Q.8 - Chương 623: Ý kiến phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hidden Content CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAOHidden Content

GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA – CÓ TA VÔ ĐỊCH

Hidden Content VĂN THẦN TRỊ QUỐC YÊN THIÊN HẠ – VÕ THÁNH TRẤN QUỐC THỦ NON SÔNGHidden Content

Thanks

Bài viết được 3 thành viên cảm ơn:: [Hiện ra]

05-07-2013, 01:37 #607

A_A’s Avatar

A_A

A_A bây giờ đang trực tuyến Già Thiên Thủ

NGƯỜI LÍNH – BÀN LONG BANG

A Đế

VÔ DANH – TÀNG THƯ VIỆN

Ngày tham gia

Jan 2008

Đang ở

Tiểu Đội Bàn Long Bang

Bài viết

40,218

Xu

1,028

Quyển 8: Trụ đá giữa dòng

Chương 623: Ý kiến phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh

Nguồn: Metruyen

Trong khi An Tại Đào tổ chức hội nghị cán bộ hành chính ở Uỷ ban nhân dân thành phố, đột nhiên Tống Nghênh Xuân mở hội nghị cán bộ Đảng vụ toàn thành phố, các Bí thư huyện uỷ, khu uỷ, người phụ trách công tác Đảng của các đơn vị, ban ngành, xí nghiệp lớn, các trường cao đẳng đóng tại Phòng Sơn… đều tham gia hội nghị.

Chủ đề của hội nghị là “Quán triệt đầy đủ tôn chỉ của Trung ương và Tỉnh uỷ, củng cố tư tưởng chính trị đẩy mạnh phát triển kinh tế, nâng cao trình độ quản lý công tác tổ chức”. Phó bí thư Thành uỷ Tống Tử Lâm chủ trì hội nghị, Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như, Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban thư ký Mã Đức Thắng cùng tham dự hội nghị.

Ở hội nghị, Tống Nghênh Xuân lên giảng giải về nguyên tắc quản lý giáo dục cán bộ đảng, nhấn mạnh phải đẩy mạnh hơn nữa công tác Đảng, tổ chức lại cơ cấu lãnh đạo Đảng uỷ và thể chế hoá phương hướng phát triển, đồng thời mập mờ ám chỉ, ở Phòng Sơn đang có một lực lượng không đúng đắn, đi ngược lại nguyên tắc của tổ chức một cách nghiêm trọng, phải nhanh chóng uốn nắn, sửa đổi nghiêm túc v.v…

Hôm nay không khí quan trường Phòng Sơn rõ ràng là hơi khác thường, coi như là trùng hợp, hệ thống hành chính và hệ thống Đảng uỷ do An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân triệu tập hội nghị riêng biệt, mơ hồ biểu lộ tư thế “Làm theo ý mình, không quấy nhiễu lẫn nhau, đối chọi gay gắt”

Sau khi đã bắt đầu hội nghị, An Tại Đào mới biết được Thành uỷ cũng đồng thời triệu tập hội nghị công tác Đảng. Hắn hơi bất ngờ nhưng cũng không để tâm lắm. Mặc kệ Tống Nghênh Xuân “nhảy lên nhảy xuống”, chỉ cần không ảnh hưởng đến các biện pháp chính trị và kế hoạch sách lược chung của mình, An Tại Đào sẽ không quá mức để ý.

Không chỉ không phản ứng lại, mà hắn còn muốn hàn gắn quan hệ rạn nứt hiện nay giữa hai cơ quan Đảng-chính phủ Phòng Sơn, để khỏi lan truyền tiếng xấu rằng bộ máy Đảng và chính phủ Phòng Sơn không hợp nhau, đều ảnh hưởng không tốt cho cả hai bên.

Trở lại văn phòng, An Tại Đào ngồi xuống, định lên mạng tán gẫu vài câu với Hạ Hiểu Tuyết, hỏi han cô về những phản ứng cơ thể trong thời gian cô mang thai, đồng thời căn dặn cô chú ý đến sức khoẻ thì Bành Quân vội vàng chạy đến gõ cửa. Vừa bước vào, Bành Quân cười nói:

– Lãnh đạo, Uỷ ban nhân dân tỉnh có ý kiến phúc đáp, đã gửi đến văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố.

Nói xong, Bành Quân lấy văn bản phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh phê chuẩn việc Khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp, trở thành khu trực thuộc thành phố Phòng Sơn, đồng thời mở rộng Khu kinh tế mới Tư Hà đặt lên bàn làm việc của An Tại Đào. An Tại Đào liếc nhìn, liền thấy phía trên văn bản phúc đáp là lời phê duyệt của Phó chủ tịch thương trực Cung Minh Quân, nét chữ như rồng bay phượng múa: “Đề nghị chính quyền thành phố Phòng Sơn căn cứ theo chính sách và các quy định có liên quan, thận trọng làm tốt công tác mở rộng và thăng cấp Khu kinh tế mới Tư Hà, kết quả công tác báo cáo Uỷ ban nhân dân tỉnh”

Trog lòng An Tại Đào rất phấn khởi, chuyện này có thể được phúc đáp nhanh như vậy, chắc chắn do Cung Minh Quân quan tâm chú ý. Nếu không phải Phó chủ tịch thường trực tỉnh chú ý, hẳn là lúc này đơn xin của thành phố Phòng Sơn còn chạy loanh quanh ở các ban ngành liên quan của thành phố Phòng Sơn. Loại chuyện phê duyệt hành chính này, không mất cả tháng không xong. Điều đó không hẳn là công tác ở các cơ quan hiệu suất thấp, mà chủ yếu có liên quan đến trình tự và các khâu phê duyệt phức tạp, không thể bỏ bớt một khâu, một thủ tục nào.

Hơn nữa, cái gọi là “ngành phê duyệt” cũng không phải chỉ đơn giản là ký một chữ, theo quy định, cần phải tiến hành luận chứng và nghiên cứu thảo luận, còn phải xin lãnh đạo ngành thẩm duyệt, cho nên tốn nhiều thời gian. Mặc dù phần lớn thủ tục chỉ là hình thức, nhưng rất mất thời gian. Chẳng hạn như từ văn phòng Tỉnh uỷ đến Uỷ ban Kế hoạch và Phát triển rồi đến Sở Nông nghiệp, chỉ ba nơi này, nếu theo quy định thông thường, tối thiểu cũng phải mất một tháng. Đương nhiên, chỉ cần có ý kiến phê duyệt đặc biệt của lãnh đạo cao cấp, vụ việc sẽ được tiến hành đặc biệt nhanh. Tuy các khâu và thủ tục vẫn không lược bỏ đi, nhưng không bị kéo dài thời gian, vốn ở mỗi ngành cần phải mười ngày mới xong, lãnh đạo gọi một cú điện thoại, chỉ một ngày là hoàn thành. Tình hình Trung Quốc là như vậy, quan trường đặc thù như vậy, cũng không ai có cách nào.

An Tại Đào cúi xuống đọc ý kiến phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh một lượt, sau đó xem lại bút phê của Phó chủ tịch thường trực Cung Minh Quân phía dưới, rồi cầm bút ghi thêm một hàng chữ đỏ:” Trình Bí thư Thành uỷ Tống biết. Xin đồng chí Trợ lý chủ tịch thành phố Trang Ninh dựa theo chính sách và quy định công việc, kiên quyết quán triệt đầy đủ chỉ thị của Phó chủ tịch tỉnh Cung, thận trọng, vững vàng, tích cực đẩy mạnh việc thăng cấp và mở rộng Khu kinh tế mới Tư Hà”

An Tại Đào cầm văn kiện phúc đáp đưa lại cho Bành Quân, cười cười:

– Bành Quân, cậu photocopy thành mấy bản, gửi đến Thành uỷ, các thành viên bộmáy Uỷ ban nhân dân thành phố và các ban ngành có liên quan.

Bành Quân cung kính đáp ứng, vừa định rời đi, An Tại Đào lại căn dặn:

– Được rồi, cậu gọi Trang Ninh đến đây cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với hắn. Đồng thời, hỏi xem hội nghị bên văn phòng Thành uỷ đã kết thúc chưa, tôi muốn qua gặp Bí thư Tống nói chuyện. Cậu photocopy văn kiện xong, tôi mang qua cho Bí thư Tống.

An Tại Đào nói dứt tiếng, vẻ mặt hơi có chút phân vân, đột nhiên lại nhẹ nhàng nói tiếp:

– Bành Quân, Khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp, cũng là một cơ hội, nếu cậu muốn đi, tôi có thể sắp xếp cho cậu, chậm nhất là sáu tháng cuối năm của năm tới, có thể giải quyết được cấp Cục trưởng cho cậu.

Theo ý định ban đầu của An Tại Đào, vị trí số một của Khu kinh tế mới Tư Hà sẽ do Trang Ninh kiêm nhiệm, nhưng bởi vì Trang Ninh là Trợ lý chủ tịch thành phố, chia sẻ rất nhiều công tác cho An Tại Đào, cho nên thời gian Trang Ninh dành cho Khu kinh tế mới Tư Hà tất nhiên sẽ rất ít, trong khi Khu kinh tế mới cần một Phó chủ nhiệm thường trực chủ trì công tác hàng ngày.

Sau khi Khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp, Khương Khôn – nhân vật số một đương nhiệm của Khu chắc chắn phải bị điều chỉnh giáng cấp làm Phó chủ nhiệm, nhưng An Tại Đào không thể yên tâm giao Khu kinh tế mới cho loại người vô năng này. Vì thế, hắn đột nhiên nghĩ tới Bành Quân, chỉ có điều, suy xét đến bản thân mình cũng cần Bành Quân trợ giúp công tác, vì thế hắn hơi do dự.

Bành Quân ngẩn ra, rồi cung kính nói:

– Tôi phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo, nhưng tôi muốn làm việc bên cạnh lãnh đạo. Tôi quen theo lãnh đạo công tác đã nhiều năm rồi, nếu lãnh đạo bảo tôi đi, tôi không yên tâm lắm.

Bành Quân khước từ khiến An Tại Đào ít nhiều như trút được gánh nặng. Hắn vốn muốn giữ Bành Quân lại bên cạnh, nhưng nếu cứ như vậy sẽ làm chậm trễ tiền đồ của Bành Quân, cho nên hắn muốn hỏi ý kiến của Bành Quân một chút. Nếu Bành Quân đồng ý xuống cơ sở để lập chút thành tích cho bản thân, hắn tuyệt nhiên không ngăn trở, còn có thể chủ động bố trí giúp cậu ta.

Con người là động vật có tình cảm, mấy năm nay Bành Quân tháp tùng phục vụ cho An Tại Đào, đã phải trả giá rất nhiều. Điều đó luôn làm An Tại Đào rất băn khoăn. Cho dù hiện giờ cậu ta đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố và Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, không còn là thư ký riêng của An Tại Đào, nhưng trên thực tế Bành Quân vẫn gánh vác phần lớn công việc thư ký và là trợ thủ trong công tác cho An Tại Đào.

– Như vậy cũng tốt, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ nói sau.

An Tại Đào khoát tay, lại hỏi:

– Vợ cậu làm công tác gì ở Cục công an?

Bành Quân mỉm cười:

– Lãnh đạo, vợ tôi là nhân viên ở đồng công an Thương Hạ, công tác cũng khá nhàn, có thời gian để chăm sóc con cái.

Tình hình kinh tế gia đình Bành Quân cũng không tốt, cả hai vợ chồng đều hưởng lương, còn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha mẹ già của hai bên gia đình, cuộc sống khá túng bấn. Tuy mấy năm nay Bành Quân ở bên cạnh An Tại Đào, được xem là “nhân vật có thực quyền”, nhưng An Tại Đào rất nghiêm khắc với cấp dưới thân cận. Hắn từng nhiều lần nhấn mạnh với Bành Quân và ngay cả Hoàng Thao về công tác kỷ luật, chủ yếu là không ăn tiệc mời, không nhận lễ vật. Bởi vậy mấy năm nay Bành Quân cũng không có khoản “thu nhập thêm” nào.

Không phải Bành Quân không từng nghĩ đến, mà là cậu ta không dám làm. Bành Quân biết rất rõ, nếu mình nhất thời không nghe lời An Tại Đào, để hắn biết được, hậu quả sẽ vô cùng tai hại.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, khoát tay:

– Được rồi, cậu đi nhanh đi!

Bành Quân đi rồi, An Tại Đào thoáng do dự một chút. Hắn định gọi điện cho Tà Vĩnh Sinh, nhờ y có cơ hội thì đề bạt Trương Lan Lan – vợ Bành Quân. Nên biết, với cơ chế hiện tại, muốn tăng thu nhập, nhất định phải được đề bạt thành người có chức vụ cao một chút, vì giữa nhân viên và trưởng phòng, sự chênh lệch tiền lương là khá lớn. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ “chiếu cố” một người thân cận của mình như vậy, cũng không muốn việc này trở thành tiền lệ.

An Tại Đào cũng biết nước quá trong ắt không có cá, nếu thu nhập của Bành Quân vẫn eo hẹp như vậy, lại ở trong môi trường phức tạp của quan trường, tâm lý không cân bằng khó tránh khỏi sớm muộn tay Bành Quân cũng sẽ nhúng chàm. An Tại Đào không muốn một người cấp dưới thân cận của mình lại phạm sai lầm vì vấn đề kinh tế.

Cuối cùng An Tại Đào gọi điện cho Lãnh Mai, nói chuyện một lúc với cô, Lãnh Mai liền hiểu rõ ý định của hắn. Sau khi tắt điện thoại, Lãnh Mai ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Phó cục trưởng Cục công an Tà Vĩnh Sinh, không nói rõ, mà chỉ ám chỉ sơ qua một chút.

Tà Vĩnh Sinh có thể có ngày hôm nay đều nhờ vào sự coi trọng của An Tại Đào, nếu không, đến giờ ông ta vẫn chỉ là một Phó cục trưởng không được trọng dụng, so với cái chức Phó cục trưởng thường trực hiện giờ là khác nhau một trời một vực. Thế nên, đối với ám chỉ của Lãnh Mai, Tà Vĩnh Sinh ngầm hiểu, không dám có chút chậm trễ nào, gần như vừa buông điện thoại là đã cho gọi Trưởng phòng tổ chức nhân sự Cao Đại Bằng đến.

Bởi vì Cục trưởng Cục công an thành phố kiêm chính uỷ Hoàng Thu Sinh thất bại trong cuộc công khai tuyển chọn làm Trợ lý chủ tịch thành phố, tâm trạng không vui, tuy chuyện đó có vẻ vặt vãnh đối với quyền lực và con đường làm quan của y, nhưng trên thực tế có ảnh hưởng rất lớn. Ít nhất, bởi vì vậy mà uy tín của y ở Cục giảm xuống rất nhiều. Ngược lại, trong khi đó, Tà Vĩnh Sinh, vốn bị xếp ở gần cuối lại được An Tại Đào coi trọng và nâng đỡ, dần dần đứng vững gót chân, mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi.

Cao Đại Bằng là Trưởng phòng tổ chức nhân sự, nắm giữ quyền sắp xếp nhân sự, coi như là thuộc phe có thực quyền ở Cục, nhưng trước mặt Tà Vĩnh Sinh, Cao Đại Bằng lại có vẻ rất khiêm tốn. Lúc này, rất nhiều cán bộ trung tầng của Cục đã âm thầm xem Tà Vĩnh Sinh là nhân vật số một tương lai của Cục công an, đương nhiên là cũng lặng lẽ điều chỉnh thái độ.

– Phó cục trưởng Tà cho gọi tôi ạ?

Cao Đại Bằng kính cẩn cười nói.

Tà Vĩnh Sinh cầm gói thuốc lá trên bàn làm việc đưa cho Cao Đại Bằng, cười nói:

– Lão Cao này, tôi có một chuyện muốn phiền anh.

Cao Đại Bằng ngạc nhiên cười:

– Lãnh đạo có gì cần chỉ bảo, xin cứ nói.

Tà Vĩnh Sinh trầm ngâm một chút, hạ giọng nói:

– Lão Cao à, chuyện là thế này. Đồng chí Trương Lan Lan, vợ của Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố Bành làm việc ở đồn công an Thương Hạ. Chánh văn phòng Bành phục vụ cho Chủ tịch thành phố An, công việc vô cùng bận rộn, vợ của đồng chí ấy quanh năm sống ở cơ sở cũng không có điều kiện chăm sóc con cái và gia đình, ý của tôi là, anh xem trong cục còn có chỗ nào thiếu người, điều Trương Lan Lan đến làm?

Cao Đại Bằng ngẩn ra, chợt hiểu. Tuy y không có giao thiệp với Bành Quân, nhưng ở Phòng Sơn không ai không biết Bành Quân là tâm phúc tuyệt đối của Chủ tịch thành phố An. Hiện giờ, trên quan trường Phòng Sơn, Bành Quân được xem là một trong những người không nên đắc tội, tuy Bành Quân làm việc và đối nhân xử thế rất khiêm tốn, nhưng dù sao địa vị của cậu ta rõ ràng là quan trọng.

Nếu là chuyện liên quan đến Bành Quân, Cao Đại Bằng hiểu rõ chuyện này mà không xử lý tốt là sẽ lôi thôi ngay. Xem bộ dạng Tà Vĩnh Sinh như vậy, có lẽ Chủ tịch thành phố An đã đích thân nhờ, làm sao mình dám không làm cho được?

Tình hình nhân sự ở các đơn vị trong Cục đều nằm trong đầu Cao Đại Bằng, y chỉ thoáng trầm ngâm một chút liền cười cười nói:

– Cục trưởng Tà, thật sự là cũng vừa khéo. Trạm quản lý xe của chi đội 2 cảnh sát giao thông đang khuyết vị trí Phó trạm trưởng, tôi thấy hay là điều vợ của Phó trưởng ban thư ký Bành tới đó? Chức vụ này cũng không bận rộn nhiều, sẽ có thời gianrảnh rỗi để chăm sóc gia đình

Mắt Tà Vĩnh Sinh sáng lên, trưởngtrạm quản lý xe của Cục công an là một trong những vị trí nổi tiếng là “ngon ăn”, người bình thường không thể vào được. Điều Trương Lan Lan vào chức vụ này, thăng lên cấp phó phòng, coi như là hoàn thành nhiệm vụ và dễ dàng ăn nói với Lãnh Mai, hay nói đúng hơn là với An Tại Đào sau lưng Lãnh Mai và cả Bành Quân nữa.

Cao Đại Bằng quan sát kỹ càng nét mặt Tà Vĩnh Sinh, lại nhẹ nhàng nói:

– Cục trưởng Tà, xin Cục trưởng đích thân nói với Chi đội trưởng Tôn một tiếng, nếu lãnh đạo của chi đội không đồng ý, e là tôi cũng khó sắp xếp.

Tà Vĩnh Sinh gật gật đầu, cười nói:

– Tốt lắm, được rồi lão Cao, anh phải lo liệu việc sắp xếp đi, tôi lập tức nói với lão Tôn một tiếng. Hoá ra Trưởng ban thư ký Bành cũng từng công tác ở Cục chúng ta, tuy hiện nay đã nghỉ, nhưng tôi nghĩ lão Tôn và Trưởng ban thư ký Bành cũng là người quen, như vậy không thể không nể tình quen biết?

Cao Đại Bằng cười mỉm, thầm nghĩ chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề, trừ phi đầu óc của Tôn Cát Dân, chi đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông, là đầu đất, nếu không hắn ta sẽ không ngu gì mà đi đắc tội với Bành Quân.

Buổi chiều vừa đi làm, An Tại Đào cầm bản sao văn bản ý kiến phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh về việc Khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp và mở rộng đến Thành uỷ tìm gặp Tống Nghênh Xuân. Có một số việc hắn không muốn dây dưa lằng nhằng với Tống Nghênh Xuân, hơn nữa, theo quy định, hắn là Chủ tịch thành phố, ở một số vấn đề công tác, hắn không thể không báo cáo xin chỉ thị của Bí thư Thành uỷ.

Tống Nghênh Xuân đang ở trong phòng làm việc nói chuyện với Chánh văn phòng Thành uỷ Hoàng Phủ Cương, đột nhiên thấy An Tại Đào bước vào, hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên cười:

– Đồng chí Tại Đào đến đấy à, mời ngồi.

– Chủ tịch thành phố An.

Hoàng Phủ Cương nịnh nọt cười chào một cách cung kính, lưng hơi khom xuống, khoé mắt chợt phát hiện vẻ mặt không hài lòng của Tống Nghênh Xuân, liền lúng túng đứng thẳng lên, nhưng vẫn không dấu được nét tươi cười và kính cẩn trên khuôn mặt.

– Chánh văn phòng Hoàng Phủ.

An Tại Đào gật đàu với Hoàng Phủ Cương, cũng không tỏ vẻ quá khách sáo, đưa văn bản ý kiến phúc đáp của tỉnh cho Tống Nghênh Xuân:

– Bí thư Tống, thành phố báo cáo xin mở rộng và lên cấp cho Khu kinh tế mới Tư Hà, tỉnh đã có văn bản phúc đáp, Phó chủ tịch tỉnh Cung có chỉ thị bằng bút phê, yêu cầu chúng ta nắm vững chính sách mà làm cho tốt.

Tống Nghênh Xuân vội vàng liếc nhìn văn kiện một lượt, thản nhiên cười:

– Rất tốt, không ngờ hiệu suất làm việc của Uỷ ban nhân dân tỉnh lại cao như vậy. Thế thì Uỷ ban nhân dân thành phố phải xử lý cho tốt. Khu kinh tế mới Tư Hà do đồng chí Tại Đào xây dựng, lại do đồng chí giúp thăng cấp, có thể nói là một giai thoại ở thành phố chúng ta!

Giọng Tống Nghênh Xuân đều đều không mặn không nhạt, An Tại Đào thầm cười lạnh, cũng không biểu lộ ra mặt, ngược lại khẽ mỉm cười:

– Tôi muốn báo cáo với Bí thư Tống một chút, sau khi Khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp và mở rộng, bộ máy quản lý của nó cũng cần có sự điều chỉnh.

Tống Nghênh Xuân liếc nhìn An Tại Đào bằng đuôi mắt, giọng lạnh lẽo:

– Đồng chí Tại Đào, tôi nghĩ điều chỉnh cán bộ cấp huyện không phải việc nhỏ, hay là tạm thời để đó, chờ thêm hai ngày nữa đến hội nghị thường vụ nghiên cứu rồi sẽ nói sau. Được chứ? Hay là đồng chí Tại Đào lại muốn công khai tuyển chọn như lần trước?

Tống Nghênh Xuân hơi giễu cợt nhìn An Tại Đào, khoé miệng nhếch lên.

– Bí thư Tống, không càn phải công khai tuyển chọn, nhưng tôi cảm thấy nhất thiết phải điều chính bộ máy Khu kinh tế mới Tư Hà trước, do Ban tổ chức cán bộ bổ nhiệm, như vậy cũng có lợi cho cho bộ máy mới triển khai công tác ngay, bảo đảm cho Khu kinh tế mới lên cấp mở rộng tiến lên.

Tống Nghênh Xuân căm tức nhìn chằm chằm An Tại Đào, lãnh đạm nói:

– Đồng chí Tại Đào, đề bạt cán bộ không giống như người bán hàng rong bán cải trắng bên đường, cần phải được Ban tổ chức khảo sát và khảo hạch một cách nghiêm khắc chứ không thể tuỳ tiện như vậy! Đồng chí về trước đi, vài ngày nữa trong hội nghị thường vụ hãy đưa chuyện này ra để mọi người thảo luận.

An Tại Đào biết Tống Nghênh Xuân lại muốn giở trò bằng thủ đoạn kéo dài, nhưng hắn đã có đối sách. Đuôi mày hắn nhướng lên, khoé miệng nở một thụ cười thản nhiên, gật đầu nói:

– Tốt, vậy hai ngày nữa rồi nói sau!

Vội vã quay về văn phòng của mình, An Tại Đào lập tức gọi Trang Ninh đến. Trang Ninh cẩn thận quan sát sắc mặt An Tại Đào vì y cảm thấy tâm tình hắn không được tốt.

An Tại Đào ngẩn đầu lên nhìn Trang Ninh, trầm giọng nói:

– Lão Trang này, việc lên cấp và mở rộng Khu kinh tế mới Tư Hà, Uỷ ban nhân dân tỉnh đã có ý kiến phúc đáp, công tác này do anh đảm nhiệm, anh nhất thiết phải nắm vững và làm việc này cho thật tốt. Trong công việc phải coi trọng chính trị, chính sách, lại phải chú ý đến phương pháp!

Trang Ninh lập tức đứng dậy kính cẩn nói:

– Vâng, Chủ tịch thành phố An, tôi hiểu.

An Tại Đào khoát tay:

– Ngồi đi. Là thế này, bước tiếp theo, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố còn muốn điều chỉnh bộ máy Khu kinh tế mới. Tuy nhiên, như anh cũng biết, trình tự thủ tục cần có thời gian. Nhưng công tác của chúng ta cũng không thể cứ kéo dài như vậy, nhất định phải nhanh chóng triển khai. Để tạo sự dễ dàng cho anh triển khai công tác, tôi và đồng chí Dương Hoa đã thoả thuận, quyết định thành lập “Ban chỉ huy công tác lên cấp và mở rộng Khu kinh tế mới Tư Hà”, do anh với tư cách là Trợ lý chủ tịch thành phố đảm nhiệm chức Tổng chỉ huy, đồng chí Chủ tịch thành phố Quy Ninh Mã Hiểu Yến, đồng chí Chủ tịch khu Lương Sơn Trương Thắng Lợi, đồng chí Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà Khương Khôn làm Phó tổng chỉ huy, Ban chỉ huy đặt ở Khu kinh tế mới Tư Hà.