Q.7 - Chương 475: Áy náy

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Hoa vội vàng dùng ánh mắt ra ám hiệu với Trương Lâm Lâm. Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của An Tại Đào, Dương Hoa càng thêm cảm thấy chính mình bảo Trương Lâm Lâm đến tìm Lãnh Lực, yêu cầu anh ta xin lỗi An Tại Đào là một quyết định sáng suốt.

Nếu để cho An Tại Đào trong lòng có ấn tượng không tốt thì tiền đồ của Trương Lâm Lâm sau này sẽ không ổn. Dương Hoa và Trương Lâm Lâm quan hệ không tồi. Dương Hoa có thể từ trên người Trương Lâm Lâm tìm được bóng dáng thời trẻ của mình, cho nên luôn cư xử với Trương Lâm Lâm như một cô em gái nhỏ, muốn từ từ bồi dưỡng Trương Lâm Lâm, trong tương lai có thể tiếp nhận chức vụ của mình, trở thành lãnh đạo văn phòng Ủy ban nhân dân.

Dù gì thì cũng phải cố gắng lăn lộn tìm cái chức Cục phó, tổng không thể làm nhân viên cả đời được.

Ở cơ quan càng lớn thì muốn được đề bạt vừa khó lại vừa dễ. Vấn đề nằm ở chỗ, có được lãnh đạo thưởng thức hay không. Nếu được lãnh đạo thưởng thức, coi trọng thì việc thăng quan sẽ rất dễ dàng.

Ví dụ như ở cương vị cấp Cục, ở cơ sở thì rất khó nhưng ở cơ quan Tỉnh ủy thì cán bộ cấp Cục gom lại cũng được một bó lớn như Chủ quản phòng, phó chủ quản phòng, còn có nghiên cứu viên, điều tra viên, giám sát viên, tuần tra viên, tổ chức viên, thư ký….

Dương Hoa là người không có hậu trường nhưng trong mười năm, từ một nhân viên bình thường lăn lộn đến cấp Phó chủ nhiệm, trên thực tế là cán bộ cấp Cục trưởng. Đây hoàn toàn là bằng tinh thần, thành tích làm việc và sự khéo léo của cô. Nhưng nếu như ở địa phương, cô bất kể đi ngang đi tắt như thế nào, chỉ sợ là cái cấp Cục cũng không lấy nổi.

Trên thực tế, rất nhiều người chỉ là nhân viên bình thường, không lăn lộn trong quan trường nên không thể cảm nhận được sự gian nan khi đề bạt lên chức trong chốn quan trường. Giống như những gì An Tại Đào trải qua thì đối với đại đa số người mà nói, đây giống như là một giấc mộng mà thôi.

Khi Dương Hoa đi rồi, An Tại Đào mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi quay đầu nhìn Lãnh Lực, thần sắc hơi có chút mơ màng.

Tuy rằng Lãnh Mai đã là người đàn bà của hắn, nhưng đối với quá khứ và người nhà của cô thì hắn không có quan tâm và hiểu biết cho lắm. Thậm chí hắn không biết Lãnh Mai lại có một người em trai làm việc tại Đoàn Tỉnh ủy. Mà Lãnh Mai cũng không nhắc qua điều này.

Có lẽ, Lãnh Mai không muốn gây áp lực cho hắn.

Giờ phút này, đối với em trai của Lãnh Mai, An Tại Đào trong lòng bỗng cảm thấy áy náy vô cùng. Mà cũng chỉ trong giờ phút này, hắn mới bỗng nhiên phát giác, đối với Lãnh Mai, hắn thật sự thua thiệt nhiều lắm. Đồng thời, hắn mới thấu hiểu được, làm người đàn bà của hắn, Lãnh Mai phải gánh vác và chịu đựng sự thiệt thòi như thế nào. Bay bổng trong cảm xúc áy náy khiến An Tại Đào nhất thời có chút thất thần.

Trương Lâm Lâm nhẹ nhàng nói:

– Chủ nhiệm An!

Ồ! An Tại Đào đột nhiên giật mình tỉnh lại. Hắn vừa cười vừa đứng dậy, rót hai tách trà mang lại bàn rồi chính mình cũng ngồi xuống sofa.

– Chủ nhiệm An, anh quá khách khí rồi.

Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực có chút “thụ sủng nhược kinh” (được sủng ái mà lo sợ). Lãnh Lực không biết vì sao An Tại Đào lại khách sáo với mình như vậy? Chẳng lẽ là do quen biết với chị mình?

An Tại Đào ngồi một chỗ, tùy ý hỏi Lãnh Lực một số tình hình. Sau đó, trước mặt Lãnh Lực, hắn cầm điện thoại gọi cho Lãnh Mai. Điện thoại đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói hưng phấn, vui sướng của Lãnh Mai. An Tại Đào tức khắc hiểu được Lãnh Mai nói chuyện rất tiện. Cô không phải ở nhà mà là ngồi một mình trong phòng làm việc.

– Đào, không bận à? Em đang muốn gọi điện thoại cho anh.

Lãnh Mai cười:

– Ở tỉnh rồi mà còn có thói quen này sao? Đúng rồi, anh cũng đừng chấp nhặt Lãnh Lực làm gì. Nó chính là không có đầu óc, cũng không hiểu biết nhiều.

An Tại Đào cười:

– Lãnh Lực đang trong phòng của anh.

Lãnh Mai cả kinh:

– Nó chạy đến văn phòng của anh làm gì? Tên tiểu tử này, anh đưa điện thoại để em nói chuyện với nó.

An Tại Đào cười ha hả:

– Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, em không cần phải xen vào. Em chừng nào đến tỉnh thì chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa cơm.

An Tại Đào quay sang Lãnh Lực:

– Lãnh Lực, cậu có muốn nói chuyện với chị cậu không?

Lãnh Lực liên tục xua tay, cười khổ nói:

– Thôi đi, Chủ nhiệm An. Chị của tôi hôm nay đã mắng tôi một trận rồi. Tôi không dám nghe điện thoại của chị ấy đâu.

Thấy An Tại Đào đối với mình rất khách khí, lại thấy hắn đối với chị mình rất thân thiết thì Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm cũng nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng của mình, lại cùng An Tại Đào nói chuyện tào lao một hồi, rốt cuộc xác định An Tại Đào không phải giả bộ thì hai người lúc này mới đứng dậy xin phép ra về.

An Tại Đào tiễn Lãnh Lực ra tận cửa, còn dặn dò y khi nào có việc thì cứ gọi điện cho hắn, không cần khách sáo.

Khi quẹo qua góc hành lang, Trương Lâm Lâm cười hì hì, quay đầu lại nhìn văn phòng An Tại Đào rồi nhỏ giọng nói với Lãnh Lực:

– Lãnh Lực, không thể nghĩ rằng mặt mũi của chị anh lại lớn như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, chị Lãnh Mai luôn là thần tượng của Lãnh Lực. Nghe bạn gái khen chị mình, Lãnh Lực không kìm nổi nụ cười kiêu ngạo:

– Dĩ nhiên, chị của anh là nữ cường nhân trong quan trường. Năng lực công tác rất cao. Từ Trưởng phòng một đường thẳng tiến đến Phó chủ tịch thành phố. Nếu không có bản lĩnh thì sao làm được.

Khi đang nói chuyện, điện thoại của Lãnh Lực vang lên. Y cầm lấy điện thoại, nhìn thấy số của Lãnh Mai, thì vẻ mặt liền đau khổ, nhẹ nhàng nói:

– Hỏng rồi, chị của anh gọi. Lâm Lâm, anh không thể ở đây nữa. Anh phải mau chóng quay về chỗ làm, kẻo cái bà La Sát kia lại cho anh một trận.

Trương Lâm Lâm nhíu mày:

– Anh đi đi. Công việc của anh bên kia thật sự là rất không ổn. Anh xem tìm Phó bí thư Ma, xem có điều ra bên ngoài được hay không?

Lãnh Lực ấn nút tắt điện thoại. Y không dám nghe những lời khiển trách của chị Lãnh Mai. Bỏ điện thoại vào túi, Lãnh Lực thở dài nói:

– Anh thật ra cũng muốn ra ngoài, nhưng chị anh sống chết cũng không đồng ý, nói anh mơ mộng hão huyền.

Trương Lâm Lâm bĩu môi:

– Anh dường như cái gì cũng nghe lời chị anh cả. Hãy nhanh chóng nói cho chị anh biết, chứ để chị anh thị uy quá đấy.

Cuối cùng thì nhân viên giám sát xử lý cũng đã ở nhà khách Nam Giao dàn xếp mọi việc. An Tại Đào một mình một gian. Những người khác thì trên cơ bản hai hoặc ba người một gian.

Nhà khách Nam Giao luôn tạo điều kiện thuận lợi cho công tác làm việc. Nhà khách đã phái nhân viên công tác cung cấp điện thoại, máy fax, máy đánh chữ và những phương tiện làm việc khác. Đồng thời thông báo cho nhân viên nhà hàng phục vụ, bắt đầu từ ngày mai cứ đến giờ ăn thì chủ động mang cơm đến phòng làm việc.

An Tại Đào tự mình lái xe đến nhà khách Nam Giao, cùng Dương Hoa lên đến lầu ba. Ở lầu ba đã bắt gặp một tấm bảng thật bắt mắt “Văn phòng lãnh đạo tổ Giám sát phòng chống dịch Sars, không phận sự miễn vào”.

– Quả thật không tồi!

Với phương diện công tác và hiệu suất làm việc của Dương Hoa, chú trọng từng chi tiết tác phong công tác, An Tại Đào cảm thấy rất hài lòng.

– Chủ nhiệm An, anh xem, đây là phòng làm việc của anh đấy.

Dương Hoa kính cẩn nói, rồi mở một căn phòng:

– Anh xem còn thiếu cái gì, tôi sẽ lập tức bảo nhà khách chuẩn bị.

An Tại Đào cười, vội vàng nhìn lướt qua trong phòng. Vẫn là cách bài trí của một phòng trong nhà khách, chỉ thêm vào một bàn làm việc, một chiếc máy tính và hai cái máy điện thoại.

– Như vậy cũng tốt, tôi cảm thấy rất hài lòng.

An Tại Đào cười bước ra khỏi phòng.

– Phó chủ nhiệm Dương, tôi có việc riêng cần xử lý. Cô bảo các đồng chí khác làm quen với hoàn cảnh. Sau đó cho mọi người nghỉ ngơi.

– Được, lãnh đạo!

Dương Hoa muốn đưa An Tại Đào xuống lầu thì hắn liền khoát tay:

– Cô không cần lo cho tôi. Cô đang bận việc mà.

An Tại Đào lái xe rời khỏi nhà khách Nam Giao, một đường thẳng đến khu nhà ở của cán bộ cơ quan Tỉnh ủy. Tối nay hắn đã đồng ý đến nhà Trần Cận Nam dùng cơm.

Trong lúc dịch Sars đang hoành hành, bảo vệ khu nhà ở cán bộ Tỉnh ủy rất nghiêm ngặt. Ngay cổng lúc nào cũng có cảnh sát có vũ trang và nhân viên y tế túc trực. Khi muốn vào trong thì xe và người đều phải được kiểm tra. Thứ nhất là xác minh thân phận, thứ hai là tiến hành đo nhiệt độ.

An Tại Đào tất nhiên là không vào được, đành phải đậu xe một bên, vừa giải thích với cảnh sát có vũ tranh công việc và đơn vị của mình, vừa dựa theo yêu cầu của bọn họ tiến hành đo nhiệt độ cơ thể.

Đương nhiên, những yêu cầu nghiêm khắc này đều là nhằm vào những khách ngoại lai xa lạ. Người nhà trong khu này đều là cán bộ cấp Sở trở lên. Khi ra vào bọn họ tất nhiên là không cần kiểm tra.

Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Mạnh Hiến Chương cũng ở trong này. Ông ta đang ngồi xe chuẩn bị vào cổng thì nhìn thấy An Tại Đào đang đứng cạnh trạm gác để đo nhiệt độ cơ thể, thì liền bảo lái xe ngừng lại. Ông ta bước xuống xe bước chầm chậm đến, hướng về phía An Tại Đào. Không bao lâu sau, một mỹ phụ trung niên khí chất cao quý vội vàng từ bên trái căn nhà lầu màu hồng bước đến, vẫy tay về phía An Tại Đào.

Mạnh Hiến Chương giật mình. Đây không phải là phu nhân của Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam Âu Dương Đan sao?

Âu Dương Đan không chỉ là vợ của Trần Cận Nam mà còn là thiên kim trong một gia đình lãnh đạo ở thủ đô. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, từ trên xuống dưới không ai là không biết vị phu nhân cao quý này.

Điều khiến cho Mạnh Hiến Chương khiếp sợ chính là Âu Dương Đan không ngờ lại chui vào trong xe của An Tại Đào. Sau đó chiếc Mercedes Benz của An Tại Đào chậm rãi tiến vào bên trong tiểu khu.

Mạnh Hiến Chương hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ không biết An Tại Đào quan hệ như thế nào với Chủ tịch tỉnh Trần mà có thể khiến cho phu nhân Chủ tịch tỉnh phải đích thân ra đón.