Q.4 - Chương 190: Nhật ký của Trương Phượng Dương

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vợ của Trương Phượng Dương là Mã Ngọc Liên thần sắc ngây dại, nằm cuộn mình trên ghế sofa, đầu óc gần như là trống rỗng.

Con trai cô đã gửi qua nhà chồng, suốt một ngày một đêm, cô không thể thừa nhận sự thật tàn khốc như vậy: Chồng cô đã bị bắt giam. Anh ấy chỉ là một thư ký nhỏ cấp trưởng phòng, tại sao lại có thể như vậy?

Trong mắt người bình thường, một thư ký cho một lãnh đạo cấp thành phố trong nhiều năm, trong nhà tuy không nói đến mức đại phú đại quý nhưng ít nhất cũng mạnh hơn so với gia đình bình thường. Nhưng sự thật thì gia cảnh của Trương Phượng Dương rất bình thường, rất rất bình thường. Toàn bộ thu nhập trong gia đình, ngoài tiền lương của hai vợ chồng, thì tiền thu nhập thêm chính là một ít tiền và quà tặng mà Trương Phượng Dương nhận từ một số người.

Anh ta lúc trước đi theo Hạ Thiên Nông, phải nói là một lãnh đạo khá keo kiệt. Bản thân lãnh đạo cũng không kiếm được chút béo bở nào, huống chi anh ta cũng không phải là một thư ký giỏi luồn cúi. Nhưng Hạ Thiên Nông bây giờ đang lên chức, anh ta ưu đãi cũng không được nhiều, ngược lại còn ngập đầu vào trong một vũng bùn.

Là một cán bộ trung tầng của xí nghiệp, Mã Ngọc Liên cũng biết ít nhiều về đấu tranh quyền lực. Cô mơ hồ cảm giác, chồng của mình dường như đang trở thành vật hy sinh cho cuộc đấu tranh quyền lực đó. Bởi vì trước đó hai ngày, Trương Phượng Dương biểu hiện có chút dị thường. Bình thường y không hút thuốc lá, không ngờ đêm hôm khuya khoắt lại trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc.

Ngay khi bị Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt, y đã gọi điện thoại cho cô. Trong điện thoại giọng nói rất nhỏ, còn chưa kịp nói cái gì thì điện thoại đã bị ngắt máy.

Sau khi cô xem xong nhật ký của ông xã thì hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng hiểu rõ thì sao chứ, cô chỉ là một cán bộ trung tầng của một xí nghiệp bình thường, đối mặt với quyền lực cao cao tại thượng thì cô thật nhỏ bé như thế nào.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Mã Ngọc Liên trong lòng nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch. Cô muốn đứng dậy mở cửa nhưng cả người mệt mỏi, nhất thời hoa mắt chóng mặt không ngồi dậy nổi. Tiếng gõ cửa ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục vang lên. Mã Ngọc Liên lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, chậm rãi đến mở cửa.

Một người cao lớn, trẻ tuổi, gương mặt ôn hòa nở nụ cười xuất hiện. Cô liếc mắt nhìn An Tại Đào, giọng nói yếu ớt hỏi:

– Anh tìm ai?

An Tại Đào cười:

– Chào chị Mã, tôi là An Tại Đào.

An Tại Đào, cái tên này giống như một viên đạn bay xẹt qua người Mã Ngọc Liên. Cô biết đây chính là con rể của Phó chủ tịch thành phố Hạ, và là người mà em trai mình đã gọi điện thoại bảo mình phải tiếp đón cẩn thận.

– Mời vào!

Mã Ngọc Liên lách thân người, mời An Tại Đào vào nhà.

An Tại Đào thản nhiên đánh giá Mã Ngọc Liên, im lặng thật lâu rồi mới nói:

– Chị Mã, đầu tiên tôi cần giải thích là tôi không có ác ý. Tôi đến đây chỉ muốn biết rõ một sự việc mà thôi. Sau đó tôi sẽ có biện pháp giải quyết.

Mã Ngọc Liên sắc mặt hơi ửng đỏ lên. Cô có chút kích động nhìn An Tại Đào:

– An…!

– Cứ gọi tôi là Tiểu An!

An Tại Đào ngồi xuống ghế sofa, nhìn Mã Ngọc Liên rồi nói:

– Chị Mã, tôi muốn biết hai ngày nay Trương Phượng Dương có điều gì khác thường hay không, hoặc là có nói chuyện gì với chị hay không? Tôi hy vọng chị Mã có thể nói thật cho tôi biết. Dù sao thì điều này có liên quan đến việc Trương Phượng Dương có thoát tội được hay không?

Mã Ngọc Liên thân mình lập tức nghiêng về phía trước, vội vàng nói:

– Trương Phượng Dương là một người thành thật. Anh ấy theo Phó chủ tịch thành phố Hạ nhiều năm như vậy, luôn trung thành và tận tâm với Phó chủ tịch thành phố Hạ, sao lại bán đứng Phó chủ tịch Hạ được? Đồng chí Tiểu An, chuyện này nhất định là có người muốn hãm hại. Trương Phượng Dương nhà chúng tôi là rất trong sạch. Anh ấy chỉ là một thư ký thôi mà.

An Tại Đào nói:

– Chị Mã, chị đừng có kích động, cứ từ từ nói cho tôi nghe.

– Đồng chí Tiểu An, tôi không dám nói Trương Phượng Dương nhà tôi là một người tốt, nhưng anh ấy tuyệt đối là một người thư ký tốt. Mấy năm nay, anh ấy theo Phó chủ tịch thành phố, làm việc rất cần cù và thật thà. Khi về nhà, anh ấy thường nói Phó chủ tịch thành phố Hạ là một lãnh đạo tốt, là một vị quan thanh liêm.

Thấy Mã Ngọc Liên tỏ ra tin tưởng Trương Phượng Dương, An Tại Đào không khỏi mỉm cười:

– Chị Mã, tôi hiểu, thật sự rất hiểu. Tôi cũng rất tin tưởng, Trương Phượng Dương sẽ không vô duyên vô cớ mà bán đứng cha của tôi. Nhưng, chị Mã, chị cũng hiểu là, chúng ta cần phải làm rõ ràng, Trương Phượng Dương vì sao ở Ủy ban kỷ luật thành phố lại chỉ rõ ba tôi nhận hối lộ. Chuyện này rất quan trọng.

– Chị Mã, chỉ khi nào chị tín nhiệm tôi thì tôi mới có thể giúp đỡ chị. Về phần khả năng của tôi, thì chị hẳn là cũng hiểu biết một ít.

An Tại Đào chợt hạ giọng, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình. Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian. Thời gian của hắn là có hạn.

Mã Ngọc Liên trong lòng run lên. Vừa rồi, trong điện thoại, em trai của cô đã rất rõ ràng nói cho cô biết. An Tại Đào không chỉ là con rể của Phó chủ tịch thành phố Tân Hải, mà còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy Phòng Sơn, có bối cảnh rất mạnh ở tỉnh. Và còn ám chỉ, thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Trương Hiểu Dương bởi vì sự việc này mà đi tìm hắn.

Nhìn thấy thần sắc của Mã Ngọc Liên có chút do dự, An Tại Đào nhíu mày nói:

– Chị Mã, chuyện khác thì tôi không thể nói tỉ mỉ với chị được. Nhưng tôi có thể nói rõ với chị là, ba của tôi tuyệt đối không ăn hối lộ. Chỉ cần ba của tôi không ngã thì Trương Phượng Dương còn có ngày bình an trở ra. Điều này là không thể nghi ngờ.

Giọng nói của An Tại Đào rất dồn dập, hống hách. Mã Ngọc Liên nhìn chàng thanh niên anh tuấn, trẻ tuổi mà thở dài:

– Tiểu An, cậu chờ tôi một lát nhé!

Mã Ngọc Liên đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình. Từ ngăn kéo trong phòng ngủ lấy ra một quyển nhật ký thật dày. Đây chính là quyển nhật ký của Trương Phượng Dương. Từ lúc còn học trung học, Trương Phượng Dương rất thích viết nhật ký. Nhiều năm đã dưỡng thành thói quen. Mỗi ngày đều viết, gió mặc gió, mưa mặc mưa, anh ta đều viết. Bình thường vào buổi tối, sau khi kết thúc một ngày làm việc, anh ta sẽ ngồi vào bàn viết vài câu đơn giản. Khi nào hứng trí thì viết nhiều, không hứng trí thì viết ít.

Mã Ngọc Liên cầm quyển nhật ký của chồng trong tay, bước chân có chút chần chừ. Cô không biết có thể tin tưởng An Tại Đào hay không, nhưng cô cũng biết, ngoại trừ hắn cô cũng không còn lựa chọn nào khác nữa.

– Trương Phượng Dương, anh đừng trách em. Em chỉ nghe theo mệnh trời mà thôi. Hy vọng người này có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn. Anh nhất định sẽ bình an vô sự.

Cô cắn chặt răng, không còn do dự, bước ra ngoài đem theo quyển nhật ký giao cho An Tại Đào, hơi chút buồn bã nói:

– Đồng chí Tiểu An, đây là nhật ký của Trương Phượng Dương. Anh ấy đã viết rất nhiều chuyện trong quyển nhật ký này. Tôi xem không hiểu, cậu xem rồi tự tìm hiểu lấy.

An Tại Đào vội vàng cúi người lật xem quyển nhật ký của Trương Phượng Dương. Cũng may nhật ký của anh ta viết rất đơn giản, chữ viết rõ ràng. Quyển nhật ký được bắt đầu vào ngày 1 tháng 1 cho đến ngày hôm trước thì dừng lại. An Tại Đào nhìn qua một lần, phát hiện trong đó có vài ngày quyển nhật ký được ghi có thể giải thích một số vấn đề.

– Thời tiết quang đãng, trời hơi có gió. Tâm trạng hôm nay không được tốt lắm. Hôm nay, Chủ tịch thành phố Mông đột nhiên tìm mình, ám chỉ vài thứ với mình. Mình nghe qua rất hiểu nhưng lại không thể làm.

– Thời tiết âm u, buổi chiều còn có cơn mưa nhỏ. Chủ tịch thành phố Mông lại tìm mình nói chuyện. Mình cảm thấy rất bất đắc dĩ.

– Người của công ty Bất động sản Vĩnh Hoà đến tìm mình, ý tứ của họ mình rất hiểu. Nhưng mình lại không thể làm. Buổi tối, người của công ty Bất động sản Vĩnh Hòa lại đến mời ăn cơm. Hạ Thiên Nông không ngờ lại đồng ý. Trong bữa tiệc, tại nhà vệ sinh, Trưởng phòng Tiêu thụ của công ty Vĩnh Hòa đã cho mình hai phong bao lì xì, một lớn một nhỏ. Mình hiểu rằng, bao nhỏ là dành cho mình, còn bao lớn là dành cho Hạ Thiên Nông. Mình không kìm nổi tò mò, vụng trộm mở ra xem. Thấy bên trong là một số tiền lớn. Tối đó, sau khi cơm nước xong xuôi, mình mang phong bao lì xì đưa cho Hạ Thiên Nông, không ngờ ông ấy lại nhận lấy, cũng không nói gì thêm khiến mình cảm thấy rất bất ngờ. Ông ấy trước kia không phải là người như vậy. Chẳng lẽ bởi vì trong tay có quyền lực thì sẽ thay đổi sao?

– Công ty Bất động sản Vĩnh Hòa rốt cục cũng đến lấy khối kia. Và kỳ quái chính là, khối kia lại là công ích, không biết như thế nào lại khiến cho thành phố đưa ra quyết sách tạm thời, đem đổi thành buôn bán. Như vậy thì công ty bất động sản Vĩnh Hòa không phải là phí phạm tiền sao?

– Đột nhiên, con gái của Mông Hổ là Mông Na Na đến tìm mình, mời mình đi ăn cơm, muốn ám chỉ việc đó với mình. Nhưng tôi không làm. Hạ Thiên Nông dù sao cũng rất tín nhiệm mình, cũng đáp ứng cho mình một đường ra sau này. Mình không thể bán đứng lãnh đạo của mình được.

– Chủ tịch thành phố Mông đến tìm tôi, ngả bài ra. Nói thật, tôi rất sợ hãi, về nhà cũng không dám nói với vợ mình. Mông Hổ là một người lòng lang dạ sói. Tôi không muốn đắc tội với ông ta. Tôi phải làm sao bây giờ?

An Tại Đào nhìn chằm chằm vào trang nhật ký cuối cùng của Trương Phượng Dương. Rõ ràng là nét bút rất mạnh, thậm chí hằn qua trang sau, nói lên tâm trạng nôn nóng, sợ hãi của Trương Phượng Dương. Tuy rằng hắn không nói gì cả, nhưng khóe miệng lại hiện lên nụ cười.

Hắn chậm rãi đứng dậy, bỏ quyển nhật ký của Trương Phượng Dương vào trong túi, cười nói:

– Chị Mã, cho tôi mượn quyển nhật ký một chút. Chị cứ an tâm chờ đợi, không quá vài ngày nữa, Trương Phượng Dương sẽ bình an trở về. Đương nhiên, tôi có một đề nghị nho nhỏ, thật sự không thể không nói. Chị nên đến nhà bà con ở tỉnh ở vài ngày đi, đừng quay trở về nhà.

Mã Ngọc Liên trong lòng nhảy dựng. Tuy rằng An Tại Đào không có nói rõ, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc mà không hiểu ý tứ của hắn. Cô im lặng gật đầu, đứng dậy tiễn An Tại Đào ra cửa.

An Tại Đào sau khi rời khỏi nhà Trương Phượng Dương, không chần chừ, lập tức lái xe trở về nhà của mình. Khi về đến nhà, hắn lấy ra tài liệu mà hắn giấu dưới gối trong phòng ngủ. Đây chính là chứng cứ mà Mông Hổ nhận hối lộ trong mấy năm do Tống Lượng đưa cho hắn. Người đưa hối lộ là ai, thời gian địa điểm như thế nào, số tiền nhiều hay ít… đều được ghi chép lại tỉ mỉ. Mà ở trong đó còn có bức ảnh Mông Hổ chụp một cách thân mật với một cô nhân viên trong cơ quan. Hắn lắc đầu, thầm nghĩ Đỗ Canh này quả thật không đơn giản. Những thứ này không biết vì sao mà ông ta lại có được.

So sánh với Đỗ Canh thì Mông Hổ thừa kiêu ngạo nhưng tâm cơ không đủ. Hoặc có thể nói, Mông Hổ chỉ là một kẻ chuyên quyền hống hách, quan liêu, còn Đỗ Canh mới thật sự là một chính khách am hiểu quyền mưu. Quan liêu và chính khách sự khác biệt thật sự là quá lớn.

Không cần nói gì khác, Đỗ Canh đã nắm giữ trong tay chứng cứ phạm tội rất xác thực của Mông Hổ. Chỉ cần những thứ này lan truyền ra ngoài thì khẳng định Tân Hải sẽ rất chấn động. Nói không chừng sẽ làm cho Mông Hổ rơi đài (nhưng cũng có khả năng trưc tiếp giao phong với hậu trường của Mông Hổ). Nhưng ông ta lại nhẫn nhục cho đến ngày hôm nay chứ không có xuống tay, cẩn thận bày binh bố trận. Cái này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Nói thật, nếu An Tại Đào không phải người tái sinh, không có được tin tức trước thời đại và sự lịch duyệt phong phú thì khẳng định An Tại Đào sẽ trở thành một quân cờ, bị ông ta khống chế mà không biết.

Đỗ Canh thật sự rất lợi hại, rất cao minh và cũng rất là nguy hiểm.

Cầm mấy thứ này, An Tại Đào vội vàng bước ra cửa, lái xe suốt đêm đến khu du lịch núi Lão Hổ. Hắn đại khái đoán được, Hạ Thiên Nông tám phần là đang trốn tránh tại núi Lão Hổ này. Hắn phải đến gặp Hạ Thiên Nông, phải cùng ông ta nói chuyện cho rõ ràng, nói cho ông ấy biết mình đang bị người khác khống chế mà không biết.

Hơn 9h tối xuất phát từ Tân Hải, rạng sáng 3h hắn đã đến núi Lão Hổ. Đường núi khó đi, An Tại Đào cẩn thận lái xe dọc theo đường núi lên đến đỉnh núi. Khi lên đến nơi thì đã rạng sáng 5h, sắc trời đã hửng sáng.

An Tại Đào bước xuống xe, một mình đứng trước cửa khách sạn vắng lặng, nhìn màu xanh dãy núi tầng tầng lớp lớp và màu xanh của nước biển. Chân trời phía đông đã hiện lên ánh mặt trời đỏ rực. Mặt trời đã bắt đầu mọc lên.

An Tại Đào chậm rãi rút điếu thuốc ra hút. Nhìn ánh sáng mặt trời và sắc biển trời mây, mà trong lòng cảm thán vô cùng. Bởi vì trong lòng có việc, lại suốt một đêm không có chợp mắt nên hắn chẳng có tâm tình nào mà ngắm cảnh.

Sau khi đỗ xe vào bãi đỗ, hắn lẳng lặng bước đến trước cửa khách sạn. Ở một chỗ khác, hắn phát hiện chiếc xe của Đỗ Canh. Hơn 7h, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh.

Tôn Hiểu Linh tối hôm qua ở lại thị trấn. Sáng sớm nay, khi mới vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của An Tại Đào. Cô buông bàn chải đánh răng, nghe máy:

– Bí thư An!

– Phó chủ tịch thị trấn Tôn, hai ngày này trong nhà tôi có chút việc nên tôi có thể phải ở lại Tân Hải. Sự việc ở thị trấn phiền cô quản lý giùm.

An Tại Đào trầm giọng nói.

– Bí thư An, ngài khoan cúp máy, tôi đang muốn gọi điện thoại cho ngài để báo cáo một chút công việc. Nếu ngài đã gọi điện thoại cho tôi thì tôi xin báo luôn. Thứ nhất, Ủy ban kỷ luật huyện vừa gọi điện thoại muốn đến thị trấn điều tra về Chủ tịch thị trấn Tiêu. Chiều nay tổ điều tra sẽ đến. Thứ hai, tiền của Tiếu lão đã được chuyển đến. Tôi lập tức chuẩn bị cho đội thi công tiến hành sửa đường. Còn một vấn đề nữa là, đối với công ty Dương Quang, ngài có nên gọi điện hỏi Tổng giám đốc Lộ khi nào thì bọn họ thông báo tuyển dụng để chúng ta làm tốt công tác chuẩn bị.

– Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lộ Binh. Phó chủ tịch Tôn, về chuyện sửa đường và công tác hàng ngày của thị trấn tôi xin giao lai cho tôi. Cuối tuần này tôi mới trở về được. Nếu hai ngày này mà không có sự việc nào quá lớn thì đừng gọi điện thoại cho tôi.

Nói xong, An Tại Đào lập tức cúp máy. Hắn đã nhìn thấy Hạ Thiên Nông và lão Triệu bước ra từ trong nhà khách, chuẩn bị đến nhà hàng dùng điểm tâm.

An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, bước nhanh đến:

– Ba, đợi con với!

Tuy rằng là sáng sớm mùa hạ, nhưng trên đỉnh núi thời tiết rất là mát mẻ. Hạ Thiên Nông nghe tiếng gọi quen thuộc thì trong lòng chấn động, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào:

– Tiểu Đào, sao lại là con?

An Tại Đào thở một hơi thật dài, không trả lời ngay, lại nhìn lão Triệu, ánh mắt có chút uy thế, thản nhiên nói:

– Lão Triệu, đã lâu không gặp. Tôi muốn nói chuyện với ba của tôi. Chú đi ăn cơm một mình nhé. À, trên đỉnh núi này sóng di động không tốt, không biết di động của chú có sóng không, có thể cho tôi mượn một chút?

Lão Triệu lúc trước còn xưng huynh gọi đệ với người thanh niên trước mặt, nhưng hiện tại người đó đã thay đổi, không hiểu sao ông lại cảm thấy rùng mình, xấu hổ nói:

– Bí thư Tiểu An, cậu cũng đã đến đây rồi sao. Haha, ở đây sóng di động không tốt, nên không có cách nào khác. Tôi tắt di động rồi.

An Tại Đào gật đầu nhìn lão Triệu nói:

– Tắt máy cũng tốt!

Bên cạnh bãi đỗ xe, Hạ Thiên Nông và An Tại Đào đứng cùng nhau nhìn về phía dãy núi thật xa. Hai người đều không nói gì. An Tại Đào thần sắc bình tĩnh, còn Hạ Thiên Nông thì lại có chút tự do. Ông ta biết con rể mình đang chờ mình mở miệng, nhưng ông ta lại không biết bắt đầu từ đâu.

Ngay từ đầu, ông ta đã không đồng ý với kế hoạch của Đỗ Canh. Nhưng sau lại nghĩ tới nghĩ lui, hiểu được kế hoạch này của Đỗ Canh tuyệt đối không hề sai sót, nhầm lẫn. Dường như có thể thử một lần. Hơn nữa, quyền lực đối với ông ta cũng có sức hấp dẫn rất lớn.

Đỗ Canh làm đạo diễn, ông ta là diễn viên, mà thư ký của ông là Trương Phượng Dương đã trở thành một quân cờ trong ván cờ giữa Đỗ Canh và Mông Hổ. Chẳng qua, kế sách của Mông Hổ là khống chế trực diện, còn Đỗ Canh là khống chế ngầm. Hiển nhiên, người sau so với người trước thì kế sách cao minh hơn.

Tuy rằng, Hạ Thiên Nông không có tiết lộ thân sinh của An Tại Đào chính là Trần Cận Nam. Phải biết rằng, An Tại Đào ở tỉnh, thậm chí là ở thủ đô có hậu trường vững mạnh hay không thì cũng là một nhân tố mấu chốt trong lần hành động này của Đỗ Canh.

Giống như An Tại Đào đã đoán, Đỗ Canh chính là muốn thông qua việc Hạ Thiên Nông bị bắt giam để mê hoặc An Tại Đào, mượn tay An Tại Đào đem chứng cứ phạm tội của Mông Hổ lên tỉnh. Do đó tránh đi việc bản thân mình xung đột với hậu trường ở tỉnh của Mông Hổ.

Nếu như tố cáo nặc danh thì tám phần sẽ bị hậu trường của Mông Hổ ém đi. Cứ như vậy, Mông Hổ đã có sự chuẩn bị, Đỗ Canh có muốn xuống tay với Mông Hổ cũng khó khăn hơn.

Hạ Thiên Nông nhận hối lộ của công ty bất động sản Vĩnh Hòa là thật. Và thông qua tay của Trương Phượng Dương. Nếu như không nhận thì làm sao mà khiến cho đám người Mông Hổ bí quá hóa liều chứ. Cho nên, những gì mà Trương Phượng Dương thú nhận tại Ủy ban kỷ luật thành phố đều là sự thật.

Sự thay đổi của thư ký Trương Phượng Dương, Hạ Thiên Nông sớm đã phát hiện. Là kẽ lõi đời, chìm nổi trong quan trường hai mươi năm, ông ta nếu không nhìn ra sự dao động trong lòng Trương Phượng Dương thì ông ta sẽ không còn là Hạ Thiên Nông. Cho nên, ông ta tương kết tựu kế mà nhận hối lộ, nhưng khoản tiền này, ông ta cũng đã thông báo cho Đỗ Canh biết. Buổi sáng hôm sau, Đỗ Canh đã sắp xếp người bí mật mang số tiền tham ô này quyên góp cho Công trình hy vọng ở tỉnh, cũng thay công ty Vĩnh Hòa để lại tên.

Cùng lúc đó, Đỗ Canh còn đem chuyện này lấy danh nghĩa của Thành ủy hướng lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật tỉnh làm báo cáo. Đương nhiên, loại báo cáo này cũng có lý do đường hoàng. Bởi vậy, cũng khiến Hạ Thiên Nông biết được, Đỗ Canh cùng với Chủ nhiệm Lâm của Ủy ban kỷ luật tỉnh dường như có chút quan hệ.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Hạ Thiên Nông lúc này mới yên tâm thoải mái cùng với lái xe lão Triệu của Đỗ Canh đến khu du lịch núi Lão Hổ, chuẩn bị lấy danh nghĩa dưỡng bệnh hai ngày. Khi thời cơ chín mùi thì lập tức trở về Tân Hải chủ trì đại cục.

Kế hoạch của Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông có thể nói là tuyệt đối không sai sót, đều tính toán đến đường lui, tính toán đến từng chi tiết. Cho dù kế hoạch lật đổ Mông Hổ thất bại thì bọn họ cũng không có bất luận tổn thất gì, nhiều lằm là làm không công thôi. Nhưng bọn họ lại không dự đoán được, kế hoạch này lại phát sinh biến cố từ An Tại Đào.

Không phải là bọn họ xem nhẹ An Tại Đào, mà là An Tại Đào rất thâm trầm.

Hạ Thiên Nông cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng mình không có ác ý, nhưng lại lợi dụng con rể của mình, thậm chí là vợ mình để mưu cầu lợi ích thì trong lòng ít nhiều cũng có chút băn khoăn.

Nghe lời nói của Hạ Thiên Nông có chút xấu hổ, An Tại Đào nhíu mày, trầm giọng nói:

– Ba, ba làm như thế có nghĩ đến mẹ hay không? Ba có biết ở nhà mẹ đang ăn không ngon, ngủ không yên không?

Hạ Thiên Nông xoa tay, cười ha hả:

– Tiểu Đào, chuyện này….

– Chúng ta là người nhà, có gì cũng nên nói ra.

An Tại Đào nhíu mày:

– Ba, ba có phải cũng có chút tín nhiệm Đỗ Canh? Nếu chẳng may ông ta hại ba thì ba phải làm sao bây giờ?

Hạ Thiên Nông ngẩn ra, rồi khẽ mỉm cười:

– Tiểu Đào, Đỗ Canh chưa chắc đã hoàn toàn tín nhiệm ba, mà ba thì cũng chưa chắc hoàn toàn tín nhiệm ông ấy. Chỉ có điều, trong quan trường, quan hệ giữa chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng nhau mà thôi. Anh lợi dụng tôi thì tôi cũng phải lợi dụng anh chứ. Tiểu Đào, bây giờ con là người trong quan trường, về sau con sẽ hiểu điều này.

– Tiểu Đào, nếu con đã biết việc này thì những thứ con nắm giữ trong tay, con có nên…

Nhìn ánh mắt của Hạ Thiên Nông phát ra nỗi khát vọng nào đó, An Tại Đào âm thầm thở dài. Cái gọi là quyền lực lại khiến cho con người ta trở nên điên cuồng thật không sai. Sau khi lên chức Phó bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, Hạ Thiên Nông lại càng có dã tâm hơn.

Thản nhiên nhìn Hạ Thiên Nông, hắn hạ giọng nói:

– Ba, ba có thể nắm chắc rằng, một khi Đỗ Canh đánh ngã Mông Hổ thì vị trí Chủ tịch thành phố có dành cho ba hay không?