Q.8 - Chương 567: Bắt đầu phản kích 1

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

An Tại Đào đột nhiên phản đối đề bạt của Tống Nghênh Xuân khiến ông ta và Âu Dương Khuyết Như phải giật mình.

Âu Dương Khuyết Như bất mãn nhìn An Tại Đào, thầm nghĩ cái tên tiểu tử này căn bản là không biết lẽ thường gì cả. Hắn quả thật giống như cái bồn cầu trong toalet, vừa thối lại vừa cứng.

Âu Dương Khuyết Như ho khan hai tiếng:

– Đồng chí Tại Đào, đồng chí Chu Thanh tuy rằng chưa có làm qua ngành này nhưng không có nghĩ là anh ta không có năng lực quản lý truyền thông. Báo nghiệp Phòng Sơn là tiếng nói truyền thông của Thành ủy, phải giao cho những đồng chí ở Thành ủy để tránh xuất hiện một sự kiện Hoàng Trạch Danh lần thứ hai.

– Hoàng Trạch Danh thật ra là người xuất thân từ giới truyền thông, nhưng kết quả như thế nào? Là tiếng nói của Đảng, mà lại công khai làm trái lại ý của Thành ủy, vô tổ chức vô kỷ luật, không hề có nguyên tắc của tính giai cấp gì cả. Do dù là người có kinh nghiệm làm việc phong phú cũng không thích hợp tiếp tục làm.

Âu Dương Khuyết Như “lời lẽ chính nghĩa” nhìn An Tại Đào, chậm rãi nói.

An Tại Đào cười lạnh một tiếng:

– Trưởng ban Âu Dương, những lời này tôi không hiểu. Hoàng Trạch Danh rốt cuộc là làm trái ý Thành ủy như thế nào, xin mời Trưởng ban Âu Dương chỉ rõ ra.

Âu Dương Khuyết Như á khẩu, không trả lời được, sắc mặt đỏ lên.

An Tại Đào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua đám người Đông Phương Du. Đông Phương Du trong lòng thở dài một tiếng, thầm nhủ: “Tiểu oan gia, cậu đang ép tôi sao?”

Đông Phương Du thoáng do dự, rốt cuộc khẽ nói:

– Bí thư Tống, Trưởng ban Âu Dương, tôi thật ra cũng cảm thấy đồng chí Tại Đào nói rất có đạo lý. Báo nghiệp Phòng Sơn là một chỉnh thể của tài nguyên truyền thông, chứ không đơn thuần chỉ là báo Đảng. Trước mắt, thì hẳn là phải đề bạt một người quen thuộc về truyền thông đảm nhiệm công tác này. Như vậy mới có lợi cho báo nghiệp.

– Tôi nghĩ, trong bộ máy Đảng ủy của báo nghiệp Phòng Sơn có một số đồng chí có thể lấy ra khảo sát một chút, và họ đều có thể được đề bạt.

Đông Phương Du nói xong thì Phó bí thư thành ủy Tống Tử Lâm cũng tiếp lời.

Ngay cả Bí thư Thành ủy có quyền đề cử người nhưng nếu ba Phó bí thư Thành ủy không đồng ý thì việc Chu Thanh đảm nhiệm nhân vật số một của báo nghiệp Phòng Sơn cũng không được thông qua.

Thấy An Tại Đào, Đông Phương Du và Tống Tử Lâm đứng thành một chỗ, không ngại làm khó mình khiến Tống Nghênh Xuân trong lòng cảm thấy phẫn nộ.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng và kiên định của An Tại Đào, Tống Nghênh Xuân thở một hơi thật dài. Ông ta biết mình không thể không nhượng bộ. Trong hội nghị thường vụ Thành ủy này, ông ta đã mất đi quyền uy của một Bí thư Thành ủy. Loại cục diện này Tống Nghênh Xuân không hề muốn thấy.

Tống Nghênh Xuân thản nhiên cười:

-Nếu đồng chí Đông Phương, đồng chí Tại Đào và lão Tống không có cùng ý kiến thì như vầy, chúng ta cứ dựa theo nguyên tắc của tổ chức, giơ tay biểu quyết đi.

Nói xong, Tống Nghênh Xuân chậm rãi giơ tay phải lên.

Tiếp đó là Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bộ Đồng. Ánh mắt mọi người dừng lại ở Trưởng ban thư ký Thành ủy Đức Thắng cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Trịnh Phương.

Trong việc đấu tranh giữa Tống phái và An phái, Trưởng ban thư ký Thành ủy Mã Đức Thắng thái độ luôn luôn mờ ám.

Mã Đức Thắng cười, không giơ tay, thản nhiên nói:

– Tôi tán thành ý kiến của Chủ tịch thành phố Đông Phương, đồng chí Tại Đào và Phó bí thư Tử Lâm. Tôi đề nghị đề bạt Phó bí thư Đảng ủy, Phó tổng biên tập soạn thảo phần mềm biên bản Trình Thúy Hoa đảm nhận chức Bí thư Đảng ủy báo nghiệp Phòng Sơn.

Tống Nghênh Xuân giật mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Mã Đức Thắng, trong lòng phẫn nộ vô cùng. Ông ta không rõ Mã Đức Thắng vì sao lại đứng về phía An Tại Đào. Sau này Tống Nghênh Xuân mới biết được, Mã Đức Thắng kỳ thật sớm đã là người của An phái, chẳng qua là không có cơ hội cho thấy thái độ của mình thôi.

Rất ít người biết An Tại Đào và Mã Đức Thắng quan hệ cá nhân rất tốt. Các lãnh đạo thành phố không ai biết, trừ Lãnh Mai. Kỳ thật An Tại Đào và Mã Đức Thắng sở dĩ có thể âm thầm đến cùng nhau, đạo lý rất đơn giản. Bởi vì con gái Mã Đức Thắng sau khi tốt nghiệp đại học đã về làm việc cho tập đoàn Long Đằng ở Yên Kinh, đảm nhiệm chức Giám đốc Đầu tư, lương một năm năm trăm ngàn nhân dân tệ.

Đương nhiên, con gái của ông ta có được vị trí này hoàn toàn là do An Tại Đào thao tác.

Bốn đấu với bốn. An Tại Đào, Đông Phương Du, Tống Tử Lâm, Mã Đức Thắng đấu với Tống Nghênh Xuân, Âu Dương Khuyết Như, Bộ Đồng, Đan Tân Dân. Cho nên cuối cùng chỉ có Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Trịnh Phương là quan trọng nhất.

Tống Nghênh Xuân thở phào một cái, có chút bất mãn nhìn Trịnh Phương. Trịnh Phương xem như là người của Tống phái. Y không giống như Âu Dương Khuyết Như, Đan Tân Dân nhanh chóng tỏ thái độ, ngược lại vẫn duy trì trầm mặc khác thường. Điều này làm cho Tống Nghênh Xuân có dự cảm bất thường cũng như sự bất mãn.

Chẳng lẽ Trịnh Phương muốn phản bội ông ta mà hướng về phía An Tại Đào? Tống Nghênh Xuân trong lòng chấn động, ánh mắt ngưng đọng trên người Trịnh Phương.

Trịnh Phương vẻ mặt có chút xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, giơ tay cũng không được, mà không giơ tay cũng không được, cảm thấy rất khó xử. Y thật ra không có hướng về phía An Tại Đào, nhưng hiện tại đột nhiên cũng có tâm tư này. Hết thảy, là do có một tin tức từ thủ đô khiến cho y phải chấn động.

Em trai của Trịnh Phương Mao Bồi Lâm sau khi tốt nghiệp đại học Kinh tế Yên Kinh hệ nghiên cứu sinh đã nhận lời mời vào tập đoàn dầu mỏ Long Đằng làm việc. Bởi vì rất được Hạ Hiểu Tuyết và lãnh đạo tập đoàn coi trọng nên năm ngoái đã được bổ nhiệm làm Giám đốc Đầu tư, dần dần tiến nhập vào ban quản lý của tập đoàn, tiếp xúc với những tin tức trung tâm. Một cơ hội ngẫu nhiên, Mao Bồi Lâm biết được Hạ Hiểu Tuyết là vợ của An Tại Đào. Còn một người tình nhân trong bóng tối chính là Tổng giám đốc tập đoàn Long Đằng kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Niệm Đào ở Nam Dương Mạnh Cúc, và cũng là cháu gái của Triệu lão. Điều này có nghĩa gì thì ai cũng biết.

Bối cảnh của Long Đằng rất kinh người! Bối cảnh của Long Đằng cũng chính là bối cảnh của An Tại Đào. Tin tức này khiến cho Trịnh Phương chấn động, đủ để đưa ra nhiều sự lựa chọn quan trọng.

Ánh mắt của Trịnh Phương dừng lại gương mặt anh tuấn, điềm tĩnh, ung dung của An Tại Đào, trong nháy mắt đã đưa ra một quyết định. Y né tránh ánh mắt của Tống Nghênh Xuân, miễn cưỡng cười:

– Bí thư Tống, các đồng chí, nếu tất cả mọi người đang có sự tranh luận thì việc này nên tạm thời gác qua một bên, khiến Ban Tổ chức cán bộ khảo sát thận trọng lại một vài đồng chí.

Trịnh Phương chuyển hướng khiến cho An Tại Đào có chút không ngờ, càng không cần nói những người khác.

Không khí hội nghị trở nên căng thẳng. Tống Nghênh Xuân sắc mặt âm trầm, thật lâu sau vẫn nói không nên lời. Một lát sau, ông ta ngẩng đầu lên nhìn An Tại Đào, gật đầu nói:

– Được, cứ theo ý của mọi người. Tan họp!

Nói xong, Tống Nghênh Xuân thật sâu nhìn An Tại Đào rồi đứng dậy phất tay bỏ đi.

Nhìn Tống Nghênh Xuân căm giận bỏ đi, An Tại Đào trong lòng âm thầm cười lạnh. Nếu đã đối lập nhau không thể vãn hồi thì tự mỗi người xuất ra thế võ của mình, để xem ai là người chiến thắng cuối cùng.

Phản kích đã bắt đầu. An Tại Đào không còn đường lui, và Tống Nghênh Xuân cũng vậy.

Trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, An Tại Đào bước lên lầu, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi của Đông Phương Du:

– Đồng chí Tại Đào, cậu tới văn phòng tôi một chuyến, tôi có việc cần nói với cậu.

An Tại Đào dừng bước, nhanh chóng xoay người lại, gật đầu rồi sóng vai Đông Phương Du bước vào văn phòng của cô.

Vừa vào đến cửa, Đông Phương Du lập tức đóng cửa lại, xoay người nhìn An Tại Đào, hạ giọng nói:

– Tôi thật không ngờ hôm nay cậu lại có chuẩn bị mà đến, khiến tôi, Mã Đức Thắng và Trịnh Phương đều về phe của cậu.

Đông Phương Du nhẹ nhàng lay động vòng eo, duyên dáng rót cho An Tại Đào một ly nước:

– Ngồi đi, còn đứng ngốc ngếch ở đó mà làm gì?

Tục ngữ nói, người phụ nữ có đẹp hay không thì nhìn vào vòng eo của họ. Đông Phương Du tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng bất kể là dáng người hay là dung nhan đều được chăm sóc rất tốt. Tấm lưng áo đẫy đà nhưng không mập mạp, toàn thân toát ra một hơi thở mê người.

Đây là một người phụ nữ rất thành thục, phong tình, khiến cho An Tại Đào, một người nhiều lần có sự xích mích cũng phải có lòng ham muốn chinh phục.

Nhìn thân hình vô cùng quyến rũ của Đông Phương Du, An Tại Đào trong lòng đột nhiên xuất hiện một cơn lửa nóng. Cũng không biết vì sao, cứ mỗi một lần ở cùng một chỗ với cô, hắn không kềm chế được dục vọng của mình. Cho nên, khi hai người cùng một chỗ, luôn vô tình cố ý phát ra một hơi thở mờ ám.

Đông Phương Du đột nhiên ngẩng đâu, sắc mặt ửng đỏ vô cùng quyến rũ, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Phụ nữ thành thục vô cùng mẫn cảm, nhất là với dục vọng của người đàn ông.

Cô liếc mắt nhìn An Tại Đào, dục vọng trong lòng áp chế từ lâu bỗng nhiên dâng lên. Cô cắn chặt răng, thân hình nhào vào lòng của An Tại Đào. Đông Phương Du hơi thở hổn hển, hai tròng mắt khép hờ mê ly như muốn quay về thời con gái. Cảm giác được bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông xâm nhập vào vùng đất mẫn cảm của mình, cô nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, ôm cánh tay của An Tại Đào, ngăn không cho hắn tiến thêm một bước xâm lược, thở dài sâu kín, lẩm bẩm hỏi một câu:

– Cậu có thích tôi hay không?

Chợt Đông Phương Du lại cười tự giễu rồi đột nhiên cắn mạnh vào bờ vai của An Tại Đào.

Oái! An Tại Đào rên lên một tiếng, cả người như không còn sức lực.

Mặt trời đã lên cao, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ủy thác cho Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đến Quy Ninh, tuyên bố Lý Nam được bổ nhiệm làm Phó giám đốc sở Văn hóa tỉnh. Lý Nam thôi chức, đồng nghĩa với việc Thành ủy Quy Ninh và Ủy ban nhân dân thành phố điều chỉnh lại một số cán bộ. Cho nên thành phố cũng khá coi trọng, tuyên bố đại hội bổ nhiệm xác nhập cùng nhau cử hành.

An Tại Đào lấy thân phận Phó Bí thư Thành ủy, dẫn người Ban tổ chức cán bộ đại diện cho Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Thành ủy đến Quy Ninh để tuyên bố bổ nhiệm các vị trí, đồng thời đưa Mã Hiểu Yến và Khương Khôn đến nhậm chức luôn. Điều này thể hiện rõ Thành ủy rất coi trọng bộ máy Quy Ninh. Chuyện này nguyên bản nên để cho Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân làm, nhưng Đan Tân Dân đột nhiên cảm mạo nên không thể đi được. Tống Nghênh Xuân rơi vào đường cùng đành phải mời An Tại Đào.

An Tại Đào bước đi trước, Lý Nam và Cổ Trường Lăng cùng bước đằng sau, thần thái ung dung bước vào hội trường Thành ủy thành phố Quy Ninh. Mã Hiểu Yến, Khương Khôn đi đằng sau, cùng bước lên đài Chủ tịch. Một vài cán bộ của Ban tổ chức Thành ủy không bước lên đài Chủ tịch mà trực tiếp ngồi ở hàng ghế thứ nhất dưới đài.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. An Tại Đào cùng với mọi người chậm rãi ngồi xuống. Ánh đèn chói mắt từ trên trần nhà chiếu xuống, khiến cả người hắn giống như có một vầng sáng.

Tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.

An Tại Đào hơi hạ thấp thân hình, cất cao giọng nói:

– Các đồng chí thật là nhiệt tình. Haha, các đồng chí của Quy Ninh thật là tốt.

An Tại Đào vừa nói vừa cười khiến tiếng vỗ tay trong hội trường càng thêm mãnh liệt, mơ hồ thỉnh thoảng còn vang lên tiếng hô “Phó Bí thư An”. Lý Nam cười ha hả, cất cao giọng nói:

– Các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Hiện tại, xin mời Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố đồng chí An Tại Đào đại diện cho Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố bổ nhiệm cán bộ mới nhất, điều chỉnh lại bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Quy Ninh.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, gật đầu với mọi người rồi hắng giọng. Tiếng vỗ tay dần dần bình ổn trở lại. Sau khi thấy tất cả đều im lặng thì hắn mới cất cao giọng nói:

– Sau đây, tôi xin đại diện cho sự ủy thác của lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Thành ủy tuyên bố: miễn đi chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư của đồng chí Lý Nam. Đồng chí Lý Nam sẽ có một bổ nhiệm khác.

Lý Nam được thăng chức lên làm Phó giám đốc sở Văn hóa tỉnh đã sớm truyền tin tức ra ngoài. Sau khi An Tại Đào tuyên bố xong thì cũng không có gì bất ngờ lắm, chỉ có điều ánh mắt mọi người đều nhìn lên đài chủ tịch về phía Mã Hiểu Yến, Cổ Trường Lăng, và Khương Khôn.

Tiếng vỗ tay lại vang lên. Lý Kiệt đứng dậy hơi hạ thấp người xuống chào mọi người dưới đài.

An Tại Đào nhìn lướt qua Cổ Trường Lăng đang hơi có chút kích động, thản nhiên cười rồi cất cao giọng nói: