sẽ chính thức trở thành cán bộ cấp Giám đốc sở. Thoạt nhìn thì lãnh đạo tỉnh đối với cậu ta rất coi trọng.

Nghe Đông Phương Du chuyển đề tài về An Tại Đào thì Lãnh Mai rốt cuộc cũng đã hiểu ra vài phần. Nhưng cô không thể xác định tột cùng là Đông Phương Du muốn khai thác tin tức gì từ nơi cô.

Lãnh Mai thản nhiên cười:

– Đúng vậy, quả thật là không tồi. Đồng chí Tại Đào có năng lực, lại là cán bộ hậu bị được Ban tổ chức trung ương trọng điểm bồi dưỡng.

Đông Phương Du nhìn Lãnh Mai thật sâu, rồi nhỏ giọng nói:

– Lãnh Mai, sao cô không nghĩ biện pháp để được vào danh sách phê chuẩn vào thủ đô giữ chức. Cơ hội khó có được đấy.

Lãnh Mai ngẩn ra, chợt hiểu được chuyện mình là người thân của Phó bí thư Ma cũng không phải là chuyện bí mật gì thì mỉm cười lắc đầu:

– Thôi, tôi không phải là người có chí hướng rộng lớn.