Quyển 2 - Chương 38: Thiên nhai 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 15: Thiên nhai (4)

Phụ thân rơi lệ rồi? Hắn bao lâu thời gian chưa từng thấy phụ thân rơi lệ rồi? Chu Lệ rất ít rơi lệ, hắn xưa nay chỉ đổ máu. Lúc Chu Lệ ở cửa Phổ Tử, từng rơi lệ vì Chu Cao Hú. Nay rơi lệ lần nữa, vẫn là vì Chu Cao Hú.

Trong lòng Chu Cao Hú đột nhiên có phần mờ mịt, sau một lúc lâu mới nói: “Phụ hoàng. . .”

Chu Lệ khẽ chấn động, từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, chậm rãi ngồi ở trước giường Chu Cao Hú, trầm giọng nói: “Hú Nhi, ngự y nói, con trúng một loại độc cực kỳ kỳ quái, nhưng con không cần sợ, vi phụ nhất định có thể chữa khỏi cho con.” Thầy Chu Cao Hú nhìn phía chỗ cổ tay cụt, Chu Lệ trầm mặc hẳn lên.

Chu Cao Hú nhìn ảm đạm trên mặt phụ thân, đột nhiên nở nụ cười. Hắn cười rất nhẹ, rất nhạt, Phụ hoàng, người không cần lo lắng.” Thấy Chu Lệ mang theo bị thương trong ánh mắt, Chu Cao Hú ngược lại đưa tay ra, cầm chặt tay Chu Lệ, “Con vừa mới nằm mơ, mơ thấy mẫu thân.”

Trong lòng Chu Lệ khẽ chua xót, sau một lúc lâu mới nói: “Con. . . không cần nghĩ loạn.” Trong lòng lại nghĩ, hoàng hậu trước khi đi, từng bảo trẫm chiếu cố tốt Sí Nhi và Hú Nhi, Hoàng hậu theo trẫm, chưa từng hưởng phúc gì, có chỉ đau khổ. Lời nàng lâm chung nói, trẫm giống như cũng chưa để ở trong lòng.

Chu Cao Hú nhìn phụ thân, tươi cười trở nên có chút mất tự nhiên. Hắn đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước cửa Phổ Tử, phụ thân đối với hắn, cũng là loại vẻ mặt này, thì ra ở trong lòng phụ thân, cảm giác nhìn hắn vẫn chưa thay đổi.

Trong nháy mắt đó, hắn đã quên quá nhiều chuyện, cũng nhớ tới rất nhiều chuyện, bởi vậy chỉ nhẹ giọng nói: “Cha, con không nghĩ loạn. Trên đời này, đối tốt với con, một người là cha, một người chính là mẹ.”

Chu Lệ trầm mặc xuống, chi nắm tay con, cảm giác được cái tay đó lạnh như băng.

“Nương hẳn là thực tịch mịch.” Chu Cao Hú nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt lướt qua Chu Lệ, nhìn trướng trung mờ nhạt đèn đuốc.

Trong đèn đuốc mờ nhạt kia giống như có mộng ảo cùng tưởng niệm nói không nên lời. Chu Cao Hú nhìn đèn đuốc đó, ưu thương nói: “Con thật lâu chưa bầu bạn mẫu thân. Lúc trước con cản mấy mũi tên cho cha, tuy cảm giác sắp đi rồi, trong lòng lại cao hứng. Tiếp tục trở lại năm đó, con vẫn là muốn chắn.”

Trong lòng Chu Lệ run run, chi gắt gao cầm tay con. Hắn nhìn ra được, Chu Cao Hú nói một mảng hết sức chân thành. Thì ra mấy năm nay, con tuy phẫn uất, bất mãn, nhưng cảm tình đối với hắn phụ thân này, cũng không thay đổi. Hắn năm đó chẳng phải như thế? Hắn cho dù bất mãn với thái tổ, vẫn là tuân mệnh thái tổ, chỉ muốn cả đời phòng thủ Bắc cương. Nếu không phải Chu Duẫn Văn cứ muốn ép chết hắn, hắn cũng sẽ không phát động Tĩnh Nan.

Chu Cao Hú vẫn là nhìn đèn đuốc, sa vào ở trong chuyện cũ, thấp giọng nói: “Tính mạng con vốn chính là cha mẹ cho, nhiều năm trước trả lại cho cha, nay đi bầu bạn mẫu thân. . . Trong lòng thật ra cũng là thích.”

Sắc mặt Chu Cao Hú bỗng nhiên trở nên ửng đỏ, tựa như lại muốn hộc máu. Chu Lệ đau lòng như đao cắt, đột nhiên nắm chặt tay con, gấp nói: “Hú Nhi, con nhất định phải chịu đựng. Bởi vì. . . vị phụ. . .” Hắn dừng lại, trong lòng có chút chần chờ.

Chu Lệ có rất ít lúc chần chờ như vậy, bởi vì hắn nhìn thấy Chu Cao Hú mất đi ý chí muốn sống, bỗng nhiên giống như về tới cửa Phổ Tử, một khắc đó, hắn chỉ muốn vãn hồi lòng tin muốn sống của con.

Hắn muốn làm một cái quyết định, quyết định này thình lình xảy ra, lại là sự tình liên quan trọng đại, thậm chí đối với Đại Minh sẽ sinh ra thay đổi long trời lở đất!

Trời có tuyết, không trăng. Nhưng, hiện tại có hào quang trắng sáng rơi hết ở trên người Thu Trường Phong. Ánh trăng tuyệt không phải thanh huy trăng sáng trên trời, mà là đến từ Chỉ Xích Thiên Nhai Cầm.

Thu Trường Phong chưa bao giờ thấy ánh trăng sáng ngời như vậy ánh trăng có thể sánh bằng ánh mặt trời chói mắt. Ánh trăng vừa nổi lên, hắn lập tức nhắm mắt, lập tức cảm giác được sát khí gần trong gang tấc.

Như Dao Minh Nguyệt đã phát động một kích trí mạng.

Thiên Nhai Chỉ Xích Cầm có ba diệu dụng, trừ có thể phát động ba lượt ngân châm, còn có thể bắn ra hào quang như trăng sáng, hào quang tuy không thể giết người, nhưng có thể lập tức đem đối thủ đặt nơi tối tăm.

Dưới loại hào quang đó, là người đều phải nhắm lại hai mắt. Tối cùng sáng vốn là hỗ trợ lẫn nhau, hết cùng lại thông, cực sáng là tối. Hào quang đó hiển nhiên không thể giết người, chỉ có thể mê hoặc tâm thần đối thủ. Bởi vậy, Như Dao Minh Nguyệt cùng lúc với ánh trăng sáng nổi lên, chân phải khẽ dừng, có đạo ngân quang ở lòng bàn chân chợt lóe, bắn về phía cổ họng Thu Trường Phong.

Nàng thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, yếu đuối, nhưng nàng là Như Dao Minh Nguyệt con gái Như Dao Tàng Chủ, cho dù Tàng Địa Cửu Thiên, Y Hạ Hỏa Hùng những Ninja hung ác nhanh nhẹn dũng mãnh này đều phải nghe theo nàng phân phó cùng an bài, nàng sao có thể là nữ tử yếu đuối?

Phép yếu thế của nàng vốn cũng là nhược thủy nhất thuật trong nhẫn thuật. Nàng chưa ra tay, là vì nàng không có nắm chắc giết chết Thu Trường Phong, nhưng nàng luôn đang dùng kế. Đầu tiên là khôi phục

khuôn mặt ban đầu mê dại Thu Trường Phong, lại dùng tư thái điềm đạm đáng yêu đả động Thu Trường Phong, sau đó dùng thái độ chân thành, hy vọng có thể mềm hoá Thu Trường Phong.

Nhưng tất cả cái này đều không có tác dụng. Nàng chỉ có thể ra tay toàn lực, nàng đang lúc nói chuyện đã đang tính toán khoảng cách cùng Thu Trường Phong. Tiếng đàn vừa vang, ánh sáng hiện ra, Lưu Tinh nháy mắt ra.

Đế giày nàng trang bị chính là ám khí Lưu Tinh.

Ám khí trang bị ở đế giày, bởi vậy bắn ra, thật sự cực kỳ đột ngột. Mà Như Dao Minh Nguyệt cũng không trông cậy vào Lưu Tinh có thể giết chết Thu Trường Phong. Nàng không xem nhẹ Thu Trường Phong.

Tự Thu Trường Phong đánh chết tàng địa huynh đệ, bị thương nặng Y Hạ Hỏa Hùng, ngay cả sát hơn mười Ninja, độc đầu Trương Định Biên, trảm lá rụng hoan tam cằn ngón tay, mê cung nội giết chết Mạc Tứ Phương sau, Như Dao Minh Nguyệt sẽ thấy cũng không dám xem nhẹ Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong nói không sai, trong Thiên Nhai Chỉ Xích Cầm đựng ngân châm khoảng cách tốt nhất phóng ra là trong một trường. Bởi vậy Thu Trường Phong luôn cùng Như Dao Minh Nguyệt bảo trì khoảng cách hai trượng.

Như Dao Minh Nguyệt mượn ánh trăng sáng Thiên Nhai Chỉ Xích Cầm tối tầm mắt Thu Trường Phong, Lưu Tinh lẫn lộn phán đoán của Thu Trường Phong, nháy mắt thi triển nhẫn thuật Lưu Quang Phi Ảnh, bay đến trên một tảng đá trong một trường bên trái Thu Trường Phong.

Khối nham thạch đó cách Thu Trường Phong không đủ một trượng.

Nàng chưa sử dụng Phi Thiên Độn Địa thuật, chỉ lựa chọn thủ đoạn đơn giản nhất, nhanh nhất tiếp cận Thu Trường Phong. Chân nàng vừa bước lên nham thạch, tay ngọc liền đã đặt tại trên cơ quan của Thiên Nhai Chỉ Xích Cầm.

Tranh một tiếng vang lên, Thu Trường Phong rút đao thời điểm trăng sáng chiếu sáng vừa ra liền rút đao.