Q.4 - Chương 205: Bí thư Thành ủy khiếp vía

Quan Thanh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Một loạt ánh mắt hoặc kính sợ hoặc hâm mộphóng vào đài chủ tịch. An Tại Đào trong tiếng vỗ tay rào rào chậm rãi đứng dậy, cúi mình chào.

– Các đồng chí, hôm nay đây, bộ máy lãnh đạo mới của Đảng ủy Chính quyền thị trấn lần đầu tiên cùng xuất hiện. Đường cái của chúng ta cơ bản đã làm xong. Công tác thu hút đầu tư của thị trấn cơ bản cũng có tiến triển. Công trình chính của Khu du lịch sinh thái Dương Quang đang được triển khai…

An Tại Đào phát biểu cũng không dài, cũng không xem tài liệu Tiểu Lộ đã chuẩn bị cho hắn. Trên cơ bản nghĩ đến đâu nói đến đó.

An Tại Đào nói xong, sau đó là tân Chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh phát biểu. Sau đó đến tân Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Mã Minh Lượng, tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lão Lộ, tân Phó chủ tịch thị trấn Mã Hiểu Yến và Lương Mậu Tài, lần lượt các lãnh đạo lên phát biểu, đơn giản là bày tỏ cảm xúc, nói dăm câu ba điều cho xong việc. Người khác nói cũng chẳng có gì, chỉ có Mã Minh Lượng trong giọng như có chút phẫn uất và oán khí.

Cũng may dưới đài các đại biểu cùng với các trưởng thôn giờ phút này chỉ cảm thấy ngài Chủ tịch thị trấn không trúng cử đó thật có chút đáng thương.

Cuối cùng, An Tại Đào công bố quyết định phân công lại bộ máy.

Bí thư Đảng ủy thị trấn An Tại Đào sẽ chủ trì toàn bộ công tác Đảng ủy.

Chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh chủ trì toàn bộ công tác chính quyền.

Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Trương Khuê phân công quản lý xây dựng Đảng, tổ chức tuyên truyền, mặt trận tổ quốc, nhân sự.

Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Mã Minh Lượng phân công quản lý văn hóa, nông nghiệp, môi trường.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lộ Đức Lượng phụ trách kiểm tra kỷ luật, giám sát Đảng viên, xây dựng nề nếp cơ quan, thông tin đối ngoại, phân công quản lý sự vụ văn phòng Đảng ủy…

Phó chủ tịch thị trấn Trương Trí Dũng phụ trách công tác cán bộ lão thành, phân công quản lý sự vụ trong cơ quan, công đoàn…

Phó chủ tịch thị trấn Lương Mậu Tài phụ trách thu hút đầu tư, hỗ trợ Chủ tịch Tôn Hiểu Linh quản lý kinh tế, phân công quản lý văn phòng Ủy ban, xây dựng, lâm nghiệp, phòng tài chính, lâm trường…

Phó chủ tịch thị trấn Mã Hiểu Yến phụ trách khoa học kỹ thuật, công tác thống kê, chịu trách nhiệm văn hóa giáo dục, dân tọc và tôn giáo, phân công quản lý đoàn ủy, phụ nữ, kế hoạch hóa gia đình…

Mấy vị lãnh đạo ngồi trên mặc dù nét mặt không có gì thay đổi nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

Theo sự phân công như vậy, có thể thấy thực quyền thị trấn toàn bộ đã rơi vào tay An Tại Đào. Dưới Bí thư, toàn khối Đảng ủy do Lão Lộ nắm giữ, chính quyền do Lương Mậu Tài chủ trảo.

Trương Khuê cơ bản vừa lòng, bởi vì phân công quản lý của ông ta cũng không có thay đổi mấy, cứ cho là việc không cụ thể rõ ràng nhưng vị trí thứ ba vẫn bảo toàn được, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn lại, Mã Minh Lượng cũng thế, Trương Chí Dũng cũng thế, phân công những việc không rõ ràng, căn bản cũng là không có thực quyền.

Mã Minh Lượng hiện giờ đã thành miếng thịt thừa. Cho dù trong lòng có ý tưởng gì cũng không dám phản đối. Trương Trí Dũng vốn là một người sống tạm bợ, đối với y chỉ cần có vị trí Phó chủ tịch thị trấn còn lại mọi thứ mặc kệ. Y vốn là người ba phải, thời Tiêu Hoàng cũng đã thế, hiện tại cũng vẫn thế.

Chỉ có Mã Hiểu Yến trong lòng cực kỳ bất mãn, cảm thấy An Tại Đào đem toàn việc vặt vãnh giao cho cô, cái gì mà Đoàn ủy, Hội phụ nữ, Kế hoạch hóa gia đình… đều là những việc khiến cô không hài lòng. Cô trong lòng bất mãn, không kìm được mà thể hiện ra mặt.

Nhưng ở trong cuộc họp, cô cũngkhông nói gì, chỉ sau khi các lãnh đạo đều đã tản đi, cô liền cau mày đi theo An Tại Đào vào phòng làm việc của hắn.

An Tại Đào đang định ngồi xuống, thấy Mã Hiểu Yến đi vào, âm thầm nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên cười hỏi:

– Mã Phó chủ tịch, tìm tôi có việc gì à?

Mã Hiểu Yến ngồi phịch xuống ghế sô pha, trước ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của An Tại Đào, mọi bực tức và oán hận đều nuốt vào trong lòng Nhưng cô ỉ thế mình là người của Tôn Cốc, liền cắn chặt răng nhỏ giọng nói:

– Bí thư An, ngài xem có thể đổi phân công công tác cho tôi không? Đoàn ủy, Hội phụ nữ, Kế hoạch hóa gia đình liệu có thể san sẻ cho các đồng chí lão thành không? Tôi căn bản là không thạo lắm…

An Tại Đào mặt không chút thay đổi mà ngồi ở đó, trong lòng âm thành cười lạnh. Thầm nghĩ, nữ nhân này đúng là không hiểu quy củ, nếu có ý kiến thì phải đề xuất trong cuộc họp, tôi có lẽ còn suy xét lại, hiện giờ đã hoàn tất rồi, đã phân công rồi, lại chạy đến tìm, chẳng phải là tự làm khó mình sao.

Xem ra, cô thật đúng là đã quá đề cao cái tôi của mình rồi.

An Tại Đào chậm rãi lấy một điếu thuốc ra, mỉm cười nói:

– Mã Phó chủ tịch thị trấn, phân công công tác đều là do Tôn Chủ tịch quản lý. Tôn Chủ tịch hiện giờ chủ trì toàn bộ công tác của chính quyền. Bộ máy lãnh đạo của chúng ta, ngoại trừ Tôn Chủ tịch thị trấn, cũng chỉ có một mình đồng chí là nữ. Công tác kế hoạch hóa gia đình vân vân do một đồng chí nữ phụ trách thì sẽ tốt hơn. Cô cứ làm việc đi, về sau có chuyện gì khó xử, có thể tìm Tôn Chủ tịch thih trấn đề nghị hỗ trợ.

Mã Hiểu Yến tốt nghiệp đại học ngành địa chấn, một lần ngẫu nhiên lọt vào mắt Tôn Cốc. Hai người rất nhanh chóng liền bắt được tín hiệu của nhau. Mã Hiểu Yến giỏi khai thác ưu thế hình thể, cô rất nhanh mê hoạc Tôn Cốc, từ một nhân viên bình thường của phòng địa chính trở thành Phó chủ tịch một thị trấn.

Nghe An Tại Đào nói xong, trên gương mặt xinh đẹp có chút ửng hồng. Cô vốn nghĩ, với sự bảo bọc của Tôn Cốc, cô đến đây sẽ cực kỳ thuận lợi. Nhưng ngay ngày đầu nhậm chức, đã bị vị Bí thư Đảng ủy này phủ đầu. Cô đúng là không biết đối với An Tại Đào, Tôn Cốc không là cái gì cả.

– Bí thư An, anh…

Mã Hiểu Yến đứng bật dậy, giọng có chút kích động:

– Trong các lãnh đạo, tôi phải quản lý nhiều nhất, đây không phải là anh định ức hiếp người sao?

– Tôi ức hiếp người? Đồng chí Mã Hiểu Yến, đây là Đảng ủy phân công công tác, là trải qua họp Đảng ủy nghiên cứu quyết định, cũng không phải mình tôi sắp xếp. Hơn nữa, người phân công quản lý là Tôn Chủ tịch thị trấn. Tôn Chủ tịch thị trấn hiện giờ là người chủ trì toàn bộ công tác của chính quyền. Tôi xen vào không thích hợp. Bộ máy lãnh đạo chỉ có một mình cô là nữ, chẳng lẽ giao cho cô lại không thích hợp. Chẳng lẽ còn muốn Bí thư Đảng ủy thị trấn tự mình đi quản lý Hội phụ nữ và Ban kế hoạch hóa gia đình sao?

Tôn Chủ tịch thị trấn có thể làm được, sao cô lại không làm được?

An Tại Đào giọng lạnh dần, khoát tay áo:

– Tôi còn có việc, cô về trước đi, có ý kiến gì sau này họp hãy nói.

Mã Hiểu Yến ở nhà là con gái rượu, từ nhỏ được nuông chiều, sau khi tham gia công tác lại có Bí thư Huyện ủy che chở nên con đường làm quan rộng mở, các nam lãnh đạo bình thường khác đều xem cô như báu vật. Đột nhiên bị An Tại Đào dùng giọng nói cứng rắn mà dạy dỗ, cô sao có thể chiu được? Trong lúc vừa thẹn vừa uất, đôi mắt đỏ lên, giọng bắt đầu run rẩy:

– Anh dùng người không khách quan, ức hiếp người, tôi sẽ báo lên Huyện ủy…

An Tại Đào lạnh lùng liếc cô, thản nhiên:

– Đồng chí Mã Hiểu Yến, công tác ở cơ sở không thể so với làm việc ở văn phòng đọc báo uống trà giết thời gian. Tóm lại, phân công công tác là Đảng ủy quyết định, cô phải phục tùng tổ chức. Đã được phân công mà làm không tốt, cuối năm bình bầu có thể sẽ bị xếp loại yếu kém, không quản được người khác đâu. Đối với cá nhân tôi, cô muốn nói gì cũng được, đương nhiên cô cũng có thể phản ánh với cấp trên, xin mời…

Mã Hiểu Yến che mặt khóc bỏ chạy ra ngoài.

An Tại Đào hung hăng dụi tàn thuốc, trong lòng rất bực bội. Đối với cái bình hoa trang trí này của Tôn Cốc, hắn vốn dĩ cũng chỉ định nhắm mắt làm ngơ. Nhưng ai ngờ nữ nhân này lại có quán nhiều tật xấu. Kỳ thật An Tại Đào cũng không có ý định trù dập gì cô, đại bộ phận công tác đều là do Tôn Hiểu Linh phân công quản lý.

Hắn đi ra cửa phòng làm việc, thấy bóng dáng kiều mỵ của Mã Hiểu Yến đã chạy vào trong phòng làm việc của cô, khóe miệng co lại, biết cô gái này khẳng định là về gọi điện thoại khóc lóc với Tôn Cốc.

An Tại Đào hít sâu một hơi, đi đến cửa phòng Tôn Hiểu Linh, nhẹ nhàng gõ cửa.

Mã Hiểu Yến khóc lóc chạy qua phòng cô, Tôn Hiểu Linh trong lòng cũng đoán được vài phần. Thời điểm họp, cô đã phát hiện ra người của phòng địa chấn huyện này không thích hợp với vị trí Phó chủ tịch thị trấn. Sau lại thấy cô theo An Tại Đào vào phòng làm việc, biết đại khái là cô ta không vừa lòng với sự phân công công tác.

Tôn Hiểu Linh âm thầm lắc đầu, thấy An Tại Đào gõ cửa, liền nhẹ nhàng:

– Bí thư An, mời vào.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, vừa đi vào vừa nhỏ giọng:

– Tôn Chủ tịch, cô lập tức trù bị lễ khánh thành đường mừng quốc khánh. Ừ, về phía lãnh đạo huyện và thành phố tôi sẽ báo cáo.

Tôn Hiểu Linh cười đáp ứng nhưng cô liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:

– Bí thư An, bên kia… hay là chúng ta điều chỉnh chút, dù sao bộ máy cũng mới thành lập, nảy sinh việc này nọ cũng không tốt, khiến bên ngoài nói chúng ta không đoàn kết.

An Tại Đào ồ một tiếng, không nói gì liền quay lưng đi. Nhìn bóng dáng hắn xa dần, Tôn Hiểu Linh trong lòng thở dài: Bí thư Tiểu An chỉ mới 22 tuổi thật sao? Hắn tâm cơ quá sâu. Rõ ràng là đến đây muốn mình ra mặt nói chuyện với Mã Hiểu Yến một chút, nhưng lại cố tình không đề cập đến, khiến mình phải chủ động lên tiếng.

Tiếp xúc An Tại Đào càng lâu, Tôn Hiểu Linh càng cảm thấy mình không nhìn thấu hắn.

Lúc Tôn Hiểu Linh gõ cửa vào văn phòng Mã Hiểu Yến, Mã Hiểu Yến đang gục đầu trên bàn khóc rống lên, khiến son phấn nhòe nhoẹt. Tự tìm đến An Tại Đào để chịu ủy khuất, cô vốn định gọi cho Tôn Cốc để tố khổ, thuận tiện nhờ y ra mặt lệnh cho thị trấn thay đổi quản lý công tác cho cô.

Nhưng có ai ngờ, Tôn Cốc ở trong điện thoại cũng tức giận la mắng, bảo cô phải an tâm công tác, phục tùng quyết định của Đảng ủy, không được sinh sự vớ vẩn… nói xong cúp điện thoại cái rụp.

Tôn Cốc đang bực bội lo lắng, làm thế nào còn bận tâm đến cô được. Cùng lúc, ở huyện, Chủ tịch Hạ Canh cầm đầu một phái dần dần mà ép y lùi về sau. Ở thành phố mới có tin đồn, tân Bí thư Thành ủy sắp tới sẽ có một cuộc thay máu điều chỉnh toàn bộ cán bộ cấp huyện.

– Vào đi!

Mã Hiểu Yến vội dùng khăn mặt lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh, ngồi ngay ngắn ở đó, bày ra một bộ dáng lãnh đạo thực thụ.

Thấy Tôn Hiểu Linh, cô bất ngờ đứng dây, giọng còn khản đặc:

– Tôn Chủ tịch thị trấn, mau mời ngồi!

Tôn Hiểu Linh liếc cô một cái, thấy hai mắt sưng đỏ, thần sắc tiều tụy cũng đoán là vừa mới khóc, cũng không dám cười, chỉ ôn tồn nói:

– Mã Phó chủ tịch, vừa rồi Bí thư An nói với tôi, phân công công tác cho cô có chút khó xử. Ừ, Mã Phó chủ tịch, kỳ thật công tác ở đây nhìn qua có chút phức tạp, thực tế thì không đáng sợ vậy đâu, phần lớn đều là những việc vặt hằng ngày, phía dưới đã có người làm, không cần cô tự mình động tay vào.

Tôn Hiểu Linh nhẫn nại nói chuyện với Mã Hiểu Yến một hồi, cảm thấy cô đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới đứng dậy, lúc sắp ra đến cửa, cô đột nhiên quay đầu lại, cười mà như không cười nói một câu:

– Đồng chí Hiểu Yến, làm việc thật tốt, về sau sẽ có tương lai. Cô xem, thị trấn của chúng ta ngay cả đường cái cũng không có, nhưng hiện tại không phải đã tu sửa xong rồi sao. Bí thư An là Huyện ủy viên, là cán bộ hậu bị của Ban tổ chức Trung ương, dưới sự dìu dắt của anh ấy, thị trấn sẽ khá dần lên thôi.

Tôn Hiểu Linh đi ra, nghe Tôn Hiểu Linh đánh động một câu, Mã Hiểu Yến lúc này mới giật mình: đúng vậy. Tên tiểu nam nhân cao ngạo kia là ủy viên thường vụ huyện ủy, là cán bộ nguồn của cấp trên, sao cô lại quên chi tiết này được nhỉ?

Lễ khánh thành quốc lộ của thị trấn Tư Hà sẽ diễn ra vào ngày 15 tháng 9.

Nhận được báo cáo của thị trấn gửi lên huyện, Tôn Cốc lập tức cảm thấy đây sẽ là cơ hội kéo gần quan hệ với Bí thư Thành ủy Trương. Y tự mình chạy đến thành phố, đại diện huyện Quy Ninh mời lãnh đạo thành ủy tham gia lễ khánh thành. Tuy nhiên, Trương Bằng Viễn hiện giờ lại không có ở thành phố, nghe nói là đi họp ở tỉnh. Rơi vào đường cùng, Tôn Cốc đành quay trở về huyện.

Nếu Bí thư Trương mời mà không đến, đối với Tôn Cốc, lễ mừng chiến tích đầu tiên này của An Tại Đào cũng mất hứng thú. Lấy lý do sức khỏe không tốt, y từ chối tham gia, để Chủ tịch huyện Hạ Canh đại biểu cho Huyện ủy và UBND huyện tham dự.

Y không biết, y vừa rời khỏi thành phố, Trương Bằng Viễn cũng về đến nơi. Vào văn phòng, nghe thư ký báo cáo lại, Trương Bằng Viễn suy nghĩ một chút, không ngờ gọi điện thoại cho An Tại Đào.

Chờ điện thoại đổ chuông, Trương Bằng Viễn khóe miệng hiện ra nụ cười cổ quái.

Ông ta hai ngày này vì việc xây dựng khu kinh tế mới Tư Hà mà tự mình đi tỉnh cầu kiến lãnh đạo, cũng đã có một vài “liên hệ” với một số lãnh đạo các ban ngành cấp tỉnh. Trên cơ bản đã hoàn tất một số thủ tục. Trước mắt, lấy danh nghĩa Thành ủy và Ủy ban nhân dân Phòng Sơn làm báo cáo và xin chữ ký xét duyệt cuối cùng, phỏng chừng không cần đến vài ngày là có thể quay về Phòng Sơn.

Khu kinh tế mới thủ tục xét duyệt khá rườm rà, nếu không phải Trương Bằng Viễn tự mình xuất mã, tận dụng các mối quan hệ, gõ đúng cửa, tuyệt đối không nhanh như vậy. Với cung cách làm việc của cơ quan hành chính, ít nhất phải mất hai tháng trời.

Ngoại trừ lo liệu thủ tục “chạy” khu kinh tế mới, ông ta đương nhiên cũng định đến bệnh viện thăm Trần Duệ con trai của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam là Tỉnh ủy viên, Trưởng ban tổ chức cán bộ, quyền cao chức trọng, lại từng là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, Trương Bằng Viễn từ trước đến nay vẫn luôn duy trì quan hệ với Trần Cận Nam.

Nhưng ông ta cũng thật không ngờ, ngay trước khi ông ta chuẩn bị đi bệnh viện, từ Ma Phó bí thư có được một thông tin khiến ông ta chấn động hồi lâu. Chuyện liên quan đến bí mật của Trần Cận Nam. Nghe nói, Trần Cận Nam có một đứa con ngoài giá thú, hơn nữa, còn đang công tác ở Phòng Sơn, là cán bộ hậu bị của Ban tổ chức Trung ương, tênlà An Tại Đào.

Trương Bằng Viễn ngớ người, mất nửa ngày mới khôi phục tinh thần.

Ông ta biết Ma Phó bí thư nói như tình cờ, nhưng kỳ thật là âm thầm nhắc nhở, nếu không, những việc bí mật tày đình liên quan đến lãnh đạo cao tầng của Tỉnh ủy, Ma Phó bí thư tuyệt không tiện mồm tiết lộ.

Trương Bằng Viễn lập tức gọi điện cho Lão Triệu Giám đốc bệnh viện tỉnh, Lão Triệu là người nhà của ông ta. Nghe Lão Triệu khẳng định An Tại Đào có chung tuy cốt tủy với Trần Duệ, gần đây đã tiến hành thử tủy để ghép. Trong lòng ông ta lúc này mới chắc chắn, hình dung lại, thì diện mạo An Tại Đào cũng có vài phần giống Trần Cận Nam.

– Việc này anh tuyệt đối sống để dạ chết mamg theo đấy.

Trương Bằng Viễn dặn đi dặn lại Lão Triệu.

Lão Triệu cười khổ:

– Tôi làm sao dám nói lung tung? Nhưng, chuyện này ở bệnh viện không dấu mãi được, tất cả mọi người đều ngờ vực. Tôi cũng đã nghiêm cấm các thầy thuốc và các y tá liên quan nói ra nói vào về chuyện này rồi.

Trương Bằng Viễn buông điện thoại, do dự một chút, không đến bệnh viện. Ông ta cảm thấy, lúc này xuất hiện trước mặt Trần Cận Nam chưa chắc đã là chuyện tốt. Đồng thời, ông ta cũng hiểu, lấy cá tính mạnh mẽ và thủ đoạn khôn ngoan của Trần Cận Nam, sau khi Trần Duệ mổ xong, Lão Trần sẽ nhanh chóng dìm chuyện này xuống.

Đương nhiên, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, không cần nói nhạc phụ của Trần Cận Nam ở thủ đô có thế lực rất lớn, cho dù không có, địa vị hiện giờ của ông ta cũng rất cao, những người khác ai dám nói gì. Nhiều lắm, chỉ có một số lãnh đạo cấp cao là xì xào sau lưng mà thôi.

Tiểu tử này không ngờ là con của Trần Trưởng ban, khó trách người thông minh tháo vát như vậy.

Trương Bằng Viễn tâm tư như điện, đầu dây đã truyền đến giọng An Tại Đào bình tĩnh mà kính cẩn:

– Là Bí thư Trương sao? Bí thư Trương!

Trương Bằng Viễn khóe miệng đang cười càng lúc càng tươi hơn:

– Ừ, Tiểu An, là tôi Trương Bằng Viễn.

Dừng một chút, Trương Bằng Viễn lại ôn tồn nói:

– Tiểu An, lễ khánh thành đường cái, tôi sẽ tham dự. Nhân cơ hội này, cũng sẽ đem chuyện chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới ở Tư Hà chính thức tuyên bố luôn.

An Tại Đào giọng mừng rỡ:

– Bí thư Trương, tỉnh đã phê duyệt rồi?

Trương Bằng Viễn cười ha hả:

– Tiểu An, tôi dù sao cũng đã công tác ở tỉnh nhiều năm, cũng phải có chút mặt mũi chứ. Hơn nữa, có Trần Trưởng ban là lão lãnh đạo bảo lãnh, chuyện này cũng không có gì đáng kể…

Nghe Trương Bằng Viễn mơ hồ như có thâm ý gì trong lời nói, An Tại Đào mày nhảy dựng lên, hắn hơi dừng lại một chút, lập tức khẽ cười:

– Đúng vậy, Bí thư Trương, tôi hết thảy nghe ngài.

– Tiểu An, trải qua quá trình thận trọng suy xét, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết định xây dựng khu kinh tế nông nghiệp sinh thái Tư Hà do cậu quản lý vận hành. Đây là Thành ủy vàUBND thành phố tín nhiệm cậu. Ừ, tôi trước tiên báo cho cậu biết để cậu chuẩn bị tâm lý.

Trương Bằng Viễn cười ha hả, rồi chuẩn bị cúp điện thoại.

– Tốt lắm, tôi mới từ tỉnh về, cũng mệt chết đi, ngày kia chúng ta tiếp tục nói chuyện.

– Cám ơn Bí thư Trương, cám ơn Thành ủy và UBNB thành phố đã tín nhiệm!

An Tại Đào nghe đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cộp cộp, lúc này mới cúp điện thoại.

Đứng ở trong trụ sở cơ quan, im lặng nhìn lên vòm trời mênh mông, trời cao mây nhạt, thần sắc của hắn biến ảo, thật lâu, thật lâu sau…

Cách đó không xa, Lộn Binh lái chiếc xe thể thao màu xanh của An Tại Dào chạy qua chạy lại trên con đường cái mới tu sửa, chậm rãi tiến vào trụ sở ủy ban, thấy An Tại Đào đứng ở đó, liền xuống xe, cười ha hả:

– Bạn tốt, xe này không tồi nhé, so với xe của tôi còn mạnh hơn nhiều, hay là, chúng ta đổi xe vài ngày đi, khiến tôi đã cơn nghiền chút.

An Tại Đào thở dài một hơi:

– Tôi còn chưa quen chiếc xe này, anh phá hết cỡ đi. Lộ Binh, tôi còn có việc, không nói chuyện tiếp được.

Nói xong, An Tại Đào xoay người đi, thấy sắc mặt hắn có chút không tốt, Lộ Binh bất giác đưa tay gãi đầu, có chút mất mặt mà lên xe rời khỏi trụ sở ủy ban. Gã kỳ thật cũng là vì An Tại Đào điện thoại kêu tới, nghe nói An Tại Đào muốn gã quay về tham gia lễ khánh thành, không kịp nói hai lời, mang theo Văn Hà chạy về thị trấn Tư Hà

An Tại Đào vội vàng lên cầu thang, đi đến lầu hai, hắn đột nhiên dừng lại, ra sức gọi:

– Lão Lương, Lương Mậu Tài!

Bộ máy mới thành lập, dưới sự chỉ đạo, tất cả văn phòng làm việc của bộ máy lãnh đạo đều chuyển lên làm ở lầu hai. An Tại Đào ở một phòng, bên phải là Trương Khuê, bên trái theo thứ tự là Tôn Hiểu Linh, Mã Minh Lượng, Lão Lộ, Trương Chí Dũng, Lương Mậu Tài, Mã Hiểu Yến. Ngoài 8 người đã kể trên, ngoài Trương Chí Dũng và Mã Hiểu Yến,còn lại đều là Đảng ủy viên. Mà trong số các Đảng ủy viên, Mã Chủ tịch Hội đồng nhân dân và Trưởng ban chỉ huy quân sự Triệu Hồng Cường không làm việc trong trụ sở cơ quan.

Lương Mậu Tài đang ở trong phòng làm việc nghe đài, đột nhiên nghe An Tại Đào lớn tiếng gọi, vội vàng chạy đến cười hỏi:

– Bí thư An, anh tìm tôi!

An Tại Đào gật đầu, đột nhiên khoát tay áo:

– Anh lập tức chuẩn bị thiệp mời, lần này tổ chức lễ khánh thánh, tôi muốn mời lãnh đạo và lãnh đạo các ban ngành ở các xã thị khác tham dự.

Lương Mậu Tài tuy rằng đáp ứng nhưng trong lòng vẫn hồ nghi, thầm nghĩ buổi sáng tôi xin thỉ thị anh hỏi có muốn mời các xã thị trấn khác không, nhưng anh nói không cần, bây giờ lại…