Quyển 2 - Chương 97: Nội tình 5

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lòng Diệp Vũ Hà hơi ngọt, lại mang theo vài phần chua xót, chỉ vì nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy của Thu Trường Phong. Những lời này, nàng cũng đợi đã lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, chờ sau khi
nói ra, lại một ngày so với một ngày ngắn ngủi hơn. Nàng nếu biết tiếng xưng hô này sẽ trải qua hiểm ác đau khổ như thế, nàng thà rằng lúc trước nhìn thấy Thu Trường Phong cái đầu tiên liền vứt bỏ tất cả ân oán với hắn.
Hồng trần tử mạch, quay đầu vô số, túng tơ bông phiêu nhứ, nghệ thường khởi vũ, cuối cùng chẳng qua hóa thành bụi đất.
Nàng đến bây giờ duy nhất chờ mong chỉ là cứu trở về mang Thu Trường Phong, lại cùng hắn vứt bỏ tất cả ân oán, nhưng cái này đến tột cùng có làm được hay không?
Chu Cao Hú nhìn thấy tình hình hai người này, trong lúc nhất thời cũng có chút ngơ ngẩn, chợt nghe ngoài lều có người nhẹ giọng nói: “Hai vị nếu là muốn biết chuyện của ta, hỏi ta là được rồi, cần gì làm cho Hán vương khó xử?”.
Ba người quay đầu nhìn qua, thấy rèm lều khẽ vén, Như Dao Minh Nguyệt đi vào trong lều. Nàng không biết đến khi nào, nhưng hiển nhiên ngoài lều đã có chút thời gian. Vẻ mặt Thu Trường Phong không thay đổi, chậm rãi nói: “Vậy cũng cần Như Dao tiểu thư chịu nói mới được.”
Như Dao Minh Nguyệt nhìn quanh sinh huy, lay động nhiều vẻ đến trước mặt ba người, cong gối nửa quỳ nửa ngồi. Cái này trái lại không phải nàng cầu mọi người, mà chẳng qua là một loại tư thế ngồi của Nhật Bản bọn họ.
Ảnh mắt như sóng nước từ trên mặt ba người trôi qua, Như Dao Minh Nguyệt lặng lẽ thở dài nói: “Thật ra một số việc ta đã từng nói với Hán vương, chỉ xin hắn không nên nói cho người ngoài. Hắn là quân tử, bởi vậy đến bây giờ vẫn chưa nhắc tới đối với các ngươi.”
Chu Cao Hú lạnh lùng nói: “Ta không phải quân tử, ta hận nhất quận tử.” Hắn không nhìn Như Dao Minh Nguyệt, chỉ nhìn lều trại trống trải đối diện, đối với Như Dao Minh Nguyệt muốn nói gì từ chối cho ý kiến.
Như Dao Minh Nguyệt thản nhiên cười, sóng thu lưu chuyển, rốt cuộc nhìn chằm chằm trên người Thu Trường Phong, nói: “Thu đại nhân, nhớ không lâu ta đi tìm người từng nói với người, Một nữ nhân vì cứu người thân cận nhất, vô luận làm cái gì, ta cũng không cảm thấy quá phận”.”
Diệp Vũ Hà nhớ rõ đây là lúc trước lí do Như Dao Minh Nguyệt giải thích với Thu Trường Phong, vừa nghĩ đến đây, trong lòng cảm kích. Nàng tuy cảm giác cử chỉ của Như Dao Minh Nguyệt không hợp với lẽ thường, nhưng vẫn đối với Như Dao Minh Nguyệt không có quá nhiều ác cảm.
Thu Trường Phong lại nói: “Như Dao tiểu thư xin nói ngắn gọn.”
Như Dao Minh Nguyệt tươi cười có chút cay đắng, nói: “Câu nói kia, ta là có cảm xúc mà phát. Diệp cô nương vì người làm tất cả, có lẽ người khác không đồng ý, nhưng ta thân là nữ tử lại là tràn đầy cảm xúc. Bởi vì… Toàn bộ chuyện ta làm, cũng là vì một người nam nhân.”
Nàng hiện ra thần thái mở rộng cửa lòng, cho thấy là muốn cùng bọn ba người Thu Trường Phong chân thành hợp tác.
Diệp Vũ Hà hơi cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Như Dao Minh Nguyệt cũng có người trong lòng, người trong lòng nàng chẳng lẽ là Diệp Hoan? Nếu là như thế mà nói, cử chỉ của Như Dao Minh Nguyệt trái lại nói qua được. Vừa nghĩ đến Như Dao Minh Nguyệt hành động tất cả là vì Diệp Hoan, Diệp Vũ Hà chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch. Nàng nhìn Chu Cao Hú, lại thấy hắn đờ đẫn nhìn lều trại đối diện, cũng không biết nghe vào không.
Thu Trường Phong hỏi ngược lại: “Vì nam nhân nào?”.
Như Dao Minh Nguyệt thở dài nhẹ giọng nói: “Cho tới nay, Thu đại nhân chẳng lẽ không cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Ninja chư bộ ở vùng duyên hải hoạt động, chỉ thiếu riêng một người?”.
Thu Trường Phong lập tức nói: “Không sai, thiếu Như Dao Tàng Chủ. Theo lý thuyết loại việc lớn này liên quan đến hai nước giao binh, sinh tử tồn vong, Như Dao Tàng Chủ không có khả năng để mặc ngươi tới khống chế.”
Mặt Như Dao Minh Nguyệt hiện lên bi ai, nói: “Ta chẳng qua là bị quản chế bởi người ta. Người chỉ sợ không biết, gia phụ sớm ở hai năm trước đã mất tích.”
Thu Trường Phong sợ hãi động dụng. Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, Như Dao Tàng Chủ uy danh lan xa vì sao sẽ đột nhiên không thấy.
Như Dao Minh Nguyệt liếc Chu Cao Hú một cái, lại quay đầu nhìn Thu Trường Phong nói: “Chuyện này Hán vương đã biết, xem ra Hán vương thực chưa đem việc này nói cho Thu đại nhân. Gia phụ sau khi không thấy, ta đương nhiên cực kỳ lo lắng, bởi vậy tìm hiểu mọi cách, vẫn không thu hoạch được gì, gia phụ tựa như hư không biến mất. Thẳng đến một năm trước, ta đột nhiên thu được một kiện tín vật của phụ thân, người truyền tín vật nói với ta, gia phụ ở trên tay bọn họ, muốn cứu tính mạng gia phụ, nhất định cần ta nghe lệnh làm việc.”.
Trong đầu Thu Trường Phong linh cơ chợt lóe, khiếp sợ nói: “Lệnh tôn chẳng lẽ là đã rơi vào tay Diệp Hoan?”.

Như Dao Minh Nguyệt khẽ giật mình, rốt cuộc gật đầu thở dài: “Thu đại nhân quả nhiên thông minh, vừa đoán đã trúng.”
Diệp Vũ Hà cười khổ, lúc này mới hiểu mình nghĩ sai rồi, thì ra Như Dao Minh Nguyệt vì nam nhân kia lại là Như Dao Tàng Chủ. Nàng cũng không ngốc, lập tức nghĩ đến kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Quả nhiên, chợt nghe Như Dao Minh Nguyệt nói: “Bởi vậy ta chỉ có thể nghe mệnh lệnh của Diệp Hoan làm việc.”
Thu Trường Phong lặng lẽ cười lạnh nói: “Lời dối trá này của người nói cũng không cao minh, lệnh tôn nhân vật cỡ nào, Diệp Hoan sao có thể khống chế được hắn?”.
Hắn khi nói chuyện nhìn chằm chằm Như Dao Minh Nguyệt, không buông tha một tia vẻ mặt rất nhỏ của nàng.
Như Dao Minh Nguyệt bị ai nói: “Gia phụ ba năm trước đây đã nhiễm bệnh trong người, chi dưới tê liệt, chỉ bởi vì sợ gia tộc khác phản kháng mới đem tin tức giữ kín không nói ra. Người đương nhiên cũng biết, trong Ninja bộ xưa nay đều là cường giả là vương, Tàng Địa, Y Hạ các bộ sớm đối với vị trí tông chủ của gia phụ như hổ rình mồi, nếu biết tình trạng gia phụ chỉ sợ lập tức muốn làm khó dễ, đến lúc đó kết cục của Như Dao gia sẽ rất thảm. Gia phụ tê liệt, công phu đi tám phần, lúc này mới bị Diệp Hoan áp chế.”
Trầm mặc một lát, Như Dao Minh Nguyệt thấy Thu Trường Phong không nói, cay đắng nói: “Thu đại nhân, ngươi không tin ta sao?”.
Thu Trường Phong chốc lát chưa nói, sau đó nói: “Diệp Hoan lấy lệnh tồn khống chế ngươi, sau đó liền bảo người làm loạn vùng duyên hải?”.

Như Dao Minh Nguyệt nói: “Không sai, hắn bảo chúng ta đi ám sát quan viên vùng duyên hải trước, sau đó bảo chúng ta đi tìm Nhật Nguyệt
Ca, thuận tiện bắt cóc Vân Mộng công chúa. Chúng ta vẫn không nghĩ ra, hắn lúc trước vì sao cố ý phải ra lệnh chúng ta bắt cóc Vân Mộng?”.
Thu Trường Phong cười lạnh nói: “Cái này có gì không nghĩ ra, Diệp Hoan chỉ muốn đem sự việc làm ầm ĩ mà thôi, hắn biết trong chốc lát yêu cầu quá nhiều chỉ sợ các ngươi sẽ không tuân mệnh, bởi vậy mới bảo các ngươi từng bước rơi vào đến mà khó có thể tự kềm chế.”.
Như Dao Minh Nguyệt có chút giật mình nói: “Thì ra là thế, nếu không có Thu đại nhân phân tích, ta trái lại… Thực không nghĩ tới.”
Trong đôi mắt Thu Trường Phong chợt lóe hào quang: “Người thực không nghĩ tới?”.
Như Dao Minh Nguyệt nhịn không được dùng bàn tay mềm trắng noãn như ngọc gạt tóc phía dưới, ánh mắt lộ ra ý điềm đạm đáng yêu, nói: “Thu đại nhân không tin ta sao?”.
Thu Trường Phong nhìn chăm chăm Như Dao Minh Nguyệt, trên khuôn mặt tiều tụy đột nhiên mang theo vài phần chán ghét, chậm rãi nói: “Như Dao Minh Nguyệt, ta cảnh cáo người lần cuối, ngươi nếu muốn chân thành hợp tác với chúng ta, tốt nhất ăn ngay nói thật, bằng không, chúng ta căn bản không có cần thiết bàn tiếp bất cứ cái gì!”.