Q.8 - Chương 693: Phong ba điều chỉnh phân công phó Chủ tịch thành phố (2)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói chuyện điện thoại với Dương Hoa xong, An Tại Đào đứng dậy đến cửa sổ đứng ngắm cảnh vật bên ngoài một lúc, xem như để mắt được thư giãn một chút.

Lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, cầm lên thì thấy là Hạ Hiểu Tuyết gọi đến. Cô gọi điện vào lúc này, tám phần là về chuyện “điều tra” thân thế của Hầu Dương Minh.

Để điều tra về Hầu Dương Minh, thật ra An Tại Đào có rất nhiều con đường, hoặc thông qua tổ chức Đảng, hoạc thông qua mạng lưới quan hệ của Hạ Hiểu Tuyết, đều rất nhanh. Muốn biết về thân thế một người, cũng không phải là vì An Tại Đào lo sợ này nọ, mà hắn không thích đối mặt với một người mà mình không nắm chắc lai lịch.

– Hiểu Tuyết.

An Tại Đào nhẹ nhàng nói.

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu nhẹ của Hạ Hiểu Tuyết:

– Ông xã, lúc này nói chuyện có tiện không?

– Không sao, em nói đi, anh đang ở một mình trong phòng làm việc.

An Tại Đào cười:

– Có phải là về chuyện thân thế Hầu Dương Minh? Anh cảm thấy hắn ta là con ông cháu cha.

– Đúng vậy, hắn ta cũng có một chút bối cảnh, nhưng không quá lớn. Ông nội hắn là thiếu tướng thời khai quốc, là cán bộ lão thành tham gia cuộc trường chinh của Hồng quân, từng đảm nhiệm chức vị cao cấp thời kiến quốc, có ảnh hưởng nhất định trong quân đội. À, vị tướng họ Hầu này là cấp dứoi cũa của ông nội Lưu Ngạn, nghe nói quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Năm đó, Lưu lão là Quân đoàn trưởng, ông ta là Tham mưu trưởng sư đoàn.

Bác hắn hiện giờ là Phó chủ nhiệm Ban chính trị đại quân khu, quân hàm trung tướng. Cô hắn công tác ở Uỷ ban Khoa học công nghệ và Công nghiệp quốc phòn, cha hắn là giảng viên đại học, mẹ là diễn viên đoàn văn công quân đội quốc gia. Tình hình cơ bản là như vậy.

Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:

– Ông xã, Lưu Ngạn nói, tên Hầu Dương Minh này có biệt hiệu là Tiểu hầu tử (Con khỉ nhỏ), từ nhỏ tính tình cổ quái, tự cho mình là siêu phàm…Đương nhiên, nghe nói quả thật hắn ta cũng có tài văn chương, có trình đọ học vấn, là thạc sĩ Harvard, thông hiểu về thương mại, tinh thông ba ngoại ngữ, xem như là một nhân tài khá ngạo mạn, anh cũng đừng xem hắn ta chỉ là kẻ ăn chơi trác táng bình thường.

– Đúng rồi, Chính uỷ quân phân khu Phòng Sơn Phùng Cường cũng là người nhà họ Lưu, hẳn là Phùng Cường cũng quen biết Hầu Dương Minh.

Hạ Hiểu Tuyết lại thêm một câu.

Phùng Cường rất quen thuộc với hắn? An Tại Đào ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó. Hắn cũng không cảm thấy Phùng Cường và Hầu Dương Minh có vẻ gì là quen biết nhau.

Không đúng, nếu ông nội Hầu Dương Minh là cáp dứoi cũ cua ông nội Lưu Ngạn, như vậy, người nhà họ Lưu và người nhà họ Hầu phải quen nhau mới đúng, nhưng biểu hiện của Phùng Cường lại ngoài dự đoán mọi người. Trong nhất thời, An Tại Đào cảm thấy ngờ vực, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì, tuy Phùng Cường là người của Lưu gia, nhưng thuộc phía ngoại, cũng không phải là con cháu dòng chính, ông ta không biết con cháu của nhà họ Hầu cũng là chuyện có thể hiểu được.

– Được rồi, ông xã, em còn phải lo tổ chức một hội nghị, không tán gẫu với anh nữa. Anh ở Phòng Sơn phải giữ gìn sức khoẻ, cuối tuần về thăm con nhé!

– Ừ, anh vốn định cuối tuần về Thủ đô thăm mọi người.

An Tại Đào lập tức cười đáp ứng.

An Tại Đào vừa buông điện thoại, đột nhiên nghe bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng ồn ào và tiếng bước chân. Hơi ngạc nhiên, hắn liền bước tới đẩy cửa ra thì thấy Lý Bình và ài nhân viên của Thành uỷ vây quanh một phụ nữ dáng vẻ trí thức chừng 30 tuổi, dường như đang ngăn không cho cô ta vào.

– Văn phòng lãnh đạo chủ chốt của Thành uỷ là chỗ cô có thể tuỳ tiện đi vào sao?

Tiểu Lý, cậu đi hỏi bảo vệ xem, là chuyện gì xảy ra? Sao lại tuỳ tiện để cho người xông vào đây quấy rầy lãnh đạo, ai chịu trách nhiệm?

Cô giáo Chu, cô đi về trước đi, nếu cô muốn gặp Bí thư An, có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô. Còn bây giờ, Bí thư An đang bận, không có thời gian tiếp cô đâu!

Lý Bình cau mày, nhỏ giọng kiên nhẫn khuyên Chu Hải Na đang có phần kích động.

– Hôm nay tôi phải gặp Bí thư An, tôi muốn hỏi Bí thư An vài câu…

Sắc mặt Chu Hải Na đỏ lên, không để ý sự ngăn trở của mọi người, cứ muốn xông về phía trước.

Lý Bình hơi tức giận, gắt len:

– Cô còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đưa cô đi đấy!

– Cứ gọi đi, tôi chỉ là một phụ nữ bình dân, không quan không chức, sợ cái gì chứ? Tôi tìm Bí thư An phản ánh vấn đề, các người ngang ngược ngăn trở, rốt cuộc là ý gì? Các người là công bộc của nhân dân, vì nhân dân phục vụ, tôi tìm lãnh đạo phản ánh vấn đề thì có gì sai?

Lý Bình tức giận, định đi gọi điện thoại. Lúc này, có nhân viên Thành uỷ thấy Bí thưThành uỷ An Tại Đào đang đứng trước cửa văn phòng nhìn sang bên này, giật mình khẽ kêu lên:

– Đừng làm ầm ĩ lên, Bí thư An ra kìa!

Mắt Chu Hải Na ssáng lên, đột nhiên hô lớn:

– Bí thư An! Bí thư An!

An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ không biết làm cách nào mà cái cô này alị vào đây được. Tuy nhiên, hắn vãn ôn hoà mỉm cười, giơ tay lên nói:

– Moj người không cần ngăn cản, để cô ấy tới đây đi!

Nếu tôi không nhớ lầm, cô chính là cô giáo Chu của trường trung học Phòng Sơn trong buổi toạ đàm ngày đó…Như thế nào, tìm tôi có việc gì vậy?

An Tại Đào cười nhẹ:

– Vào đi, vào rồi hãy nói!

– Bí thư An, tôi cũng biết lãnh đạo công tác bận rộn, nhưng tôi không thể không tới hỏi, tôi xin Bí thư An trả lời mấy vấn đề. Thứ nhất, xin hỏi Bí thư An, lúc trước thành phố tổ chức cuộc hội nghị tạo đàm về chữa bệnh miễn phí phải chăng là chạy theo hình thức? Có phải không chấp nhận những ý kiến bất đồng? Có phải việc mời những đại biểu quần chúng chúng tôi đến toạ đàm chỉ là làm ra vẻ?

Chu Hải Na nói rất nhanh, giọng rõ ràng là hơi kích động.

An Tại Đào ngẩn ra, liếc nhìn Chu Hải Na một cái, chậm rãi ngồi lại chỗ của mình, khẽ mỉm cười:

– Cô Chu, mời ngồi. Cô đừng kích động, cứ từ từ nói!

– Xin Bí thư An trả lời câu hỏi của tôi trước đã.

– Chu Hải Na quật cường nói, sắc mặng càng thêm đỏ hồng.

Vẻ mặt An Tại Đào hơi trầm xuống, thầm nghĩcon quỷ nhỏ này thật không biết tốt xấu, có phần hơi trịch thượng. Tuy nhiên, với sự hàm dưỡng và lòng dạ rộng rãi của mình, An Tại Đào không chấp nhặt với một cô giáo bình thường đi “khiếu nại”. Nhưng hắn rất bất mãn với bảo vệ của văn phòng Thành uỷ, sao lại tuỳ tiện để cho người ngoài xông vào thế này? Thật là không chấp nhận được!

Lúc này, Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương và người phụ trách bảo vệ văn phòng Thành uỷ vẻ mặt khẩn trương tập trung trong phòng làm việc của Lý Bình, nhỏ giọng hỏi tình hình, trong lòng thầm bồn chồn không yên.

Thật ra, lúc đầu phía bảo vệ cũng không biết rõ, rốt cuộc Chu Hải Na làm thế nào vào đây được. Sau họ mới biết, hoá ra Chu Hải Na là em họ của Phó chủ nhiệm Phòng nghiên cứu Thành uỷ Chu Đào, cô lấy cớ tìm Chu Đào trà trộn vào cơ quan, lặng lẽ lên lầu ba, đi thẳng đến văn phòng An Tại Đào. Cô còn chưa tới cửa. đã bị Lý Bình và người của văn phòng Thành uỷ phát hiện và ngăn cản.

– Hội nghị toạ đàm đương nhiên không phải là chạy theo hình thức. mục đích mở hội nghị toạ đàm của chúng tôi là muốn trưng cầu rộng khắp các ý kiến và đè nghị của các đại biểu, từ đó tiến hành hoàn thiện chế độ chữa bệnh miễn phí…

– Được, nếu nói như vậy, Bí thư An, vài lời nói thật của tôi ở hội nghị toạ đàm là sai sao? Vì sao bí thưbảo người của Cục giáo dục và trường học buộc tôi ngừng dạy? Bảo tôi ở nhà viết kiểm điểm? Tôi làm gì sai? Xin hỏi Bí thư An, tôi nên viết kiểm điểm như thế nào?

– Buộc cô ngưng dạy? Sao lại thế này?

An Tại Đào giật mình kinh hãi, nhưng rồi chợt hiểu. Hắn bảo người của Cục Giáo dục lưu ý về tình hình của Chu Hải Na, là bởi vì hắn cảm thấy tuy cá tính của cô hơi mạnh mẽ, nhưng rất có tài và tư tưởng, trình độ lý luận rất cao, định điều cô đến văn phòng Thành uỷ công tác, làm phong phú cho lực lượng bộ máy ban tài liệu Thành uỷ một chút. Dù sao, hiện giờ lực lượng của ban tài liệu văn phòng Thành uỷ quá yếu, tài liệu do người của ban đó soạn thảo không thể làm An Tại Đào hài lòng.

Chuyện này là An Tại Đào nhất thời quyết định, thời gianlâu, hắn quên khuấy mất. Nhưng rõ ràng là người của Cục Gisáo dụ hiểu lầm dụng ý của hắn, không ngờ…họ lại ra tay xử lý Chu Hải Na! Điều này làm hắn cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

An Tại Đào nhíu mày, cầm điện thoại lên, gọi ngay cho Lý Bình:

– Lý Bình, anh gọi điện cho Tôn Cát bên Cục Giáo dục hỏi hắn là rốt cục chuyện gì đã xảy ra vậy!

Cô Chu, cô không nên gấp gáp. Cục Giáo dục hay là nhà trường cũng vậy, vô duyên vô cớ dình chỉ việc dạy học của cô, rõ ràng là phạm sai lầm. Nếu đúng là họ làm chuyện này, tôi sẽ buộc họ sửa đổi, huỷ bỏ quyết định xử lý đối với cô.

An Tại Đào mỉm cười, khoát tay một cái.

Chu Hải Na đã đạt được mục đích, cơn tức giận trong lòng liền tiêu tan, cô cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán được chuyện này là do cấp dưới của An Tại Đào chuyện bé xé ra to, định làm chuyện “lấy lòng” hắn mà ra.

– Bí thư An, ngại quá, quáy rày lãnh đạo làm việc, rất xin lỗi, tôi xin đi ngay.

Chu Hải Na hơi xấu hổ, đứng dậy định đi.

An Tại Đào cười ha hả:

– Cô không cần gấp gáp, cũng đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cô. Nếu cô đã đến, tôi sẽ nói nhiều một chút.

Chu Hải Na nhìn An Tại Đào với vẻ bất ngờ, đột nhiên An Tại Đào đề xuất muốn điều cô đến văn phòng Thành uỷ công tác khiến cô giật mình kinh ngạc. Được lãnh đạo chủ chốt của Thành uỷ chú ý, muốn điều mình từ trường học đến cơ quan Thành uỷ, đương nhiên là trong lòng cô nguyện ý, nhưng trong lúc nhất thời, cô cũng không rõ dụng ý thật sự của An Tại Đào, cho nên hơi chần chừ nói:

– Bí thư An, có thể cho tôi thời gian suy nghĩ một chút? Tôi…Nếu ngài không có chỉ bảo gì khác, tôi xin phép về…

– Tốt, cô cứ suy nghĩ kỹ về đề nghị của tôi. Nếu cô dồng ý, vấn đề biên chế cô không cần lo lắng, Thành uỷ sẽ giải quyết ổn thoả cho cô. Cô cứ về trước, suy nghĩ kỹ rồi gọi điện báo cho Chánh văn phòng Đồng của văn phòng Thành uỷ.

– Cảm ơn Bí thư An, tôi đi đây.

Chu Hải Na đỏ mặt, nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng An Tại Đào, mãi cho đến khi ra khỏi cơ quan Thành uỷ, trong lòng cô vẫn cmr thấy bồn chồn, cảm thấy từ đầu đến cuối, chuyện này có vẻ gì đó hơi kỳ lạ.

Hai giờ chiều, hội nghị của Uỷ ban nhân dân thành phố Phòng Sơn sẽ tiến hành như lệ thường. Cuộc hội nghị hôm nay, có số thành viên tham dự đông đảo nhất từ trước đến nay.

Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến, Phó chủ tịch thành phố Triệu Kiến Quốc, Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam, Phó chủ tịch thành phố Vương Chí Quân, Phó chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan, Phó chủ tịch thành phố Cổ Trường Lăng, Phó chủ tịch thành phố Trang Ninh, và uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố Hầu Dương Minh, tổng cộng 9 người. Ngoài ra còn có ba Trợ lý chủ tịch thành phố mới được đề bạt là Trâu Quảng Bình, Tiết Liệt, Trương Trí Hằng và một Trợ lý chủ tịch thành phố đương nhiệm là Chu Quân, bộ máy thành viên lên tới 13 người, đội ngũ lớn mạnh chưa từng có.

Tuy đều là Phó chủ tịch thành phố, nhưng giữa các Phó chủ tịch cũng có sự khác biệt, công tác được phân công có quan trọng hay không nói lên địa vị chính trị của Phó chủ tịch thành phố. Mà Hầu Dương Minh là uỷ viên thường vụ, cho nên y chỉ xếp sau Mã Hiểu Yến trong bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố, đứng thứ ba, là người đến sau nhưng lại xếp trước Cổ Lam, Triệu Kiến Quốc và Vương Chí Quân.

Triệu Kiến Quốc. người trước giờ vẫn lấy cớ dưỡng bệnh rời khỏi Phòng Sơn đột nhiên trở về, hơn nữa còn tham dự cuộc hội nghị hôm nay của Uỷ ban nhân dân thành phố, điều này khiến Cổ Lam và vài người khác hơi kinh ngạc.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn dương hoa bằng ánh mắt phức tạp.

Dương Hoa mỉm cười, cao giọng nói:

– Các đồng chí, bây giừo chúng ta bắt đầu họp. Trước cuộc họp, tôi muốn nói vài lời ngoài lề một chút. Nhìn các đồng chí có mặt ngày hôm nay, tôi rất phấn khởi. Bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố chúng ta từ 7, 8 người đã tăng lên đến 13 người, đội ngũ lớn mạnh chưa từng có. Điều này nói lên cái gì? Nói lên bộ máy chúng ta ở vào thời kỳ mạnh nhất từ trước đến nay, từ đó có thể thúc đẩy toàn bộ kinh tế và xã hội thành phố phát triển nhanh hơn, đồng thời, cũng cho thấy Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh thừa nhận và rất coi trọng công tác của thành phố Phòng Sơn chúng ta.

Ba tân Phó chủ tịch thành phố, ba tân trợ lý chủ tịch thành phố và đồng chí Hầu Dương Minh mới tới Phòng Sơn nhậm chức, các đồng chí, sắp tới áp lực công tác của chúng ta sẽ còn lớn hơn nữa, trọng trách rất nặng, tôi xin mọi người nên chuẩn bị tư tưởng trước đối với điều này!

Hội nghị hôm nay, chủ yếu là xác định rõ ràng vấn đề phân công công tác cho các thành viên bộ máy. Theo tinh thần chỉ thị của Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh và yêu cầu của thành uỷ, dựa trên nguyên tắc phân công không phân biệt, giao công tác thích hợp cho người thích hợp nhất, trải qua thận trọng suy xét, Thành uỷ yêu cầu chúng ta một lần nữa tiến hành điều chỉnh, phân công công tác cho các thành viên bộ máy lãnh đạo thành phố.

Trưởng ban Thư ký Chu, mời đồng chí tuyên bố phương án bước đầu phân công công tác của chúng ta để mọi người thảo luận.

Dương Hoa nhìn Trợ lý chủ tịch thành phố, Trưởng ban Thư ký kiêm Chánh văn phòng thành phố Chu Quân gật đầu.

Nói chung, việc phân công công tác cho các thành viên bô máy Uỷ ban nhân dân thành phố là do Chủ tịch thành phố đề nghị, sau đó các thành viên thảo luận thi hành. Tuy nhiên, thảo luận trên cơ bản chỉ là hình thức, thật sự, nói thẳng ra là Chủ tịch thành phố sắp xếp công tác cho các phó chức của mình. Đương nhiên, làm Chủ tịch thành phố, để tạo sự dễ dàng cho công tác và phối hợp cân bằng quan hệ giữa các Phó chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố cũng phải suy xét đến tình huống cơ bản của mỗi người.

Cho dù có ý kiến, Phó chủ tịch thành phố cũng sẽ không trực tiếp đề xuất, chỉ có thể ngấm ngầm liên kết với một mình Chủ tịch thành phố, cố gắng sau này điều chỉnh lại.

Nhưng không ai ngờ, cuộc họp này lại xảy ra rắc rối. Sau khi Chu Quân tuyên bố xong, Dương Hoa mỉm cười:

– Mọi người thảo luận một chút, xem có điểm nào không thích hợp, chúng ta sẽ điều chỉnh lại.

Đây chỉ là lời khách sáo, làm sao còn ai dám có ý kiến? Hơn nữa, phân công của Dương Hoa trên cơ bản giống như trước kia, phần lớn công tác đều không có thay đổi gì lớn.

Nhất là Cổ Vân Lan và Trang Ninh, tuy là tân Phó chủ tịch thành phố, nhưng họ làm Trợ lý chủ tịch thành phố đã lâu, sớm gánh vác rất nhiều công tác, lần điều chỉnh này thật ra chỉ xác định lại một lần nữa mà thôi.

Tất cả mọi người cười gật đầu tỏ thái độ, nhưng Hầu Dương Minh từ đầu vẫn im lặng, đột nhiên cao giọng lên tiếng:

– Chủ tịch thành phố Dương, tôi có điểm bất đồng ý kiến, có thể nói được không?

Dương Hoa ngẩn ra, rồi cười nói:

– Mời đồng chí Dương Minh nói.

– Chủ tịch thành phố Dương, tình hình của các đồng chí khác tôi không rõ lắm, nhưng cá nhân tôi, tôi có chút ý kiến. Hẳn là Chủ tịch thành phố Dương biết tôi là người có chuyên môn về kinh tế và thương mại, tôi cho rằng, tôi có chút điểm mạnh và ưu thế trong lĩnh vực này. Tôi quen thuộc với công tác này và hẳn là cũng thích hợp với mảng công tác này hơn các đồng chí khác. Về lĩnh vực nông lâm ngư nghiệp này nọ, tôi rất xa lạ, khó khăn trong công tác rất lớn, xin Chủ tịch thành phố Dương hiểu cho tôi.

Vẻ mặt và dáng điệu của Hầu Dương Minh toát ra sự tự tin và đầy kiêu ngạo.

Ý của Hầu Dương Minh rất rõ ràng, tôi là nhân tài, lại là uỷ viên thường vụ, nên phân công cho tôi quản lý về công nghiệ và kinh tế. Nhưng kinh tế và công nghiệp đã được phân công cho Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến, y nói như vậy là có ý tranh quyền, hơn nữa cách nói của y quá thẳng thừng.

Mọi người đôr dồn ánh mắt vào y, rồi lại nhìn Dương Hoa, trong lòng thầm cười khẩy: tên này vừa tới đã muốn “gây sự” với Dương Hoa, thật sự là “trâu bò”, xem ra có vẻ là con ông cháu cha, để xem Dương Hoa giải quyết như thế nào…

Cổ Vân Lan và Cổ Trường Lăng lẳng lặng trao đổi một ánh mắt, đều nhíu mày. Mã Hiểu Yến rất tức giận, hừ nhẹ một tiếng.

Dương Hoa thầm khó chịu, nhưng vẻ mặt không thay đổi, khẽ mỉm cười nói:

– Trường hợp của đồng chí Dương Minh, tôi cũng có hiểu biết một chút. Rõ ràng là, đối với một cán bộ có năng lực chuyên môn như đồng chí Dương Minh, hẳn là nên phân công lĩnh vực quản lý phù hợp. Nhưng dù sao, đồng chí Dương Minh vừa mới tới thành phố, đối với công tác ở thành phố còn chưa quen thuộc. Tôi thấy, đồng chí tạm thời nắm bắt công tác đã được phân công, chờ thêm một thời giannữa, sau khi đã quen thuộc với tình hình, chúng ta lại điều chỉnh!

Đồng chí Dương Minh nhiệt tình với công tác, chúng tôi có thể hiểu được, nhưng nóng vội thì không tốt.

Là Chủ tịch thành phố, Dương Hoa nói như vậy là đã rất nể mặt Hầu Dương Minh rồi, đến lúc này, nếu là người biết điều thì nên thuạn theo tình thế để rút lui êm đẹp. Nhưng Hầu Dương Minh rõ ràng là không chịu buông tha, vẫn tiếp tục kiên trì nói:

– Tôi bảo lưu ý kiến của tôi.

Lời y vừa thốt ra, cho dù là tính tình ôn hoà như Dương Hoa, cũng không kìm nỗi cơn tức giận. Nhưng cô chợt nhớ Hầu Dương Minh dường như có bối cảnh, vì không muốn làm căng dẫn đến phiền phức, ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của mình, cô miễn cưỡng cười, đứng dậy thản nhiên nói:

– Đã có đồng chí bát đồng ý kiến, như vậy hôm nay chúng ta họp đến đây thôi. Chu Quân, kế tiếp, văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố tiến hành điều chỉnh phương án phân công, ngày mai chúng ta tiếp tục họp!

Nói xong, Dương Hoa phẩy tay áo, đứng lên bỏ đi.