Q.8 - Chương 544: Thủ đoạn lôi đình – Đạp chân lên đá

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngay khi An Tại Đào tham gia vào nghi thức khai trương công ty cung cấp hệ thống sưởi ấm Tân Nguyên thì trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức: “Khi mặt trời lên cao, tại một khách sạn tại một khu dân cư thành phố Phòng Sơn tỉnh Đông Sơn đã xảy ra sự cố nổ khí gas. Khách sạn đã bị sụp đổ, nhưng tạm thời chưa có báo cáo về thương vong”.

Sau hơn mười phút, khi An Tại Đào nghe được cấp dưới báo cáo về sự cố này thì trên mạng đã xuất hiện một tin tức thứ hai: “Buổi sáng hôm nay, khách sạn thuộc khu dân cư thành phố Phòng Sơn tỉnh Đông Sơn đột nhiên xảy ra sự cố nổ khí gas. Tòa nhà khách sạn bị sụp đổ một phần, tạm thời không có thương vong. Hiện trường sự cố đã được phong tỏa. Phóng viên Nhật báo Đông Sơn đã đến hiện trường, để truyền tải tin tức kịp thời.

An Tại Đào được phân công quản lý ngành phục vụ công cộng, phát sinh sự kiện nổ khí gas nghiêm trọng như vậy, hắn đương nhiên là phải chạy đến hiện trường. Mà cách đó không lâu, Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân và Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đã gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn nhanh chóng đến nơi, chỉ huy xử lý khẩn cấp công việc. Đồng thời Phó chủ tịch phân công quản lý công tác an toàn Lãnh Mai cũng nhanh chóng đến luôn.

Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Hướng Trung Hoa chạy về Ủy ban nhân dân thành phố, phối hợp với các bộ môn. Cục trưởng cục Công cộng Giải Vân đi theo An Tại Đào trên một chiếc xe. Hai người cùng với nhân viên xử lý an toàn khí gas của cục Công cộng khẩn cấp chạy đến hiện trường. Lý Kiệt của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, Phó tổng giám đốc phân công quản lý mảng an toàn Lương Mậu Tài, Phó tổng giám đốc Chu Trương Châu của công ty khí gas Thiên Tinh cũng mang theo người đến.

Vừa mới nhậm chức đã xảy ra sự cố an toàn, điều này làm cho An Tại Đào khó trách khỏi có chút buồn bực. Tuy rằng nguyên nhân sự cố vẫn còn chờ điều tra làm rõ, tuy rằng hắn mới đảm nhận công tác quản lý ngành phục vụ công cộng có hai ngày, nhưng sự cố xảy ra trong thời gian hắn đảm nhiệm, chung quy vẫn là một dấu ấn không tốt.

Giải Vân thì không cần phải nói. Phát sinh sự cố nổ khí gas, cán bộ chính phủ sợ hãi nhất chính là y. Mặc kệ có phải là tai nạn do thiếu trách nhiệm hay không, y là lãnh đạo phụ trách quản lý hành chính an toàn khí gas, thì khó chối cãi sai lầm này. Ngoại trừ Giải Vân, Lương Mậu Tài ở công ty Năng Nguyên Phòng Sơn và Chu Trường Châu của công ty Khí gas Thiên Tinh trong lòng đều cảm thấy bất an.

Giải Vân không ngừng liên tiếp gọi điện thoại, liên lạc với người đang có mặt tại hiện trường.

An Tại Đào sắc mặt có chút âm trầm. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, không nói một tiếng nào. Bành Quân ngồi ở vị trí lái phụ, thần sắc có chút ngưng trọng. Hoàng Thao yên lặng lái xe, không khí trong xe có phần nặng nề. Ngồi cùng một băng ghế với An Tại Đào, Giải Vân chân tay có chút luống cuống.

Giờ khắc này, y có chút hối hận, không nên nhất thời kích động ngồi chung xe với An Tại Đào. Nếu ngồi xe của mình, cho dù là không nói gì thì y hiện tại sẽ không kinh sợ trước mặt lãnh đạo như vậy, mà hẳn là giải phóng giận dữ trong lòng với cấp dưới của mình rồi.

Giải phóng tâm trạng có lợi cho sức khỏe, nhất là trong những thời điểm đặc biệt như thế này. Hiển nhiên, trong giờ phút này, Giải Vân chẳng những không thể phóng thích được cảm xúc bất an của mình, mà ngược lại còn bị áp lực nhiều hơn. Có thể nghĩ y ngồi trong xe khó chịu đến cỡ nào.

An Tại Đào chậm rãi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn sắc mặt có chút đỏ lên của Giản Vân. Giải Vân đã hơn ba mươi tuổi, tiếp cận vị trí cấp Cục huyện đã hơn mười năm, coi như là một kẻ lọc lõi trong quan trường. Nhưng trước sự bình tĩnh, và ánh nhìn vô cùng sắc bén của An Tại Đào, y vẫn cảm nhận được sự khẩn trương và áp lực của mình.

– Cục trưởng Giải, hiện trường như thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Số người thương vong như thế nào?

An Tại Đào đột nhiên mở miệng nói, tốc độ rất nhanh.

– Phó chủ tịch thành phố An, hiện trường truyền đến tin tức, hiện nay hiện trường đã được phong tỏa, nhân viên bộ môn giám sát an toàn, phòng cháy chữa cháy và công an đã có mặt. Đội ngũ bác sĩ, và phòng ngừa bảo lực, đội ngũ giải nguy khẩn cấp của công ty khí gas Thiên Tinh cũng đã đến hỗ trợ công tác.

– Tình huống cụ thể, điểm phát nổ là từ một tiệm cơm nhỏ. Phó chủ tịch thành phố An, đây là một tiệm cơm gia đình. Tầng trệt dùng làm quán cơm, tầng hai là để ở.

– Nhân viên của Cục An toàn chúng ta đã bước đầu phán đoán, có khả năng là ống bay hơi khí gas phát hỏa, khiến cho khí gas bùng nổ.

Giải Vân do dự một chút, quyết định hay là ăn ngay nói thật. An Tại Đào đối nhân xử thế y biết rất rõ, nếu cứ che che giấu giấu, chi bằng trực tiếp thừa nhận trách nhiệm, có khi còn được An Tại Đào chiếu cố.

An Tại Đào thở phào một cái, yên lặng gật đầu, không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe.

Chiếc xe Audi chạy như bay, không bao lâu thì đã chạy đến nơi phát sinh sự cố. Không biết có phải là phát sinh sự cố hay không mà cả con đường đầy xe, bất kể là Hoàng Thao nhấn còi xe như thế nào, những chiếc xe phía trước đều không có dấu hiệu suy chuyển.

Bành Quân nhìn thấy An Tại Đào mất hứng nên trong lòng có chút sốt ruột, bước xuống xe, tìm cảnh sát giao thông. Nhưng cảnh sát giao thông cũng không có bất luận một biện pháp nào. Bởi vì xảy ra sự cố nên xe cứu thương, xe lãnh đạo, xe chữa cháy….đều đậu đầy. Để dễ dàng cho xe lãnh đạo và xe cứu nguy qua lại, con đường này tạm thời phong tỏa, còn về phần phong tỏa trong bao lâu thì cấp trên chưa có chỉ thị rõ ràng. Anh ta cũng đang chờ chỉ thị.

Đoàn xe càng lúc càng dài. Những chiếc xe chờ đợi phía sau càng nhiều. Rất nhiều lái xe xuống xe đến quan sát phía trước, đoán tình hình nghiêm trọng của việc nổ khí gas.

Bành Quân chạy về, nhẹ nhàng lên xe nói:

– Lãnh đạo, phía trước chính là hiện trường xảy ra sự cố. Bởi vì đang có rất nhiều xe cứu thương và những loại xe khác, và để dễ dàng cho việc cứu chữa cho nên cảnh sát đã phong tỏa con đường này. Còn về phần trong bao lâu thì còn chưa rõ ràng lắm.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, trầm ngâm một chút rồi nói:

– Xuống xe!

Bành Quân và Giải Vân ngẩn ra. Hai người còn chưa có phản ứng thì An Tại Đào đã đẩy cửa bước xuống. Hai người không dám chậm trễ, khẩn trương bước xuống theo, đi phía sau An Tại Đào.

Mà cách đó không xa, một đám người cũng bước ra từ một chiếc xe Audi khác. Đám cán bộ chính phủ hoặc lãnh đạo xí nghiệp đều xúm lại, đi xung quanh An Tại Đào.

An Tại Đào quay đầu lại, liếc mắt nhìn mọi người, không nói gì thêm, hướng hiện trường sự cố bước đến. Phía sau hắn là những cán bộ vẻ mặt khác nhau.

Người đi đường và lái xe đều dừng lại để quan sát. Đây là một cảnh tượng rất ít thấy và làm cho người ta kinh ngạc. Một chàng thanh niên hào hoa, phong nhã, khí chất cao quý đi bộ đằng trước. Còn phía sau là một đoàn người đàn ông trung niên tướng mạo uy nghiêm. vừa nhìn thấy đã biết là cán bộ chính phủ. Những người này rõ ràng là bước chân vội vã, đi cực nhanh, nhưng không ai dám bước lên phía trước chành thanh niên ấy, mà trên nét mặt đều thể hiện rõ sự nịnh nọt.

Có thể tiền hô hậu ủng đám cán bộ này, thân phận của chàng thanh niên này phải rất cao. Những người đi đường lặng yên một bên, ngơ ngác nhìn theo đám người đi xung quanh An Tại Đào, im lặng đoán thân phận của hắn.

An Tại Đào khi bắt đầu đi thì tốc độ không nhanh lắm, bởi vì tụ tập quá nhiều người. Nhưng càng gần đến hiện trường xảy ra sự cố thì bước chân của hắn càng nhanh hơn.

Bành Quân thì cũng vậy, bởi vì thể chất của anh ta rất tốt, lại là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, theo sát phía sau An Tại Đào một cách thản nhiên. Chỉ có điều đám người đằng sau, do thường ngày không siêng năng tập luyện, mỗi ngày chỉ biết rượu chè, sớm đã bị tửu sắc vét sạch sức khỏe, nên mới đi được một đoạn đường thì người nào cũng thở hồng hộc.

An Tại Đào cùng với mọi người nhanh chóng đến hiện trường xảy ra sự cố. Hiện trường lúc này đã bị phong tỏa. An Tại Đào nhìn lướt qua, thấy hiện trường là một mảnh hỗn độn. Căn nhà đã bị sụp xuống. Cảnh sát đã kéo một dải băng màu vàng làm giới tuyến phong tỏa. Tại hiện trường phong tỏa, bên trái là một loạt những xe giải nguy của công ty khí gas và xe chữa cháy của bộ môn Phòng cháy chữa cháy. Bên trái là xe cứu thương và xe lãnh đạo bộ môn có liên quan đã đến hiện trường trước.

Lãnh Mai được phân công quản lý mảng an toàn. Cô đã đến đây trước. Khi An Tại Đào đến thì đã thấy một số cán bộ vây xung quanh Lãnh Mai, chỉ trỏ vào hiện trường trước mặt. Lãnh Mai sắc mặt ngưng trọng, nhìn vào tòa nhà bốn tầng bị sụp một góc, đôi chân mày nhíu lại. Dưới ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây, toàn thân cô là một mảnh màu hồng.

Lãnh Mai quay đầu nhìn thấy An Tại Đào, liền bước nhanh đến. Đám cán bộ vây xung quanh cô cũng bước lại theo.

– Đồng chí Tại Đào!

Lãnh Mai trước mặt mọi người chỉ có thể triển khai sự thăm hỏi ân cần bình thường giữa đồng nghiệp với nhau. Sau đó, liền nghiêng người qua, nhìn những cán bộ khác hướng An Tại Đào thăm hỏi.

Ngoại trừ Chi đội phó chi đội phòng cháy chữa cháy Dương Đào là ở ngoài, còn lại là Cục trưởng Cục giám sát an toàn Tương Quân, Cục trưởng Cục Y tế Đột Phi và những người khác đều là cấp dưới do Lãnh Mai quản lý. Thái độ của An Tại Đào đối với bọn họ cũng biểu lộ sự thân thiết vừa phải.

An Tại Đào không tiếp tục cùng những cán bộ cấp huyện Cục hàn huyên bất cứ điều gì, chỉ cùng Lãnh Mai, Tương Quân, Đột Phi, Dương Đào, Giải Vân và Lý Kiệt đến hiện trường quan sát mà thôi.

– Phó chủ tịch thành phố An, Phó chủ tịch thành phố Lãnh, vì sự an toàn của quần chúng nhân dân, những dân cư trên lầu đều đã được sơ tán, sắp xếp tại tiểu khu ở đằng sau.

Một cán bộ của thành phố Phòng Sơn kính cẩn báo cáo công tác với An Tại Đào. An Tại Đào đột nhiên nhíu mày, gắt gao theo dõi, trầm giọng nói:

– Lãnh đạo phòng Xử lý khẩn cấp của mọi người đâu? Chu Thắng Khoa đâu?

Người nọ có chút xấu hổ nói:

– Phó chủ tịch thành phố An, hai lãnh đạo đều không có ở nhà. Tôi là Đổng Lăng ở phòng trực ban, sau khi nhận được báo cáo thì chúng tôi đã lập tức đến đây ngay. Lãnh đạo của chúng tôi cũng đang trên đường đến.

Thấy thái độ của Đổng Lăng có chút không thích hợp, ngôn ngữ ấp úng, An Tại Đào quét mắt nhìn y một cái, cũng không tiếp tục hỏi.

Phòng Xử lý khẩn cấp của Ủy ban nhân dân chính là hỗ trợ cho lãnh đạo xử lý chuyện khẩn cấp xảy ra, chức trách rõ ràng, nhiệm vụ rõ ràng. Trong thời khắc như thế này, một Chủ nhiệm và một Phó chủ nhiệm phòng Xử lý đều không có ở hiện trường, chỉ có một vài nhân viên công tác bình thường, khẳng định là sẽ khiến cho An Tại Đào bất mãn.

– Gọi điện thoại cho Chu Thắng Khoa mau, bảo ông ấy khẩn trương đến đây.

An Tại Đào khoát tay:

– Tiếp tục nói rõ tình hình cụ thể.

Đổng Lăng kính cẩn xác nhận, tiếp tục nhỏ giọng nói:

– Phó chủ tịch thành phố An, Phó chủ tịch thành phố Lãnh, các vị lãnh đạo, nơi bị phá hủy nghiêm trọng trong sự cố phát nổ này là căn lầu phía tây. Sóng xung kích đã khiến tường bị rạn nứt. Một phần bên trong bị phá hủy nghiêm trọng. Không chỉ như thế, trong thời điểm bùng nổ, gần như tất cả cửa sổ thủy tinh của cư dân và cửa hàng xung quanh đều bị vỡ nát.

An Tại Đào trầm ngâm một hồi, đột nhiên quay đầu lại nhìn Cục trưởng Cục giám sát an toàn Tương Quân:

– Tình hình thương vong như thế nào?

Tương Quân cùng Giải Vân im lặng liếc nhau, rồi Tương Quân lên tiếng nói:

– Phó chủ tịch thành phố An, Phó chủ tịch thành phố Lãnh, theo bước đầu kiểm tra, những thi thể không trọn vẹn tại hiện trường gồm có chủ khách sạn họ Lưu tại lầu một, con trai họ Lưu, còn có hai đầu bếp Tiêu Mỗ và Triệu Mỗ. Ngoài ra còn có mười mấy người bị thương nhẹ. Lúc ấy có một cụ bà đang nấu cơm, bởi vì sự phát nổ mà ngã xuống đất bị thương nặng, trước mắt đã đưa đến bệnh viện cấp cứu. Về phần còn có nhân viên bị thương hay không thì chúng tôi còn phải tiến thêm một bước điều tra.

An Tại Đào yên lặng lắng nghe, Lãnh Mai đứng bên cạnh thì thở dài một tiếng:

– May mắn là việc phát nổ xảy ra sớm một chút. Nếu chậm một chút, vào giờ ăn trưa lúc mọi người đang tập trung tại đây thì hậu quả còn nghiêm trọng đến cỡ nào.

Mọi người đều yên lặng, hít sâu một hơi. Bởi vì điều Lãnh Mai nói là tình hình thực tế, không thể không nói đây là may mắn hay là bất hạnh.

Nâng đồng hồ thấy đã qua giờ chiều, An Tại Đào trầm ngâm thật lâu, trao đổi ánh mắt với Lãnh Mai, rồi mới quay đầu nhìn Giải Vân, trầm giọng nói:

– Các vị, căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Bí thư Thành ủy Tống và Chủ tịch thành phố Đông Phương, chúng ta sẽ thành lập một tổ công tác phụ trách sự cố nổ gas này. Tôi và Phó chủ tịch Lãnh sẽ đảm nhiệm chức Trưởng và Phó tổ công tác. Cục trưởng cục Giám sát an toàn Tương Quân, Cục trưởng Cục công cộng Giải Vân, Cục Công an Chu Đại Bằng, Cục Y tế Đột Phi, Chủ nhiệm phòng Xử lý khẩn cấp Ủy ban nhân dân thành phố Chu Thắng Khoa làm thành viên.

– Sau đây, các bộ môn dựa theo sự phân chia và xác định nhiệm vụ triển khai công tác. Một giờ sau chúng ta tập hợp lại chỗ này để bàn bạc tình huống.

An Tại Đào đột nhiên khoát tay, thêm vào một câu:

– Trước khi có kết quả điều tra rõ ràng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chưa có chỉ thị, bất luận bộ môn nào, bất cứ người nào cũng đều phải tuân thủ nghiêm ngặt giữ bí mật, không được hướng ra ngoài tuyên bố bất cứ một tin tức nào, ví dụ như tin tức giới truyền thông phỏng vấn. Mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi tin tức thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố.

– Công tác phải kiên nhẫn, cẩn thận toàn diện, bất cứ kẻ nào cũng không được phép gây chuyện rắc rối. Trong tình huống đặc biệt thì cho dù là bất cứ ai cũng tuyệt đối không nuông chiều.

An Tại Đào giọng nói nghiêm nghị. Hắn đứng đó, ánh mắt sáng ngời nhìn mọi người.

Lãnh Mai đứng ở một bên, dịu dàng nhìn An Tại Đào. Khi ở cùng một chỗ với An Tại Đào, cho dù cô cũng là một Phó chủ tịch thành phố, nhưng cô cam lòng đứng ở phía sau, để An Tại Đào làm người chủ trì đại cục. Đối với ý kiến của An Tại Đào, cô chỉ có ủng hộ chứ không có bất luận một ý kiến nào.

Đương nhiên, những cán bộ ở đây lại cho rằng, Lãnh Mai đây là sợ quyền thế của An Tại Đào, trước mặt hắn phải tỏ ra nhiệt tình, huống chi là các cán bộ ở dưới.

Mọi người đều tản ra thực hiện chức trách của mình, thình lình lại nghe An Tại Đào giọng nói phẫn nộ:

– Sao lại thế này? Chu Thắng Khoa sao vẫn chưa lại đây? Bành Quân, anh mau gọi điện thoại đến văn phòng Xử lý khẩn cấp, bảo Chu Thắng Khoa, nếu anh ta không đến thì anh ta nên từ chức Chủ nhiệm văn phòng Xử lý đi.

Bành Quân đáp lời, lúc này, có một người đàn ông khoảng ba lăm, ba sáu tuổi chạy đến. Phía sau y còn có một cô gái, dường như là nhân viên của phòng Xử lý khẩn cấp.

Chu Thắng Khoa thở hổn hển chạy đến. Người còn chưa đến thì một mùi rượu nồng nặc đã bay đến trước rồi. Mọi người ngạc nhiên, tiện đà có chút vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn chằm chằm vào Chu Thắng Khoa và nữ nhân viên công tác kia, chuẩn bị xem náo nhiệt. Bởi vì mọi người đã nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của An Tại Đào.

– Phó chủ tịch thành phố An, Phó chủ tịch thành phố Lãnh. Tôi xin có mặt.

Chu Thắng Khoa lúc này đã có bảy tám phần say, nhất là khi nói chuyện thì mùi rượu bay bốn phía khiến Lãnh Mai đứng một bên phải lấy tay che mũi lại.

An Tại Đào sắc mặt khó coi. Hắn không nói gì, còn Lãnh Mai thì trầm giọng nói:

– Chu Thắng Khoa, sao anh lại như thế này? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều bận việc, sao anh lại chạy đi đâu chứ?

Chu Thắng Khoa ợ một cái rồi nói:

– Phó chủ tịch thành phố Lãnh, ở trên có đến vài người khách. Tôi giữa trưa phải đi tiếp khách nên đến chậm một chút. Thật có lỗi, mong lãnh đạo tha thứ.

Chu Thắng Khoa thần sắc tuy kính cẩn nhưng cũng không khiếp đảm, cũng không có bộ dạng sợ tội. Y là cán bộ do Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân điều đến, ban đầu là thư ký cho Tống Nghênh Xuân. Tại thành phố Phòng Sơn này, y tất nhiên là trong lòng có chút lo lắng. Hơn nữa, giữa trưa, người mà hắn tiếp đãi lại là thân thích của Tống Nghênh Xuân, một thương nhân chuẩn bị đến thành phố đầu tư.

Chu Thắng Khoa đang trong lúc dùng cơm với khách thì nhận được điện thoại của nhân viên. Y vốn tưởng là một sự cố nổ bình thường, lại cảm thấy có Phó chủ nhiệm Âu Thánh Đỉnh ở đó nên cũng không để trong lòng, tiếp tục uống rượu với khách. Y không biết rằng trợ thủ Âu của y cũng không có đó, mà là đang ở thành phố Quy Ninh tham gia một tiệc rượu.