Quyển 2 - Chương 172: Chết 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chu Cao Hú lạnh lùng nói: “Đời người xuống dưới thật ra chính là đang đợi chết, bất luận có bao nhiêu người ở bên cạnh ngươi, ngươi luôn tự mình đi chết, không ai có thể thay thế.
Diệp Vũ Hà nghĩ đối sách, không nghĩ Chu Cao Hú đột nhiên toát ra một câu như vậy, vốn muốn trả lời lại một cách mỉa mai, rốt cuộc nhịn xuống nói: “Trước mắt chúng ta không phải lúc tranh cãi, ít nhất trước mắt ta cùng Hán vương vẫn là mục tiêu nhất trí. Trường Phong đối với Hán vương đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, hy vọng Hán vương cũng có thể biết điểm ấy.”
Trong mắt Chu Cao Hú lại hiện lên vài phần nghi ngờ, lẩm bẩm: “Hết lòng quan tâm giúp đỡ?” Hắn gục đầu xuống, tay áo không gió tự động, trầm mặc một hồi mới bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Vũ Hà nói: “Ngày mai… Tất cả đều sẽ sáng tỏ. Thu Trường Phong nếu không phụ ta, ta sẽ không phụ hắn.”
Diệp Vũ Hà không biết vì sao lại xúc động muốn hỏi một câu, hắn nếu là phụ ngươi thì sao. Nàng cũng không biết mình vì sao sẽ đột nhiên toát ra loại ý niệm cổ quái này?
Chu Cao Hú tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Vũ Hà, khó miệng mang theo vài phần lạnh lùng tàn khốc lại quyết tuyệt cười nói: “Người phản bội ta đều phải chết, Thu Trường Phong người thông minh như vậy không thể không biết.” Hắn tuy nói khẳng định như thế, nhưng đuôi lông mày khóe mắt nhăn lại kia, vẫn là hiện ra lo âu trong lòng hắn.
Thu Trường Phong ho nhẹ vài tiếng, dùng sức che miệng. Trên mặt hắn tràn ra một cô ý xanh, vô luận ai nhìn đến hắn một cái, đều biết hắn thật sự không có mấy ngày sống tốt, cho dù không bị nhốt ở trong ngục.
Nhưng Thu Trường Phong lại vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh, Như Dao Minh Nguyệt nhìn Thu Trường Phong, đột nhiên nói: “Ta luôn đang nghĩ một việc.”
Trong nhà đá chỉ có ba người, Diêu Quảng Hiếu ngồi ở nơi đó, giống như đã chết, căn bản đối với Thu Trường Phong nhìn cũng không nhìn.
Thu Trường Phong giống như cũng mang lòng áy náy, vẫn chưa đi nhìn Diệu Quảng Hiếu.

Như Dao Minh Nguyệt khóc hồi lâu mới thôi, sau khi dừng lại liền luôn quan sát Thu Trường Phong, đột nhiên hỏi, đánh vỡ yên lặng giữa nhau.
Thu Trường Phong nhìn song sắt, mỉm cười. “Ngươi là không phải suy nghĩ, lúc ta chết có thể cũng bình tĩnh như vậy hay không?”.
Như Dao Minh Nguyệt nở nụ cười, trong cười mang lệ. “Đoán đúng rồi, ngươi là cả đời đều khôn khéo như vậy phải không?”.
Thu Trường Phong thản nhiên nói: “Ngẫu nhiên cũng sẽ làm vài chuyện hồ đồ, ví dụ như tin làm người.”
Trên mặt Như Dao Minh Nguyệt lại không có nửa phần áy náy, nàng đột nhiên khẽ thở dài, mang theo vài phần ai oán nói: “Ta thật ra cũng từng nghĩ sẽ chết như thế nào, nhưng ta luôn không nghĩ tới sẽ cùng chết với ngươi.”
Thu Trường Phong lắc đầu nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến cùng chết với ngươi, ta cũng sẽ không cùng chết với ngươi.”
Như Dao Minh Nguyệt như có chút đăm chiêu nói: “Ngươi người này, mỗi câu thoáng nghe đều là hợp với tình hình, nhưng cân nhắc hẳn lên lại đều có thâm ý. Ngươi oán hận ta là bình thường, nói loại lời này cũng là bình thường, nhưng ta lại biết, ngươi nói những lời này còn có ý tứ khác.”
Thu Trường Phong lại ho khan vài tiếng. Người nghĩ như thế nào là việc của ngươi.”
Như Dao Minh Nguyệt lau đi nước mắt, tựa như không đau thương phụ thân chết nữa, chuyển hướng đề tài nói: “Thu Trường Phong, ta càng nhìn người càng giống quái nhân, lúc trước ở trên sông Tần Hoài, ngươi bỗng nhiên như quân tử nho nhã, bỗng nhiên giống cuồng ma háo sắc, nếu không phải người dưới trướng ta bỗng nhiên giết ra, nói không chừng chúng ta đã có cá nước thân mật. Ta không chỉ một lần nghĩ, nếu khi đó thực cùng Thu đại nhân có thân thiết da thịt, không biết chuyện về sau phát triển có thể khác hay không?”.
Nàng thời khắc này nói ra loại chuyện này, trái lại có chút hương vị chuyện cũ phong lưu, tang thương như mộng.
Nữ tử Nhật Bản, thái độ chuyển biến cực nhanh, cũng làm cho người ta khó có thể nắm lấy.
Thu Trường Phong rốt cuộc liếc Như Dao Minh Nguyệt một cái, nói: “Một nữ nhân tại loại thời điểm này còn có nhàn tình dật thú nhắc tới loại chuyện này, không phải khôn khéo quá đầu, chính là ngốc đến buồn cười, ngươi là loại nào?”.
Như Dao Minh Nguyệt đột nhiên hướng chỗ Thu Trường Phong ghé tới, giọng quyến rũ nói: “Không nghĩ tới Thu đại nhân hiểu nữ nhân như vậy.”
Thu Trường Phong lại không lùi bước, nhưng cũng không nhìn Như Dao Minh Nguyệt nữa, “Nói nam nhân hiểu nữ nhân chỉ có một loại khả năng.”
“Là khôn khéo quá đầu, hay là ngốc đến buồn cười? Như Dao Minh Nguyệt nhịn không được hỏi.
Thu Trường Phong nói: “Đều không phải, là ngu đến không thuốc nào có thể cứu. Lòng dạ đàn bà, chính mình cũng không biết, nam nhân sao biết được?”.
Như Dao Minh Nguyệt nhịn không được cười khẽ — cười đến đèn đuốc mờ nhạt cũng mềm mại đáng yêu hắn lên.“Thu đại nhân thật sự là cao kiến. Thật ra ta cũng không biết mình muốn gì, người ta vốn nên là kẻ thủ không đội trời chung, thậm chí vài lần muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, nhưng giờ này khắc này, ta nghĩ đến cùng ngươi có thể sẽ cùng chết lại rất thích, người nói cái này là vì sao?”.
Thu Trường Phong dứt khoát nói: “Không biết.”
Như Dao Minh Nguyệt than nhẹ một hơi, buồn bã nói: “Thu đại nhân một người nam nhân thông minh, hiểu ý người như vậy, sao có thể không biết? Ngươi đương nhiên biết, một nữ nhân nếu đã yêu một người nam nhân, sống cùng hắn, chết cùng hắn, đều sẽ không sợ hãi.” Nàng giờ phút này tựa như bởi vì ở tử địa cho nên liền không cố kỵ nữa, lại coi như Diều Quang Hiếu không tồn tại nói ra tâm sự.
Thu Trường Phong lập tức nói: “Nhưng ta không thích.”
Như Dao Minh Nguyệt hơi dừng lại, u oán nói: “Thu đại nhân, lúc sắp chết, chẳng lẽ ngươi ý chí sắt đá như vậy, ngay cả dô ta vui vẻ một chút cũng không đồng ý?”.
Sắc mặt Thu Trường Phong giống như đá xanh, dưới đèn đuốc mang theo vài phần lãnh ý. “Ai tới dô ta vui vẻ?”.
Đụng tới người như thế Như Dao Minh Nguyệt một thân quyến rũ không thể nào phát huy. Sóng mắt lưu chuyển lại không tức giận, đột nhiên để thấp thanh âm nói: “Lúc trước khi chúng ta đến… lừa Diệu Quảng Hiếu, Thu đại nhân khẳng định biết Dã Tiên trước đó uy hiếp lợi dụ với ta, bảo ta bất lợi với người. Thu đại nhân sớm ở trước khi vào hang núi đã biết cái kết cục này, phải không?”.
Thu Trường Phong ngậm miệng không nói, thoạt nhìn nói cũng lười nói.
Như Dao Minh Nguyệt lại không chịu câm mồm, nói tiếp: “Thu đại nhân sớm biết cái kết cục này, lại cố ý làm bộ như vào trong, đương nhiên là có tính toán khác? Tiểu nữ tử bất tài, khi đó tuy đối với phụ thân sống chết có điều hoài nghi, nhưng không thể thử một chút. Nhưng phán đoán của Thu đại nhân đối với Dã Tiên, tiểu nữ tử cũng chưa nói với Dã Tiên.”
Ánh mắt Thu Trường Phong lóe ra, như có chút ám chỉ nói: “Miệng là của ngươi, nói hay không cũng ở ngươi.”
Như Dao Minh Nguyệt lại ghé tới một chút, hầu như dán ở trước song sắt, dùng giọng thấp đến đủ không thể thấp nữa nói: “Tiểu nữ tử chẳng những chưa nói chuyện này, thậm chí ngay cả một chuyện cực kỳ mấu chốt cũng chưa nói.” Dùng một lát, “Hạ độc Chu Duẫn Văn tuyệt không phải ta, mục đích ta khi đó tiếp cận nha hoàn, chẳng qua là muốn mượn cơ hội hỏi thăm tung tích gia phụ. Nhưng mà Dã Tiên đã nhận định là ta, ta cũng không cần phủ nhận.”
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, khuôn mặt Thu Trường Phong tựa như trở nên mê ly hẳn lên.
Như Dao Minh Nguyệt lại nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải ta hạ độc, vậy hạ độc đối với Chu Duần Văn là ai liền rất có ý tứ. Thu đại nhân tự hãm đường cùng, thật ra ở tiểu nữ tử xem ra, chính ứng một câu trong binh pháp Trung nguyên – dồn đến đất chết rồi sau đó sống. Không biết… Thu đại nhân cho rằng tiểu nữ tử đoán có đạo lý hay không?”.

Thu Trường Phong đột nhiên kịch liệt ho khan hẳn lên, Như Dao Minh Nguyệt ngừng nói, chợt nghe thấy đầu kia của phòng tù có tiếng bước chân vang lên, một lát sau, Tam Giới đại sự, Long Kỵ cùng hơn mười Ngoả Lạt binh đi tới.
Như Dao Minh Nguyệt cả kinh, không biết những người này tới làm gì, chẳng lẽ nói nàng đoán không chính xác, Dã Tiên đột nhiên động sát khí, lại muốn đem bọn họ dồn vào chỗ chết?
Tam Giới đại sự đi đến trước chuông cách đó không xa đứng lại, tay đang không ngừng về chuỗi tràng hạt, nghe Thu Trường Phong còn đang ho, dữ tợn nói: “Thu Trường Phong, người muốn họ thì họ nhanh đi, về sau muốn họ chỉ sợ cũng chưa chắc có cơ hội nữa.”