Quyển 2 - Chương 181: Tín nhiệm 1

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ta cần phải đợi…” Thu Trường Phong thì thào tự nói, “Bởi vì ta còn chưa không thấy tình huống bên ngoài.
Như Dao Minh Nguyệt hoàn toàn không hiểu, lúc này, Thu Trường Phong có nhìn tình huống bên ngoài hay không có gì khác nhau?
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, tựa như hiểu biết tâm tình của Thu Trường Phong, lúc Kim Long Quyết sửa mệnh, cũng không phải là lúc nơi này phòng bị yếu nhất sao? Lúc mặt trời lặn, lúc đó chẳng phải cơ hội phá vậy sao?
Hạ giọng, Như Dao Minh Nguyệt nói: “Thu Trường Phong, người có cách mở ra cơ quan không? Chỉ cần phá hai hàng song sắt này, trước khi mặt trời lặn chúng ta liền có thể xông ra. Ta có thể mang ngươi đi, xin người tin tưởng ta.”
Nàng mười phần uể oải, trước mắt nàng chỉ có một cái song sắt, những giống như lạch trời, nàng không thể đột phá. Cơ quan mở ra lại ở góc chết nơi này, nàng tuy tập nhiều nhân thuật, nhưng đối với khởi động cơ quan bất lực. Trước người Thu Trường Phong cũng có hai bức ngăn trở, chuyện nàng không thể, Thu Trường Phong có thể làm được sao?
Ánh mắt Thu Trường Phong đột nhiên trở nên sắc bén, từ đầu đến chân nhìn Như Dao Minh Nguyệt một lần, đột nhiên thở dài nói: “Ta tin những lời này của ngươi là xuất phát từ thật lòng.”
Như Dao Minh Nguyệt không biết là vui sướng hay là bị ai, nói: “Nói như vậy, người trước kia chưa bao giờ hoàn toàn tin ta?”.
Thu Trường Phong tránh mà không đáp, đột nhiên nhắm hai mắt lại, nằm xuống đất nghe, nói: “Có người đến rồi, rất nhiều.”
Như Dao Minh Nguyệt cả kinh, biết trước mắt đến thời khắc sống chết, người tới liền có thể quyết định bọn họ sống chết, người tới là ai?
Thu Trường Phong nghe xong một lúc lâu, lại lẩm bẩm: “Bọn họ lại ngừng lại, đứng ở miệng hang. Chẳng lẽ nói… Ta phán đoán có sai sót?”.
Như Dao Minh Nguyệt không nghi ngờ thính lực của Thu Trường Phong, nhịn không được nói: “Người phán đoán cái gì?”.
Sắc mặt Thu Trường Phong nháy mắt thay đổi vạn lần, một khắc đó trong lòng chỉ đang nghĩ, bọn họ đến, lại bị ngăn cản, chẳng lẽ nói Dã Tiên còn có an bài ổn thỏa, đề phòng bọn họ cứu ta? Dã Tiên tâm cơ như vậy, không biết Vũ Hà nơi đó thế nào rồi? Vũ Hà, ta tin ngươi, tin người nhất định có thể tới gặp ta!
Ngoài hang quả nhiên có người, Thu Trường Phong nghe một chút không sai. Người tới đến chỗ miệng hang đã đứng lại, tới là ba người Trầm Mật Tàng Diệu Tam Tư cùng Bì Tiếu.
Ba người vẫn chưa vào hang, đơn giản là Long Kỵ mang theo gần trăm người ở bên cạnh bọn họ, nhưng không có ý tứ dân bọn họ vào hang.
Long Kỵ đang nhìn núi xa phía nam, nơi đó là nơi Kim Long Quyết sửa mệnh.
Trầm Mật Tàng nhìn miệng hang như trước là bộ dáng chưa tỉnh ngủ, nói cũng không nói, chỉ là chỉ. Bì Tiếu lập tức hỏi: “Long Kỵ đại nhân, Trầm đại nhân hỏi, Thu Trường Phong chẳng lẽ liền nhốt ở trong hang này sao?”.
Long Kỵ gật gật đầu, ánh mắt thu hồi, vẻ mặt mang theo vài phần do dự, cái trán cao ngất thoạt nhìn mang theo vài phần dữ tợn.
Trầm Mật Tàng nhíu mày, môi động động. Bì Tiếu lập tức hiểu, nói: “Trầm đại nhân hỏi, Long Kỵ đại nhân không lập tức mang chúng ta đi vào gặp Thu Trường Phong, là đang đợi mệnh lệnh của Dã Tiên vương tử phải không, không có mệnh lệnh của vương tử, Long Kỵ đại nhân cũng không thể đem Thu Trường Phong giao đến trên tay chúng ta sao?”.
Long Kỵ có chút kinh ngạc nhìn Bì Tiếu, hắn luôn cho rằng Bì Tiếu là cái ống loa, vốn không có bản lĩnh gì. Nhưng Trầm Mật Tàng chỉ động động môi, Bì Tiếu có thể nói ra nhiều chuyện như vậy? Long Kỵ thật sự có chút hoài nghi, chủ sự thật sự đến tột cùng là Trầm Mật Tàng hay là Bì Tiếu?
Hai người kia chẳng lẽ có năng lực tâm linh tương thông gì?
Nhưng thời điểm này Long Kỵ không có thời gian nghĩ nhiều, Bì Tiếu cũng quả thực nói ra chỗ do dự của hắn, bởi vậy hắn chỉ là gật gật đầu.
Diêu Tam Tư vấn trầm mặc không nói gì, đột nhiên nói: “Thu Trường Phong khẳng định là bị nhốt nhi?”.
Long Kỵ lần này trái lại có chút buồn cười, khinh miệt gật gật đầu, hắn cho rằng Diệu Tam Tư nói không thể nghi ngờ là nói nhảm, Diều Tam Tư này cùng Bì Tiếu so sánh, năng lực không thể so sánh nổi.
Diệu Tam Tự do dự nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta vào nhìn hắn, nói hai câu với hắn, Dã Tiên vương tử hắn là sẽ không phản đối, đúng không?”.
Long Kỵ khẽ giật mình, trong lúc nhất thời trái lại cảm giác không dễ từ chối. Hắn thấy Bì Tiếu, Trầm Mật Tàng đều là bộ dáng im lặng, trong lòng thầm nghĩ, vương tử đã phân phó phải đem Thu Trường
Phong giao cho Trầm Mật Tàng, ở cùng lúc làm tê dại Minh đình, lại làm cho Thu Trường Phong sống không bằng chết. Nhưng vương tử lại sợ Thu Trường Phong sẽ gây chuyện, lúc này mới đem hắn giam giữ lại, chỉ chờ sau khi Kim Long Quyết sửa mệnh hoàn thành mới được động. Trước mắt mặt trời sắp lặn, vương tử còn chưa có mệnh lệnh truyền đến, chẳng lẽ nói nơi đó có vấn đề gì?
Nhưng chung quy không thể luôn chờ ở ngoài hang, vừa nghĩ đến đây, Long Kỵ hướng phó thủ đánh cái ánh mắt, sau đó mỉm cười nói: “Vị tiểu ca này nói không sai, Trầm đại nhân mời.”
Long Kỵ lại không biết, giờ này khắc này đỉnh núi phía nam đều bị mười vạn ma quân xuất hiện kinh hãi, cho dù Dã Tiên không bị Diệp Vũ Hà khống chế, trong lúc nhất thời cũng không phát ra bất cứ tín hiệu gì.
Gió cuốn mây tan, thiên địa tiêu túc. Hắc tuyến đó như nước lên tuôn ra, làm cho người ta hít thở không thông. Van vỏ đạp, đất rừng núi chuyển, không bao lâu, ma quân liền từ chân trời chạy tới gần ngọn núi. Lúc này ánh chiều tà chiếu muộn, hào quang ánh vàng rực rỡ chiếu ở trên hàn quang vũ khí kia, càng mang đến cảm giác như mộng như ảo.
Kỵ đến giống ma quân, càng giống thiên binh hơn.
Mọi người trông thấy, chỉ cảm thấy giống như là bầu trời mặt đất bỗng nhiên xé ra cái lỗ hổng, trào ra những quỷ thần chi binh này.
Có tiếng kèn dài, mênh mang vạn dặm. Các nơi đường núi đột nhiên ngựa hí đạp liên tục, người lại không loạn. Kèm theo tiếng kèn thể lương, có vô số kỵ binh Ngoã Lạt đột nhiên chạy ra khỏi đường hẻm của ngọn núi, xếp thành hàng ở trước ngọn núi.
Diệp Vũ Hà nhìn thấy, âm thầm kinh hãi, nàng luôn đi lại ở mấy chỗ trong khe núi, tuy cũng thấy thủ hạ của Thoát Hoan xơ xác tiêu điều uy vũ, nhưng thật chưa nhìn thấy Ngoã Lạt lúc này có bao nhiêu binh mã. Thời khắc này mới biết được thì ra Ngoã Lạt binh lại vẫn nấp ở trong dãy núi, thẳng đến khi nguy hiểm mới bỗng nhiên xuất hiện, Thoát Hoan tâm cơ thâm trầm cùng ấn nhân, từ đây có thể thấy được.
Ngoã Lạt binh cực kỳ hung hãn, cũng căn bản không biết đến là mười vạn ma quân, bày trận nghênh đón, không chút rối loạn.
Trong loại kỉ luật quân đội chỉnh tề này chất chứa công kích như hổ lang kêu nơi hoang dã, Diệp Vũ Hà lần đầu nhìn thấy, kinh tâm động phách.
Dã Tiên tuy bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, nhưng thấy trưởng kiếm ở cổ khẽ run, biết đó là một cái cơ hội, mới muốn có hành động, chợt nghe Diệp Vũ Hà quát: “Ngươi nếu dám động, ta sẽ giết ngươi!”.
Diệp Vũ Hà tuy kinh sợ khí thế của mười vạn ma quân, cũng nghiêm nghị kỵ binh Ngoã Lạt nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng những cái này trong lòng nàng chung quy không vượt qua một cái mạng của Thu Trường Phong. Trong hoàn cảnh như vậy, cũng có thể cố chấp mục tiêu của mình, cũng không thả lỏng để phòng.