Quyển 2 - Chương 115: Kinh thiên 1

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mọi người đều nhìn Thoát Hoan, chỉ chờ đáp án của Thoát Hoan.

Thoát Hoan lại theo thói quen nheo mắt, chỉ xuyên thấu qua một đường đó nhìn Chu Cao Hú nói: “Ngươi muốn cùng bản Thái sư định ra minh ước như thế nào?”.
Chu Cao Hú nhìn cũng không nhìn Thu Trường Phong, nhưng nói ra lời làm cho Thu Trường Phong đều cực kỳ động dung: “Bổn vương muốn mời Thái sự đáp ứng, khi Kim Long Quyết có thể sửa mệnh, bổn vương cùng Diệp Vũ Hà phải cùng lúc ở đây, có thể phân biệt thay đổi vận mệnh một người!”.
Diệp Vũ Hà ngẩn ra, cảm giác yêu cầu này của Chu Cao Hú có chút kỳ quái, trước mắt Chu Cao Hú cùng Thu Trường Phong kết minh, đồng mưu ích lợi, theo đạo lý mà nói, Chu Cao Hú nên để cho Thu Trường
Phong đến sửa mệnh mới đúng, nhưng hắn vì sao ngược lại muốn Diệp Vũ Hà bao biện làm thay?
Chẳng qua ở Diệp Vũ Hà nghe được, nàng đến sửa mệnh cùng Thu Trường Phong sửa mệnh vốn không có gì khác nhau, bởi vậy nàng đối với đề nghị của Chu Cao Hú hơi có hoang mang, lại không nghĩ nhiều.
Nàng lúc này lại chưa từng nghĩ đến, yêu cầu của Chu Cao Hú nhìn như thuận miệng đưa ra, nhưng rất có thâm ý.
Dã Tiên sau khi nghe Chu Cao Hú đề nghị trên mặt hiện lên vài phần khác thường, lập tức nhìn về phía Thu Trường Phong, Thu Trường Phong lại cúi đầu xuống nhìn mũi chân, che miệng lại nhẹ nhàng ho.
Thoát Hoan tựa như cũng có chút ngoài ý muốn, nheo mắt tựa như đang cân nhắc cái gì, một lát sau hướng Chu Duần Văn dò hỏi: “Chu tiên sinh, Kim Long Quyết này khởi động có thể sửa mệnh mấy người?”.
Chu Duần Văn hơi chần chờ, chậm rãi nói: “Cũng không có hạn chế, chỉ nhìn tuổi thọ người sửa mệnh.”
Thoát Hoan không hiểu nói: “Phải xem tuổi thọ người sửa mệnh?”.
Chu Duần Văn chậm rãi nói: “Tạo vật thần kỳ, thật sự không thể tưởng tượng, nhưng có được tất có mất, thiên địa định số. Có người muốn sửa mệnh, nhất định có người phải bỏ mệnh.”
Mọi người kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời khó có thể hiểu ý tứ của Chu Duẫn Văn.
Dã Tiên lại đã hiểu, ở bên nói: “Nói như vậy người muốn sửa mệnh vô luận là muốn sửa mệnh ai, bản thân đều phải giảm thọ thậm chí chết? Hoàng Sở Vọng vốn có thể sống thọ trăm tuổi, nhưng sau khi trải qua Thải Thạch Cơ sửa mệnh không mấy năm liền mai danh ẩn tích, chỉ sợ cũng là bởi vì duyên cớ sửa mệnh?”.
Chu Duẫn Văn có chút ngoài ý muốn nhìn Dã Tiên một cái, rốt cuộc nói: “Vương tử trái lại biết rất rõ…” Quay đầu nhìn Tam Giới đại sư một cái, trên mặt lộ ra vẻ giật mình. Hắn đương nhiên đã đoán được, Dã Tiên biết nhiều chuyện như vậy khẳng định là Tam Giới đại sư nói cho, dù sao Tam Giới đại sự cũng là đệ tử Mạc Cổ Nhai, đối với chuyện Kim Long Quyết không có khả năng hoàn toàn không biết.
Diệp Vũ Hà căn bản không nghĩ chuyện giảm thọ nữa, chỉ đang nghĩ nay mọi chuyện đã chuẩn bị, trừ thiếu Tịch Chiếu của Chu Cao Hú, trước mắt cần cân nhắc nhất là phòng ngừa Dã Tiên phá hoại như thế nào!
Nàng đương nhiên biết Dã Tiên sẽ tuyệt không để Thu Trường Phong sống, rất có thể sẽ phá hư đề nghị của Chu Cao Hú, trong lòng nhịn không được thấp thỏm. Nàng khi ở bên người Thu Trường Phong luôn bị mũi nhọn của Thu Trường Phong che dấu, làm việc bó tay bó chân, nhưng mấy ngày trước đây sau khi nhìn thấy tình hình của Thu Trường Phong nàng sớm lập quyết tâm, không thể để một mình Thu Trường Phong gánh vác tất cả khổ ách nữa, nàng muốn đem khó khăn tận lực đi giải quyết trước.
Thần kỳ là Dã Tiên chỉ là cười cười, nhưng lại chưa phản đối đề nghị của Chu Cao Hú.
Thoát Hoan nghe vậy mỉm cười nói: “Chuyện sửa mệnh đã mọi người cùng có lợi, bản Thái sự thật sự nghĩ không ra có lý do phản đối. Đến nha, mời ra việt Cát.”
Mọi người đều không nghĩ tới Thoát Hoan đáp ứng sảng khoái như thế, trái lại có vài phần vui mừng ngoài ý muốn.
Mệnh lệnh của Thoát Hoan vừa hạ, kim giáp lực sĩ trong lều ầm ầm hưởng ứng, mệnh lệnh thoáng chốc truyền ra khỏi lều lớn nóc vàng, không bao lâu, binh sĩ ngoài lều liền nâng vào một pho tượng vàng cao hơn hai thước, rộng hơn một thước.
Mọi người Ngoã Lạt trong lều, thậm chí là Thoát Hoan nhìn thấy pho tượng vàng đó cũng tức khắc nghiêm nghị kính trọng, hiện ra bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.
Pho tượng vàng đó rất quái dị, Diệp Vũ Hà chợt nhìn hoàn toàn không biết pho tượng này đến tột cùng đại biểu thần phật gì, chợt nghe Thu Trường Phong ở một bên thấp giọng nói: “Người Ngoã Lạt tuy
hung hãn tàn nhân, nhưng cũng trong lời hứa, bọn họ tin sơn thần, Điệt Cát này là sơn thần bọn họ sùng kính nhất, sau khi thề với Điệt Cát, bọn họ liền tuyệt không thể đổi ý nữa, bằng không, sẽ bị thần dân trên dưới Ngoã Lạt phỉ nhổ.”
Trong lòng Diệp Vũ Hà mừng thầm, mới nhìn ra pho tượng đó không giống con người, mà bộ dáng như là ngọn núi, trách không được nàng không nhìn ra đến tột cùng.
Thu Trường Phong thấy Diệp Vũ Hà ít có kì kí, trong lòng thầm than. Tình hình vừa rồi chuyển biến qua lại trăm lần, hắn tay trầm mặc không nói gì, nhưng trong đầu thực ra sớm suy nghĩ trăm ngàn ý niệm, hắn đương nhiên biết Dã Tiên sẽ tuyệt không cứ như vậy buông tha hắn, càng biết vô luận Chu Cao Hú hay là Quỷ Lực Thất đưa ra hứa hẹn, đều ước thúc không nhiều, cho dù thật có thể đủ sửa mệnh, biến số cũng là cực nhiều. Thậm chí có thể nói, trước khi sửa mệnh, bọn họ có lẽ vẫn an toàn, nhưng sau khi sửa mệnh, bọn họ ngược lại ở hoàn cảnh cực nguy hiểm.
Diệp Vũ Hà chờ mong như vậy làm trong lòng Thu Trường Phong đột nhiên mờ mịt một trận, thầm nghĩ: “Ta tương tư mấy năm nay, vốn là lập ý chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới cùng nàng nhận nhau. Nhưng thời cuộc biến ảo cho tới bây giờ loại cục diện này thật sự là không dự kiến được. Ta sau khi cùng nàng một chỗ nguy nan tầng tầng, chưa bao giờ từng có lúc an bình, nàng thật không dễ dàng có vài phần chờ mong, cứ để cho nàng chờ mong chốc lát cũng tốt.” Vừa nghĩ đến đây, rốt cuộc nhịn xuống ý niệm cảnh cáo Diệp Vũ Hà trước.
Điệt Cát sớm bị mang lên đài cao, Thoát Hoan rốt cuộc từ sau bàn đi đến trước việt Cát, hai tay chắp tay trang nghiêm nói: “Điệt Cát tại thượng, Ngoã Lạt Thoát Hoan hôm nay cùng đám người Quỷ Lực Thất, Chu Duẫn Văn, Chu Cao Hú kết thành minh hữu, sẽ tề tâm hiệp lực, mở lại Kim Long Quyết, cùng nhau sửa mệnh. Trong đó không được cách lòng với nhau, gia hại lẫn nhau, nếu trái lời thề này, thiên nhân cùng vứt bo.”
Hắn lấy thân phận đường đường Thái sư thề như vậy, có thể nói là ý hắn rất thành.
Diệp Vũ Hà thấy thế đột nhiên nghĩ tới cái gì. Nàng hướng Dã Tiên nhìn lại, thấy Dã Tiên đang dời ánh mắt nhìn về phía nàng, trong lòng âm thầm nghiêm nghị. Nàng luôn đề phòng Dã Tiên phá rối, nhưng kỳ quái là, Dã Tiên từ sau lần trước phái người ám sát Thu Trường Phong, không đi tìm bọn họ làm phiền nữa.
Quỷ Lực Thất, Chu Duẫn Văn, Chu Cao Hú thấy Thoát Hoan thề nhu vậy, đều là mặt lộ vẻ vui vẻ đồng ý, trước sau ở trước mặt Điệt Cát thề tương tự.
Lời thề lập xong, Thoát Hoan trở lại sau bàn ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nay nên làm đều đã làm xong. Không biết Cấn Thổ của Quỷ Lực Thất đại nhân, Tịch Chiếu của Hán vương khi nào có thể để cho bản Thái sư nhìn một chút?”.
Quỷ Lực Thất cười ha ha nói: “Thái sự sảng khoái như vậy, ta sao ra sức khước từ? Chẳng qua muốn lấy Cấn Thổ… Ít nhiều có chút không tiện.” Thấy Thoát Hoan nhíu mày, Quỷ Lực Thất vội nói tiếp: “Chỉ cần Thái sự chuẩn bị cho ta cái lều trại nghỉ ngơi, một lúc sau, ta liền đem Cấn Thổ đưa tới cho ngươi.”
ton Mọi người rất kỳ quái, không biết Quỷ Lực Thất đến tột cùng đang làm cái quỷ gì, vì sao không thống khoái đem Cấn Thổ lấy ra, cứ muốn chờ một canh giờ? Chẳng lẽ hắn cùng Hán vương giống nhau, đều phải
chờ thủ hạ đưa tới Cấn Thổ? Những Quỷ Lực Thất vì sao còn cần lều trại, hắn thật sự là muốn nghỉ ngơi?