Q.8 - Chương 676: Làm bậy thì không có đất sống (4)

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong phòng nghỉ, An Tại Đào và Dương Hoa thì ngồi ở phía bắc sofa, còn Mã Hiểu Yến và các Phó chủ tịch, trợ lý Chủ tịch thì ngồi đối diện. Đây đều là quy cũ. Bởi vì hai người là lãnh đạo chủ chốt của thành phố, nhất định phải có khoảng cách với những người khác. Loại quy cũ này tuy rằng không diễn đạt bằng lời, nhưng là người trong quan trường, không ai lại phá hư quy cũ đó.

An Tại Đào và Dương Hoa nghiêng đầu nói nhỏ vài câu. Còn các Phó chủ tịch khác thì cùng nhau trò chuyện. Chỉ có Triệu Kiến Quốc mơ hồ không nói chuyện với ai, chỉ ngồi bấm điện thoại. Còn các Phó chủ tịch khác cũng biết ông ta sắp được thăng chức, đồng thời cũng biết ông ta dạo này có chút kiêu ngạo nên vô tình cố ý không thèm quan tâm đến ông ta.

Ngồi một hồi, An Tại Đào muốn hút điếu thuốc nên đứng dậy bước ra phòng vệ sinh bên ngoài phòng nghỉ. Chưa hút hết điếu thuốc thì đã nghe tiếng bước chân, nhìn lại thì là Triệu Kiến Quốc.

An Tại Đào thản nhiên cười, không nói gì. Triệu Kiến Quốc miễn cưỡng cười:

– Bí thư An cũng hút thuốc à? Tuy nhiên, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, tôi khuyên Bí thư An nên cai thuốc đi. Cậu còn trẻ, sức khỏe là rất quan trọng. Không thì đến tuổi như chúng tôi, muốn khỏe cũng không khỏe nổi.

An Tại Đào lẳng lặng lắng nghe, không nói gì, nhưng miệng lại phun ra một ngụm khói. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây, Triệu Kiến Quốc dùng giọng điệu bình đẳng, thậm chí là từ trên cao nhìn xuống mà nói với hắn. Bởi vậy cũng đủ để tỏ rỏ cảm xúc nội tâm của ông ta có sự thay đổi rõ rệt.

An Tại Đào nhẹ nhàng cười, rít một ngụm khói:

– Lão Triệu à, tôi cũng không phải là người ham mê nhiều thứ, chỉ có hút thuốc thôi nên khả năng cai cũng khó. Cuộc sống của con người chỉ ngắn ngủi trong mấy chục năm, chớ nên quản thúc mình làm gì. Muốn làm gì thì làm thế đó. Nếu không khi chết sẽ hối hận.

Triệu Kiến Quốc cười:

– Bí thư An tuổi trẻ đầy hứa hẹn, con đường làm quan trước mắt rộng mở. Làm gì mà giọng điệu nghe giống như mấy lão già chúng tôi vậy. Tuổi trẻ thì phải có tinh thần phấn chấn chứ.

An Tại Đào cũng cười, đầy thâm ý nói:

– Phó chủ tịch thành phố Triệu cũng vẫn chưa già mà. Đảng và nhân dân đang rất cần những đồng chí lão thành có kinh nghiệm như ngài.

An Tại Đào cố ý nhấn mạnh “Phó chủ tịch thành phố Triệu”, Triệu Kiến Quốc đương nhiên là nghe ra sự trào phúng trong đó. Tuy nhiên, Triệu Kiến Quốc cũng không thèm quan tâm sự châm chọc khiêu khích này của An Tại Đào. Bởi vì lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã tìm ông ta nói chuyện. Trình tự khảo sát cơ bản đã chấm dứt, chờ trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sẽ cùng với các cán bộ khác cùng nhau điều chỉnh.

Dựa theo thường quy và trình tự, vị trí Chủ tịch thành phố Lam Yên đã không thoát khỏi tay ông ta, cho nên Triệu Kiến Quốc giờ phút này tâm tình càng thêm thả lỏng. Cũng chính vì thế, khi đối diện với An Tại Đào, ông ta mới cố tình biểu hiện như thế.

– Haha, đúng vậy, những đồng chí lão thành như chúng tôi đối với sự nghiệp vì đảng và nhân dân cẩn trọng cả đời. Tuy rằng không bằng lớp trẻ, nhưng kinh nghiệm công tác vẫn phải có. Chỉ cần Đảng và nhân dân cần, chỉ cần tổ chức tín nhiệm thì những lão già như chúng tôi vẫn xung phong đi đầu. Có thể chiến đấu chứ không riêng gì những người trẻ tuổi.

Triệu Kiến Quốc không mặn không nhạt nói một câu.

An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, bóp nát tàn thuốc trong tay, bỏ đi, không hề để ý đến phản ứng của Triệu Kiến Quốc.

11h34’ ngày 13 tháng 10 năm 2005 là một ngày quan trọng trong lịch sử phát triển của thành phố Phòng Sơn. 11h15, năm ngày bán đấu giá xe công đã chính thức kết thúc.

Tất cả 521 chiếc xe công toàn bộ được bán ra ngoài. Lấy giá cả được bán ra thì buổi bán đấu giá này thành công vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Nhân viên công tác của trung tâm quản lý xe và nhân viên của công ty bán đấu giá trong thời gian ngắn nhất đã đem số liệu tập hợp lên. Tiền Tuyết Lệ kích động đem số liệu được đóng dấu trình lên cho lãnh đạo thành phố.

Các lãnh đạo thành phố cúi người xem kỹ số liệu, trên mặt đều nở nụ cười thật tươi. Dương Hoa mỉm cười:

– Bí thư An, tình huống còn tốt hơn so với chúng ta dự tính. Điều này chứng minh quyết sách của Thành ủy là chính xác.

An Tại Đào cười ha hả:

– Đúng vậy, có khoản tiền này, chúng ta có thể làm nên đại sự. Chủ nhiệm Tiền, cô hãy lập tức sắp xếp, gọi một số phóng viên đến đây, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp báo.

Sự kiện bán đấu giá xe công của thành phố Phòng Sơn ở tỉnh được xem là một sự kiện mới mẻ. Cho nên, hôm nay, khi hội bán đấu giá chấm dứt, các phóng viên truyền thông của thành phố, của tỉnh đều có mặt không ít. Đương nhiên, đây cũng là do Ban tuyên giáo Thành ủy và Ban tin tức của UBND thành phố phối hợp với nhau.

Tiền Tuyết Lệ kính cẩn mỉm cười:

– Vâng, Bí thư An, cuộc họp báo chúng tôi đã sắp xếp rồi. Xin mời các lãnh đạo tiến vào hội trường.

An Tại Đào hài lòng nhìn Tiền Tuyết Lệ, gật đầu:

– Được, tôi, đồng chí Dương Hoa, và thành viên bộ máy UBND thành phố sẽ tham dự cuộc họp báo này. Đúng rồi, Cục trưởng Cục Y tế Trương Trí Hằng có đến không?

Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam do dự một chút, cười nói:

– Bí thư An, Trương Trí Hằng hẳn là đến rồi. Tôi đã bảo thư ký thông báo cho ông ta. Hẳn là ông ta đã đến.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, khoát tay nói:

– Mau gọi cho Trương Trí Hằng, bảo ông ta cũng tham dự cuộc họp báo này.

An Tại Đào lời vừa thốt ra, ngoại trừ Dương Hoa, Mã Hiểu Yến, Cổ Lam là biết công tác của An Tại Đào, còn lại Phó chủ tịch thành phố Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân, trợ lý Chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan, Trang Ninh và Chu Quân thì không rõ ràng lắm An Tại Đào muốn làm gì. Cuộc họp báo đấu giá xe công, bảo Cục trưởng Cục Y tế đến tham dự làm gì?

Chẳng lẽ…? Cổ Vân Lan ánh mắt sáng ngời, nhìn thoáng qua An Tại Đào. Còn đám người Triệu Kiến Quốc thì hơi nhướng mày, cũng đoán được vài phần.

An Tại Đào đi đầu, Dương Hoa cùng với bộ máy thành viên của UBND thành phố theo thứ tự đi vào. Hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Lúc này cuộc họp báo quy cách hơi cao, nên người tuyên bố chủ trì không phải là lãnh đạo Ban tuyên giáo, lại càng không phải là Chủ nhiệm Ban tin tức, mà là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Mã Hiểu Yến. Sự biến hóa này, khiến cho các phóng viên cảm thấy tò mò và kinh ngạc, lắng yên xem động tĩnh.

Mã Hiểu Yến nhìn mọi người xung quanh, cất cao giọng nói:

– Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương, các vị bằng hữu giới truyền thông, các đồng chí, cuộc họp báo về buổi bán đấu giá xe công hiện tại bắt đầu. Sau đây, tôi xin giới thiệu tình huống cơ bản của buổi bán đấu giá này.

– Ở thành phố vì sao lại tổ chức bán đấu giá xe công hao tốn chi phí? Nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng một nguyên nhân quan trọng trong đó chính là…

Mã Hiểu Yến giơ cao tay:

– Đối với buổi bán đấu giá lần này, UBND thành phố rất coi trọng. Bí thư Thành ủy An, Chủ tịch UBND thành phố Dương đã nhiều lần ra chỉ thị quan trọng cho công tác trù bị bán đấu giá. Chủ tịch thành phố Dương đã mấy lần triệu tập quản lý của trung tâm quản lý xe và người của công ty bán đấu giá cùng nhau họp nghiên cứu xác định phương án bán đấu giá.

– Trải qua năm ngày bán đấu giá, hội bán đấu giá lần này đã thuận lợi hoàn thành. Có thể nói cho mọi người biết, hội bán đấu giá lần này rất thành công, đạt được thành quả huy hoàng. Toàn bộ 521 chiếc xe đã được bán ra ngoài. Tôi vừa mới nhận được số liệu cơ bản từ những đồng chí ở trung tâm.

Mã Hiểu Yến cười, giơ tờ giấy trong tay, liếc mắt nhìn mọi người rồi cất cao giọng nói:

– 521 chiếc xe bán ra thu vào được bảy mươi bảy triệu tám trăm chín mươi ngàn. Sau khi khấu trừ tiền thuê công ty bán đấu giá thì lần này tài chính của thành phố thu vào hơn bảy mươi bảy triệu.

Trong hội trường lập tức vang lên tiếng thì thầm to nhỏ và thán phục. Con số này vượt qua dự đoán của mọi người. Đây không phải là một con số nhỏ. Phải biết rằng, một huyện nhỏ thu vào một năm mới được hơn một trăm triệu đồng.

Chợt, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Sau khi đợi cho tiếng vỗ tay ngừng, Mã Hiểu Yến mới cười nói:

– Sau đây, xin mời Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Dương Hoa lên phát biểu.

Dương Hoa tiếp nhận micro, tổng kết lại kết quả của việc bán đấu giá lần này và những công tác cơ sở của UBND thành phố. Trong bài phát biểu, cô còn cố ý điểm danh khen ngợi sự cố gắng của trung tâm quản lý xe công Phòng Sơn. Tiền Tuyết Lệ ngồi ở dưới ghế, nghe như vậy thì trong lòng vui như tết. Cô hiểu được, dừng ở đây, công tác của cô xem như là đã có thành tịch. Dựa vào thái độ thân thiết của An Tại Đào và Dương Hoa đối với cô, cô như thấy được sự hy vọng sau này của mình.

Dương Hoa nói chuyện trong khoảng vài phút, sau đó liền cười nói:

– Sau đây, mời Bí thư An tuyên bố một chuyện đại sự, đồng thời ra chỉ thị trọng yếu.

Tuyên bố một đại sự? Những phóng viên ngồi ở dưới và có không ít những đại diện của các xí nghiệp cảm thấy tò mò, đều nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt nghi hoặc.

An Tại Đào liền cất cao giọng nói:

– Kính thưa các vị bằng hữu trong giới truyền thông, các đồng chí, lần bán đấu giá xe công hao tốn chi phí đã hoàn thành một cách thắng lợi. Nương theo cuộc họp báo lần này, tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố tuyên bố một đại sự.

– Lần bán đấu giá này đã mang tài chính về cho thành phố. Toàn bộ số tiền này sẽ được đầu tư cho lĩnh vực khám chữa bệnh. Thành phố đã lên kế hoạch cải thiện và mua sắm trang thiết bị y tế cho những bệnh viện ở những cơ sở xã, thị trấn. Có đồng chí sẽ nói rằng, khoản tiền này tuy nhìn qua thì thấy nhiều nhưng muốn cải thiện toàn bộ điều kiện khám chữa bệnh thì vẫn còn chưa đủ. Đúng vậy, vẫn còn chưa đủ. Thành ủy và UBND quyết định, cố gắng trong ba năm sẽ cải tạo và đổi mới những trang thiết bị y tế ở các cơ sở. Khoản tiền này sẽ do tài chính thành phố gánh vác một phần, sau đó sẽ hướng tỉnh quyên góp thêm một ít. Hơn nữa, lúc này bán đấu giá cũng thu về được hơn bảy mươi triệu đồng. Dự tính toàn bộ tài chính đầu tư cho y tế sẽ là ba trăm triệu.

Hội trường đang im lặng, nhưng lập tức tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.

Bỏ ra gần ba trăm triệu để cải thiện điều kiện khám chữa bệnh khiến cho người khác phải giật mình, lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử thành phố Phòng Sơn.

– Trải qua nghiên cứu toàn diện và trưng cầu ý kiến rộng khắp của toàn bộ các giới trong thành phố, và để giải quyết vấn đề khám chữa bệnh tốn kém, đồng thời phân phối tài nguyên khám chữa bệnh hợp lý, trong hội nghị liên tịch của Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn đã ra quyết định quan trọng, ngày đầu tiên của năm 2006, sẽ thực hiện chế độ khám chữa bệnh miễn phí cho toàn bộ nhân dân trong thành phố.

Oa! Trong hội trường lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm nổ.

Miễn phí chữa bệnh cho toàn dân? Trời ạ! Mình có nghe lầm hay không? Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này có phải điên rồi hay không? Rất nhiều phóng viên và đại diện xí nghiệp mặc dù đang vỗ tay nhưng trong lòng lại rất khiếp sợ, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn An Tại Đào. An Tại Đào thần sắc vẫn bình tĩnh, ngồi ngay ngắn.

– Tôi biết, rất nhiều các đồng chí sẽ cho rằng Bí thư Thành ủy tôi đã quá mức nôn nóng. Đầu tiên, tôi xin nói một câu, ở thành phố vì sao lại ra quyết định quan trọng này. Thứ nhất, người dân đi khám bệnh xem vấn đề chi phí đắt đỏ là rất nghiêm trọng. Trước đây, tôi đã tiến hành điều tra nghiên cứu hệ thống khám chữa bệnh và phát hiện rằng, chế độ khám chữa bệnh hiện nay, mà giới truyền thông đã phê phán bấy lâu, đã mang đến gánh nặng cho người dân. Trong quá trình khám bệnh, rất nhiều người dân vì không có tiền, mà phải từ bỏ việc chữa bệnh. Còn có người bởi vì khám bệnh mà tất cả những tài sản trong nhà cũng không còn. Số người dân nghèo không phải là ít. Nói thật, là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, tôi cảm thấy mình đã không làm tròn bổn phận.

– Thứ hai, hướng quần chúng cung cấp những phương tiện phục vụ chữa bệnh cơ bản chính là trách nhiệm của chính phủ. Tôi cho rằng, tiền của chúng ta là đến từ dân, thì nên dùng để chữa bệnh cho dân. Điều này hoàn toàn là việc phải làm.

– Thứ ba, và cũng là nhân tố quan trọng nhất. Hiện tại, thu nhập của thành phố đã có đầy đủ, có thể cung cấp rất nhiều điều kiện phúc lợi cho nhân dân thành phố. Ở đây, tôi có thể hướng mọi người công bố tình trạng tài chính của thành phố Phòng Sơn. Bắt đầu từ năm 2000, kinh tế thành phố Phòng Sơn phát triển với tốc độ khá cao. Thu nhập tài chính của địa phương liên tục tăng trưởng. Năm 2004, thành phố thu vào tám trăm bốn mươi triệu, tăng 28.16%, so với mục tiêu kế hoạch hai trăm bảy mươi triệu. Theo tình hình năm nay, dự tính thu nhập của năm 2005 sẽ đạt đến mốc cao nhất trong lịch sử, là một tỷ đồng.

– Theo thu nhập tài chính của địa phương, tôi cảm thấy việc thi hành chế độ khám chữa bệnh miễn phí chúng ta có thể thực hiện được, chỉ thiếu gió đông mà thôi. Thành phố chúng ta tổng cộng có bốn triệu nhân khẩu, dựa theo đo lường tính toán, việc thực hiện chế độ khám chữa bệnh miễn phí, phí tổn ước chừng một hai trăm triệu. Tài chính dùng cho việc khám chữa bệnh miễn phí có thể tạo thành từ những nguồn sau: từ tài chính tỉnh, từ quỹ bảo hiểm khám chữa bệnh…Tính toán qua lại, thì tài chính của thành phố ước chừng chỉ cần chi trả năm trăm năm mươi triệu đồng.

– Khoản tiền này, với thu nhập của thành phố hoàn toàn có thể chi trả. Cho dù là có eo hẹp một chút cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Vì sức khỏe của toàn bộ nhân dân thành phố, tôi cho rằng, khoản tiền này là đáng giá.

– Trong quá khứ, chúng ta vẫn nhấn mạnh việc phát triển kinh tế làm trung tâm, cho rằng việc khám chữa bệnh chỉ có đầu tư vào mà không nhận ra đó cũng là một phần giúp quốc gia phát triển, cũng là mục đích căn bản để phát triển kinh tế. Nhật Bản, Mỹ và những quốc gia khác rất coi trọng phương diện này. Người dân khỏe mạnh mới là căn bản của việc sinh ra sức sản xuất.

– Vì sao không thể thực hiện được chế độ khám chữa bệnh miễn phí cho toàn dân? Hoàn toàn có thể! Cho dù là thành phố có gánh vác một hai trăm triệu cũng đã là bao nhiêu. Chúng ta muốn làm một công trình hạng mục đầu tư bất động sản có thể tốn đến hơn một trăm triệu, tại sao lại không thể bỏ một hai trăm triệu ra làm y tế chứ?

– Hơn nữa, chi trả một hai trăm triệu, thông qua sức lao động của người thầy thuốc cũng là có thể sáng tạo của cải xã hội, kéo nền kinh tế phát triển đi lên, khiến cho tài chính đầu nhập của địa phương cũng không lãng phí. Có thể dứt bỏ quan niệm về GDP, sự phức tạp của lợi ích, mà hoàn toàn đứng về vấn đề sức khỏe của quần chúng. Vì sao lại không thể giải quyết được?

– Vấn đề mấu chốt ở chỗ, trước kia chúng ta sai lầm khi biến bệnh viện thành xí nghiệp để quản lý, cho rằng bệnh viện là nơi để kiếm tiền. Kỳ thật không phải như thế, trên thế giới này có bệnh viện quốc gia nào là để kiếm tiền không? Bệnh viện chính là cơ cấu công ích, là nơi để quốc gia liên tục phát triển, ổn định kinh tế và cũng là động cơ để phát triển xã hội.

– Nếu tất cả mọi người đều lo lắng rằng, sau khi mình mắc bệnh thì phải tốn tiền, thì đó là vấn đề gì? Nếu người dân thành phố đều lấy tiền chữa bệnh để đầu tư vào kinh tế, thì việc đầu tư đó có hiệu quả và sinh lời ngay lập tức hay không? Chúng ta vẫn cứ dùng ánh mắt nhỏ hẹp của mình mà cho rằng đầu nhập vào bệnh viện chỉ là bỏ vốn ra đầu tư mà thôi.

– Trước mắt, chi tiết quy tắc phương án và thao tác thực thi, UBND thành phố và chủ quản hành chính của bộ môn Y tế đang tiến hành thêm một bước thảo luận. Phàm là người dân có hộ khẩu tại Phòng Sơn, khi muốn khám chữa bệnh thì đều có thể miễn phí. Ý nghĩa của chúng tôi rất rõ ràng kiên quyết, cải cách y tế sẽ làm cho người dân được hưởng sự công bình trong hệ thống phúc lợi khám chữa bệnh, thống nhất cơ sở phục vụ khám chữa bệnh….

An Tại Đào thanh âm khẳng khái, tay của hắn quơ giữa không trung. Còn dưới đài, sau khi hắn dứt lời thì lại bùng nổ lên tiếng vỗ tay. Mặc kệ việc miễn phí chữa bệnh cho người dân Phòng Sơn có thể thực thi hay không, nhưng An Tại Đào vẫn một lòng vì dân cải cách, đã khiến cho tất cả phóng viên có mặt phải khâm phục.

Triệu Kiến Quốc ngồi trên đài chủ tịch, trong lòng âm thầm cười rộ lên, thầm nghĩ tên tiểu tử này thật là điên cuồng. Tiêu nhiều tiền cho việc miễn phí chữa bệnh, chuyện này sao lại đơn giản vậy? Tài chính có thể đầu nhập vào nổi sao? Vô nghĩa, không bao lâu sau thì hắn sẽ tự làm khổ mình. Xem đến lúc đó làm sao hắn có thể bảo vệ được vị trí Bí thư Thành ủy của mình?

Ngày hôm sau, toàn bộ các hãng truyền thông lớn trong thành phố đều đăng trên trang nhất tin tức Phòng Sơn sắp thi hành việc miễn phí khám chữa bệnh. Nhất là Báo chiều Đông Sơn đã dành hẳn là một đoạn dài trên trang nhất để đưa tin về việc này.

Tiêu đề của bài báo được viết rằng “Việc miễn phí chữa bệnh cho nhân dân thành phố không phải là giấc mộng”

– Chế độ miễn phí khám chữa bệnh sắp được thi hành ở thành phố Phòng Sơn. Bí thư Thành ủy An Tại Đào đã tuyên bố, ngày 01 tháng 01 năm 2006 sẽ bắt đầu thi hành chế độ khám chữa bệnh miễn phí cho người dân.

– Cục trưởng Cục Y tế Phòng Sơn Trương Trí Hằng khi nhận phỏng vấn của phóng viên đã tỏ vẻ, thành phố Phòng Sơn nhất định sẽ thực thi chế độ khám chữa bệnh cho toàn bộ nhân dân thành phố Phòng Sơn. Căn cứ vào luận chứng trước mắt, biện pháp thực thi, thì người dân có hộ khẩu Phòng Sơn, khi khám chữa bệnh ở bệnh viện tầm trung thì chi phí sẽ do người bệnh chi trả. Nhưng bắt đầu từ phó tuyến trở lên thì chi phí sẽ do thành phố chi trả.

– Chế độ khám chữa bệnh miễn phí cho người dân thì trên thế giới, trước mắt chỉ có Anh quốc và một số quốc gia Tây Âu thực hiện mà thôi. Ở quốc gia chúng ta, đây tuyệt đối là một sự kiện mới mẻ. Chi một số lượng tài chính lớn đến như vậy, đối với một số vùng duyên hải giàu có cũng chưa chắc đã thoải mái, còn đối với những thành phố công nghiệp cũng chưa chắc đã làm được. Việc cải cách y tế này đã chứng tỏ người chủ quản dũng khí và sự sáng suốt vượt xa người bình thường.

Ngày 15 tháng 10, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vốn là nghiên cứu xác định việc điều chỉnh cán bộ cho các thành phố cấp địa, nhưng bởi vì tin tức “miễn phí chữa bệnh” cho toàn dân Phòng Sơn trước mắt đã là tin tức nóng nhất trong tỉnh và trong cả nước. Cho dù là giữa lãnh đạo cao tầng Tỉnh ủy cũng là một đề tài nói chuyện say sưa.

Một chính sách lớn như vậy, An Tại Đào đương nhiên là có báo cáo qua với lãnh đạo tỉnh. Mà trên thực tế, nếu không có sự ngầm ủng hộ của Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên thì An Tại Đào cũng sẽ không thuận lợi mà đẩy mạnh chuyện này như vậy.

Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân ngồi dựa lưng vào ghế, vươn vai, thản nhiên nói:

– Không thể không nói, đồng chí An Tại Đào ở Phòng Sơn thật là sáng suốt, gan dạ và quyết đoán. Nếu đổi là đồng chí khác, không nói là tài chính đầu nhập quá lớn, chỉ nói đến việc phiêu lưu cũng đủ khiến người khác phải đau đầu.

Lý Đại Niên cười:

– Chúng ta phải cho phép những đồng chí ở dưới đẩy mạnh cải cách đổi mới thôi. Đây là công trình quan trọng cho dân, nếu thành phố Phòng Sơn có tài chính để chi trả thì không ngại cứ cho bọn họ thử một chút.

Là Bí thư Tỉnh ủy, Lý Đại Niên công khai tỏ thái độ ủng hộ An Tại Đào cải cách y tế, các lãnh đạo khác của Tỉnh ủy tất nhiên là không thể nói cái gì. Cho dù trong lòng không cho là đúng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.