Q.8 - Chương 628: Tuyệt Đối không Dung Tha

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Công nhân viên chức phơi thuốc lá và rượu bên đường phố? Chuyện này thật kỳ lạ! Thật ra thì không cần điều tra, người sáng suốt liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn ra sau lưng chuyện này chắc chắn ẩn chứa ẩn chứa điều mờ ám không thể công khai ngoài ánh sáng.

Thuốc lá và rượu trong nhà máy dùng để tiếp đãi khách, sao lại đểmang ra ngoài? Nhà máy không trông coi hay trông coi không nổi? Từ phương diện này có thể thấy rõ hiện giờ nhà máy này đang ở trong tình trạng rất lộn xộn. Nếu không, những thuốc lá và rượu này không thể “ra đường” như thế này được. Nói cách khác, nhà máy có vấn đề nghiêm trọng đến nỗi công nhân viên chức đều bất bình, đã làm không tốt còn gây ảnh hưởng tiêu cực rất lớn.

– Chủ tịch thành phố An!

– Chủ tịch thành phố An, Uỷ ban nhân dân thành phố phải làm chủ chuyện này cho công nhân viên chức chúng tôi!

– Hơn trăm triệu tài sản quốc doanh đi về đâu? Chuyện này là tham nhũng nghiêm trọng, thành phố mặc kệ cái lũ sâu mọt trời đánh kia sao?

– Nếu thành phố mặc kệ, chúng tôi sẽ lên tỉnh tố cáo, néu tỉnh mặc kệ, chúng tôi sẽ tố cáo lên Trung ương! Chúng tôi không tin rằng trên đời này không có nơi nào không hiểu lý lẽ?

Một đám công nhân viên chức vây lấy An Tại Đào, mồm năm miệng mười ồn ào. Lý Bình và Hoàng Thao hơi bối rối, đứng che trước mặt An Tại Đào, lòng nóng như lửa đốt. Bên ngoài, còn có một đám người đi đường tò mò đứng lại xem náo nhiệt, tụ lại trên đường càng lúc càng đông.

Nhận được điện thoại của Lý Bình, Dương Hoa lập tức gọi điện cho Tà Vĩnh Sinh, yêu cầu Cục công an phái ngay cảnh sát đến duy trì trật tự; còn Chu Quân vội dẫn theo vài nhân viên của văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố, ra sức chen vào đám người đang vây quanh An Tại Đào, tìm cách “cứu viện” cho hắn.

Hoàng Thao lập tức lái xe tới, Dương Hoa vội vàng nói:

– Chủ tịch thành phố An, xin hãy lên xe trở về, chuyện này để tôi ở lại xử lý là được rồi.

An Tại Đào lắc đầu, không chịu lên xe. Hắn đẩy Lý Bình và Chu Quân ra, bước tới một bước, đối mặt với quần chúng và đám công nhân viên chức đang ồn ào như chợ vỡ, cao giọng hô lên:

– Các đồng chí công nhân viên chức nhà máy phân hoá học, tôi là An Tại Đào. Mọi người có ý kiến gì, có thể nói với tôi. Xin mọi người yên tâm, Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ thật sự lắng nghe ý kiến của mọi người.Tôi đang ở đây, đồng chí Phó chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa, đồng chí Trợ lý chủ tịch thành phố Chu Quân đều ở đây…

An Tại Đào phất phất tay, lớn tiếngnói:

– Nhưng chúng ta đổ ra đường như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, còn ảnh hưởng giao thông công cộng, mọi người xem như thế này được không, chúng tôi đến nhà máy của các vị, ngồi xuống mà nói chuyện cho đàng hoàng. Tôi có thể đại diện cho Uỷ ban nhân dân thành phố hứa với mọi người, chỉ cần yêu cầu của mọi người là hợp tình hợp lý và hợp pháp, chính quyền thành phố đều coi trọng!

An Tại Đào đi đầu, Dương Hoa, Chu Quân và một số nhân viên văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố theo sau, băng qua đường đi về phía nhà máy phân bón Phòng Sơn ở phía đối diện, phía sau là một đám đông đảo cảnh sát đi theo để đề phòng, cuối cùng là đám công nhân viên chức của nhà máy phân hóa học mang theo những chiếc thùng chậm rãi theo sau.

Tà Vĩnh Sinh đích thân dẫn người chạy tới đây, vội vàng theo sát sau lưng An Tại Đào, kính cẩn nói:

– Chủ tịch thành phố An, chúng tôi tới chậm, xin lãnh đạo phê bình!

An Tại Đào thản nhiên:

– Chuyện xảy ra đột ngột, không liên quan đến anh. Lão Tà à, phải rút kinh nghiệm vụ công nhân viên chức tập đoàn Vân Lan chặn đường lần trước, không nên mạnh tay, phải chú ý phương pháp công tác, tuyệt đối không thể lạm dụng cảnh sát.

An Tại Đào dừng bước, nhìn đoàn cảnh sát đông nghịt trong tư thế sẵn sàng phía sau, nhíu mày nói:

– Đem nhiều người đến như vậy làm cái gì? Để lại vài người xử lý, giải quyết hậu quả, còn cho các đồng chí khác về đi, ở lại chỉ lãng phí lực lượng cảnh sát!

Tà Vĩnh Sinh hơi do dự, nhẹ nhàngnói:

– Chủ tịch thành phố An, chúng tôi không thể không bảo vệ sự an toàn cho ngài!

– Không có vấn đề gì đâu. Tôi chỉ ngồi nói chuyện với công nhân viên chức nhà máy phân hoá học, có thể có nguy hiểm gì chứ? Mau bảo phần lớn các đồng chí trở về, các anh làm ầm ĩ như vậy chỉ khiến cho quần chúng thêm chống đối.

An Tại Đào đã nói như vậy, Tà Vĩnh Sinh cũng không dám biện bạch gì, vội khoát tay ra hiệu cho phần lớn cảnh sát lui về, chỉ để lại mười mấy cảnh sát đặc nhiệm theo sát An Tại Đào, Dương Hoa và Chu Quân, để đề phòng chuyện chẳng may.

Tuy An Tại Đào nói “không có vấn đề gì”, nhưng Tà Vĩnh Sinh thừa hiểu sự an toàn của Chủ tịch thành phố An và Chủ tịch thành phố Dương là trên hết, nếu chẳng may xảy ra tình huống bất trắc, y không thể đảm đương nổi. Cho nên, với ám hiệu của của y, nhóm cảnh sát thật ra không thật sự rút khỏi, mà họ chỉ tập trung ở con đường đối diện, ngồi trên xe cảnh sát sẵn sàng đợi lệnh. Chỉ cần Tà Vĩnh Sinh gọi một cú điện thoại, các cảnh sát được huấn luyện kỹ càng này sẽ xông qua ngay.

Khi đến trước cửa nhà máy phân bón Phòng Sơn, An Tại Đào nhíu mày. Trong suy nghĩ của hắn, nhà máy quốc doanh cỡ trung lâu năm này của Phòng Sơn là một xí nghiệp không đến nỗi tệ về mặt hiệu quả, nhưng thực tế lại thấy cửa nhà máy đóng chặt, trước cửa ngổn ngang rác rưởi công trình xây dựng, bên trong nhà xưởng lạnh tanh vắng ngắt không một bóng người, không giống một xí nghiệp đang hoạt động chút nào.

An Tại Đào dừng bước, đám người Dương Hoa cũng dừng theo.

An Tại Đào xoay người sang chỗ khác, vẫy tay về phía mấy đại biểu công nhân viên chức ở phía xa xa, mỉm cười gọi to:

– Các đồng chí công nhân viên chức, lại đây một chút!

Một người đàn ông trung niên tầm thước hơi hói đầu, mặc một bộ quần áo lao động dính đầy dầu mỡ chạy tới, khom người chào An Tại Đào, cười nói:

– Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Dương, chào các vị.

An Tại Đào cười, chủ động giơ tay ra bắt.

– Chủ tịch thành phố An, tôi họ Triệu, tên Khải, là đại biểu của công nhân viên chức nhà máy phân hoá học, là chủ nhiệm phân xưởng của nhà máy.

Người đàn ông tên Triệu Khải chùi mạnh tay vào quần áo, rồi mới kính cẩn nắm tay An Tại Đào.

– Chú Triệu, lãnh đạo nhà máy các vị đâu rồi?

Đột nhiên Chu Quân xen voà hỏi, giọng hơi âm trầm:

– Mau gọi lãnh đạo nhà máy tới đây đi, Chủ tịch thành phố An và Chủ tịch thành phố Dương đều đã đến đây, bọn họ còn trốn tránh đâu rồi?

Triệu Khải do dự một chút, An Tại Đào khoát tay:

– Chú Triệu, xem nhà xưởng như thế này, dường như là ngừng sản xuất rồi? Sao lại như vậy? Tôi nhớ rõ nhà máy phân hoá học hoạt động mang lại hiệu quả khá tốt mà?

Triệu Khải thở dài, nhẹ nhàng nói:

– Chủ tịch thành phố An, quả thật nhà máy ngừng sản xuất. Bắt đàu từ tuần trước, công nhân viên chức nhà máy bãi công, nhà máy phải ngừng hoạt động. Phần lớn công nhân trở về nhà, số người còn lại đều ở trong này.

Triệu Khải chỉ vào một đám công nhân viên chức cách đó không xa, lại nói:

– Công nhân viên chức làm ầm ĩ, lãnh đạo nhà máy cũng không dám đi làm, nghe nói Giám đốc nhà máy Tôn Khánh nhân cơ hội này đi về miền nam rồi, nhưng không ai biết y đi miền nam làm cái gì. Công nhân viên chức chúng tôi không đành lòng nhìn xí nghiệp suy sụp như vậy cho nên mới…

An Tại Đào trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nhìn Triệu Khải, điềm tĩnh nói:

– Chú Triệu, chú nói rõ hơn một chút. Đồng chí Dương, Trưởng ban Thư ký Chu, tôi thấy chúng ta đừng vào nữa, cứ ở đây mở một cuộc họp tại chỗ đi. Chú Triệu cứ tiếp tục nói, Lý Bình ghi lại cho kỹ.

– Nói ra thì rất dài, đại khái là bắt đầu từ đầu năm nay, nhà máy không phát đủ lương tháng cho công nhân viên chức nữa, mỗi tháng mỗi công nhân chỉ được phát một chút tiền sinh hoạt phí, cũng không biết vì lý do gì. Công nhân viên chức đều cảm thấy rất kỳ lạ, mấy năm nay, tuy hiệu quả và lợi ích của nhà máy phân hoá học không phải là rất cao nhưng có thể nói là không tệ, nhưng bây giờ vì sao tiền lại chay đi đâu cả?

Nếu xí nghiệp hoạt động không hiệu quả, tình hình thị trường không tốt, công nhân viên chức cũng sẵn sàng cùng xí nghiệp vượt qua khó khăn. Nhưng, trong khi công nhân viên chức chúng tôi không được nhận đủ tiền lương, lãnh đạo nhà máy lại vẫn ngồi xe hơi cao cấp, ra vào khách sạn hạng sang, bỏ túi hơn mười vạn tiền lương mỗi năm, dựa vào cái gì? Chưa hết…

Triệu Khải càng nói càng hăng, nước miếng văng tứ tung. Dương Hoa nhíu mày, hơi chán ghét, lui về phía sau một bước. Lúc này, một số công nhân viên chức thấy Triệu Khải nói chuyện với lãnh đạo thành phố, cũng từ từ xúm lại.

– Sau đó, chúng tôi mới biết, giám đốc Tôn Khánh và một số lãnh đạo khác của nhà máy mở một nhà máy mới ở bên ngoài, ngay tại khu cao cấp-hiện đại, có tên là “Công ty hữu hạn cổ phần háo chất Hướng Dương. Bọ họ thông đồng mờ ám với nhau, không những đoạt mất khách hàng của nhà máy phân hoá học, còn đem phần lớn tài sản quốc doanh bỏ túi riêng, lợi nhuận của nhà máy đều bị bọn họ âm thầm nhập vào công ty nhỏ kia.

Trên danh nghĩa, công ty cổ phần hoá chất Hướng Dương là của nhà máy chúng tôi, nhưng trên thực tế, chính là xí nghiệp tư nhân của đám người Tôn Khánh, vốn đăng ký của công ty này lên đến hàng chục triệu, riêng một mình Tôn Khánh chiếm số cổ phần trị giá hàng triệu tệ! Y là lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, là sao lại có nhiều tiền như vậy? Không phải tham ô thì là cái gì?

Một cán bộ doanh nghiệp nhà nước cấp cục, lại có tiền mua xe hạng sang, so với xe của lãnh đạo thành phố còn cao cấp hơn, không phải là tham ô thì là cái gì?

Rõ ràng Triệu Khải là một người biết ăn nói, hơn nữa, là chủ nhiệm phân xưởng nhà máy, lại hiểu biết về tình hình thực tế của nhà máy, lời lẽ thấu đáo vững vàng, không giống như các công nhân viên chức bình thường khác, phần lớn là cứ ồn ào rối tinh lên.

An Tại Đào nghe Triệu Khải nói xong, im lặng suy nghĩ một lát, quay đầu lại nhìn nhà máy vắng vẻ và khu nhà xưởng rách nát, cũ kỹ một lúc, rồi hạ giọng nói:

– Chú Triệu, phản ảnh của các vị, thành phố càn điều tra xác minh, nếu là sự thật, xin mọi người yên tâm, thành phố tuyệt đối sẽ nghiêm trị không tha.

An Tại Đào giơ tay lên:

– Trưởng ban Thư ký chu, lập tức gọi điện bảo Chủ nhiệm Uỷ ban Kinh tế Thương mại Mông Đào và Chủ nhiệm Uỷ ban quản lý giám sát tài sản nhà nước Bộ Quảng Bình chạy tới họp ngay! Đồng thời, bảo người của Cụctài chính và Phòng kiểm toán cùng đến!

Dương Hoa nhìn Chu Quân trầm giọng nói:

– Chánh văn phòng Bành, lập tức gọi điện cho người phụ trách nhà máy, bảo tất cả thành viên bộ máy lãnh đạo nhà máy tới đây ngay!

Hơn 2 giờ chiều, An Tại Đào dẫn tất cả mọi người vào văn phòng của nhà máy phân hoá học,mở một cuộc họp tại chỗ trong phòng hội nghị của nhà máy. Phía Uỷ ban nhân dân thành phố có An tại Đào, Phó chủ tịch thường trực Dương Hoa, Trợ lý chủ tịch thành phố kiêm Trưởng ban thư ký thành phố Chu Quân, Chủ nhiệm Uỷ ban kinh tế thương mại Mông Đào, Chủ nhiệm Uỷ ban Quản lý Giám sát tài sản nhà nước Bộ Quảng Bình, cán bộ Cụctài chính và Phòng kiểm toán; phía nhà máy phân hoá học Phòng Sơn có Giám đốc kiêm Bí thư Đảng uỷ nhà máy Tôn Khánh và năm cấp phó cùng tham gia, đồng thời còn có Triệu Khải và mười mấy đại biểu công nhân viên chức nhà máy.

Đám người Tôn Khánh có tật giật mình, đương nhiên trong lòng hết sức bất an, thậm chí có thể nói là kinh hoảng. Việc công nhân viên chức đồng lòng làm ầm ĩ mọi việc, nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ. Chuyện xảy ra bất ngờ, bọn họ chưa kịp phản ứng, thì lại có nhiều lãnh đạo thành phố biết chuyện, ngay cả Chủ tịch thành phố An nổi tiếng là có thủ đoạn lôi đình, không ngờ cũng đích thân tới đây. Vốn bọn họ còn muốn tìm cách lừa gạt, dối quanh, nhưng An Tại Đào không cho bọn họ cơ hội nói chuyện.

Thật ra, còn nói cái gì? Thằng ngốc đều có thể nhìn ra được, hiện trạng thê thảm của nhà máy phân hoá học và số rượu, thuốc lá xa xỉ kia đã nói lên tất cả.

Ánh mắt lạnh lùng của An Tại Đào lướt trên mặt Tôn Khánh và mấy lãnh đạo nhà máy, thở phào một cái, khoát tay trầm giọng nói:

– Hôm nay, tôi từ Lam Yên về được nửa đường thì gặp chuyện này, thời giancủa tôi có hạn, không thể chờ nghe báo cáo này nọ. Người của Cụctài chính và Phòng kiểm toán lập tức kiểm tra sổ sách tài vụ của nhà máy phân hoá học Phòng Sơn, xác định tài sản và tình trạng thu chi của nhà máy, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo cho Chủ tịch thành phố Dương.

Uỷ ban Kinh tế Thương mại Mông Đào, Uỷ ban quản lý giám sát tài sản nhà nước Bộ Quảng Bình, sau cuộc họp, hai uỷ ban phối hợp điều tra phản ánh của công nhân viên chức về tình trạng tài sản nhà nước bị thất thoát là có thật hay không. Nhớ kỹ, điều tra thật kỹ càng, không được qua loa!

An Tại Đào vừa dứt tiếng, Mông Đào và Bộ Quảng Bình không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy đáp ứng.

– Thành phố lập tổ công tác sự kiện nhà máy phân hoá học Phòng Sơn, do Phó chủ tịch thường trực Dương Hoa làm tổ trưởng, đồng chí Trợ lý chủ tịch thành phố Chu Quân trợ giúp Phó chủ tịch Dương.

An Tại Đào phất mạnh tay, trầm giọng nói:

– Luôn điều tra một cách công khai, tiếp nhận sự giám sát của công nhân viên chức nhà máy và các giới trong xã hội.

An Tại Đào nói xong, quay lại nhìn chằm chằm Tôn Khánh, lãnh đạm nói:

– Việc điều tra cần thời gian, vấn đề xá minh cũng cần thời gian. Kết quả điều tra, tạm thời chưa bàn tới, nhưng điều tôi muốn nói ở đây là, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, bất kể tập thể bộ máy lãnh đạo nhà máy phân hóa học Phòng Sơn có tham nhũng hay không, có thâm lạm tài sản nhà nước hay không, có một vấn đề tôi có thể khẳng định chắc chắn: Tôn Khánh, bộ máy của các người là vô cùng khốn kiếp!

An Tại Đào phẫn nộ, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, chỉ thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của đám người Tôn Khánh:

– Rượu cao cấp các người uống, thuốc thượng hạng các người hút, xe hơi nhập khẩu các người ngồi, đều là mồ hôi và máu của công nhân viên chức, đều là tài sản quốc gia, các người tiêu xài lãng phí như thế, làm sao không khiến công nhân viên chức phẫn nộ! Ai cho các người cái quyền dùng tài sản quốc gia ăn nhậu thả cửa, hưởng lạc một cách xa xỉ? Ai? Là thành phố hay toàn thể các công nhân viên chức nhà máy? Chỉ riêng chuyện đó, các người đã mất đi tư cách lãnh đạo doanh nghiệp này, toàn bộ đều bị cách chức chờ xử lý! Nếu cuối cùng điều tra ra vấn đề là thật, pháp luật nhà nước và kỷ luật Đảng treo cao, sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Bỗng An Tại Đào đứng dậy, tức giận nói:

– Mông Đào, Uỷ ban kinh tế thương mại phái cán bộ đến tổ chức lại bộ máy lãnh đạo của nhà máy, vừa triển khai điều tra, vừa trấn an công nhân viên chức, mau chóng khôi phục sản xuất!

Mông Đào lập tức đứng dậy đáp ứng:

– Tôi đã rõ, Chủ tịch thành phố An, tôi nhất định làm đúng theo chỉ thị của lãnh đạo. Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định phối hợp với Phó chủ tịch thành phố Dương thẩm tra và điều tra rõ vấn đề của nhà máy phân hoá học!

An Tại Đào gật đầu:

– Tốt! Đồng chí Dương, vất vả cho đồng chí rồi, trước mắt phải theo dõi sát chuyện này. Đồng thời bảo với Cục công an, phải giám thị mấy người Tôn Khánh tận nơi cư trú. Một khi điều tra ra vấn đề, tuyệt đối không dung tha!

An Tại Đào bước ra khỏi phòng họp, khuôn mặt bình tĩnh, Dương Hoa, Chu Quân vội đi theo. Thư ký Lý Bình cũng mang theo túi công văn đuổi theo An Tại Đào.

“Sáng hôm qua, công nhân viên chức nhà máy phân hoá học Phòng Sơn đem các vật phẩm tiếp đãi khách ra đường phơi nắng. Họ nói đó là các vật phẩm do lãnh đạo nhà máy cất giữ trong gian phòng giáp với văn phòng nhà máy, đem ra là để mọi người thấy thế nào là dùng công quỹ ăn uống. Trong số các vật phẩm phơi nắng có hàng chục thùng rượu Mao Đài thượng hạng, một thùng rượu tráng dương, các đồ mỹ nghệ sang trọng…Chúng ta thường nghe nói về hiện tượng dùng công quỹ ăn nhậu, cuối cùng bây giờ chúng ta đã được chứng kiến thực tế. Chúng ta vẫn biết tệ nạn ăn nhậu bằng công quỹ là nghiêm trọng, nhưng không thể ngờ một nhà máy cũng có tình trạng ăn nhậu bằng công quỹ nghiêm trọng đến mức đó. Mà các chai rượu Mao Đài, rượu tráng dương trị giá mấy trăm tệ đem so với đồng lương của công nhân, càng hết sức chướng mắt. Hiện giờ, những thứ này bị đem ra phơi nắng, nhưng phơi xong rồi thì phải làm thế nào?

Hiện giờ, một tháng công nhân lĩnh được hơn bốn tệ tiền lương, thế mà lại có người tiêu xài hoang phí như thế. Công nhân viên chức biểu lộ sự oán giận là muốn nói cho chúng ta biết, tham ô, hủ hoá và tiêu xài xa xỉ, rốt cuộc đã xoá tan niềm tin, bởi vì sự sự nhẫn nại và chịu đựng của của quần chúng nhân dân là có hạn, bởi vì bọn tham ô, hủ hoá chà đạp lên của cải mà người dân tạo ra. Vượt quá giới hạn này, quần chúng không thể chịu đựng thêm nữa, đã tự phát phản kháng. Việc công nhân viên chức tự phát đem vật phẩm ra phơi, còn nói lên nhiệt tình chống tham nhũng to lớn đang ẩn chứa trong quần chúng.

Mấy thùng rượu là phí tổn thấy được, trong khi ngoài ăn uống ra, còn có rất nhiều khoản “chi phí” mờ ám được che giấu. Xây dựng một xí nghiệp không hề dễ dàng, phá đổ một xí nghiệp chỉ trong nháy mắt. Cái gọi là bảo vệ chính sách, trợ giúp tài chính và tạo sự công bằng trong môi trường kinh doanh, có thể nói là không giải quyết được vấn đề then chốt. Thật ra, đem các vật phẩm ra đường phơi nắng, chính là hành động nối kết giữa sự chín muồi của cơ chế thị trường và điều khó nói ra của con đường phân phối nguồn tài nguyên theo cơ chế, đối với điều này, chúng ta chỉ e là không thể đem ra phơi nắng!”

Internet phát triển mạnh mẽ, từ chân trời góc biển đến nhà láng giềng, trong nước phát sinh bất cứ chuyện gì cũng đều không qua khỏi ánh mắt của công chúng, trong thời gian ngắn nhất sẽ trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý. Buổi chiều cùng ngày, có người đem chuyện công nhân viên chức nhà máy phân hoá học Phòng Sơn phơi rượu và thuốc bên đường, tung lên mạng, rồi ngày hôm sau, vô số báo chí của các cơ quan truyền thông trong tỉnh và trong nước đều đưa tin về vụ này.

So với làn sóng phê bình và chất vấn đanh thép ở bên ngoài, truyền thông Phòng Sơn có vẻ hết sức khiêm tốn và lặng lẽ. Chỉ có nhật báo Phòng Sơn, giật một cái tít không lớn không nhỏ trên trang đầu “Chủ tịch thành phố An điều tra nghiên cứu ở nhà máy phân hoá học Phòng Sơn”. Bài báo này cũng không vạch rõ vấn đề mấu chốt, mà chỉ thuật lại một cách đơn giản về cuộc họp của An Tại Đào ngay tại hiện trường, kèm với một tấm hình.