Q.9 - Chương 711: Thủ Đoạn Lôi Đình (4)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôn Tứ Hỉ thở dài nói:

– Cục trưởng An, nói thật, vùng hầm mỏ này của chúng ta trên cơ bản tất cả đều là hầm mỏ khí gas, không chỉ mỏ than Mạnh Gia Loan chúng ta, các khu vực khai thác mỏ khác trên cơ bản cũng là loại này. Ngày thường làm nhỏ gas bắt nửa bùng nổ thường xuyên xảy ra, chỉ là thật không ngờ lúc này lại lớn như vậy.

– Nếu biết rõ là hầm mỏ khí gas, chẳng lẽ hầm mỏ các anh không có một chút biện pháp dự phòng?

An Tại Đào lại hỏi một câu. Khóe mắt hắn lại phát hiện, bất kể là Phó Chủ tịch tỉnh Nam Hà Phùng Kỳ, hay là Phó Chủ tịch thành phố Nam Châu Mã Minh Vũ, hoặc là cán bộ tỉnh thành phố khác, sắc mặt đều dần trở nên âm trầm.

Không thể nghi ngờ, lời nói không đếm xỉa đến này của Tôn Tứ Hỉ dần chạm tới một vấn đề có tính thực chất khiến bọn họ xấu hổ.

– Lãnh đạo căn bản không cần quan tâm, làm sao có biện pháp phòng hộ. Những máy kiểm tra mê tan ở hầm mỏ không phải biến chất cũng là hư hỏng, căn bản không thể dùng. Khu vực khai thác mỏ khác đều có dụng cụ đo lường giám sát khi cự ly xa bằng trí năng nhân tạo tiên tiến, chúng tôi không ngừng đưa ra ý kiến, yêu cầu hầm mỏ mua những thiết bị này, nhưng lời nói của công nhân lãnh đạo nghe thế nào đây? Dù sao, lãnh đạo cũng không ở dưới hầm, gập chuyện không may đều là công nhân, ai còn quan tâm công nhân sống hay chết.

Tôn Tứ Hỉ hung hăng mà nắm chặt tay mình, phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, sắc mặt cũng hơi co giật.

– Hai vị lãnh đạo, trong mắt những người quản lý hầm mỏ này chỉ có lợi nhuận, không ngừng nghỉ mà truy cầu lợi nhuận, hiệu quả và lợi ích của hầm mỏ vài năm này tốt lắm, nhưng thu nhập của công nhân vẫn rất thấp. Chồng tôi đào đất dưới hầm mỏ, thu vào còn không cao bằng tôi làm giáo viên, ngài thấy có hợp lý không? Không tăng tiền lương cho công nhân còn chưa tính, tốt xấu chúng tôi nghèo thì nghèo một chút, nhưng vẫn có chén cơm ăn, nhưng an toàn tất yếu vẫn cần đầu tư chứ, đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người, chẳng lẽ mạng nhiều thợ mỏ dưới giếng như vậy không đáng giá tiền sao?

– Rõ ràng là xảy ra bùng nổ 12h trưa, nhưng quản lý hầm mỏ lại không lập tức tổ chức cứu viện giải nguy, chậm trễ mấy giờ. Hơn nữa, thời gian bọn họ cấp báo thành phố và tập đoàn công ty lại thành hơn 3h… Lãnh đạo à, chuyện lớn liên quan tới mạng người, sao bọn họ dám làm như vậy chứ?

– Nếu cứu viện đúng lúc, nói không chừng có thể giảm đi không ít người chết… Ông chồng đáng thương của tôi còn ở dưới hầm sống chết không biết… Những cán bộ mỏ chết tiệt này, mõi người đều không được chết tử tế.

Mã Diễm trong cơn giận dữ, người phụ nữ nhìn qua nhã nhặn này, không ngờ bộ mặt giờ phút này có chút dữ tợn.

Mã Diễm khóc rống lên.

Cẩu Bình nhíu mày, không nói gì thêm. Nhưng Mã Minh Vũ lại mất hứng trầm giọng nói:

– Trairqua điều tra, hầm mỏ không có hành vi báo cáo giấu diếm. Giáo viên Mã, tâm tình của cô tôi có thể hiểu được, cũng cực kỳ thông cảm… Xảy ra sự cố lớn như vậy, quản lý hầm mỏ đương nhiên tồn tại một số vấn đề, nhưng một việc là một việc, chúng ta không thể vì tồn tại vấn đề liền váng đầu…

– Có báo cáo giấu diếm hay không, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.

Tôn Tứ Hỉ quật cường mà ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi mà nhìn lãnh đạo lớn bình thường có thể cả đời gã cũng không thấy được trước mắt này, khẽ cắn môi nói:

– Dù sao lão Tôn tôi sắp về hưu, lúc này đây, cho dù tôi đánh bạc cái mạng già này, cũng phải nói thật.

– Các vị lãnh đạo, xảy ra sự cố bùng nổ lớn như vậy, xảy ra mấy giờ, bao nhiêu người của khu khai thác mỏ như vậy, cũng không phải kẻ điếc người mù, không phải ai muốn giấu diếm thì có thể giấu diếm được. Lui một bước mà nói, cho dù nhóm người chúng tôi nói bừa, bịa đặt, nhưng một số công nhân cứu lên từ dưới hầm mỏ, bọn họ có thể nói dối sao? Có thể hỏi bọn họ, rốt cuộc mấy giờ xảy ra bùng nổ.

Lời này của Tôn Tứ Hỉ vừa ra khỏi miệng, trong phòng hội nghị lập tức yên lặng xuống. Đây vốn là một vấn đề hiểu trong lòng không nói ra ngoài, ai cũng có tính toán và giữ mình. Nhìn từ lập trưởng tỉnh và thành phố, tuy rằng lãnh đạo tỉnh thành phố cực kỳ phẫn nộ quặng trưởng hầm mỏ Mạnh Gia Loan Tôn Gia Chính báo cáo giấu diếm, nhưng cái gọi là việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, bọn họ thà rằng nghiêm túc xử lý bên trong, cũng không muốn vạch chuyện này ra ngoài bị truyền thông biết được, bị lãnh đạo bên trên biết được.

Tai nạn mỏ đã xảy ra, nhưng tai nạn mỏ có báo cáo giấu diếm không thể nghi ngờ tính chất càng thêm nghiêm trọng, ảnh hưởng tiêu cực càng thêm ác liệt, càng thêm tổn hại hình tượng chính quyền địa phương.

An Tại Đào trầm ngâm xoay người sang chỗ khác, nhìn Phùng Kỳ và Mã Minh Vũ, thản nhiên cười nói:

– Chủ tịch tỉnh Phùng, Chủ tịch thành phố Mã, hai vị quan phụ mẫu đại nhân thấy chuyện này thế nào?

– Tra, nhất định phải điều tra, tra tới cùng.

Phùng Kỳ bĩnh tĩnh đại biểu UBND tỉnh lập tức bày tỏ thái độ. Nói đùa, trước mặt An Tại Đào ‘Khâm sai đại thần’ từ phía trên tới này, bọn họ sao có thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Nếu đã giấu diếm không được, vậy điều tra đi, điều tra ra lập tức thông báo Quốc Vụ Viện.

An Tại Đào gật đầu, quay đầu lại nhìn Tôn Tứ Hỉ và Mã Diễm khẽ mỉm cười:

– Tôn sư phụ, giáo viên Mã, xin hai người yên tâm, Cục trưởng Cục Giám sát than đá quốc gia tôi ở đây vỗ ngực vuốt lương tâm mình nói một câu, việc này Trung ương và tỉnh thành phố sẽ tra tới cùng, nếu thẩm tra, chắc chắn nghiêm trị người có trách nhiệm liên quan, xin hai người yên tâ, hai người trở về nói với mọi người, nhiều nhất không tới một tuần, chúng tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích. Mặt khác, cũng hy vọng mọi người tích cực phối hợp công tác của Bộ Chỉ huy, dù sao cứu viện mới là số một.

Sau khi Tôn Tứ Hỉ và Mã Diễm đi rồi, An Tại Đào và vài lãnh đạo tiếp tục mở một hội nghị ngắn. Sau khi nghiên cứu xong công tác cứu viện trước mắt, lúc tan họp, An Tại Đào đột nhiên cười nói:

– Chủ tịch tỉnh Phùng, Chủ tịch thành phố Mã, tôi cho rằng, hiện giờ hẳn là lập tức buông quản chế đối với truyền thông, tôi ở trên đường, nhìn thấy rất nhiều ký giả truyền thông trong nước đều tụ tập bên ngoài khu khai thác mỏ… Tiếp tục như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Tai nạn mỏ đã xảy ra, nếu lại tắc trách dư luận, chỉ sợ không tốt. Vật cực tất phản, tai nạn mỏ cũng quan hệ tới quyền cảm thông dư luận…

Phùng Kỳ và Mã Minh Vũ liếc nhau một cái, Phùng Kỳ âm thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt lại bày ra nụ cười. Mã Minh Vũ kính cẩn cười:

– Cục trưởng An nói đúng, chẳng qua, thành phố cũng không cấm truyền thông phỏng vấn, chỉ là suy xét đến hiện trường khá nguy hiểm, hơn nữa chuyện cứu viện khẩn cấp, cho nên không thể để ký giả xuất hiện tại hiện trường, cho nên lâm thời để bộ môn có liên quan khai thông một chút, cũng không phải không cho phỏng vấn, là muốn chờ xử lý xong, rồi mới mở ra cho truyền thông, ha ha…

– Không có gì không thích hợp. Hiện giờ không thể so với trước kia, dư luận mở ra, bởi vì có internet tồn tại, hiện giờ sự kiện công cộng đã rất khó tránh khỏi truyền thông tham gia.

An Tại Đào thản nhiên nói:

– Trước khi tôi tới, Thủ trưởng Tiếu Quốc Vụ Viện tự mình tìm tôi nói chuyện, tăng thêm vài yêu cầu, một trong số đó chính là muốn chúng ta không được chặn đường dân nói chuyện, phải đăng báo và thông báo các tin tức đúng lúc cho đơn vị tin tức, bảo đảm quyền cảm thông công cộng, đồng thời tránh hiệu ứng xã hội tiêu cực trọng đại.

An Tại Đào đưa thượng phương bảo kiếm lãnh đạo Viện Quốc Vụ chỉ thị ra, Phùng Kỳ và Mã Minh Vũ cũng không thể nói gì hơn. Hơn nữa, An Tại Đào làm Tổ trưởng Tổ điều tra sự cố của Viện Quốc Vụ, hắn có quyền lấy danh nghĩa Phó Cục trưởng Cục Giám sát an toàn quốc gia kiêm Cục trưởng Cục Giám sát than đá độc lập báo cáo tổ chức, chính quyền địa phương cũng không có quyền can thiệp.

1h10’ rạng sáng, đây là một thời khắc đặc biệt cả đời này An Tại Đào vĩnh viễn không thể quên. Từ hiện trường hầm mỏ truyền ra tin tức, nhân viên cứu viện thông qua tiếng gõ vách tường, liên hệ được với các thợ mỏ bị nhốt, chứng minh thợ mở bị nhốt không chỉ trong tình trạng khỏe mạnh, còn tự cứu tự tụ tập với nhau, cách nơi đang đào do chủ mỏ nói không tới 10m.

Lúc nhận được tin tức này, An Tại Đào đang trong phòng làm việc lâm thời ngủ một chút, bắt đầu từ ngày hôm qua hắn chưa nghỉ ngơi thế nào, tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Nghe nói tin tức này, An Tại Đào khoác quần áo chạy ra khỏi văn phòng, dưới vòng vây của đám người Mã Hiểu Cường và Lý Nguyệt Như, đi tới trước một miệng hố kín người hết chỗ rất ồn ào.

Phùng Kỳ đã trở về tỉnh nghỉ ngơi, Mã Minh Vũ dường như cũng vừa mới đi. Lạnh đạo địa phương cao nhất ở lại chỉ huy hiện trường, chẳng qua là một Phó Trưởng Ban Thư ký UBND thành phố Nam Châu, còn có Phó Cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Lý Đại Quang.

– Không cần hoảng, bên kia nắm chặt.

– Qua phía tây một chút, không nên lệch khỏi đường hầm chủ trong mỏ…

Bộ đàm trong tay Lý Đại Quang không ngừng vang lên tiếng đối thoại, gã đang chỉ huy đào hầm, đột nhiên phát hiện đám người An Tại Đào, vội vàng chạy tới thở dốc nói:

– Cục trưởng An, nơi này không an toàn, ngài vẫn nên ở trong Bộ chỉ huy chờ xem, vừa có tình hình chúng tôi lập tức sẽ thông báo ngài.

An Tại Đào lắc đầu, đoạt lấy một chiếc nón bảo hộ trong tay nhân viên công tác bên cạnh, sau đó lớn tiếng nói:

– Lý Đại Quang, nhanh chóng phân phát nón bảo hộ và mặt nạ phòng độc cho tất cả nhân viên giải cứu tại hiện trường… Nhân viên thi công bên trong có mang mặt nạ phòng độc hay không?

– Đều đeo rồi, xin Cục trưởng An yên tâm…

Lý Đại Niên hô một tiếng vè phía bộ đàm:

– Các đồng chí, Cục trưởng Cục Giám sát than quốc gia An và các lãnh đạo ngay ở miệng hầm, chờ đợi tin tức tốt của mọi người, hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, mắt thấy thắng lợi rồi, ngàn vạn lần không nên lơ là.

– Nói cho mọi người, giành giật từng giây, chạy đua với thời gian, chờ cứu viện thành công, chúng ta sẽ mừng công cho mọi người.

An Tại Đào ở một bên lớn tiếng nói.

– Các đồng chí có nghe thấy không, Cục trưởng An nói…

Lý Đại Quang hô khản cả giọng, yết hầu muốn câm lặng.

Rạng sáng 2h03’, đường hầm mỏ sụp đổ rốt cuộc bị khai thông. Nhân viên cứu hộ sớm chờ đợi chuẩn bị mang theo ống dưỡng khí và các loại công cụ thiết bị, lập tức tiến vào triển khai lục soát cấp cứu. Khoảng 10’, thợ mỏ bị nạn đầu tiên được cứu ra. Hiện trường lập tức dâng lên một trận hoan hô, mà người nhà thợ mỏ tụ tấp cách đó không xa đều ôm nhau vui quá mà khóc.

Từ rạng sáng 2h đến rạng sáng 5h, hiện trường không ngừng vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, một đám thợ mỏ bị nạn được cứu ra thành công, đến rạng sáng 6h, ngoại trừ 217 người tử vong lúc nổ gas ra, trước cứu ra 48 người, toàn bộ 128 thợ mỏ còn lại được cứu vớt thành công. Một cỗ xe cấp cứu gào thét mà đi, đối với khu vực khai thác mỏ Mạnh Gia Loan đắm chìm trong vẻ lo âu mà nói, hôm nay vĩnh viễn là một ngày đáng nhớ kỹ và kỷ niệm.

Tuy rằng nhân viên trong danh sách quản lý mỏ đưa lên đều đã xác định (có người tử vong, có người được cứu), nhưng An Tại Đào vẫn chỉ huy nhân viên cứu hộ triển khai sưu tầm cẩn thận toàn bộ dưới đáy hầm, thứ nhất lục soát cứu sống, thứ hai truy tìm thi thể gặp nạn.

Cũng may mắn hắn ra mệnh lệnh này, trong lúc vô tình mới cứu sống sinh mạng 37 thợ mỏ. Khi phát sinh bùng nổ, 37 thợ mỏ đang tác nghiệp khu vực bên ngoài, đến lúc phát nộ bọn họ dựa vào kinh nghiệm cá nhân trốn lên một sân thượng khai khác bị bỏ không, may mắn bảo vệ tính mạng, nhưng đường ra lại bị vụ nổ sụp xuống chặn đường.

Ba tổ cứu viện sưu tầm dưới hầm, khi một tổ trong đó phát hiện tìn hiệu cầu cứu của 37 thợ mỏ bị nhốt bên trong lập tức báo cáo Bộ Chỉ huy, An Tại Đào rốt cuộc không kìm nổi phẫn nộ thật lớn trong lòng, ngay trước mặt một số cán bộ thành phố và tập đoàn khai thác mỏ nổi giận nói:

– Nếu 37 thợ mỏ này tác nghiệp dưới hầm, vì sao không xuất hiện trong danh sách đưa lên?…

– Vì sao?

An Tại Đào phẫn nộ mà quơ tay, giận dữ thét với lãnh đạo Cục Giám sát an toàn thành phố và một số cán bộ hầm mỏ:

– Gọi lãnh đạo phụ trách hầm mỏ trước mắt tới cho tôi, lập tức.

Quáng trưởng Tôn Gia Chính đã bị cách chức tạm thời, nhận sự điều tra của Tổ điều tra Quốc Vụ Viện. Cán bộ phụ trách hầm mỏ trước mắt là Phó Quáng trưởng Lý Toàn Hữu. Thật ra Lý Toàn Hữu cách An Tại Đào không xa, gã nghe được tiếng phẫn nộ của An Tại Đào rõ ràng, khẩn trương kinh sợ chủ động chạy tới.

– Cục trưởng An, tôi là Phó Quáng trưởng mỏ than Mạnh Gia Loan Lý Toàn Hữu, tập đoàn tạm thời để tôi phụ trách chuyện hầm mỏ…

Còn chưa chờ Lý Toàn Hữu nói xong, An Tại Đào liền cứng rắn ngắt lời gã:

– Dưới hầm có 37 thợ mỏ bị nạn, nhưng những thợ mỏ này không xuất hiện trên ghi chép tác nghiệp và danh sách lao động, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Dưới hầm rốt cuộc còn có bao nhiêu thợ mỏ? Nói.

Sắc mặt Lý Toàn Hữu lập tức trở nên trắng bệch, trong lòng trầm xuống. Gã do dự mà ngập ngừng, trong nhất thời nói không ra lời.

– Nói.

Phó Cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Lý Đại Quảng cảm thấy vạn phần căm tức, nổi giận nói.

– Cục trưởng An, các vị lãnh đạo, là thế này… Quáng trưởng Tôn đề xuất nhận thầu một bộ phận khu vực khai thác than ra ngoài, cho đội làm khoán bên ngoài tới làm, hầm mỏ chỉ lấy phí nhận thầu và phí quản lý… Theo tôi được biết, đội làm khoán dưới hầm cùng ngày tai nạn mỏ, tổng cộng 37 người…

Lý Toàn Hữu cổ họng run run, sắc mặt trắng bệch chậm rãi đỏ lên.

– Mỏ than quốc hữu khoán cho người ngoài… Điều này thì thôi, lúc đầu tai nạn mỏ, vì sao các anh không báo cáo với tổ điều tra tỉnh thành phố và Quốc Vụ Viện? Ước chừng 37 người, nếu không phải xuất hiện lục soát cứu người bất ngờ, những người này… Xem mạng người như cỏ rác.

Lửa giận trong mắt An Tại Đào bắt đầu bốc lên hừng hực, hắn lạnh lùng liếc Lý Đại Quang một cái, sau đó phân phó Cẩu Bình:

– Cục trưởng Cẩu, lập tức liên hệ Phùng Kỳ và lãnh đạo thành phố Nam Châu, thông báo chuyện này với bọn họ. Đồng thời, liên hệ với cảnh sát một chút, khống chế toàn bộ cán bộ trung tầng trở lên của mỏ tham Mạnh Gia Loan, phái người kiểm chứng cùng ngày tai nạn mỏ rốt cuộc có bao nhiêu đội thi công bên ngoài tác nghiệp dưới hầm…

– Được.

Cẩu Bình ở thời khắc mầu chốt này cũng không dám chậm trễ, khẩn trương rời đi. Mà Phó Cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Nam Châu Lý Đại Quang run sợ trong lòng đứng phía sau An Tại Đào, rắm cũng không dám đánh.

– Lý Đại Quang, hành vi kinh doanh nhận thầu bên ngoài của mỏ than Mạnh Gia Loan này, Cục Giám sát an toàn của mấy người không rõ ràng lắm? Biết rõ dưới hầm có người mà không giấu diếm không báo, tính chất vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, càng ác liệt hơn so với tai nạn mỏ báo cáo giấu diếm đơn thuần. Tôi lập tức sẽ báo cáo lãnh đạo Quốc Vụ Viện, trong cục các anh lập tức điều tra rõ chuyện này cho tôi —- mấy năm gần đây, trong vòng 24h cho tôi một báo cáo đầy đủ.

Lý Đại Quang khẩn trương cung kính cúi đầu nói:

– Cục trưởng An, tôi lập tức đi an bài.

Lý Đại Quang xoay người muốn đi, đột nhiên nghe An Tại Đào trầm giọng nói:

– Cục trưởng Cục Giám sát an toàn của các anh đâu? Nhân vật số một ở nơi nào?

Thân thể Lý Đại Quang chấn động, chậm rãi xoay người lại, xấu hổ mà cười nói:

– Cục trưởng An, Cục trưởng Triệu của chúng tôi đang nghỉ ngơi bên ngoài… Mỗi ngày tôi đều đã gọi điện báo cáo công tác với Cục trưởng Triệu, Cục trưởng Triệu chỉ thị chúng tôi…

An Tại Đào lạnh lùng ngắt lời Lý Đại Quang:

– Xảy ra tai nạn mỏ lớn như vậy, không ngờ vị Cục trưởng Triệu này của các anh còn có thể an tâm nghỉ ngơi bên ngoài, thật sự là Lã Vọng buông cần…

An Tại Đào nói xong, xoay người mà đi, Mã Hiểu Cường và Lý Nguyệt Như vội vàng đuổi kịp.

Lý Đại Quang ngơ ngác mà đứng tại chỗ, hiểu ra ý đồ thực sự từ câu nói này của An Tại Đào. Tuy rằng hệ thống Cục Giám sát an toàn không phải đơn vị quản lý thẳng đứng, quyền quản lý thuộc về lãnh đạo chính quyền địa phương, nhưng An Tại Đào là lahx đạo Tổng Cục Giám sát an toàn quốc gia và tổ trưởng tổ điều tra sự cố Quốc Vụ Viện, nếu muốn mượn chuyện này để nói chuyện, đề nghị bên trên truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của Cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Nam Châu Triệu Đình, chỉ sợ lúc này Triệu Đình cũng khó mà trốn tránh.

Phó Cục trưởng Cục Giám sát an toàn quốc gia kiêm Cục trưởng Cục Giám sát than đá mới nhậm chức An Tại Đào này, hiên nhiên khá mạnh mẽ, thủ đoạn quả quyết tàn nhẫn, mà đủ loại dấu hiệu dường như cũng cho thấy, lãnh đạo Quốc Vụ Viện tương đối coi trọng vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng mới đề bạt này… Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Đại Quang trái lại hơi mừng thầm.

Mạnh Gia Loan xảy ra tai nạn mỏ nghiêm trọng, cán bộ lãnh đạo bộ môn Giám sát an toàn thành phố và khu vực khó có thể trốn tránh trách nhiệm, chắc chắn bị mặt trên hỏi tới. Nếu mặt trên hỏi trách nhiệm Cục trưởng Triệu Đình, như vậy, Phó Cục trưởng gã vẫn ở hiện trường giải nguy cứu viện biểu hiện tốt đẹp, chẳng những có thể gạt sạch trách nhiệm, còn gặp được cơ hội thăng chức.

Hơn 7h, nhân viên bộ phận giải nguy cứu viện còn ở dưới hầm khẩn trương lục soát tìm cứu, nhân viên cứu viện và nhân viên công tác hiện trường thay ca ra ngoài nghỉ ngơi, đều không nói gì mà ngồi xổm bên miệng hầm, đắm chìm trong ánh mặt trời trong trẻo nhưng lạnh lùng, cúi đầu ăn bữa sáng đơn giản, hai cái bánh quẩy một ly sữa đậu nành và một trà trứng.

An Tại Đào và Mã Hiểu Cường, Lý Nguyệt Như cũng vội vàng ăn chút gì, liền đi nhanh ra Bộ Chỉ huy. Lý Đại Quang thấy thế, khẩn trương bỏ bánh quẩy trong tay xuống, chạy tới:

– Cục trưởng An.

– Cục trưởng An, chúng tôi đã điều tra rõ, trước mắt đội ngũ bên ngoài tác nghiệp dưới hầm chỉ có một, chính là 37 người kia, điều này cực kỳ xác định.

Lý Đại Quang kính cẩn nói.

– Anh vất vả.

An Tại Đào gật đầu với Lý Đại Quang, cho dù năng lực của Lý Đại Quang người này thế nào, nhưng gã có thể kiên trì ở hiện trường công tác vài ngày đêm không nghỉ ngơi, coi như khá có lương tri và trách nhiệm công tác của cán bộ hệ thống Giám sát an toàn.

– Tình hình cứu viện thế nào?

An Tại Đào nhẹ nhàng hỏi.

– Con đường cứu viện đã khai thông, liên tục cứu ra 37 người, tình trạng thân thể vẫn được, chỉ có hai người vì thiếu nước mà khá suy yếu.

Lý Đại Quang cười nói:

– Cục trưởng An, dựa theo chỉ thị của ngài, đều đưa đến bệnh viện.