Quyển 2 - Chương 19: Quyết trạch (4)

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mọi người thấy Chu Lệ như thế, đều là thở nhẹ ra một hơi. Vốn cho rằng Hán vương sẽ mượn dốc xuống lừa, không nghĩ Hán vương cười lạnh nói: “Phụ hoàng, người thật biết chính xác con liều mạng là vì cái gì?” .

Chu Lệ kinh ngạc, chưa đợi mở miệng, Hán vương liền khản giọng nói: “Người không biết, người tuyệt không biết! Người nếu biết, hôm nay sẽ không nói như vậy!” Hắn nhìn quanh mọi người, sắc mặt giận dữ nói: “Mọi người đều cho rằng con là muốn đoạt vị trí Thái tử, mọi người đều cho rằng con liều mạng như vậy, chẳng qua là ở trước mặt người đòi công, hy vọng người phế Thái tử, lập con làm Thái tử. Hiện tại ngay cả người cũng là cho rằng như vậy, đúng không?” .

Vẻ mặt Thái tử khác thường, Chu Lệ lại chỉ là trầm mặc.

Hai mắt Hán vương phun lửa, ngóng nhìn Chu Lệ nói: “Nhưng người sai rồi. Con làm như vậy, chẳng qua là vì năm đó cửa Phổ Tử, người từng nói với con, Chu Cao Hú giống phụ hoàng người nhất, giống con cháu Chu gia nhất, Chu Cao Hú cố gắng cho tốt, không được cô phụ phụ hoàng người kỳ vọng thao. Bởi vậy, Chu Cao Hú luôn luôn cố gắng, cố gắng không muốn làm cho phụ hoàng thất vọng. Không sai, con ngàn

vàng, cẩn thận. Nhưng phụ hoàng năm đó nếu không phải giận dữ mạo hiểm một kích, sao lại có thể có đế vị hôm nay? Chu Cao Hú năm đó ở cửa Phổ Tử có thể vì phụ hoàng thân chịu chín mũi tên, chưa bao giờ hối hận. Hôm nay có thể vì phụ hoàng diệt trừ phản nghịch, cho dù chết, cũng không hối hận không oán!” Trong mắt hắn trong suốt, lại ngẩng

đầu không cho nước mắt chảy xuống.

Hắn là Hán vương, hắn xưa nay là chỉ đổ máu, sẽ không rơi lệ. Từ trước như thế, hôm nay như thế, về sau cũng là như thế.

Hắn ngẩng đầu, bất khuất nhìn Chu Lệ. Ai cũng cho rằng Thái tử vô tội, nhưng ai biết ủy khuất trong lòng hắn?

Vì sao mọi người đều đang giúp đỡ Thái tử, chỉ có Hán vương hắn phải chiến đấu hăng hái một mình?

Chu Lệ yên lặng nhìn đứa con trai quật cường đó, không biết bao lâu, lúc này mới than nhẹ một tiếng nói: “Hú Nhi, con cũng không làm cho vi phụ thất vọng. . .”

“Nhưng phụ hoàng làm cho Cao Hú rất thất vọng.” Ánh mắt Hán vương như lửa, nói từng chữ một, “Phụ hoàng sớm quên năm đó ở cửa Phổ Tử từng nói với con cái gì.”

Chu Lệ biến sắc, vẻ mặt Thái tử cũng xấu hổ.

Ai cũng chưa quên, Chu Lệ lúc trước ở cửa Phổ Tử từng nói đối với Hán vương thân trúng chín mũi tên: “Ngô nhi sẽ kế thừa y bát vị phụ, lập vị Thái tử!” .

Những lời này, Chu Lệ từng chính mồm nói. Năm đó hắn nhìn Chu Cao Hú thân bị thương nặng, hấp hối, từng rơi lệ đầy mặt, chính mồm nói qua. Thời quá cảnh thiên, chuyện cũ khó truy, nhưng có một số việc vĩnh viễn giống như đao khắc rìu đục, làm cho người ta trọn đời không quên.

Chu Lệ trầm mặc hồi lâu, trong lúc nhất thời giống như không biết mở miệng như thế nào. Chu Cao Hú lại mở miệng lần nữa, hắn không giận dữ nữa, không bi phẫn nữa, chỉ là khôi phục đến trầm mặc lạnh lộng ngày xưa, thậm chí so với Chu Lệ còn trầm mặc lạnh lộng hơn: “Được rồi, phụ hoàng đã quên, vậy. . . Có sai, đều tính ở trên người con là được. Cao Hú chưa bao giờ quên phụ hoàng kỳ vọng, con tự cảm thấy, đã làm được tất cả phụ hoàng kỳ vọng. . .” Hắn cũng không nói gì xong, liền chậm rãi xoay người, đi ra khỏi quân trường.

Nhưng ngụ ý của hắn, Chu Lệ có thể nào không hiểu?

Chu Cao Hú vẫn dựa theo Chu Lệ hắn yêu cầu làm người, hiện tại thất tín không phải Chu Cao Hú. .

Vậy thất tín là ai?

Chu Lệ nhìn bóng lưng tiêu điều, quật cường kia, mở miệng muốn triệu hồi, lại là lần đầu cảm giác được mỏi mệt vô lực. Hắn chỉ ngồi ở trên ghế rồng, vẻ mặt hoảng hốt.

Những lời này của Chu Cao Hú, hắn mơ hồ quen thuộc, đơn giản là năm đó, hắn cũng từng rít gào đối với thái tổ. Năm đó trong con trai của Chu Nguyên Chương, “Yến vương thiện chiến, Ninh vương thiện mưu” . Chu Nguyên Chương cũng từng nói, trong các con, lấy Yến vương giống hắn nhất.

Nhưng về sau kế vị lại là Chu độnguẫn Văn, Chu Lệ làm sao phục được? Cái này cũng dẫn tới Tĩnh Nan chi dịch. . .

Lúc Chu Lệ nghĩ đến điểm này, nhịn không được run rẩy.

Vân Mộng công chúa lần đầu nhìn thấy nhị ca bình tĩnh phẫn nộ rít gào, kinh hồn táng đảm như thế. Lại thấy Chu Lệ như thế, nhẹ nhàng cầm bàn tay Chu Lệ, thấp giọng nói: “Phụ hoàng, nhị ca lần này là xúc động chút, nhưng hắn. . .” Nàng vốn định nói nhị ca không sai, nhưng nhìn thấy Thái tử mất hồn mất vía đứng ở nơi đó, thầm nghĩ nhị ca không sai, chẳng lẽ đại ca lại sai sao?

Nhưng nhị ca, đại ca nếu đều là không sai, vậy sai là ai?

Vân Mông công chúa nghĩ đến đây, nhìn thấy Chu Lệ nhìn tới, hầu như gấp đến độ muốn khóc hẳn lên.

Chu Lệ nhìn lệ quang trong mắt nàng, vốn là trong đôi mắt ngơ ngẩn lạnh lẽo, đột nhiên hiện ra phần lo lắng. Hắn cầm ngược mu bàn tay con

gái, mỉm cười nói: “Vân Mộng. . . con trưởng thành rồi.” Hắn bỗng nhiên phát hiện, thì ra chẳng qua một chút quang cảnh, đứa con gái từng tùy hứng kia, vậy mà có thể suy nghĩ cho người khác, cũng ít đi chút mạnh mě.

Trong đôi mắt đẹp của Vân Mộng công chúa chảy nước mắt xuống, nức nở nói: “Nhưng. . . Nhưng. . . Phụ hoàng người không nên sốt ruột, luôn có biện pháp.” Nàng sốt ruột trong lòng, thật sự không biết như thế nào điều giải tranh cãi giữa đại ca, nhị ca.

Nàng không biết mình vì sao sẽ khóc, nàng chỉ cảm thấy đau lòng không hiểu. Nếu ở trước kia, nàng sẽ không hiểu nhị ca, vô luận như thế nào cũng sẽ không hiểu. Nàng chỉ đồng tình đại ca hơi yếu đuối lại rất

thiện lương. Nàng lúc nào có loại chuyển biến này, nàng vì sao sẽ có loại chuyển biến này?

Lúc nàng nghĩ những cái này, đôi mắt lại đang vụng trộm nhìn Thu Trường Phong, trong lòng hơi oán Thu Trường Phong vì sao không động thân mà ra, giải quyết toàn bộ khúc mắc cho nàng?

Chỉ có hơi oán. . . Lại không giận dữ như trước kia.

Chu Lệ nhìn con gái rơi lệ, trong lòng hơi c hoa xót. Hắn khẽ vuốt mái tóc con gái, đột nhiên cười nói: “Vân Mộng lại về đến bên người trẫm, chung quy là việc vui, đáng chúc mừng.” Trong lòng hắn lại muốn nói, ông trời có mắt, Vân Mộng người biết, khi trẫm biết người gặp chuyện không may, cả đêm khó ngủ hay không? Hắn chung quy cái gì cũng chưa nói.

Hắn biết, ở người khác nhìn tới, hắn là quân chủ tốt lo nước lo dân. Nhưng hắn cũng biết, mình tuyệt không phải một phụ thân tốt.

Quân chủ tốt, cho tới bây giờ luôn không phải phụ thân tốt

Bởi vì con dân thiên hạ có quá nhiều chuyện làm cho hắn lao tâm lao lực, làm cho hắn chỉ có thể bỏ qua niềm vui thiện luận vốn nên thuộc về hắn.

Thấy Vân Mộng công chúa vẫn là nghẹn ngào nức nở, Chu Lệ mềm lòng một trận, tạm thời quên ưu phiền trước mắt, nói: “Con gái trưởng thành, vậy mà có thể suy nghĩ cho vi phụ, vi phụ đương nhiên phải có tưởng thưởng. Người muốn cái gì, nói ra, vì phụ thay người làm được.” Độngừng lại, trêu ghẹo nói: “Vân Mộng, con nếu khóc nữa, bỏ lỡ cơ hội, vi phụ cũng sẽ không thưởng.”

Vân Mộng công chúa đột nhiên nín khóc mỉm cười, trên mặt còn treo lệ hoa chưa rơi, điềm đạm đáng yêu như sương sớm hoa mảnh. Nàng nhớ rõ đây là trò chơi của nàng lúc còn nhỏ, khi đó, nàng chỉ cần khóc, chỉ cần đau lòng, phụ thân sẽ nghĩ cách dô nàng vui vẻ, mà phụ thân thường dùng nhất chính là chiều này.