Quyển 1 Chương 23: Thiên Ý

Đế Yến

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Từng đạo từng đạo sấm sét đánh xuống tựu hồ không chịu được sự cô quạnh của màn đêm yên tĩnh, đúng là tuổi già nhưng chí chưa già, giống như chí hướng nơi ngàn dặm, bởi vì anh dùng mặc dù già đi nữa nhưng hào khí vẫn còn như xưa.

Lúc mọi người biết vị hòa thượng ở trước mắt chính là đệ nhất danh tướng cuối đời nhà Nguyên –Trương Định Biên thì tiếng sấm sét tựu như nổ vang trong đầu, trong lòng đều hoảng sợ.Trương Định Biên làm sao lại chưa chết, còn làm chủ trì của Kim Tự Sơn nữa?

Trương Đinh Biên vốn là thủ hạ đệ nhất cao thủ của Trần Hữu Lượng, năm đó chính là đối thủ một mất một còn của Chu Nguyên Chương, gần như đã đánh chết Chu Nguyên Chương, Diêu Nghiếm Hiếu đã sớm biết người này chính là Trương Định Biên thì tại sao vẫn để cho lão ta lưu lại Kim Sơn Tự?

Nhưng bất luận như thế nào thì Trương Định Biên vẫn xem như là một dư nghiệt của tiền triều (Triều đại trước –ronkute), chỉ sợ sẽ gây nhữngchuyện không có lợi cho Đại Minh. Vệ Thiết Y nghĩ đến đây thì dựng thẳng lưng bên cạnh của Diêu Nghiễm Hiếu, chỉ sợ Trương Định Biên xuống tay với Diêu Nghiễm Hiếu trước.

Diêu Nghiễm Hiễu thì lại rất bình thản tự nhiên, Tể tướng áo đen Diệp Tăng Diệp Đạo tựu hồ rất khó bị chuyện gì đó làm cho kinh động.

Sau đó Trương Định Biên cười cười, nhìn về Diêu Nghiễm Hiếu nói: “Không tệ, lại qua mười năm mà ta lại chưa chết bởi vì thật sự ta không cam lòng.”

Diêu Nghiễm Hiếu thở dài một hơi: “Bởi vậy cho nên năm đó lúc ngươiđánh một ván bạc, lại cố đánh với ta tại Kim Sơn Tự sao?” ‎

Trương Định Biên thản nhiên nói: “Ta không có cố Ý thua ngươi đâu, thật sự là ta không thắng được ngươi.”

Thu Trường Phong nghĩ lại quãng thời gian đã qua liền nghĩ ra Diêu Nghiễm Hiếu cùng Trương Định Biên đã nhận thức nhau nhiều năm trước rồi, hơn nữa còn có đổ chủ (Tiền đánh cược –Ronkute). Trương Định Biên đã thua, chỉ sợ cũng rất muốn ở lại Kim Sơn Tự để làm hòa thượng, mà Trương Định Biên lại có Ý định đối với Kim Long Quyết bởi vậy mới ở lại Kim Sơn nhiều năm như thế. Nhưng mà Thu Trường Phong lại cảm thấycó một điểm rất kỳ quái, với khí phách như thế của Trương Định Biên thì cuối cùng gì cũng là một tai họa ngầm cho Đại Minh, với tính tình hung ác như Diêu Nghiễm Hiếu vì sao năm đó lại không trực tiếp trừ khủ Trương Định Biên luôn?

Diêu Nghiễm Hiếu nhíu mày: “Thật sự là năm đó ta nhìn ngươi có cảm giác như là chủ tâm của ngươi đã chết, cho nên lúc đó mới không muốn giết ngươi. Nếu như ta muốn giết ngươi thì lúc đó ta đã có cơ hội rồi.”

Mọi người liền kinh ngạc, không nghĩ Diêu Nghiễm Hiếu ngoài hiểu rõ Trương Định Biên ra mà lại cuồng vọng như thế nữa, lão có cơ hội để đưaTrương Định Biên vào chổ chết?

Trương Định Biên ngang nhiên hỏi: “Không sai, lúc đó ta và ngươi đã đánh bạc, người thua cuộc sẽ mặc cho đối phương xử trí như thế nào. Ta thua, ngươi muốn ta chết cũng được nhưng mà ngươi lại không muốn ta chết, chỉ bắt ta lưu tại nhiều năm ở Kim Sơn Tự. Hôm nay, mặc dù ta đã già nhưng mà vẫn chưa có chết.”

Diêu Nghiễm Hiếu thở dài nói: “Ngươi không chết nhưng mà hùng tâm vẫn còn, bây giờ ta mới biết mọi thứ trước kia đều là do ngươi diễn trò, trước mặt ta thế mà ngươi lại diễn trò. Ngươi có thể lưu lại Kim Tự Sơnnhiều năm như thế đó bởi vì ngươi cũng tin vào bí mật của Kim Long Quyết.”

Trương Định Biên chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi không tin hay sao?”

Diêu Nghiễm Hiếu im lặng nhưng mà sắc mặc đã lạnh đi.

Hiện tại ai cũng nhận ra được, bên trong bức Vạn Lí Giang Sơn Đồ hoàn toàn chính xác có cất giấu bí mật của Kim Long Quyết, cho nên cũng vì cái bí mật này mới khiến cho Trương Định Biên lưu lại Kim Tự Sơn nhiều năm như thế.Trương Định Biên cười lạnh nói: “Thật ra ngươi cũng tin. Ngươi lưu ta ở nơi này, cũng là ngươi không tin ta có thể phát hiện ra bí mật của bức Giang Sơn Đồ này trước ngươi mà thôi, ngươi cũng cho rằng Diệp Hoan cũng khó có khả năng nhận ra được bí mật này, nên muốn lấy cớ này để giết hắn, che giấu bí mật của Kim Long Quyết. Chỉ tiếc rằng Thiên Ý hay trêu người, cuối cùng hắn đã khám phá ra được huyền cơ…”

Diệp Hoan sắc mặt âm tình bất định, thấy mọi người nhìn sang mình thì không nhịn được cười lớn một tiếng.

Tình thế chuyển biến ngoài dự tính của Diệp Hoan, thấy Diêu NghiễmHiếu, Trương Định Biên giương cung bạt kiếm, Yến Lặc Kỵ, Thu Trường Phong đã cầm đao sẵn trong tay, y tựu hồ cũng có chút sợ hãi cho nên cũng không dám nhiều lời.

Diêu Nghiễm Hiếu hai mắt trợn tròn, ánh mắt băng lãnh rơi trên người Trương Định Biên, chậm rãi nói: “Ta biết rõ ngươi còn chưa từ bỏ Ý định, cho dù năm đó ngươi bị bại dưới tay của Thái Tổ mà cũng chưa từ bỏ Ý định. Nhưng người biết rằng với sức một người thì tuyệt không thể nào làm rung chuyển được giang sơn Đại Minh được cho nên mới ẩn nhẩn. Nhưng ngươi cảm thấy Kim Long Quyết xuất thế có khả năng đối kháng với lực lượng Đại Minh, vẫn tưởng có thể rục rịch ngốc đầu dậy, coitrọng giúp đỡ hậy nhân Trần gia?

Trương Định Biên cười ha ha nói: “Có một điểm ngươi nói không có sai.”

Diêu Nghiễm Hiếu ánh mắt như băng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Nhưng mà ngươi vẫn chưa có được Kim Long Quyết.”

Trương Định Biên hít một hơi thật sâu, gặng từng chữ một; “Vậy…Thì…Sao?”

Diêu Nghiễm Hiếu cười một cách khinh bỉ, lộ ra hàm răng khô vàng của mình: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết thôi, cho dù ngươi là đệ nhất thiênhạ anh hùng thì như thế nào? Năm đó ta có thể giết ngươi, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Nếu ngươi không ngoan ngoãn mà ở lại Kim Sơn thì chỉ sợ không còn mạng để bước ra khỏi đại điện này đâu.”

Trương Định Biên cười lớn nói: “Chắc không?” Lời vừa thốt ra thì thân hình của lão ta chợt chuyển động, lóe lên một cái thì đã đến trước người của Diêu Nghiễm Hiếu.

Diêu Nghiễm Hiếu sắc mặc không hề thay đổi, chỉ nói một cách nhẹ nhàng: “Giết Trương Định Biên!”

Chữ “Giết” vừa được nói ra, lời nói còn chưa kết thúc thì Vệ Thiết Y đãxuất thủ rồi. Vệ Thiết Y luôn luôn đứng bên cạnh Diêu Nghiễm Hiếu chỉ cần Trương Định Hiếu đến bên cạnh thì lập tức rút đao liền.

Đao thanh to rõ, có thấy thể ánh đao được xuất ra trước cả đao thanh, ánh đao như Mạn thiên phi tuyết (Tuyết rơi đầy trời –ronkute) nhắm hướng Trương Định Biên mà tới.

Vệ Thiết Y một hơi bổ ra bảy đao.

Trương Định Biên lập tức đánh ra một quyền.

Ở ngoài điện thì sấm sét ầm ầm. Một quyền này giống như là sấm sét,mạnh mẽ đánh trúng lồng ngực của Vệ Thiết Y.

Vệ Thiết Y kêu to một tiếng, bay ngược lại đập mạnh lên bức tường ở đằng sau liền phun ra một ngụm máu tươi.

Một quyền kia như là Cự phủ khai sơn, Tinh thiên phích lịch (Cự phủ phá núi, sấm giữa trời quang – Ronkute), đánh cho ngũ tạng của Vệ Thiết Y lệch khỏi vị trí, miệng mũi tràn đầy máu.

Uy thế một quyền lại mạnh mẽ như vậy.

Trương Định Biên một quyền thuận lợi, hàn quang ở trong mắt lóe lên,bống nhiên lăng không mà đứng, chỉ nghe những tiếng “Xoẹt, xoẹt” vang lên, lúc này không biết có bao nhiêu thiết châm từ dưới chân bay qua.

Vệ Thiết Y tuy bị một quyền của Trương Định Biên chấn bay nhưng vẫn còn thả ra được đoạt mệnh thiết châm. Nếu không phải Trương Định Biên phải né tránh thiết châm thì một quyền tay kia có lẽ đánh nát xương cốt, bẻ gãy lưng y rồi. Nhưng dù Vệ Thiết Y tránh được quyền này thì cú ngã kia nhất thời cũng khó mà gượng dậy nổi.

Trương Định Biên cùng Diêu Nghiễm Hiếu đã trở mặt với nhau, khôngcòn trốn chạy để giữ mạng nữa. Lão ta mặc dù đã già nhưng mà công phu không bao giờ bỏ bê, lúc bọn thị vệ vây xung quanh thì lại có Ý định một kích lấy mạng Diêu Nghiễm Hiếu.

Ý định này hào hùng và tự tin đến cỡ nào?

Ý định này hung hăng và càn rỡ đến cỡ nào?

Thiết châm thất bại Trương Định Biên liền bay lên không, ánh mắt chuyển động như là vẫn muốn đánh về phía Diêu Nghiễm Hiếu. Trong lúc đó, hai bóng đen từ hai bên trái phải đánh tới, ánh đao lóe lên đâm về hai bên sườn của Trườn Định Biên.Là Yên Lặc Kỵ.

Vệ Thiết Y mặc dù thất bại nhưng mà vẫn ngăn cản Trương Định Biên một lúc. Yến Lặc Kỵ và Bất Phàm vào giây phút sống chết đã dốc lòng bảo vệ cho Diêu Nghiễm Hiếu.

Phải bảo vệ cho được Diêu Nghiễm Hiếu.

Mặc dù không có người nào nói đến nhưng tất cả mọi người đều biết rõ Diêu Nghiễm Hiếu tuyệt không được có chuyện gì xảy ra, nếu như lão có mệnh hệ gì thì những người ở nơi nầy đều phải chết hết.Trương Định Biên hai mắt lệ mang chọt lóe, giữa không trùng hét lớn, hai chân đá ra liên hồi cùng với cây đao đâm về phía trước, đá trúng vào bả vai của hai người.

Thanh đao bổ tới làm cho toàn bộ xương nơi bả vai đều gãy. Một người thì bị Trương Định Biên đá bay, trên không trung xoay vòng tròn như là con quay, khi rơi xuống mặt đất thì nhìn không ra hình dạng gì nữa. Nhưng mà một người còn lại thì nhanh chóng gian tay ra kéo lấy nửa tấm áo Cà sa của Trương Định Biên

Người này vừa chạm đến áo Cà sa của Trương Định Biên thì toàn thânliền chấn động, liền bị Trương Định Biên dùng một chưởng đập thẳng lên đỉnh đầu, bỗng nhiên nơi đỉnh đầu bị lõm xuống một lỗ.

Trương Định Biên vung chưởng như quạt hương bồ, một chưởng hạ xuống giống như là thiết chùy ngàn cân giáng xuống, liền đập chết người này ngay tức khắc.

Trong lúc lão ta giơ tay nhấc chân liền đánh lui Vệ Thiết Y, sau đó liền giết hai gã Yến Lặc Kỵ, sau đó thân hình như điện nhanh chóng rơi xuống đất.

Lúc này trong điện vang lên tiếng phập phập, Trương Định Biên biếnsắc, không cố sát Diêu Nghiễm Hiếu nữa mà chân đạp vào mấy cái thi thể rơi xuống mà nhảy vọt lên nhanh như chớp giật.

Chỉ nghe được âm thanh “chíu chíu” vang lên thì đã có bảy nỗ tiễn (mũi tên được bắn ra từ nỏ –Ronkute) được bắn ra bay xượt qua bàn chân của Trương Định Biên cắm bên trên Vạn Lí Giang Sơn Đồ.

Yến Lặc Kỵ đã sử dụng Ngạnh nỏ.

Hình dạng của nó giống như Cung nỏ, không phải là Liên nỏ (Có hiểu hiểu đại khái là Cung nỏ thì bắn ra từng cái, còn Liên nỏ thì bắn liên tiếp nhau -Ronkute), cực kỳ khéo léo, một lần chỉ có thể bắn ra được một nỗtiễn nhưng cũng chính vì như thế nên kình đạo lại càng mạnh hơn, còn cường hãn hơn Liên nỏ đến ba phần.

Nhưng cho dù nỗ tiễn có mạnh mẽ hơn đi nữa thì rõ ràng cũng không thể làm gì được Trương Định Biên.

Trong chốc lát lại có thêm ba người đứng chắn trước người Diêu Nghiễm Hiếu. Vệ Thiết Y thổ huyết, hai đồng bạn thì chết thảm, chẳng những không có giật mình bì dũng khí của Yến Lặc Kỵ ngược lại trong lòng nổi lên chung mối thù.

Trương Định Biên thân hình đang tại không trung, lông mi trắng giươnglên, thân hình chuyển động nhắm về hướng điện môn (Cửa ra vào điện –Ronkute) đánh tới.

Lão ta biết rõ nếu muốn chỉnh đốn lại những thuộc hạ cũ, cướp đoạt lại giang sơn Chu gia thì trước hết phải trừ khử Diêu Nghiễm Hiếu, bằng không sau này Diêu Nghiễm Hiễu chính là vật cản lớn nhất để khởi nghĩa. Lão ta đã muốn tạo phản thì tốt nhất nên trừ khử Diêu Nghiễm Hiếu. Có thể nhận ra được Yến Lặc Kỵ chính là người nhanh nhẹn dũng mãnh, lão ta biết rõ muốn giết Diêu Nghiễm Hiếu cũng không phải là một chuyện dễ dàng.Trương Định Biên dù sao cũng là Tướng quân thân kinh bách chiến, tuyệt không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi, một kích không thành công thì lập tức phân tích cục diện rồi sau đó muốn ly khai Đại điện để tìm Kim Long Quyết rồi tính kế sách tiếp.

Trương Định Biên thân hình vừa động, nỏ tiền lần thứ hai từ trong vạt áo của lão ta bay ra. Thấy Trương Định Biên muốn chạy trốn, Diêu Nghiễm Hiếu hai mắt trợn tròn, quát: “Trương Định Biên, hôm nay ngươi đã thất bại rồi, bất tất phải chạy trốn làm chi?”

Lúc này Yến Lặc Kỵ muốn đuổi theo…Trong lúc đó, ở trên không trung cuồng phong gào thét, chỉ nghe được những tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, không biết có bao nhiêu bóng đen đánh ngược lại Diêu Nghiễm Hiếu.

Vệ Thiết Y ngã trên mặt đất, trời đất u ám, trong lúc nhất thời không thể nào đứng dậy được. Thấy những bóng đen kia bay tới, gào lên một tiếng tê tâm liệt phế: “Bảo vệ Thượng sư.”

Y thấy rõ ràng, thì ra trong thời khắc này, ở trên không trung Trương Định Biên giựt đút dây Niệm châu, vung mạnh hai tay những hạt Niệm châu bay toán loạn, giống như là loạn tiễn bắn về phía Diêu Nghiễm Hiếu.Yến Lặc Kỵ không biết chuyện gì xảy ra chỉ biết rút đao ngăn cản lại, chỉ nghe những tiếng “Vèo vèo, bụp bụp” vang lên, lúc này thì đao đoạn người vong, lực lượng một kích này của Niệm châu lại không yếu hơn Cường nỏ Ngạnh cung, chẳng những có thể cắt đứt đơn đao mà còn bắn thủng thân thể của Yến Lặc Kỵ.

Niệm châu như là một cái lưới, đại bộ phận ngăn cản truy binh nhưng còn có hơn mười hạt bắn thẳng về phía Diêu Nghiễm Hiếu.

Mắt thấy Diêu Nghiếm Hiếu không thể nào thoát khỏi công kích của Niệm châu nhưng mà sắc mặt của lão cũng không có thay đổi chút nào, an tọabất động.

Trong lúc đó, ở trong điện điện quang sáng lên, điện quang chớp tắt liên tục mười ba lần, biến ra mừoi ba điểm tinh quang.

Tinh quang đánh trúng trên hắc quang phát ra một chùm ánh lửa sáng chói, chiếu sáng cả Như mộng tinh mâu.

Diệp Vũ Hà xuất hiến, Diệp Vũ Hà đã đuổi tới rồi.

Chỉ trong phút chốc nàng đã đánh ra mười ba kiếm, đánh rớt mười ba hạt Niệm châu.Kiếm thật là nhanh, kiếm nhanh như điện.

Sau khi Diệp Vũ Hà đánh rơi mấy hạt Niệm châu đoạt mạng này thì sắc mặt cũng có biến hóa, mặc dù nàng đã đánh rơi được Niệm châu nhưng mà dư âm khi đánh liên hoàn mười ba kích truyền đến làm cho cánh tay hơi run lên, trường kiếm gần như cầm không được nữa.

Trương Định Biên không ngờ bản lãnh lại cao cường đến như thế, Vệ Thiết Y ngăn không được, Yến Lặc Kỵ cũng ngăn không được, nỗ tiễn lưu cũng không được, cho dù chỉ là dư lực còn lại thì khoái kiếm của Diệp Vũ Hà chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.Trương Định Biên muốn chạy trốn nhưng lại không ngờ có người có thể ngăn cản mình. Trương Định Biên giống như Diều hâu phi đến bên ngoài điện thì đột nhiên ngưng lại.

Mưa như trút nước, bên ngoài điện lại có người.

Thu Trường Phong đứng ở dưới cơn mưa, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Trương Định Biên như ưng như hổ, nhẹ nhàng nói: “Thượng sư nói không sai, hôm nay lại thất bại, trốn đi thì có tác dụng gì?”

Một tia sét đánh xuống chiếu sáng Trương Định Biên, Thu Trường Phong mặt trắng như tuyết.Trương Định Biên đồng tử co rút lại, lão ta biết rõ nhãn lực của Diêu Nghiễm Hiếu chưa bao giờ sai, dùng người toàn là những tinh anh trong tinh anh. Thu Trường Phong mặc dù tuổi còn trẻ nhưng mà thần kinh và sự bình tĩnh rất là mạnh mẽ.

Một người đã chứng kiến uy thế kinh người như thế mà còn dám ngăn cản lão ta thì quả là một người có dũng khí kinh thiên và có thân thủ kinh người.

Tiếng sấm rung trời như muốn xé toan cả thiên địa, như muốn hút lấy toàn bộ Giang thủy, Trương Định Biên xuất quyền.Một quyền này đã đến ngay trước mắt Thu Trường Phong.

Trương Định Biên là một vị tướng bách chiến cho nên biết rõ bất luận lúc nào, địa phương nào chỉ cần đánh ngã địch nhân mới là vấn đề quan trọng nhất. Thu Trường Phong cũng không nói thêm gì, nhưung mà Trương Định Biên sớm đã nhìn ra được ngụ Ý của lão ta, lúc này lão ta muốn ly khai thì buộc phải bước lên xác của Thu Trường Phong thì mới được.

Binh pháp với võ thuật có sự tương thông ở chỗ cầu thắng, chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được. Quan trọng chính là trong mộtnháy mắt có thể ra một kích tốt nhất, nhanh nhất, chuẩn nhất.

Một quyền này xen lẫn với thiên địa chi uy, phong vũ chi thế, do Trương Định Biên toàn lực xuất thủ như là sự uy mãnh lúc Hoàng hà phẫn nộ

Nhưng khi một quyền được xuất ra thì giống như có một đạo ánh đao vạch phá cơn mưa trong màn đêm.

Thu Trường Phong bước lên phía trước một bước rồi xuất đao.

Mặc dù hắn không có kinh nghiệm quyết chiến trên chiến trường như Trương Định Biên nhưng năng lực liệu địch chiếm tiên cơ thì là mộtnhân tài xuất sắc. Hắn biết đột nhiên Trương Định Biên tự nhiên có lòng tin, kiên quyết động thủ với Diêu Nghiễm Hiếu chính là muốn phá vỡ Đại Minh, một lần nữa thu sông núi cũ vào tay.

Trương Định Biên đã ẩn nhẫn mấy chục năm, một khi lão ta đã quyết định tạo phản thì cũng không phải vài ba câu là có thể thuyết phục được.

TÌnh thế trước mắt muốn thuyết phục được Trương Định Biên, xem ra chỉ có một biện pháp duy nhất đó chính là giết chết lão ta.

Lúc đang nói nói chuyện, Thu Trường Phong thấy được Trương Định Biên đang âm thần hấp khí, lông mày dựng đứng, ghìm vai, quỳ gối, Nhưngđộng tác này là một điềm báo trước để phát động tiến công, một chiêu kinh thiên nhất kích của Trương Định Biên, Thu Trường Phong không có một phần nắm chắc nào để có thể tiếp được một chiêu này.

THu Trường Phong không có nghênh đón mà là vượt lên trước rồi mới xuất đao, một đao này thậm chí chờ đến ngay khi Trương Định Biên xuất quyền thì hắn mới bổ xuống.

Đao nhanh như là sét đánh, như là mủi tên rời cung bay nhanh ra ngoài như không có Ý định thu hồi lại.

Trương Định Biên sắc mặt liền thay đổi, lão ta không nghĩ đến ThuTrường Phong sẽ dốc sức liều mạng cùng lão ta. Một người có thể dốc sức liều mạng ngoại trừ phải có dũng khí thì cần phải có tiền vốn mới được.

Nếu như không có tiền vốn mà chỉ nhất thời sinh lòng dũng khí thì đó chỉ là loại người tự tìm đường chết mà thôi. Yến Lặc Kỵ mặc dù có dũng khí nhưng mà lại thiếu hụt tiền vốn cho nên ở trong mắt của Trương Định Biên thì chỉ là đi chịu chết mà thôi nhưng mà Thu Trường Phong lại khác hẳn.

Thu Trường Phong chẳng những có dũng khí mà còn có cả tiền vốn.Uy phong của một đao này cho dù là Trương Định Biên vừa nhìn qua cũng liền biến sắc.

Trương Định Biên nắm chắc một quyền vừa rồi có thể kích bạo Thu Trường Phong nhưng mà không có nắm chắc sẽ đánh trúng vào người Thu Trường Phong, sau đó liền tránh thoát một đao trí mạng này.Trương Định Biên tuy đối địch vô số nhưng mà thế đao cương liệt, kiên quyết như thế này thì trong đời lão ta rất hiếm khi thấy.

Quyền đầu của Trương Định Biên liền biến tuyến nhanh chóng đánh lên trên thân đao. Quyền đầu của lão ta còn nhanh hơn cả điện.Đao đoạn.

Trương Định Biên trên không trung cố gắng dừng lại, thổ khí, lại một lần nữa vung quyền, sắc mặt liền biến đổi.

Thu Trường Phong khí thế cũng không có đổi, cổ tay run lên, đoạn đao hóa thành Mạn thiên phi tinh (những mảnh nhỏ bay đầy trời –ronkute) nhanh chóng đâm về những chổ hiểm quanh thân thể của Trương Định Biên. Một chiêu này của hắn hoàn toàn tự nhiên, căn bản không cần suy nghĩ gì, giống như hắn biết thanh đao này sẽ bị đoạn thành những mãnh nhỏ vậy.Ở bên trong Mạn thiên phi tinh này lại có những phi ti (Những sợi tơ –ronkute) bay ra nhanh chóng đâm về hai mắt của Trương Định Biên.

Mạn thiên phi tinh mặc dù nhanh nhưng mà những phi ti này nhanh hơn một bước sớm đã đến trước mặt Trương Định Biên.

Trương Định Biên nghiêm nghị, nếu bàn về chiêu pháp cương liệt thì Thu Trường Phong còn kém xa Trương Định Biên nhưng mà nếu bàn về độ biến hóa linh xảo thì Thu Trường Phong còn đứng trên cả Trương Định Biên.

Trương Định Biên giơ hai tay kẹp lấy, sợi tơ cuốn chặt vào tay. Lão tabiết phi tinh tuy nhanh nhưng phi ti mới là nguy hiểm. Đôi bàn tay của lão rắn hơn sắt, dù trường đao hay thiết thương cũng có thể chặt gãy.

Sợi tơ tuy bị đoạn nhưng mà vẫn giống xà, cho dù giống là xà nhưng cũng bị Trương Định Biên kẹp lấy bảy tấc.

Khi Trương Định Biên kẹp lấy sợi tơ thì trong lòng sợ hãi, sau đó mới phát hiện chỉ là một sợi tơ Mã liên diệp rất dẽo dai và mềm mại.

Thu Trường Phong có thể sử dụng Mã liên diệp đến độ xuất thần nhập hóa, như là đang sử dụng đao, vậy thì trình độ này là như thế nào?Trương Định Biên không hề biết, ban đầu Thu Trường Phong đã dùng lá mã liên này cắt vào mắt cá chân của Tàng Địa Cửu Hãm, sau đó mới phá được Cửu Địa chi hãm đại pháp của y.

Trương Định Biên là chí cương còn Thu Trường Phong lấy nhu đối lại. Trương Định Biên chụp lấy sợi tơ bị khốn trụ hai bàn tay. Cõi đời này nguyên bản là vậy, bản thân tự cho là khống chế được chuyện nọ nhưng lại không cảm thấy được bị chính chuyện đó bó buộc chân tay.

Lúc này phi tinh cuối cùng cũng đã đến nhưng mà trong khoảnh khắc đó.

Trương Định Biên muốn buông tay nhưng mà sợi tơ đột nhiên biến thànhphi hoàn nhanh chóng quấn quanh cổ tay của Trương Định Biên, giống như một cặp tình nhân đang quấn quít.

Lại thêm một tia sấm sét đánh xuống. Thu Trường Phong liền biến sắc, Trương Định Biên ở trên không trung nhanh chóng quay chuyển.

Trương Định Biên chính là đệ nhất thiên hạ anh hùng há lại bị Mã liên trói buộc?

Mạn thiên phi tinh đánh lên trên áo Cà sa của Trương Định Biên, từ xa nhìn lại thì chỉ thấy áo Cà sa lượn vòng tròn giống như Tiên nhân vũ thiên (Tiên nhân bay múa trên bầu trời –ronkute), trên bầu trời xuấthiện vệt sao lốm đốm, trông rất là kinh diễm.

Sau khi những lốm đốm này kết thúc thì Trương Định Biên liền nhảy vào trong bóng tối, Thu Trường Phong cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này Yến Lặc Kỵ mới vọt tới ngoài Đại điện.

Thanh âm Vệ Thiết Y có chút khàn khàn: “Bảo vệ Thượng sư trước đã.”

Mọi người lúc này kinh hãi dừng lại, biết rằng việc quan trọng là giết Trương Định Biên nhưng mà bảo vệ Diêu Nghiễm Hiếu thì càng quan trọng hơn. Không biết bọn hắn có thể đuổi kịp Trương Định Biên haykhông nhưng cho dù đuổi kịp thì sẽ như thế nào?

Vừa mới nghĩ đến trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi, chứng kiến những thi thế bừa bộn ở trong Đại điện, những người Yến Lặc Kỵ mặc dù dũng mãnh nhanh nhẹn nhưng mà sắc mặt sớm đã biến đổi.

Vệ Thiết Y bỗng nhớ tới chuyện gì trong lòng không kìm được mà run lên, dời ánh mắt sang bên cạnh thì thấy Vân Mộng công chúa sợ đến mặt mày tái mét nhưng cũng bình an vô sự nên lúc này mới thở dài một hơi. Nhưng vào lúc này trong lòng bỗng nôn nao bởi vì y phát hiện Diệp Hoan đã không còn trong điện nữa.Vừa rồi cuộc chiến long trời lỡ đất xảy ra trong điện thì tên thần bí Diệp Hoan không biết lặng lẽ rời đi khi nào.

Mưa to xối xả, sấm chớp ầm ầm.

Sét đánh từng luồng từng luồng xuống soi sáng cả Kim Sơn, vẻ nguy nga của Kim Sơn được những tia sét chói lòa soi sáng lại không có vẻ đẹp đẽ như lúc ban ngày mà chỉ có hiện hình những vách đá lởm chởm trông rất đe dọa.

Một bóng người chạy thật nhanh từ sơn đạo xuống dưới, giống như là một mãnh hổ mạnh mẽ tung người vượt qua sông núi, tuy giữa trời cómưa to, gió lớn, lôi điện ầm ầm, vách núi dựng đứng những vẫn không thể nào ngăn cản được bước tiến của người nọ.

Lại thêm một tia sét đánh xuống.

Người nọ cuối cùng cũng dừng lại, dựa người vào thân cây đại thụ. Người này mi trắng râu bạc. Áo Cà sa rách rưới có nhiễm những vệt máu đỏ, nhưng những vệt này sớm đã bị cơm mưa to giặt rửa giờ chỉ còn lại những vệt máu đỏ nhạt nhàt.

Người này chính là Trương Định Biên.Xem sơ qua cánh tay đang bị thương bỗng nhiên trong con mắt của Trương Định Biên xuất hiện vẻ cô đơn tiêu điều. Lão ta đánh bại Thiết Vệ Y, khi lao ra thì bị bọn Yến Lặc Kỵ vây xung quanh, gần như có thể giết chết Diêu Nhiễm Hiếu nhưng lại bị Diệp Vũ Hà cứu thoát, Thu Trường Phong không ngừng ngăn cản lão ta, thoạt nhìn lão ta oai phong vẫn như trước, hung hăng vẫn như trước.

Nhưng mà lão ta biết rõ, lão ta đã già rồi.

Hùng tâm của lão ta vẫn còn bừng bừng nhưng đã là lão nhân trăm tuổi. Là người thì ba mươi tuổi lập thân, bốn mươi tuổi biết đúng sai, nămmươi tuổi hiểu về số mệnh nhưng lão ta đã gần trăm tuổi rồi vẫn không chấp nhận số mệnh, vẫn còn nghi hoặc. Lão ta không chịu phục, nhất định không phục, thất bại năm xưa lão ta vẫn chưa phục.

Tâm tình của hồng nhan lúc xế chiều, anh hùng lúc về già, ai có thể biết được đây?

Cho nên lão ta biết có một cơ hội để sửa vận mệnh thêm lần nữa, lão ta nhịn không được cho nên mới ra tay. Áp lực nhiều năm một khi bộc phát, lão ta mặc dù gần trăm nhưng mà vẫn muốn thử một lần, thử xem đệ nhất anh hùng bễ nghễ của ngày trước có thể hay không mượn Kim LongQuyết để thay đổi trời đất hay không.

Lôi động.

Trương Định Biên chậm rãi quay đầu lại nhìn về chổ tối ở sau lưng, nở một nụ cười thật chua chát: “Không nghĩ lão phu sống đã nhiều năm rồi lại có thể nhận thức một nhân kiệt như ngươi.”

Điện thiểm.

Một người đứng ở trong cơn mưa, sắc mặt vẫn tái nhợt như lúc đầu, thần sắc ung dung như trước, người này chính là Đại Minh Cẩm Y Vệ -ThuThường Phong.

Trương Định Phong cố gắng chạy trốn thật nhanh nhưng mà vẫn không thể thoát khỏi Thu Trường Phong.Lão ta và Thu Trường Phong đã giao thủ với nhau, dùng bản lĩnh của lão ta mà vẫn còn bị thương.

Lão ta mặc dù mượn lực quay của áo Cà sa để bắn ra những mãnh nhỏ nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được việc áo Cà sa bị rách nát, cánh tay của lão ta bị những mãnh nhỏ làm cho bị thương.

Thu Trường Phong nhìn qua Trương Định Biên trong mắt hiện lên nhiều Ý nghĩ, cảm khái có, khó hiểu có, đoạn tuyệt có.Hắn kính nể võ công của Trương Định Biên, hắn khó hiểu sự kiên trì của Trương Định Biên nhưng mà bất luận như thế nào, Thượng sư đã có lệnh Trương Định Biên mưu phản cho nên hắn đoạn tuyệt hết thảy muốn đêm Trương Định Biên ra ngoài công lí, bởi vì hắn là Cẩm Y Vệ – đại biểu cho Đại Minh Cẩm Y Vệ của Thiết huyết pháp kỷ. ( Pháp luật kỷ cương, ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh –Ronkute)

“Ngươi bây giờ nếu dừng tay lại…thì chắc còn kịp.” Thu Trường Phong cuối cùng cũng mở miệng nói.

Trương Định Biên run lên, không nghĩ đến vào thời điểm này ThuTrường Phong lại nói ra được những lời này. Lão ta đột nhiên nở một nụ cười trong cơn mưa, một nụ cười tang thương hiu quạnh, cười đến nổi gần như chảy cả nước mắt.

Mưa cũng chính là nước mắt, mà nước mắt cũng chính là máu.

Không biết bao lâu sau Trương Định Biên cũng ngừng cười, nhìn qua Thu Trường phong nói: “Còn kịp, thật sự còn kịp sao?”

Thu Trường Phong im lặng, hắn hiểu được dụng Ý của Trương Định Biên.

Trương Định Biên mặc cho nước mưa như nước mắt chảy xuống, lầm bẩmnói: “Đúng vậy, ta biết rõ nếu như ta dừng tay lại thì Diêu Nghiễm Hiếu có thể sẽ không để ta chết nhưng sẽ bắt ta ở lại Kim Sơn Tự, thể hiện sự khoang hồng độ lượng. Đến lúc đó nói không chừng ta còn có thể sống thêm cả trăm tuổi nữa.”

Khóe miệng nở mộng nụ cười, chậm rãi nhìn về phía Thu Trường Minh nói: “Nhưng như thế thì có Ý nghĩa gì chứ? Giống như cái cây này cho dù có sống thêm ngàn năm nữa thì có Ý nghĩa gì chứ?”

Hắn nhìn sang cây đại thu bên cạnh, giọng tràng đầy Ý châm biếm,

Cây cổ thụ vươn thẳng lên trời, tán lá không tỏa rộng và trông có vẻ giàcỗi, khô héo, lưa thưa những lá úa vàng, vàng hơn nhiều so với các cây rừng độ cuối thu. Cái cây trông như thể sắp về trời.

Hữu chí bất phạ niên cao, vô chí không hoạt bách tuế. (Ý là người có Ý chí thì có thể sống rất lâu, còn như không có thì sống lâu cũng vô dụng. –Ronkute )

Ý nghĩa của cuộc sống không phải nhìn người ta sống bao nhiêu tuổi mà phải nhìn người ta sống để làm cái gì. Cuộc sống của con người chỉ cần vui vẻ một khắc, làm cho người khác ghi nhớ, lưu danh Thiên cổ còn có Ý nghĩa hơn cả những người sống qua rất nhiều năm mà đần độn, sa đọa.Thu Trường Phong thở dài một hơi: “Ngươi cũng biết, Kim Long Quyết nếu như xuất thế thì thiên hạ sẽ đại loạn, dân chúng cực khổ, thử hỏi ngươi có nhẫn tâm đến vậy không?”

Trương Định Biên thản nhiên nói: ” Thiên hạ sớm đã loạn rồi, triều đại khác thay thế thì không thể nào trách được. Người đáng chết thì nên chết, cái đáng sửa thì nên sửa, đây chính là thiên đạo tuần hoàn mà thôi. Năm đó Chu Nguyên Chương có thể thay đổi vận mệnh, vậy tại sao lão phu lại không có thể?”

Thu Trường Phong ánh mắt lạnh lẽo: “Hôm nay tứ hải đều thái bình,thiên hạ yên vui, hành động lần này của ngươi không phải là thiên đạo mà là hành sự nghịch thiên.”

Trương Định Biên vuôt ve thân cây, trên cành cây có vài vết tổn thương giống như là những vết sẹo trên mặt lão ta vậy, trần đầy tang thương: “Thuận thiên, nghịch thiên chỉ là cách nhìn nhận mà thôi, từ trước tới nay thắng làm vua thua làm giặc, nếu lão phu có thể thành công…

Đời sau chỉ biết rằng nhà Đại Minh chú cướp ngôi cháu, hung bạo tàn ác, mục nát mà vong. Lão phu thuận theo lòng trời mà làm, ngươi bảo có đúng hay không?Thu Trường Phong thở dài nói: “Xem ra ngươi cứ khư khư cố chấp rồi?”

Trương Định Biên đứng cạnh đó đang sờ vết lõm dài khoảng hai thước trên cây đại thụ, không rõ là tại sao nó lại hiện ở đây. Gã nhìn cây đại thụ, mỉm cười bảo: “Lão phu cứ khư khư cố chấp, xem ra ngươi muốn Thế Thiên Hành Đạo rồi phải không? Không biết ngươi có bản lãnh này hay không?” Lão nện một quyền nện lên cây đại thụ, “Bình” một tiếng, ánh mắt đột nhiên lóe lên tia chớp

Ánh mắt Thu Trường Phong lập loè, từ tốn thốt lên: “Kim Long quyết đương nhiên ở tại Kim Sơn?”Thân hình Trương Định Biên hơi run lên, lão nhìn chăm chú vào thân cây không nói câu gì.

Thu Trường Phong bào: “Ngươi biết trong Vạn Lý Giang Sơn đồ cất giấu bí mật Kim Long quyết. Bởi vậy nhiều năm qua vẫn muốn tìm được bí mật trong bức đồ kia. Tiếc là mặc dù võ công của ngươi tinh tế nhưng không hiểu gì về thư họa nên không phát hiện ra bí mật trong Vạn Lý Giang Sơn đồ. Nhưng Diệp Hoan dùng bút vạch ra nét bút tỉ mỉ khác thường đó, với những chỉ dẫn ngươi đã nhìn thấy lập tức muốn đi ngay chứng tỏ ngươi đã biết rõ Kim Long quyết giấu ở đâu rồi.”Trương Định Biên hừ lạnh một tiếng bảo: “Ngươi nói bậy quá, chẳng qua là muốn ta nói Kim Long quyết ở chỗ nào mà thôi. Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”

Thu Trường Phong nở nụ cười, trong nụ cười tươi có ý mỉa mai, “Nhưng ngươi đã nói cho ta biết rồi.”

Trương Định Biên thẳng người, nhìn về phía Thu Trường Phong: “Ta đã nói cho ngươi rồi sao?”

Thu Trường Phong bình tĩnh bảo: “Ta đã ngắm một canh giờ rồi sao lại không nhìn ra sự khác thường của nét bút đó? Ta đã biết phải đảo Vạn LýGiang Sơn đồ để xem, coi như đã hiểu địa hình đồ ở Kim Sơn rồi.”

Thân hình Trương Định Biên chấn động, thất thanh: “Ngươi đã nhìn ra rồi sao?” Trong lòng lão hoang mang, không hiểu vì sao Thu Trường Phong đã nhìn ra từ trước lại không nói ra.

Thu Trường Phong lại nói: “Nhưng ta không thông thuộc Kim sơn, bởi vậy không biết chính xác Kim Long quyết được giấu ở chỗ nào. Ngươi đã ở Kim Sơn nhiều năm hẳn là quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ. Ngươi hiểu rõ chốn này lại suy tính đã nhiều năm nên đương nhiên từ trong nét vẽ liếc mắt là biết chính xác Kim Long quyết giấu ở chỗ nào. Nhưngngươi nhất định phải lập tức đi lấy Kim Long quyết ngay bởi vì người biết rõ với cái đầu của thượng sư thì chỉ cần một canh giờ cũng có thể biết địa điểm giấu Kim Long quyết. Bởi vậy quan trọng nhất trong mắt ngươi không phải bỏ Kim Sơn đi mà là phải lấy Kim Long quyết. Nếu như ngươi chạy khỏi Kim Sơn thì ta không đuổi kpj ngươi nhưng ngươi cứ luẩn quẩn ở Kim Sơn nên tất nhiên ta dễ dàng đuổi kịp.

Trong lòng Trương Định Biên có sự ngạc nhiên có sự nghẹn ngào, lão không ngờ Thu Trường Phong suy đoán tinh tế, kín kẽ như vậy. Trong lòng lão chưa phục, lão cười lanh: “Kỳ thật ngươi vẫn còn lừa ta, ngươi vẫn chưa biết nơi có Kim Long quyết.”Thu Trường Phong từ tốn đáp: “Ngươi sai rồi, mới rồi thì chưa biết nhưng bây giờ đã biết. Kim long quyết ở …” Ngừng lại một lát, Thu Trường Phong chậm rãi nói ra từng chữ: “Kim Long quyết ở ngay trong cái cây đại thụ này, chỗ mà ngươi vuốt.”

Khuôn mặt Trương Định Biên biến sắc, khản giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”

Sét đánh, chớp nhoáng.

Tiếng sấm thật kinh tâm động pháchVệ Thiết Y gắng gượng đứng dậy, y lau máu tươi trào ra ở mép, lảo đảo bước tới phía trước Diêu Nghiễm Hiếu, thốt lên đầy áy náy: “Thượng sư, ty chức hộ vệ không đạt, thỉnh người trách phạt.”

Nội tâm chúng nhân thấp thỏm, ai cũng nhìn Diêu Nghiễm Hiếu. Nhất thời không ai biết nên làm thế nào bước tiếp theo.

Thu Trường Phong đuổi theo Trương Định Biên rồi, với sự uy mãnh của Trương Định Biên thì cho dù Thu Trường Phong đuổi kịp chỉ sợ khó mà chất vấn nổi Trương Định Biên, có khi lại dâng tính mạng cho lão.

Tại Kim Sơn, đêm tối như mực, thỉnh thoảng có sét bổ nhoáng nhoàng,khắp nơi là sát cơ không đẹp đẽ thơ mộng như ban ngày. Đêm tối như bưng, Yến Lặc kỵ có lực cũng không có chỗ dùng, huống hồ mọi người còn phải bảo vệ sự an nguy thượng sư và công chúa. Vệ Thiết Y nghĩ tới đây, trong đầu trở nên mờ mịt.

Diêu Nghiễm Hiếu vẫn ngồi dưới đất, cái khí thế hừng hực chém giết vừa rồi cũng khó mà kinh động suy nghĩ của y. Lúc này đột nhiên trợn tròn mắt nhìn về phía Vệ Thiết Y bảo: “Ngươi biết ngươi kém hơn Thu Trường Phong ở chỗ nào không?”

Vệ Thiết Y ngạc nhiên, vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt bẩm : “Ty chứckhông bằng Thu Trường Phong.”

Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu lạnh như băng, thong thả nói: “Nếu Thu Trường Phong ở đây thì chắc chắn sẽ không nói lời thỉnh tội với ta. Chỉ cần gắng hết sức thì có tội gì? Huống chi, còn lâu mới tới thời điểm truy cứu trách nhiệm, Kim Long quyết tuyệt nhiên không thể để Trương Định Biên đem đi được.”

Vệ Thiết Y dở khóc dở cười, nửa ngày mới thốt lên: “ Ý của thượng sư là …”

Diêu Nghiễm Hiếu thở dài một hơi bảo: “Ý của ta, đến giờ ngươi vẫnkhông rõ sao?”

Diệp Vũ Hà đứng bên cạnh đột nhiên xen vào: “Hẳn là thượng sư muốn chúng ta đến hỗ trợ Thu Trường Phong đoạt lại Kim Long quyết sao?”

Diêu Nghiễm Hiếu hài lòng liếc nhìn Diệp Vũ Hà

Vệ Thiết Y nghe vậy, kinh ngạc bẩm: “Nếu chúng ta đi, thượng sư ở lại đây chẳng phải là nguy hiểm sao?”

Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu trở nên xa xăm, y quát lên: “Kim Long quyết liên quan tới quốc vận, nếu bị đoạt đi thì Đại Minh nhất định sẽ có kinhbiến. Lúc đó Thu Trường Phong hiểu được điểm này. Lúc này hẳn là nó đang kiệt lực ngăn cản ttb. Nhưng nó không chống nổi sự uy mãnh của Trương Định Biên. Sinh tử của riêng ta không đáng lo, các ngươi bó chân bó tay như vậy thì làm được việc gì? Còn không đi mau!”

Sấm sét rền vang, mưa rơi nặng hạt như được tấu lên bởi cung đàn dội lại. Lộp độp lộp độp đập lên thân người, thân cây.

Ánh mắt đau thương của Trương Định Biên kinh sợ nhìn chằm chằm vào Thu Trường Phong. Thật sự không ngờ được tại làm sao mà Thu Trường Phong có thể đoán ra chỗ Kim Long quyết hạ lạc.Lão vẫn cản thấy, Diêu Nghiễm Hiếu kỳ tài ngút trời, hiểu được huyền cơ trong Vạn Lý Giang Sơn đồ nên đương nhiên nhanh chóng biết được nơi để Kim Long quyết. Nhưng trong vọng một canh giờ thì Diêu Nghiễm Hiếu cũng không thể xác định chính xác Kim Long quyết đang ở đâu. Chỉ có lão, Trương Định Biên mới biết Kim Long quyết được giấu ở nơi nào.

Nhưng lão nằm mơ cũng không ngờ, Thu Trường Phong chỉ cần một câu đã có thể kết luận được tâm tư của mình.

Không sai, theo phỏng đoán của Trương Định Biên, Kim Long quyết được giấu trong thân cây ngay bên cạnh này.Thu Trường Phong nhìn Trương Định Biên, chậm rãi nói: “Ta biết ngươi không sợ ta, mà một lòng muốn tìm Kim Long quyết. Ngươi dừng lại ở đây không phải do ngươi mệt mà là ngươi đã đến chỗ giấu Kim Long quyết. Nhưng ở chỗ sơn lĩnh này chỉ có cây cối và loạn thạch. Kim Long quyết ở đâu, ta không biết nhưng khi nhìn thấy vết lồi lõm trên cây này thì …”

Vết sẹo trên mặt Trương Định Biên khẽ động, lão cười gằn, không nói một lời.

Thu Trường Phong nói: “Ta thấy ngươi lưu ý tới vết tróc trên cây, thủychung cứ vuốt ve nó. Lại thấy người đấm vào thân cây, người khác nhìn thấy hành động này chắc hẳn cho là ngươi làm vậy để thị uy với ta, hoặc là giận dữ. Ta nghe thấy trong cây có thanh âm bất thường. Ta lại nhìn thấy thần sắc ngươi kích động. Cuối cùng suy ra ngươi dụng quyền để thăm dò bên trong cây cổ thụ kia có giấu vật gì hay không mà thôi. Cái cây này hơi xơ xác, nhìn có vẻ lâu năm rồi, càng chứng minh việc ta suy đoán trong cây có vật gì là không sai. Vật đó rất có thể là kim loại.”

Trương Định Biên cau mày bảo: “Cây già nên xơ xác thôi, sao chứng minh được suy đoán của ngươi?”Thu Trường Phong thản nhiên đáp: “Ngươi có lẽ không hiểu chuyện thiên địa vạn vật đều có mối tương sinh tương khắc, thủy khắc hỏa, kim khắc mộc. Những nhà sáng chế từ xưa đã có kinh nghiệm, như trước nhà có cây tức phong thủy không tốt. Nếu phải chặt cây thì rất là phiền nên thông thường sẽ đóng một cái đinh vào trong cây để lấy kim khắc mộc cho cây mất nước chết dần. Cái cây đại thụ cạnh ngươi có một vết sứt, có hiện tượng héo úa, hơn phân nửa là năm xưa có người đã khoét, bên trong cây nhất định có giấu dị vật kim loại.”

Trương Định Biên thở dài: “Ngươi thật thông minh, thông minh hơn ta tưởng nhiều lắm.”Thu Trường Phong chẳng có chút đắc ý nào mà lại nói tiếp: “Vì vậy ta không thể không tưởng tượng, năm xưa Thái Tổ đã nghĩ ra một chiêu rất xảo diệu, phong bế Kim Sơn Tự vài năm, chọn một thân cây ở đó rồi khoét một lỗ, đưa Kim Long quyết giấu vào trong đó. Chờ thêm vài năm nữa thì Kim Long quyết tự ẩn vào trong đó. Sau đó Thái Tổ để lại vài manh mối tìm cái cây trong Vạn Lý Giang Sơn đồ. Bí mật này vốn chỉ có con cháu Chu gia hiểu biết rộng rãi như Chu Duẫn mới biết được. Quả thực như áo trời không miếng vá, người khác muốn tìm Kim Long quyết đều phỏng đoán là sẽ có ở trong những cơ quan ám đạo chứ ai ngờ được bí mật lại ẩn tàng bên trong cây đại thụ đâu?”Trương Định Biên lại đấm một quyền lên thân cây. Thân cây vang lên một tiếng, tiếng này quả thật khác với tiếng đập vào thân cây thông thường. Lần này không phải là thăm dò mà lão muốn lập uy. Dưới một quyền kia, cây đại thu lay động dữ dội như thể bị lão chấn gãy.

“Làm sao ngươi đoán định được Kim Long quyết ở trong cây này?” Trương Định Biên cười gằn rồi lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ với năng lực của ngươi có thể đoạt đồ trên tay của ta đi sao?”

Thu Trường Phong cười bảo: “Trương Định Biên là anh hùng đệ nhất thiên hạ, ta không thể cướp được Kim Long quyết trong tay của ngươi,hà tất phải giành giật với ngươi? Dù quyền pháp của ngươi tốt cũng không thể phá được cây đại thụ này. Ngươi muốn chặt cây thì ta có thể ngăn cản ngươi. Mặt khác thượng sư phán đoán sáng suốt lắm, hẳn sẽ nhanh chóng phái người tới giúp ta. Ngươi bỏ đi thì dễ nhưng muốn chặt cây lấy quyết ngay trước mắt của chúng ta thì khó hơn lên trời.”

Trương Định Biên nổi giận gầm lên một tiếng rồi quát lớn: “Ta cứ giết ngươi trước đã rồi giết nốt mấy thằng đến giúp ngươi!” Lão gào to, thanh âm ầm ầm như sấm dậy.

Dưới cơn mưa lớn, Thu Trường Phong toàn thần quán chú, khuôn mặtnghiêm trang. Hắn biết rõ bây giờ đến thời khắc sinh tử. Hắn có thể bảo vệ được Kim Long quyết hay không thì phải xem có thể chống đỡ được đến lúc có viện binh đến hay không.

Dù trí tuệ của hắn cực cao nhưng trận chiến bậc này suy cho cùng phải trông vào võ kỹ nông hay cạn…

Vừa rồi hai người giao thủ một chiêu, Trương Định Biên dính phải vết thương nhẹ nhưng Thu Trường Phong biết lắm, những nhân vật tầm này chỉ là do khinh định mà thôi. Nếu thật sự động thủ hắn có thể đỡ được Trương Định Biên bao nhiêu chiêu ngay bản thân cũng không dám chắc.Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra một việc bất ngờ đến Thu Trường Phong cũng không tưởng được.

Chân mày của Trương Định Biên vểnh lên, đang định ra tay toàn lực thì xuất hiện một luồng sét giữa không trung.

Luồng sét phá không bổ xuống thật kinh tâm động phát nhưng đáng sợ là khi luồng sét đánh xuống lại bổ trúng cây đại thụ.

“Răng rắc” đại thụ bị gãy lìa. Trương Định Biên ngơ ngẩn rồi đột nhiên cười ha hả bảo: “Ý trời, đây thật sự là ý trời!”Sắc mặt Thu Trường Phong kịch biến, thật không ngờ thiên địa chi uy lại là như vậy.

Hắn vốn định đối kháng với Trương Định Biên để bảo vệ cây đại thụ nên không tính đến trường hợp cây đại thụ lại gãy. Một phen tính toán đột ngột thành không, cục diện xoay chuyển.

Chẳng lẽ đây thực sự là ý trời sao? Kim Long quyết theo ý trời hiển lộ kinh động trời xanh. Mặc kệ Thu Trường Phong gã tính toán thế nào, sao đỡ nổi sự xuất hiện của Kim Long quyết?

Ý trời khó cưỡngThiên uy bổ xuống, trong cõi mênh mang, Kim Long quyết cuối cùng đã lại xuất hiện.