Q.8 - Chương 627: Lệnh Cấm Rượu

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy Âu Dương Đan cũng không ủng hộ cô, Hạ Hiểu Tuyết không khỏi hơi thất vọng.

Âu Dương Đan thấy bộ dạng ‘khổ tình’ này của cô, không kìm nổi cười, chợt thân thiết mà vuốt ve bụng cô một chút:

– Hiểu Tuyết, hiện giờ con mang thai trong người, vẫn phải chú ý duy trì cảm xúc bình thản mới được, bằng không sẽ không tốt cho đứa bé đâu…

Mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, khuôn mặt chơt jdâng lên một chút thần thái mẫu tính, nhẹ nhàng gật đầu:

– Vâng, con biết rồi, a di. Chẳng qua, con vẫn muốn để cha con từ chức tới Mĩ dưỡng bệnh!

Âu Dương Đan cười khổ một tiếng, vỗ vai cô dịu dàng nói:

– Tốt lắm, Hiểu Tuyết, chuyện này chờ sau khi cha con bình phục sẽ bàn lại! Con không biết người theo chính trị, cán bộ cao cấp giống như cha con, dốc sức cả đời trong quan trường, có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng… Việc này, không đơn giản giống như trong tưởng tượng của con! Không phải nói buông là có thể buông được!

Hạ Hiểu Tuyết không nói gì, yên lặng mà gật đầu. Quả thật cô không thể hiểu được cha và người đàn của mình, trong mắt cô, người ta làm quan đơn giản là vì thăng quan phát tài khiến bản thân và người nhà sống tốt một chút, nhưng mà Hạ gia cũng tốt An gia cũng vậy hiện giờ căn bản không thiếu tiền, cần gì phải ở lại trong quan trường lục đục với nhau lãng phí thời gian và sinh mạng chứ?

Trước kia lúc không có tiền, Hạ Hiểu Tuyết chưa từng suy xét qua vấn đề này. Mà từ khi giá trị con người cô tăng lên gấp bội cùng với sản nghiệp Long Đằng nhanh chóng khuếch trương, cô cảm thấy hiện giờ có thực lực để người nhà mình trải qua cuộc sống hạnh phúc, bởi vậy mà không cách nào hiểu nổi, vì sao Hạ Thiên Nông và An Tại Đào không nghỉ ngơi sống thanh thản, thế nào cũng muốn trải qua cuộc sống hao phí tâm lực này.

Nhất là đối với An Tại Đào, hiện giờ cô ngày càng sinh ra ‘oán giận đầy bụng’, sản nghiệp An gia càng làm càng lớn, nhưng hắn vẫn kiên trì không chịu từ chức giúp cô xử lý xí nghiệp… Chẳng lẽ đã nghiện chức vị sao?

Ba ngày sau, tình trạng thân thể Hạ Thiên Nông chuyển biến tốt đẹp, rời khỏi phòng giám hộ chuyển vào phòng bệnh cán bộ bình thường, cơ bản nằm vài ngày là có thể xuất viện. Ở lại hai ngày, at thấy tình hình Hạ Thiên Nông ổn định lại, cũng chạy về Phòng Sơn. Ở Phòng Sơn hắn còn có một đống việc, không để hắn ở lại Lam Yên lâu dài. Mà chuyện công ty của Hạ Thiên Nông càng bận rộn, càng không thể ‘rời khỏi cương vị’ lâu dài, luôn dặn dò cha mình thật sự suy xét đề nghị của mình một chút, cũng theo sau rời khỏi Lam Yên đi Lục Đảo bay trở về Yên Kinh.

Trong vài ngày An Tại Đào ở tại Lam Yên, không chỉ cán bộ thành phố Lam Yên không ngừng lui tới bệnh viện, Phòng Sơn cũng có rất nhiều cán bộ đi ô tô mấy trăm dặm tiến tới Lam Yên thăm bệnh, đương nhiên là xem trên mặt mũi Chủ tịch thành phố An Tại Đào này.

Tâm phúc cấp dưới của An Tại Đào, trên cơ bản đều tới đây. Đám người Cổ Trường Lăng, Mã Hiểu Yến, Lý Kiệt, Đồng Hồng Cương, Bành Quân còn có một số cán bộ Quy Ninh lặng yên tới đây một chuyện rồi đi. Dương Hoa và Trang Ninh, Chu Quân, Cổ Vân Lan ba Chủ tịch thành phố trợ lý này cùng nhau đến. Sau đó chủ quản một số bộ phận thành phố Phòng Sơn đều tự phân công nhau hành động, dùng danh nghĩa bất đồng đến thăm bệnh. Thật ra, nói là thăm bệnh Hạ Thiên Nông, nói thẳng ra là thăm An Tại Đào.

Một ngày trước khi An Tại Đào rời Lam Yên, khiến An Tại Đào bất ngờ chính là, Chủ nhiệm Ban quản lý đương nhiệm của khu kinh tế mới Tư Hà là Khương Khôn không ngờ cũng tới đây ột chuyến, gã dùng cờ hiệu đến Lam Yên công tác.

Con gái con rể đều đi rồi, Thạch Thanh trở về từ cửa bệnh viện, trở lại phòng bệnh thấy Hạ Thiên Nông vừa truyền dịch vừa nằm trên giường xem văn kiện, bà mất hứng tiến tới cướp đi văn kiện trong tay ông, sẵng giọng:

– Khó trách Hiểu Tuyết nói ông, thân thể này của ông vừa tốt một chút liền bắt đầu để ý chuyện lung tung này! Đừng làm nữa! Lão Hạ, tôi cảnh cáo ông, bác sĩ nói ông phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể lại mệt nhọc quá độ!

Hạ Thiên Nông cười khổ một tiếng:

– Tôi chỉ xem văn kiện cũng không mệt mỏi được, không quan hệ. Nằm viện mấy ngày, một đống chuyện ở thành phố chờ tôi xử lý, tôi không xem sao được? Dù sao tôi vẫn là Bí thư Thành ủy Lam Yên, tôi không ký tên gật đầum rất nhiều chuyện bọn họ cũng không thể làm!

– Không có ông trái đất không quay nữa sao?

Thạch Thanh ngồi xuống nhẹ nhàng nói:

– Lão Hạ, thật ra ông nên thận trọng suy nghĩ đề nghị của con gái một chút, từ chức đi, ông đã tới đỉnh con đường làm quan, không có khả năng thăng lên nữa, liền dừng ở đây từ chức đi. Tiếp theo, chúng ta cũng xuất ngoại hưởng thụ cuộc sống một chút. Hiểu Tuyết nói, chờ thêm vài năm, để ông cùng tôi đi Châu Âu một vòng! Cả đời này tôi gả cho ông, còn chưa ra nước ngoài đó!

Hạ Thiên Nông trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói:

– Lão Thạch, bà nói cả đời này sống là vì cái gì? … Mặc kệ chức vị hay làm người, đơn giản là muốn có thể làm ra một số chuyện trong phạm vi năng lực của mình, không cầu tên lọt vào sử sách nhưng cầu không thẹn với lòng… Con cái của chúng ta không thua kém, hiện giờ ở nhà cũng không thiếu cái gì, niệm tưởng duy nhất của tôi chính là có thể nắm chắc cơ hội hiện tại, làm một số chuyện tới nơi tới chốn tại thành phố Lam Yên…

– Con gái chúng ta có tiền như vậy, Bí thư Thành ủy tôi cũng sẽ không phạm vào vấn đề kinh tế chứ? Bỏ đi gánh nặng tư tưởng này, sẽ không bị trượt chân vì hấp dẫn, đối với tôi mà nói, có thể ngồi ổn định tại vị trí này vài năm, cơ hội này khó được cỡ nào! Tôi cũng muốn thanh nhàn một chút, mang theo bà đi dạo chung quanh, du sơn ngoạn thủy tự do tự tại vài năm, nhưng bà có nghĩ tới không, cuộc sống như vậy thật sự là chúng ta muốn sao?

– Vài năm này tôi làm rất nhiều chuyện ở Lam Yên, tôi không thẹn với lương tâm. Tin tưởng 2 triệu quần chúng Lam Yên cũng thấy trong mắt, ghi trong lòng. Làm quan tạo phúc một phương. Tôi hy vọng sau khi tôi rời khỏi Lam Yên về hưu, còn có thể được người ta thường xuyên nhớ lại, nói Hạ Thiên Nông tôi là một cán bộ làm việc cho dân chúng!

– Tâm tình của tôi bà không hiểu, Hiểu Tuyệt cũng không hiểu.

Hạ Thiên Nông thở dài:

– Thật ra tiểu Đào cũng là như vậy, không phải chúng tôi tham tiếc quan chức này, mà là muốn lợi dụng quyền lực trong tay làm một số việc. Lão Thạch, cho tôi thời gian hai năm, chờ tôi làm xong mấy chuyện trong tay, tôi sẽ báo cáo với Tỉnh ủy yêu cầu từ chức, sau đó chúng ta xuất ngoại giải sầu, được không?

Hạ Thiên Nông vươn hai tay ra:

– Chỉ hai năm, tôi và tiểu Đào giống nhau, làm người làm việc thích trước sau vẹn toàn, tôi làm nhiều chuyện như vậy, trả giá nhiều tâm huyết như vậy, nếu hiện giờ tôi đi rồi, chắc chắn là người vừa đi, toàn bộ cố gắng làm lúc trước đều sẽ biến thành bọt nước.

– Mở rộng khu kinh tế mới công nghiệp kỹ thuật cao, xây dựng kinh tế ven biển, còn có hạng mục 20.000 căn hộ đảm bảo, làm xong ba chuyện này, tôi lập tức từ chức.

Hạ Thiên Nông cười cười:

– Về phần cơ thể của tôi, sau này tôi chú ý một chút là được…

Thạch Thanh do dự một chút:

– Lão Hạ, tôi vẫn hy vọng ông suy xét một chút đề nghị của Hiểu Tuyết, từ chức đi. Nếu ông lo lắng chuyện ông làm bỏ dở nửa chừng, không phải còn có thể để tiểu Đào đến Lam Yên thay thế ông sao? Điều tiểu Đào đến Lam Yên, để nó làm theo suy nghĩ của ông, ông cũng không an tâm sao?

Hạ Thiên Nông ngẩn ra, cúi đầu nói:

– Tiểu Đào tại Phòng Sơn cũng có mở đầu, có sự nghiệp của nó. Chỉ sợ nó sẽ không nguyện ý rời Phòng Sơn. Hai người không biết thằng nhóc này, nhưng tôi lại biết. Thật ra lòng nó rất lớn, việc nó muốn làm, chỉ sợ ông lão tôi nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện giờ, hoàn cảnh chính trị trong nước rất lỏng, từ Trung ương đến địa phương đều đang đẩy mạnh cải cách chính trị và cải cách thể chế, mà tiểu Đào có thể dùng điều kiện thích hợp, nó vẫn có thể buông tay buông chân làm một sự nghiệp lớn.

– Bà xem nó tại phòng Sơn làm chọn lựa công bằng như vậy, rất thành công. Chuyện này, chờ tương lai cải cách thể chế quốc gia tích lũy tới trình độ nhất định, loại thử nghiệm và thăm dò này của nó, tất nhiên sẽ ghi vào sử sách đó…

Hạ Thiên Nông đỏ mắt, giọng nói cũng trở nên có lực:

– Tiểu Đào không phải một người am hiểu kinh doanh, nó có được tính nhạy bén và suy nghĩ chính trị hơn người, trời sinh chính là một người làm chính trị. Nếu muốn để nó rời khỏi cơ quan, nó sẽ không làm tốt bằng Hiểu Tuyết, tài hoa của nó sẽ mai một.

– Thương nhân có thể kiếm tiền chỗ nào cũng có, nhưng thật sự có thể làm cán bộ một phen, cũng không thấy nhiều. Một đoạn thời gian trước tiểu Đào xuất hiện trên mặt bìa Time Magazine nước Mĩ… chính là bởi như vậy!

Hạ Thiên Nông giơ tay lên:

– Qua hai ngày tôi còn chuẩn bị tổ chức cán bộ các bộ môn có liên quan ở thành phố đi Phòng Sơn học tập khảo sát một lần, tôi chuẩn bị muốn làm một lần tuyển chọn cán bộ công bằng tại Lam Yên, dưới sự cho phép của chính sách và thể chế thử một chút dân chủ chính trị hữu hạn.

Nghe xong Hạ Thiên Nông nói lời này, Thạch Thanh thở dài, không nói gì thêm nữa. Bà quả thật hiểu quá rõ chồng mình, ông ta nhìn qua là một người bình thản, nhưng trong xương có một sức mạnh quật cường, nếu là chuyện ông ta quyết định, ai nói cũng không được. Ở điểm này, đôi bố vợ con rể Hạ Thiên Nông và An Tại Đào, cực kỳ tương tự.

Hạ Thiên Nông hơi thất thần mà nhìn cảnh tưởng ý thu xanh um bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, trước mắt hiện lên gương mặt anh tuấn kiên nghị của con rể An Tại Đào, ông không kìm nổi hơi cảm thán. Lúc trước, khi An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết tốt nghiệp đại học lần đầu tiên đến nhà, ông đã là Phó Chủ tịch thành phố Tân Hải, mà nhiều năm qua đi như vậy, thanh niên trẻ tuổi hơi có vẻ ngây ngô lúc trước, đã trưởng thàn hcán bộ cấp Sở ngồi tương đương với ông.

Nhiều năm như vậy, ông từ một Phó Chủ tịch thành phố ngồi lên Bí thư Thành ủy, mà An Tại Đào từ một thân áo vải dĩ nhiên ngồi lên địa vị cao như thế.

Thế sự khó liệu, quan trường khó lường, cảnh ngộ của người, là như thế này!

****

Mấy ngày An Tại Đào khôn gở phòng Sơn, thật ra cục diện chính trị Phòng Sơn cũng không an ổn. Tống Nghênh Xuân nắm lấy thời gian An Tại Đào không có mặt, không ngờ muốn làm một hoạt động chỉnh đốn tác phong mạnh mẽ, đẩy đi một lệnh cấm rượu thi hành toàn bộ cơ quan Đảng ủy chính quyền thành phố. Ngay từ hôm bắt đầu, toàn bộ nhân viên công tác của cơ quan Đảng ủy chính quyền thành phố cơm trưa uống rượu trong thời gian làm việc, liền bị bộ phận giám sát của Ủy ban Kỷ luật xét xử nghiêm túc.

Lệnh cấm rượu được thông qua trong hội nghị thường vụ. Tuy rằng An Tại Đào không ở Phòng Sơn, nhưng hội nghị thường vụ cũng trưng cầu ý kiến của hắn. Chẳng qua, tuy rằng An Tại ĐàoTống Nghênh Xuân thi hành lệnh cấm rượu là ý không ở trong lời —- đơn giản là muốn mượn điều này lập lại quyền uy vô thường của Bí thư Thành ủy mình, nhưng hắn cảm thấy lệnh cấm rượu chung quy là một chuyện tốt, có thể mạnh mẽ giết đi không khí ăn uống khoản công không tốt của Phòng Sơn, cho nên cũng bỏ phiếu tán thành.

Tin tức Phòng Sơn thi hành lệnh cấm rượu truyền ra ngoài, chợt khiến cho truyền thông cả nước chú ý mạnh mẽ, tiếng nói dư luận khen chê đều có. Tán thành tự nhiên không nói, cũng có không ít học giả chuyên gia và bình luận viên truyền thông phát biểu bài văn ‘Lệnh cấm rượu của Phòng Sơn là một hồi chiến tích, duy trì không bao lâu sẽ không giải quyết được gì…’.

Phòng Sơn lại một lần nữa trở thành điểm nóng tin tức. Vì vậy Tống Nghênh Xuân còn được tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình tỉnh Đông Sơn, trên màn ảnh TV nói về hiệu ứng của lệnh cấm rượu.

Trên đường An Tại Đào quay về Phòng Sơn, cố ý mua một tờ ‘Báo chiều Đông Sơn’ cùng ngày ven đường, hai ngày này trên báo chí nơi nơi đều đưa tin về lệnh cấm rượu của Phòng Sơn.

– Hôm nay phóng viên thăm hỏi được từ một số bộ phận có liên quan tại thành phố Phòng Sơn, Văn phòng Thành ủy Phòng Sơn và Văn phòng UBNd thành phố phòng Sơn chuyển tới Ủy ban Kỷ luật, Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Cục Giám sát thành phố, Phòng Nhân sự thành phố cùng đưa ra quy định: nghiêm cấm nhân viên chính phủ uống rượu trong thời gian làm việc là thời gian chấp hành công vụ không trong thời gian làm việc. Theo hiểu biết, hành động này chỉ tiến thêm một bước cải tiến tác phong công tác, công tác kỷ luật nghiêm túc, đề cao hiệu suất công tác, tạo hình tượng tốt văn minh, hiệu suất cao, liêm khiết, cần chính cho nhân viên cơ quan các cấp và đơn vị sự nghiệp.

– Theo giới thiệu, quy định này áp dụng với cơ quan Đảng các cấp, cơ quan Hội đồng nhân dân, cơ quan chính phủ, cơ quan Mặt trận Tổ quốc cùng với cơ quan thẩm phán, cơ quan kiểm sát, cơ quan công an, đoàn thể nhân dân và đơn vị sự nghiệp, cùng với các đơn vị chức năng phục công công khác của thành phố Phòng Sơn. Quy định yêu cầu rõ ràng: toàn bộ nhân viên cơ quan các cấp và đơn vị sự nghiệp cấm uống rượi trong thời gian làm việc và thời gian chấp hành công vụ ngoài thời gian làm việc (bao gồm đồ uống có cồn)…

An Tại Đào vội vàng xem xong báo chí, không kìm nổi cười cười, thản nhiên nói với thư ký Lý Bình ngồi ở vị trí lái phụ:

– Lý Bình, mở radio nghe tin tức một chút, xem có đưa tin về lệnh cấm rượu của thành phố chúng ta hay không…

– Các vị thín hgiả, gần đây, Trung ương in ấn và phát hành ‘Cán bộ lãnh đạo Đảng viên liêm khiết theo một số chuẩn tắc chính trị’, nhấn mạnh cán bộ lãnh đạo Đảng viên liêm khiết theo chính trị, phải tự trọng, tự xét lại, tự nhắc nhở, tự khích lệ, cấm phô trương, xa hoa, tiêu xài công khoản, phô trương lãng phí… Mà không phải ngẫu nhiên, gần đây thành phố Phòng Sơn đã gióng trống khua chiêng thi hành lệnh cấm rượu đối với cơ quan Đảng ủy chính quyền —- tiếp theo, xin nghe phóng viên của đài tại Phòng Sơn phỏng vấn Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân.

Radio trong xe truyền ra một giọng MC nữ ôn nhu, giọng nói này ngọt ngào, khiến người ta nghe xong tinh thần rung lên.

Đuôi mày An Tại Đào nhẹ nhàng nhướng lên, nheo mắt lại cẩn thận lắng nghe. Mãi đến khi truyền ra giọng nói quen thuộc hơi khàn khàn của Tống Nghênh Xuân, hắn mới đột nhiên mở mắt, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe.

– Lần này thành phố Phòng Sơn đưa ra lệnh cấm rượu đối với cơ quan Đảng ủy chính quyền cũng khôn gphải thể hiện, mà là thật sự. Đối với người trái quy định, sau khi trải qua thẩm vấn, xem kỹ tình tiết nặng nhẹ xử lý tương ứng. Tình tiết nhẹ, thông báo phê bình trong phạm vị toàn thành phố, công khai đưa ra ánh sáng, hủy bỏ tất cả tư cách ưu tú trước đó, nói chuyện cảnh cáo một lần; tình tiết nghiêm trọng hoặc người uống rượu ảnh hưởng tới thực hiện chức trách công vụ bình thường, tổn hại hình tượng cơ quan Đảng ủy chính quyền, tạo thành ảnh hưởng không tốt, giáng chức, từ chức, miễn chức chờ tổ chức xử lý….

An Tại Đào nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:

– Bí thư Tống nói làm thật, thật ra vẫn đang đánh Thái Cực Quyền, nếu làm thật, phàm là gây án ngược, tạm thời cách chức giáng chức nói chuyện sau! Lệnh cấm rượu này, hẳn là phổ biến theo chế độ tương quan, nếu không chỉ dựa vào một lệnh cấm rượu, bắt được có nghiêm cũng chỉ là một cơn gió mà thôi.

Đối với loại chuyện lớn của các lãnh đạo thành phố này, Lý Bình tự nhiên không dám nói gì, chỉ kính cẩn mà cười.

Hoàng Thao biết An Tại Đào sốt ruột trở về Phòng Sơn, bởi vậy lái xe rất nhanh. Buổi sáng 10h rời khỏi Lam Yên, không đến 12h trưa, xe đã rời khỏi đường cao tốc tiến vào cảnh nội thành phố phòng Sơn, nhưng rời đường cao tốc không bao lâu, ba người liền phát hiện đường phía trước bị ngăn, một đám người dày đặc vây quanh trên đường, không biết đang xem náo nhiệt gì.

Hoàng Thao không thể không dừng xe ven đường. An Tại Đào và Lý Bình xuống xe, chậm rãi tới gần, vừa thấy liền giật mình.

Từng rương rượu nổi tiếng, thuốc lá nổi tiếng, trà ngon và hàng mỹ nghệ xa hoa, thuốc lá Trung Hoa rượu Mao Đài, Ngũ Lương thượng đẳng, Long Tỉnh, lộc nhung bổ dưỡng linh tinh, chiếm cả đường đi bộ, xếp ra hơn mười mét/ Quần chúng vây xem vừa nghị luận, vừa dùng cameras quay chụp những vật phẩm này. An Tại Đào liếc mắt một cái, phỏng đoán qua loa một chút, giá trị ít nhất của thuốc lá, rượu và hàng mỹ nghệ xa hoa này ít nhất mấy trăm ngàn.

Phía trước ‘đội ngũ’ rượu thuốc kia, không ít người bộ dáng công nhân trông coi. An Tại Đào nhíu mày, thuận miệng hỏi một người đàn ông trong đó:

– Vị này, ngài đang bán rượu thuốc sao? Sao lại đặt trên đường chứ?

– Đây là vật phẩm tiếp đãi của nhà máy chúng tôi, chúng tôi đưa đi ‘phơi nắng’. Để mọi người xem, cảnh ăn uống khoản công của nhà máy chúng tôi nghiêm trọng cỡ nào. Thành phố không phải đang thi hành lệnh cấm rượu sao, để cho lãnh đạo thành phố nhìn…

Người đàn ông liếc An Tại Đào một cái, căm giận nói:

– Một đám sâu mọt, một nhà xưởng lớn, tài sản quốc hữu lớn như vậy, cứ bị bọn chúng ăn uống hết sạch…

Một công nhân trông ở bên cạnh cũng tức giận nói xen vào:

– Rượu thuốc này gửi ở gian phòng cách vách văn phòng lãnh đạo. Sáng sớm hôm nay, mọi người đi vào đưa ra một bộ phận, để thị dân kiến thức cảnh ăn uống khoản công của nhà xưởng…. Hiện giờ một tháng công nhân nhận hơn 400 đồng sinh hoạt phí, bọn họ lại xa xỉ như thế.

An Tại Đào chau mày, nhẹ nhàng hỏi:

– Các vị là nhà xưởng nào?

Dường như nghe ra giọng điệu nói chuyện của An Tại Đào hơi giống cán bộ chính phủ, cũng hiểu được quần áo vẻ mặt của hắn không giống người thường, vài công nhân kia liền tràn đầy cảnh giác nhìn An Tại Đào, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hơn nửa ngày mới trầm giọng nói:

– Chúng tôi là nhà máy phân bón Phòng Sơn, ngài là?

An Tại Đào ngẩn ra, đang muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy chói mắt, ngẩng đầu vừa thấy đối hiện có hai người bộ dáng phóng viên chụp ảnh về phía bên này.

An Tại Đào liền lui ra, vẫy tay với Lý Bình, cúi đầu nói:

– Lý Bình, gọi điện thoại liên hệ Văn phòng UBND thành phố một chút… Để Chủ tịch thành phố Dương dẫn người tới đây xử lý một chút, tra ra đây rốt cuộc là chuyện gì.

Lý Bình ứng lời đang muốn đi gọi điện, lại chợt nghe giọng nữ trong trẻo vang lên:

– Chủ tịch thành phố An!

Phóng vien Báo chiều Phòng Sơn Trương Hiểu nhận ra Chủ tịch thành phố An Tại Đào, quần chúng và công nhân hiện trường nghe nói là Chủ tịch thành phố An, nháy mắt liền ầm ầm xúm lại. Chờ Dương Hoa mang theo Chu Quân và nhân viên công tác của Văn phòng UBND thành phố tới, thấy An Tại Đào bị một đám người vây quanh ở giữa, không khỏi hoảng sợ.