Quyển 2 - Chương 185: Cải mệnh 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giờ này khắc này hắn thật sự không làm được quá nhiều, nhưng hắn vẫn tin Thu Trường Phong — tin Thị Trường Phong không gì không làm được, có thể chạy thoát. Hắn có thể làm, chỉ là giúp Thu Trường Phong ngăn trở trường thương, vì Thu Trường Phong tranh thủ cơ hội sống.
Trong mắt Thu Trường Phong bỗng nhiên xẹt qua vài phần đau xót, hiện lên vài phần cuồng dã, mang theo vài phần nổi giận.
Long Kỵ vừa thấy cuồng thương trong mắt Thu Trường Phong, lúc trong lòng run lên, cảm giác phía sau có một cơn gió giật, gần trong
gang tấc. Trong lòng hắn nghiêm nghị, lập tức biết Trầm Mật Tàng đã bổ nhào tới gần hắn.
Hắn lập tức quay người tác chiến, muốn cản một kích của Trầm Mật Tàng, hắn nửa điểm không dám xem nhẹ Trầm Mật Tàng, người này quá mức thâm trầm — thâm trầm đến làm cho người ta vừa thấy liền sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhưng hắn làm một phán đoán sai lầm cuối cùng của kiếp này, hắn không nên đưa lưng về Thu Trường Phong. Khi Thu Trường Phong nổi giận, cho dù Dã Tiên cũng không dám đưa lưng về, huống chi là hắn?
Long Kỵ ra tay chặn ba chiều Trầm Mật Tàng công tới, chọc mắt, khóa hầu, đá dưới háng hắn.
Ba chiều này có thể nói là cực kỳ ác độc, Long Kỵ chưa bao giờ nghĩ đến Trầm Mật Tàng sẽ dùng ra loại chiêu thức này. Nhưng chính là loại chiêu thức này, làm hắn không thể không mệt mỏi ứng phó, hắn thậm chỉ thấy thân thể mình bay lên, tránh được chiêu thứ ba của Trầm Mật Tàng.
Đó là cái thi thể không đầu.
Đó là hắn?

Lúc Long Kỵ nghĩ đến đây mới nghe được tiếng đau thương của phượng hoàng con — không phải phượng hót, là tiếng đao. Chỉ nghe tiếng đao, thậm chí ngay cả khi ánh đạo cũng chưa nhìn thấy liền chỉ cảm thấy trước mắt đỏ rực, lại là tối sầm, sau đó liền mất đi trị giác.
Thu Trường Phong xuất đao, Cẩm Sắt đao rời tay lượn vòng, bay ra khỏi song sắt, một đao đem đầu Long Ký chặt xuống.
Phòng tù chợt tối – hoàn toàn tối.
Thì ra ngọn đèn chợt tắt, mọi người kinh hãi, những Ngoã Lạt quân vào phòng đá kia nhìn thấy Long Kỵ chết càng là lạnh lẽo, lại chưa quên phải giết Thu Trường Phong, chỉ nghe thấy tiếng xuy xuy tiếp tục vang lên, lại không biết bao nhiêu tên nỏ bắn về phía trong song sắt.
Sau tiếng vang, chính là liên tiếp kêu rên, một khắc đó, trong phòng đá giống như địa ngục nhân gian, tràn ngập máu tanh.
Không biết qua bao lâu, tiếng “Bốp” vang lên, có đá lấy lửa lóe sáng, ngọn đèn lại cháy, châm ngọn đèn là Bì Tiếu. Trong phòng đá, mười mây Ngoã Lạt binh đều đã ngã xuống, trong mắt tràn đầy ý khó có thể
tin.
Còn sống trong phòng đá, chỉ là Trầm Mật Tàng, Bì Tiếu, Như Dao Minh Nguyệt đứng xa xa, Diêu Tam Tư hấp hối, còn có Thu Trường Phong trong song sắt nhìn Diệu Tam Tư.
Thi thể không đầu của Long Kỵ che ở sau lưng Diêu Tam Tư, trên thi thể bị bắn năm mũi tên nó.
Thì ra lúc đèn tắt, thi thể Long Kỵ lại bị Thu Trường Phong dùng lá Mã Liên kéo qua, chắn phía trước hắn cùng Diệu Tam Tư, chặn tên nó cho bọn họ.

Sát khí đã trừ, khốn cục chưa phá. Như Dao Minh Nguyệt biết mười mấy Ngoã Lạt binh có một nửa là bị nàng giết, nhưng một nửa khác hiển nhiên là Trầm Mật Tàng xuống tay, lúc hoảng sợ võ công của Trầm Mật Tàng, lại mười phần lo lắng, bởi vì phức tạp lớn hơn nữa ở ngoài hang.
Hiện tại phá vây nói không chừng còn có cơ hội, nếu chờ đối phương xông vào, đó chính là bắt ba ba trong rọ rồi.
Như Dao Minh Nguyệt muốn rời đi, nhưng thấy bộ dáng của Thu Trường Phong, lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Trong mắt Thu Trường Phong lại có nước mắt. Hắn nhìn ngực Diều Tam Tư bị thương, biết cho dù có Kim Long Quyết, cũng không cứu được Diêu Tam Tư.
Một thương đó hầu như đâm vào trên trái tim Diệu Tam Tư, hắn vẫn có thể còn sống đã là cái kỳ tích.
Thu Trường Phong chỉ là gắt gao cầm tay Diêu Tam Tư, giống như cầm một đường sinh cơ cuối cùng của Diêu Tam Tư.
Diêu Tam Tư nhìn Thu Trường Phong, đột nhiên nở nụ cười, trong tươi cười mang theo phần nhẹ nhàng. Miệng hắn động hai cái, chỉ là nói phán đoán cuối cùng trong cuộc đời — đó là phán đoán hắn từ trên người | Thu Trường Phong học được: “Thiên hộ đại nhân không… Phản bội… Ta lần này… Đoán… Đúng… Hay không?”.
Nhưng hắn còn chưa nhận được đáp án, hầu hết động lên xuống hai cái, lên không được một hơi cuối cùng nữa, đầu hơi nghiêng, đã chết.
Khóe miệng hắn còn mang theo phần mưa bụi nhẹ nhàng của Giang Nam, mở to mắt, tựa như đang đợi đáp án của Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong lấy tay run run phủ qua mi mắt chờ mong đó, | lướt qua khuôn mặt hàm hậu kia, rơi lệ nói: “Tam Tư, ngươi, đoán đúng rồi.”
Có đèn đuốc sáng tối, soi Dieu Tam Tư nhắm mắt lại.
Thu Trường Phong chậm rãi đặt thi thể Diêu Tam Tư xuống, động tác cứng ngắc, hắn tựa như hoàn toàn quên sống chết, càng không biết tình thể hiện nay càng thêm gấp gáp, chỉ là hờ hững hỏi một câu: “Vì sao dẫn hắn đến?”.
Bì Tiếu rốt cuộc cười không nổi, Trầm Mật Tàng chỉ trả lại ba chữ: “Hắn muốn tới.”
Diêu Tam Tư muốn tới, bởi vì hắn không tin Thu Trường Phong sẽ phản bội triều đình; Diệu Tam Tư muốn tới, bởi vì hắn cho rằng Thu Trường Phong cho dù phản bội cũng sẽ có nỗi khổ trong lòng, Diêu | Tam Tư muốn tới, bởi vì hắn cảm thấy Thu Trường Phong nếu có nội khổ trong lòng, thì tôi không đến nỗi chết, hắn hy vọng có thể tận sức mỏng giúp Thu Trường Phong.
Bởi vậy hắn đến, cản một thương cho Thu Trường Phong, hắn muốn nói cho Thu Trường Phong, hắn không yếu đuối nữa; Hắn muốn nói cho Thu Trường Phong, vô luận như thế nào, Thu Trường Phong luôn không cô đơn, bởi vì còn có một người bạn trước sau tin hắn; Hắn muốn nói cho Thu Trường Phong, bằng hữu không phải dùng để phản bội.
Nhưng Diệu Tam Tư cái gì cũng chưa kịp nói, hắn cuối cùng chỉ hỏi một cái vấn đề đã có đáp án, hắn không uổng, bởi vì hắn biết, Thu Trường Phong so với hắn rõ ràng toàn bộ đáp án hơn.
Cho tới nay, chẳng phải đều là Thu Trường Phong dạy hắn, cứu hắn, nói cho hắn toàn bộ đáp án?
Dưới ngọn đèn tối tăm, Như Dao Minh Nguyệt nhìn bên mặt đau xót của Thu Trường Phong, đột nhiên nghĩ đến ngay tại tối qua, Thu Trường | Phong từng nói từng chữ: “Có những lời, không cần phải nói; Có những người, vô luận như thế nào, trước sau là tin.”
Khi đó nàng không hiểu, hiện tại nàng giống như đã hiểu, nhưng không hiểu – tựa như gió đao sương tuyết Bắc cương kia, không hiểu Giang Nam mưa thuận gió hòa.
Câu nói kia của Thu Trường Phong là thầm nói Diệu Tam Tự sao?
Nhưng sao Thu Trường Phong biết Diệu Tam Tư đến?
Trong lòng Như Dao Minh Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, chỉ cảm thấy rất nhiều chuyện vẫn làm người ta như rơi vào trong sương mù, nhưng nàng hiện tại có thể khẳng định một chuyện là, Diêu Tam Tư nói không sai, Thu Trường Phong vẫn là Cẩm Y Vệ, hắn căn bản chưa bao giờ phản | bội triều đình Đại Minh!
| Vậy tất cả thoạt nhìn liền rất có thâm ý, Thu Trường Phong liều mình tới, mục đích là gì? Trầm Mật Tàng tới, không phải muốn bắt Thu | Trường Phong, hoàn toàn trái lại, là vì cứu Thu Trường Phong?
Dụng ý thật sự của bọn họ là gì, lấy Kim Long Quyết, hay là huy Kim Long Quyết? Nếu muốn lấy Kim Long Quyết, hiển nhiên thế so với | lên trời, nếu muốn phá huỷ Kim Long Quyết Thu Trường Phong vì sao
phải lấy Tịch Chiếu?
Hoặc là, Thu Trường Phong căn bản không như Diêu Tam Tư cho rằng như vậy, vẫn là muốn khởi động Kim Long Quyết cứu mạng?