Q.8 - Chương 558: Lại có sợ gì? Nói năng có khí phách!

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: KoCo

Nguồn: metruyen.com

An Tại Đào chấn động trong lòng.

Hắn chậm rãi liếc Tống Nghênh Xuân một cái, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.

Lần này Tống Nghênh Xuân rất rõ ràng muốn mượn chuyện này để giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực đối với ‘sự kiện Chu Thắng Khoa’, dẫn mầm tai họa lên người An Tại Đào —- như vậy, chỉ sợ sau ngày hôm nay trên các truyền thông lớn đều sẽ xuất hiện tin tức ‘gần trăm thôn dân tụ tập kêu oán’. Đối với chuyện này, Tống Nghênh Xuân chẳng những sẽ không áp chế dư luận, còn có thể cố ý dẫn đường dư luận.

Bởi vậy xem ra, truyền thông ở tình có thể theo vào hay không, An Tại Đào không biết, không xác định, nhưng truyền thông thành phố Phòng Sơn nhất định sẽ liên tục dài dòng che trời phủ đất.

An Tại Đào siết chặt tay, trong lòng hơi ngưng trọng. Chuyện này đích thật không trong suy xét của hắn. Đây gọi là kẻ trí nghĩ tới ngàn vạn vẫn có sơ sót, hắn cũng quả thật không ngờ chuyện tình sẽ nối tiếp, hơn nữa nối gót phát sinh đúng nhịp như vậy… Nếu cơ hội này bị Tống Nghênh Xuân nắm được, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chẳng qua, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, ngay cả Tống Nghênh Xuân ông muốn đục nước béo cò đẩy tôi tới vực sâu nguy hiểm, nhưng mặc ông gió táp sóng xô, tôi lù lù bất động —- mặc bão tố của ông, tôi lại có sợ gì?!

Tâm thần An Tại Đào hơi lộn xộn trong khoảng khắc liền trầm tĩnh xuống. Lịch duyệt phong phú và trải qua hết tang thương kiếp trước kiếp này, sớm khiến hắn luyện được Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà tâm tính không loạn. Không cần nói loại chuyện này, cho dù nguy cơ có lớn nữa, hắn cũng sẽ điềm tĩnh thong dong ứng phó.

Không khí trong phòng hội nghị lập tức từ áp lực nặng nề nhảy lên cổ quái tinh tế. Có thể ngồi vào vị trí ở đây hôm nay, bất kể là ủy viên thường vụ hay là không phải ủy viên thường vụ, đều là cán bộ lãnh đạo số một thành phố, người nào đèn đã cạn dầu chứ? Mánh khóe kế hoạch ‘dẫn tai họa về phía đông’ của Tống Nghênh Xuân, rất nhanh khiến cho người mẫn cảm cảm giác ra.

Đông Phương Du nhướn mày, thoáng có suy nghĩ.

Lãnh Mai hơi lo lắng mà nhìn An Tại Đào, muốn nói lại thôi.

Hạng mục này là lúc trước An Tại Đào đảm nhiệm trợ lý Chủ tịch thành phố chủ trương gắng sức thực hiện, nếu chuyện này bị làm lớn lên, khiến Tống Nghênh Xuân mượn đề tài nói chuyện của mình, xác định hạng mục này của Gas Thiên Thỉ là ‘hạng mục ô nhiễm’, trải qua dư luận truyền bá rộng rãi —- như vậy, cục diện sẽ trở nên cực kỳ bất ổn đối với An Tại Đào… Tuy rằng không đến mức ảnh hướng tới con đường làm quan của An Tại Đào, nhưng tuyệt đối sẽ làm hòng chiến tích quan thanh của hắn.

Đương nhiên, đối với Tống Nghênh Xuân mà nói, mục đích chủ yếu vẫn là làm nóng chuyện này, từ đó làm nhạt ‘sự kiện Chu Thắng Khoa’, dời đi tâm mắt Tỉnh ủy và truyền thông. Vừa có thể thoát thân, lại có thể đả kích An Tại Đào, có thể nói là vẹn toàn đôi bên. Ông ta cũng không nghĩ tới có thể mượn việc này đánh ngã An Tại Đào. Mà trên thực tế, cũng không có khả năng đánh ngã.

Ánh mắt lo lắng của Đông Phương Du quăng tới đây, An Tại Đào lại bình tĩnh mỉm cười. Chẳng qua, tuy rằng trên mặt An Tại Đào giếng cổ không dao động, nhưng sự cảnh giác Tống Nghênh Xuân trong lòng ngày càng nặng.

Tống Nghênh Xuân quả nhiên không phải hạng Tôn Cốc có thể bằng được, thủ đoạn chính trị sâu và năng lực tùy cơ ứng biến mạnh, sớm đã đến một trình độ nhất định. Nếu không phải An Tại Đào chiếm ưu thế một người tái sinh, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của Tống Nghênh Xuân.

Đương nhiên, nếu An Tại Đào không phải một người tái sinh, giờ phút này dường như hắn cũng không có cơ hội và tư cách ngồi ở chỗ này, đối địch đánh cờ với Tống Nghênh Xuân.

Sau khi ý tứ của Tống Nghênh Xuân truyền ra, vài lãnh đạo thành phố đứng phía ông ta lần lượt đứng ra ‘tỏ thái độ’. Ví dụ như ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, ví dụ như Trưởng Ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Phương.

Do dự một chút, Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm cũng thuận thế tiếp lời Trịnh Phương, cất cao giọng nói:

– Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, lúc trước tôi phân công quản lý ngành phục vụ công cộng, cũng hiểu biết vài phần đối với hạng mục này. Lúc trước, tôi cũng không đồng ý xây dựng hạng mục đốt cháy dễ dàng lưu lại tai họa an toàn môi trường ở ngoại ô như vậy, hiện giờ quả nhiên tạo thành họa lớn, tạo ra ô nhiễm nghiêm trọng… Loại hạng mục này, trên thực tế chính là hạng mục ô nhiễm, được lợi chính là xí nghiệp, nhưng tổn thương lại là công tác bảo vệ môi trường toàn thành phố chúng ta, cùng với dân chúng địa phương.

– Tôi tới Gas Thiên Thỉ, hoàn cảnh nơi này quả thật không có cách nào để nói rõ… không khí ô nhiễm nghiêm trọng, bụi công nghiệp thải ra cực kỳ nghiêm trọng…

Ngô Quốc Cẩm vừa thốt ra xong, Lãnh Mai cực kỳ phẫn nộ trong lòng, cô lạnh lùng tiếp lời:

– Lão Ngô phải phụ trách nhiệm lời ông nói! Xí nghiệp Gas Thiên THỉ này có ô nhiễm nghiêm trọng như vậy không? Thật sự không có cách nào để ông hô hấp? Theo như ông nói, công nhân viên chức xí nghiệp và thôn dân địa phương cũng không cách nào sống rồi!

– Chỉ là nói chuyện giật gân!

Lãnh Mai trách mắng:

– Làm hạng mục công nghiệp, làm sao không hề ô nhiễm? Nhà máy sắt không ô nhiễm? Nhà máy thép không ô nhiễm? Nhà máy hóa chất không ô nhiễm? Dựa theo loại logic này của ông, những xí nghiệp này thứ nào cũng ô nhiễm nghiêm trọng hơn Gas Thiên Thỉ, đều cần lập tức ngừng lại! Nhưng ông xem đi, mấy chục ngàn công nhân viên ăn cơm thế nào? Thành phố thu thuế từ ai? Những lãnh đạo chúng ta ngồi ở đây, tìm ai đòi tiền lương?

Sự tình liên quan đến an nguy và danh tiếng làm quan người đàn ông của mình, Lãnh Mai sớm đã không để ý gì hết. Hành vi tiểu nhân ném đá xuống giếng của Ngô Quốc Cẩm, dẫn tới phẫn nộ mãnh liệt của cô. Từ khi cô được chọn làm Phó Chủ tịch thành phố tới nay, vẫn là lần đầu tiên biểu hiện quá khích ở tràng cảnh công khai như vậy.

Lãnh Mai phản ứng kịch liệt, khiến một số lãnh đạo thành phố giật mình kinh hãi. Ngô Quốc Cẩm cắn chặt răng, đang muốn phản bác vài câu, lại nghe Đông Phương Du chậm rãi nói:

– Theo tôi được biết, chung quanh thôn Vân Lan, ngoại trừ Gas Thiên Thỉ ra, còn có một nhà máy sắt, một nhà máy hóa chất và một nhà máy chế dược nhỏ, đây đều là xí nghiệp cấp dưới của tập đoàn Vân Lan. Nếu thật sự muốn nói tới ô nhiễm, chỉ sợ ba doanh nghiệp này đều nghiêm trọng hơn so với Gas Thiên Thỉ…

– Đương nhiên, hiện giờ không phải vấn đề truy cứu ai ô nhiễm lớn ai ô nhiễm nhỏ, mà là phải giải quyết vấn đề. Bí thư Tống, tôi cảm thấy vẫn phải điều tra sâu hơn…

Đông Phương Du còn chưa nói xong, Tống Nghênh Xuân liền thản nhiên nói:

– Thẩm tra chắc chắn phải thẩm tra. Nhưng, vấn đề cũng phải làm cho rõ ràng! Tháng trước, tôi đi tỉnh họp, gần đây từ Trung ương tới địa phương, đều coi trọng cao độ đối với công tác bảo vệ môi trường… Các đồng chí, chúng ta không thể chỉ lo phát triển kinh tế, mà bỏ qua bảo vệ môi trường. Cứ thế mãi, trời xanh nước biếc sẽ trở thành một giấc mộng, chúng ta sẽ đối mặt với câu hỏi của hậu thế như thế nào?

Tống Nghênh Xuân ra vẻ vô cùng đau đớn rơi vào trong mắt An Tại Đào, An Tại Đào cười lạnh trong lòng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, ngẩng đầu nhìn lại, hàn quang chợt lóe rồi biến mất trong mắt.

– Xem ra, tôi cần phải nhắc lại bối cảnh lập dự án hạng mục này của Gas Thiên Thỉ một lần nữa.

An Tại Đào lạnh lùng cười:

– Nếu không mà nói, hạng mục vận chuyển khí được thành phố đánh giá là công trình bảo vệ môi trường và công trình dân sinh lúc trước, lại thật sự bị coi là nguyên nhân ô nhiễm!

– Bởi vì vị trí địa lý đặc thù, vốn khả năng dẫn khí thiên nhiên vào rất nhỏ, tôi xem tin tức từ các bộ Trung ương và UB Trung ương, nếu Phòng Sơn muốn dẫn khí thiên nhiên vào mà nói, trừ phi kết nối đạt thành hiệp nghị với Hoa Hạ Thạch Hóa hoặc là dầu mỏ Hoa Hạ, dẫn một đường phụ từ Thiên Nam tới —- nhưng, loại đường dẫn phụ này thứ nhất công tác phê duyệt rất phiền thức, thứ hai liên quan tới vài khu vực, bất kể và phí tổn chính sách hay là phí tổn kinh tế, đều không thể thừa nhận được. Cho dù mạnh mẽ dẫn khí thiên nhiên tới đây, giá cả cũng cao dọa người, phỏng chừng dân chúng cũng không dùng nổi.

– Hiện tại chứng minh thực tế, đường ống khí thiên nhiên vượt qua Phòng Sơn nối thẳng Lục Đảo… Điều này không cần tôi tiếp tục giải thích chứ?

– Điều này có nghĩa, trong một đoạn thời gian tương đối dài, kết cấu nguồn năng lượng khu vực Phòng Sơn sẽ dùng gas nhân công, gas hóa lỏng, khí thiên nhiên là chính. Nhưng phí tổn vận chuyển khí thiên nhiên rất cao, lại dễ dàng xảy ra vấn đề, ổn định tương đối nhất, oan toàn nhất và bảo vệ môi trường nhất vẫn là gas nhân công, tức gas lò luyện than cốc.

– Trước khi Gas Thiên Thỉ đầu tư vận chuyển khí, hệ thống cung ứng gas thành phố chúng ta có thiếu hụt rất lớn. Thành phố Phòng Sơn năm 2002 có 180.000 hộ dân sử dụng ống dẫn gas, người sử dụng tiềm năng ít nhất 200.000 (bao gồm thị trường chung quanh và thị trường quận huyện), nhưng bởi vì năng lực cung ứng không đủ, thành phố Phòng Sơn cung ứng gas năm đó thiếu hụt khoảng 160.000 mét khối, nếu là thời gian cao điểm mùa đông, thì thiếu hụt này sẽ mở rộng tới 200.000 mét khối!

Giọng nói của An Tại Đào trở nên lạnh lùng và cao vút, hắn ngồi đó nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt nghiêm nghị:

– Những lời này, lúc trước tôi nói qua một lần tại cuộc họp UBND thành phố đặc biệt mở ra vì hạng mục này, hôm nay lại nói một lần, hy vọng các đồng chí đều nghe rõ ràng! Rốt cuộc vì sao chúng ta phải xây dựng hạng mục này! Có phải công trình chiến tích của An Tại Đào tôi hay không!

Tay An Tại Đào dừng lại giữa không trung:

– Nhà máy gas mới không thể không xây dựng. Có thể xây dựng ít đi vài khách sạn, vài đường cái, nhưng dân chúng không thể không dùng gas. Hơn nữa, theo sự phát triển của xã hội, sẽ ngày càng nhiều người sử dụng công thương nghiệp sử dụng ống dẫn gas, như vậy cũng có lợi cho công tác bảo vệ môi trường của thành phố chúng ta.

– Sau khi Gas Thiên Thỉ truyền khí, lượng truyền khí một ngày có thể đạt tới 700.000 mét khối. Giảm đi thiếu hút cung ứng gas của chúng ta, còn gia tăng quy mô thị trường người sử dụng 500.000 mét khối khí, dẫn ống gas tới các quận huyện. Bởi vậy thành phố Phòng Sơn trở thành thành phố cấp thị xã đầu tiên trong tỉnh cung ứng gas nhân công đến các huyện thành, cũng trở thành thành thị có hiệu xuất dẫn gas cao nhất tỉnh.

An Tại Đào quay đầu lại căm tức Ngô Quốc Cẩm, tức giật đột nhiên phát ra trong giọng nói:

– Chủ tịch thành phố Ngô thấy được quá trình đốt cháy gas của nhà máy Thiên Thỉ thải ra bụi mù, nhưng ngài có nhìn thấy, trong phạm vi toàn bộ thành phố, chúng ta loại bỏ được bao nhiêu ống khói lớn, giảm bớt bao nhiêu nồi hơi than đá hay không? Có bao nhiêu người dân từ biệt lịch sử nhóm lửa bếp lò nấu cơm?

– Các ông chỉ nhìn thấy một ống khói của Gas Thiên Thỉ, chẳng lẽ nhìn không thấy Phòng Sơn ít đi bao nhiêu ống khói?

Giọng nói của An Tại Đào kích động mà cao vút lên, nói năng khí phách. Hắn quơ cánh tay, sau đó nặng nề vỗ lên bàn hội nghị, phát ra một tiếng bành:

– Để toàn bộ thị dân đánh giá một chút, Gas Thiên Thỉ rốt cuộc nên tồn tại hay không? Đây là một công trình dân sinh hay là một hạng mục ô nhiễm?

Trương gia đại thiếu