Quyển 2 - Chương 154: Nan đề 3

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quanh thân Diệp Vũ Hà run rẩy, chỉ cảm thấy trên mặt khi lạnh khi nóng, rốt cuộc từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thu Trường Phong nói: “Vì sao… Người chẳng lẽ không biết…”
Thu Trường Phong đột nhiên cúi đầu xuống, dùng đôi môi tái nhợt lại lửa nóng che lại lời phía sau của Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà trong phút chốc quanh thân như lửa, chỉ cảm thấy như trời sụp đất nứt bị lạc tại trong nóng cháy dâng lên mà ra đó.
Nàng không có phản ứng từ chối, chỉ theo bản năng ôm chặt lưng Thu Trường Phong, chỉ mong ba đời luân hồi, từ nay về sau vĩnh tịch.
Nhưng ba đời như mộng, luân hồi cũng như mộng.
Khoảnh khắc mộng ảo đó ngắn ngủi thậm chí không bằng phù dung sớm nở tối tàn.
Chỗ rèm lều có tiếng bước chân truyền đến, Thu Trường Phong buông lỏng ra thắt lưng người kia, biệt ly cánh môi mềm mỏng đó, lau đi nước mắt cả đời che chở đó, kiên định lui lại một bước, nói khẽ với Diệp Vũ Hà một câu cuối cùng: “Ngươi phải tin ta.”
Thu Trường Phong xoay người, toàn bộ tình cảm nóng cháy như núi lửa nháy mắt liền vùi vào vực sâu biển lớn, hắn bình tĩnh nhìn Khổng Thừa Nhận vào lều, dùng âm điệu trước sau như một nói: “Không tiền sinh có gì chỉ bảo?.
Khổng Thừa Nhân hơi cảm thấy kỳ quái nhìn nhìn Diệp Vũ Hà đứng yên như tượng gỗ, ưỡn ngực, dùng thanh âm càng thêm trâm ôn nói “Thái sự muốn gặp ngươi.” Hắn tuy kinh hãi bản lĩnh của Thu Trường Phong, nhưng không tin mình không trầm ổn bằng Thu Trường Phong, nhưng hắn nếu hiểu biết chính xác Thu Trường Phong đến tột cùng trầm ổn đến tình trạng cỡ nào, chỉ sợ thời khắc này đã sớm một đầu đâm chết.
Thu Trường Phong gật đầu, cất bước rời lều, thậm chí đầu cũng không quay lại, cũng không cáo biệt.
Lúc gặp nhau khó từ biệt cũng khó- khó nhất lại là quyết tuyệt!
Rèm lều buông xuống, chặn bóng lưng đi xa kia, lại cắt không đứt ưu thương như thủy triều.
Diệp Vũ Hà vô lực đứng vững nữa, mềm nhũn ngồi ở trên thảm lông, nàng tưởng niệm tuy có thể đâm xuyên chiến trường che ở trước mặt, buộc ở trên người Thu Trường Phong, những ánh mắt lại trước sau đâm không phá lệ quang trong mặt trong suốt, mỏng lại tình sâu như biển đó.
Trường Phong, vì sao? Ngươi vì sao bảo ta làm như vậy?
Ngươi hôm nay rốt cuộc nói ra tình ý của người đối với ta, nhưng tâm tư ngươi vì sao vẫn là khó dò như vậy?
Chẳng lẽ ngươi không biết, nếu ta hủy Kim Long Quyết, liền không khác với tự tay giết ngươi? Ta tin người, tin người đời này kiếp này, nhưng ta khó tin con người có ba đời, người ta bỏ qua kiếp này, chẳng lẽ | thật có thể kiếp sau gặp lại?
Ta biết ý tứ của ngươi, ta biết người đã sớm nhìn ra được Thoát Hoang Dã Tiên dã tâm bừng bừng, ta biết người muốn ta tìm cách phá huỷ Kim Long Quyết là không muốn thương sinh chịu khổ. Cho dù Chu
Lệ muốn giết người, nhưng lấy tính cách ngươi, sao có thể bởi vậy đảo điện thương sinh?
Ngươi tới nơi này là vì sửa mệnh, nhưng không phải vì sửa mệnh của mình, mà là vì sửa mệnh thương sinh!
Trong lòng Diệp Vũ Hà nhịn không được gào thét, rơi lệ đầy mặt.
Bỗng nhiên nhớ lại Thu Trường Phong vừa rồi từng nói một câu: “Cho dù dùng cả đời lưu ly của ta, chi đổi một lát nụ cười của ngươi!”.
Tim như đạo xuyên, nước mắt như tên, Diệp Vũ Hà cũng khó nhịn yếu ớt trong lòng nữa, khóc ngã xuống đất, nức nở nói: “Trường Phong, ta không cần người dùng cả đời lưu ly đến đổi một lát nụ cười của ta. Nếu người rời đi, ta kiếp này có thể nào còn có cười vui. Ta tình nguyện dùng tất cả của ta đổi một đường sinh cơ của ngươi… Nhưng ta có thể nào làm được?”.
Lời Thu Trường Phong nói lần nữa kích động ở trong lòng nàng. nàng đau khổ bất lực, nhưng trong lòng sớm biết, toàn bộ quyết định không thể thay đổi nữa, như Giang Nam liều rủ kia – năm năm tháng tháng, vàng xanh sớm đoạn.
Lúc Thu Trường Phong tiến vào Kim trường, thoạt nhìn một trận gió cũng có thể đem hắn thổi ngã, nhưng lưng hắn vẫn là ưỡn thật sự thắng, nhìn Chu Cao Hú trước, mới nhìn hướng Thoát Hoan nói: “Thái sư cho triệu, có phân phó sao?”.
Thoát Hoan nheo mắt, cũng như Thu Trường Phong nhìn phía Chu Cao Hú trước. Chu Cao Hú đứng ở nơi đó ai cũng không nhìn, chỉ nhìn mũi chân.
Rốt cuộc thu hồi ánh mắt, Thoát Hoan mỉm cười nói: “Thu Trường Phong, nay bản Thái sư nơi này giống như phiền toái không ngừng, không biết người có kết luận gì hay không?”.
Thu Trường Phong không chút do dự nói: “Ta trước sau cho rằng, là Chu Duẫn Văn giết Quỷ Lực Thất. Về phần là ai hạ độc Chu Duẫn Văn…” Liếc xéo Dã Tiên vẫn lạnh lùng nhìn hắn, trầm ngâm nói: “Nếu không phải Tam Giới đại sự mà nói, vậy cần từ ngọn nguồn thức ăn, nước uống của Chu Duẫn Văn đến điều tra.”
Thoát Hoan thấy Thu Trường Phong nói rất quyết đoán, lâm vào trầm ngâm, sau một lúc lâu nói: “Ngươi nói thật sự có đạo lý, bản Thái sự cố ý bảo người hỗ trợ điều tra hung thủ… Trước mắt chúng ta là nên đồng tâm hiệp lực phải không?”.
Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Ít nhất ở trên chuyện Kim Long Quyết sửa mệnh ta cùng Thái sư có thể đồng tâm hiệp lực. Hung thủ này cực có thể uy hiếp đến Kim Long Quyết sửa mệnh, tà trái lại muốn đấu với hắn một chút.”
Thoát Hoan thấy thế trong lòng thầm nghĩ, Dã Tiên luôn hoài nghi toàn bộ sự việc cùng Thu Trường Phong có liên quan, nhưng hôm nay xem ra lại không giống. Thu Trường Phong dù sao cũng là con người, mệnh ở sớm tối, còn có năng lực lật tay làm mưa cái gì?
Mỉm cười, Thoát Hoan nói: “Người thực có lòng này bản Thái sư tất nhiên vui mừng, chẳng qua bản Thái sư trái lại có chuyện rất quan trọng khác muốn mời người tới làm. Người biết là chuyện gì không?”.
Thu Trường Phong nhíu mày, trầm ngâm nói: “Chuyện quan trọng nhất đương nhiên vẫn là khởi động Kim Long Quyết, nhưng ta đối với điểm ấy thực bất lực.” Vẻ mặt hắn tuy vẫn là thong dong, nhưng ai cũng nhìn ra ý mất mát.
Nay đại nạn của hắn sắp tới, nếu không thể khởi động Kim Long Quyết, như vậy hắn cũng chỉ còn đường chết. Hắn thời khắc này vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, xem sống chết bình thường, đã làm cho quá nhiều người ra ngoài dự đoán.
Thoát Hoan lưu ý vẻ mặt của Thu Trường Phong, chậm rãi nói: “Ngươi sai rồi, trước mắt chỉ có người mới có thể khởi động Kim Long Quyết.” Trông thấy vẻ mặt Thu Trường Phong hơi kinh ngạc, Thoát Hoan cũng không giải thích, phân phó: “Dã Tiên, dân hắn đi gặp người kia.”
Chu Cao Hú vốn vẫn trầm mặc, nghe vậy nói: “Thái sư, ta cũng muốn đi gặp hắn một chút, không biết được không?”.
Thoát Hoan xoay chuyển con mắt, chợt mỉm cười nói: “Ngươi đi gặp một chút cũng tốt.”
Dã Tiên hừ một tiếng lại không phản đối, chỉ là vừa hướng ngoài lều đi vừa nói: “Theo ta.”
Thu Trường Phong khôi phục bình tĩnh, lại cũng không hỏi đi nơi nào, cùng Chu Cao Hú sóng vai rời khỏi Kim trướng.
Màn đêm sớm buông xuống, không sao không tuyết, khe núi phương xa thường thường có tiếng gió lạnh gầm nhẹ truyền đến, xen lẫn sói tuyết tru. Trong khe tuy là ấm áp như xuân, nhưng người vừa rời lều vẫn là nhịn không được quanh thân phát lạnh.
Thu Trường Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Xem ra không thấy được mặt trời ngày mai rồi.”
Dã Tiên dẫn đường phía trước, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời, âm thầm nhíu mày. Thời tiết Bắc cương này biến hóa cũng mau, ban ngày hôm nay vẫn là mặt trời cao chiếu không nghĩ buổi tối liền | thay đổi thời tiết. Nếu thật gặp phải trời gió tuyết, có khi liên tục nửa tháng cũng không thấy được mặt trời, vừa như vậy, mọi chuyện xong rồi.