Quyển 2 Chương 2: Chân tướng (phần 3)

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Hoan tiếp tục nói: “Việc Kim Long quyết có thể sửa mệnh, Diệp Cô Nương đương nhiên là đã biết. Nhưng Kim Long quyết sửa mệnh như thế nào, tại sao lại rơi vào tay Minh Thái Tổ, e rằng Diệp Cô Nương hoàn toàn không biết.”

Diệp Vũ Hà biến sắc, hỏi: “Chẳng lẽ là ngươi biết?” Tuy Thu Trường Phong có không ít bí mật, nhưng cái gã Diệp Hoan trước mặt này dường như còn ẩn dấu nhiều bí mật hơn hẳn Thu Trường Phong.

Diệp Hoan thong thả gật đầu, rồi lại lắc đầu, cười đáp: “Cái mà ta biết chẳng qua chỉ là truyền thuyết, còn thực ra như thế nào thì không dám khẳng định.” Hắn ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Thế nhân chỉ biết Minh Thái Tổ có thể lấy được Thiên Hạ, bởi văn thần có mấy người Lưu Bá Ôn và Tống Liêm, võ tướng là mấy người Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân. Nhưng hiếm có mấy người biết được, ngoại trừ những nhân vật mà thế nhân đã biết này, còn có một nhóm kỳ nhân dị sĩ thần bí giúp Thái Tổ bày mưu tính kế, bởi vậy khiến cho Minh Thái Tổ lấy được thiên hạ.”

Diệp Vũ Hà kinh ngạc, cảm thấy chuyện xưa hoang đường, đương nhiên có sẵn kỳ dị. Rất lâu sau nàng mới lên tiếng: “Vậy đã có những cao nhân nào trợ giúp Thái Tổ?”

Ánh mắt lóe sáng, Diệp Hoan đáp: “Trong số đó có mấy người bao gồm sư phụ của Lưu Bá Ôn — Cửu Giang Đạo Nhân Hoàng Sở Vọng, sư phụ của Viên Củng — Biệt Cổ Nhai một tăng nhân quái dị, Võ Đang Chân Nhân Trương Tam Phong, Lãnh Khiêm, Bành Oánh Ngọc và Trương Thiết Quan.”

Diệp Vũ Hà hít một hơi khí lạnh, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Trong số những nhân vật mà Diệp Hoan nhắc tới, dù nàng hết sức lạ lẫm với một số một người, nhưng một số khác thì lại có tiếng tăm lừng lẫy như sấm bên tai.

Chưa cần nhắc tới Thành Ý Bá Lưu Bá Ôn, Võ Đang Chân Nhân Trương Tam Phong, chỉ cần nói tới Viên Củng cũng đã là một thuật sĩ tiếng tăm lừng lẫy khắp Đại Minh. Theo truyền thuyết, trước khi Viên Củng chết vài năm, đã có người nói ông đã thoát thai đắc đạo thành tiên, cụ thể hạ lạc thế nào, thì mỗi người nói một kiểu. Nhưng thuật xem tướng của Viên Củng chính xác tới mức làm người khác rợn tóc gáy. Lão chỉ cần xem tướng cho một người, là có thể phán đoán sinh tử phú quý của người đó, trăm phát trăm trúng, được mọi người tôn xưng là Hoạt Thần Tiên. Sư phụ của một người như vậy — Biệt Cổ Nhai cũng đã đủ giúp Thái Tổ lấy được Thiên Hạ?

Trong lúc nhất thời Diệp Vũ Hà chỉ có cảm giác chuyện cũ như mây khói, tâm trạng kích động. Nhưng nàng đã nghĩ ngay đến, Diệp Hoan sẽ không bắn tên không đích. Những lời nói của kẻ này, khẳng định sẽ có liên quan tới Kim Long quyết và Tịch Chiếu.

Diệp Hoan nói tiếp: “Tuy nhiên ngoại trừ Trương Tam Phong, những người còn lại chẳng nổi danh bằng Lưu Bá Ôn hay Viên Củng, sự tích lại càng mơ hồ, thậm chí chỉ có cái tên được lưu truyền tới nay. Chắc hẳn ngươi rất kỳ quái bởi điều này?” Gặp Diệp Vũ Hà không đáp lại, Diệp Hoan nói ra luôn: “Những điều này nói là kỳ lạ cũng không quá đáng, nhưng nói trắng ra, nguyên nhân đơn giản là bởi vì Minh Thái Tổ. Minh Thái Tổ lấy được Thiên Hạ, nhóm người Hoàng Sở Vọng sợ Thái Tổ nghi kỵ, bởi vậy mới thi nhau quy ẩn. Minh Thái Tổ dùng hết khả năng che dấu chuyện Kim Long quyết, lại còn thông qua tứ đại án thời Hồng Vũ để tru diệt rất nhiều những người biết đến điều này. Bởi vậy hậu nhân ngậm miệng không dám nói, người biết rõ chuyện cũ càng ngày càng ít, thậm chí còn chẳng biết tí gì về sự tích của mấy người Hoàng Sở Vọng.”

Diệp Vũ Hà biến đổi sắc mặt, rất lâu sau không nói gì. Đương nhiên nàng cũng biết đến tứ đại án thời Hồng Vũ, biết rõ trong bốn cái án đó đã có hơn mười vạn người bị chết. Trọng thần trong triều Đại Minh lại càng tổn thất thảm trọng. Mọi người đều nói đó là bởi muốn củng cố giang sơn nên Chu Nguyên Chương mới làm vậy. Diệp Vũ Hà chưa từng nghĩ tới, việc này lại có quan hệ với Kim Long quyết.

Diệp Hoan thấy vẻ hoang mang của Diệp Vũ Hà, bèn cười nói: “Ta biết chắc với trí thông minh của Diệp cô nương, chắc chắn đã đoán ra những người mà ta vừa nhắc tới có liên quan tới Kim Long quyết. Ta không ngại tiếp tục nói thêm ra một chút, nói cho ngươi biết thêm một điều: nhắc đến sư phụ của Lưu Bá Ôn Hoàng Sở Vọng thì ai ai cũng biết ông là Cửu Giang Đạo Sĩ, xuất quỷ nhập thần; nhưng lại không hề biết được, năm xưa Hoàng Sở Vọng đã từng làm giáo chủ của Bài Giáo!”

Diệp Vũ Hà thất sắc, không kìm được kêu ah lên một tiếng.

Khoảnh khắc đó, trong lòng nàng khiếp sợ không gì sánh nổi, thông qua câu nói kia đột nhiên nàng suy nghĩ ra rất nhiều chuyện. Không đợi nàng kịp mở miệng, Diệp Hoan đã tiếp tục nói luôn ra chân tướng của mấy người khác: “Còn sư phụ củaViên Củng – Biệt Cổ Nhai, nghe nói lại chính là thủ lĩnh của Thanh Bang. Hai người Trương Thiết Quan và Lãnh Khiêm cũng là nhân vật đầu não của Thanh Bang.”

Diệp Vũ Hà không kìm được thốt lên: “Vậy còn Bành Oánh Ngọc, Trương Tam Phong thì sao?”

Diệp Hoan cười cười, “Bành Oánh Ngọc nhiều khả năng là người của Phủng Hỏa Hội. Về phần Trương Tam Phong, thì thực sự không liên can gì tới Thanh Bang, Phủng Hỏa Hội hay Bài Giáo cả. Ông luôn luôn đặt mình ra bên ngoài mọi chuyện, có rất ít người dò xét được lai lịch của ông. Nhưng có thể khẳng định, về phần Kim Long quyết, Trương Tam Phong lại là một trong những người biết nhiều nhất.”

Trong lòng Diệp Vũ Hà chấn động, hầu như nói không nên lời. Nàng cũng biết Trương Tam Phong còn sống, hình như đã được hai trăm tuổi. Nàng còn nghe nói Thiên Tử Chu Lệ từng mấy lần triệu kiến, nhưng Trương Tam Phong đều không đến. Chẳng lẽ điều này nói lên, việc Chu Lệ muốn gặp Trương Tam Phong cũng có liên quan tới Kim Long quyết?

Theo truyền thuyết, Bành Oánh Ngọc vốn ăn chay thờ lửa, từng thúc đẩy Từ Thọ Huy khởi sự. Ngay thời điểm nghe thấy Diệp Hoan đề cập tới chuyện xưa, Diệp Vũ Hà đã cảm thấy có khả năng Bành Oánh Ngọc và Phủng Hỏa Hội có liên can, nào ngờ được toàn bộ những người này lại đều dính dáng tới Kim Long quyết. Như vậy làm sao mà không khiến cho trái tim Diệp Vũ Hà đập thình thịch, nàng chỉ muốn được nghe tường tận.

Diệp Hoan gật đầu, liếc xéo Thu Trường Phong, nhẩn nha hỏi: “Không biết những chuyện này, phải chăng Thu huynh cũng đều đã biết cả?”

Nhưng Thu Trường Phong vẫn có thể trấn định như thường, lạnh nhạt đáp: “Hiện giờ Diệp công tử vạch trần màn bí ẩn, nhờ thế mới biết được thêm nhiều điều. Nhưng ta thật sự khó hiểu, làm cách nào mà Diệp công tử biết được những chuyện này?”

Diệp Hoan cười ha hả trả lời: “Ta biết được bằng cách nào cũng không quan trọng, quan trọng là có rất nhiều chuyện, mặc dù các ngươi giấu diếm, nhưng bóng tối không che được ánh sáng mặt trời, cuối cùng sẽ có lúc chân tướng hiện ra rõ ràng. Năm xưa, ba người Hoàng Sở Vọng, Biệt Cổ Nhai, Bành Oánh Ngọc đều là kỳ nhân hiếm có trên thế gian. Sau khi thiết kỵ Đại Nguyên cai trị, để giữ vững giang sơn nên cấm người Trung Nguyên tập võ, giấu diếm khí giới, đồ sát những người tập võ trong thiên hạ. Bang hội trong thiên hạ vốn lực yếu thế mỏng, nhưng ba người này ngang trời xuất thế, chia ra trùng chấn Bài Giáo, Thanh Bang và Phủng Hỏa Hội. Dùng những vùng nhà Nguyên rất khó khống chế là Trường Giang, Hoàng Hà làm cơ sở, dần dần cắt đứt gân mạch của nhà Nguyên. Bởi vậy mới giúp cho thế lực của mấy người Lưu Phúc Thông, Từ Thọ Huy, Trương Sĩ Thành, Chu Nguyên Chương dần dần mở rộng, tranh giành thiên hạ. Mà ba người Hoàng Sở Vọng, Biệt Cổ Nhai, Bành Oánh Ngọc, dẫu ai cũng có tài năng xuất chúng nhưng lại không có dã tâm xưng vương xưng đế, bởi vậy mới quyết định tuyển chọn ra một người làm đế. Người được Bành Oánh Ngọc chọn chính là Từ Thọ Huy. Còn Biệt Cổ Nhai, bởi vì Chu Nguyên Chương đã từng làm hòa thượng theo hầu ông, cho nên mới thực sự coi trọng người này. Mong các ngươi đừng có quên, Chu Nguyên Chương vốn cũng là Hòa Thượng.”

Ngay cả mấy người Mục Lục Ngự, Kiều Tam Thanh cũng đều bị chuyện cũ thu hút, vẻ mặt biến đổi. Tuy là Bài Pháp của Bài Giáo, nhưng đối với mấy chuyện xưa cũ này, có lẽ bọn họ đã từng nghe nói đến nhưng đều không biết tường tận.

Diệp Vũ Hà lại giật nảy người, thầm nghĩ, chẳng trách chỉ trong vẻn vẹn có vài năm Chu Nguyên Chương lại có thể tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thì ra đã từng được Thanh Bang trợ giúp.

Diệp Hoan lại nói tiếp: “Chu Nguyên Chương, Từ Thọ Huy lần lượt được Thanh Bang, Phủng Hỏa Hội trợ giúp, thế lực lớn dần. Thật ra, năm xưa Phủng Hỏa Hội trải rộng khắp Trung Nguyên, ăn chay thờ hỏa, nghe nói bắt nguồn từ một nhánh của Phương Lạp thời nhà Tống, từ thời Tùy Đường thì bắt đầu cắm rễ sâu, thế lực bành trướng nhanh chóng, độc nhất vô nhị.”

Diệp Vũ Hà cau mày hỏi: “Nhưng tại sao sau này bọn họ đều lưu lạc ra hải ngoại, còn ở Trung Nguyên lại không nghe thấy tin tức gì cả?”

Diệp Hoan cười gằn, đáp: “Việc này thực sự phải dập đầu cảm ơn Chu Nguyên Chương đã ban tặng.” Lúc đầu y gọi là Minh Thái Tổ, giờ chuyển sang gọi Chu Nguyên Chương, biểu lộ rõ ra phần nào ý tứ thống hận.

Vẫn luôn giống như một lão tăng đang nhập định, lúc này nghe xong, trong lòng máy động, Thu Trường Phong đột nhiên nghĩ tới, người này há miệng ra là gọi Minh Thái Tổ. Nếu là người Trung Nguyên thì không cần cần phải thêm chữ “Minh” làm gì. Hắn đã sớm hoài nghi Diệp Hoan hoàn toàn không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, cũng hầu như không có khả năng là người của Chu Duẫn Văn. Tuy bị Chu Lệ đuổi ra Kim Lăng, nhưng dù sao Chu Duẫn Văn cũng là con cháu Chu gia, thủ hạ của hắn làm sao có thể thống hận Chu Nguyên Chương như thế được? Chẳng lẽ . . . gã Diệp Hoan này là người dị tộc? Hành động như vậy là nhằm gây hại cho Đại Minh?

Trong lúc vận dụng đầu óc tối đa suy nghĩ về thế cục, Thu Trường Phong lại nghe thấy Diệp Hoan nói tiếp: “Vốn thế lực của Từ Thọ Huy phát triển vững chắc, âm thầm trở thành bá chủ thiên hạ. Lúc này thế của Đại Nguyên đã suy tàn, chẳng mấy chốc trận chiến tranh giành thiên hạ sắp chuyển thành việc riêng của hai người Chu Nguyên Chương và Từ Thọ Huy. Hoàng Sở Vọng của Bài Giáo không đành lòng nhìn thấy dân chúng Trung Nguyên tương tàn, bởi vậy mới mới muốn điều đình với hai người Chu Nguyên Chương và Từ Thọ Huy. Nhưng thiên hạ chỉ có một, làm gì có ai chịu nhường ai? Lúc đó, thế lực Bài Giáo khống chế lưu vực Trường Giang, cũng chính là khu vực mà Từ Thọ Huy và Chu Nguyên Chương muốn tranh đoạt. Bài Giáo của Hoàng Sở Vọng đứng trung lập, làm cán cân cân bằng sức mạnh của hai thế lực, đóng vai trò hết sức quan trọng. Bởi vậy Từ Thọ Huy và Chu Nguyên Chương đều muốn tranh thủ được sự ủng hộ của Hoàng Sở Vọng.”

Diệp Vũ Hà đã bị chuyện xưa cuốn hút tự lúc nào. Tuy đã biết được kết quả, nhưng nàng vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi: “Cuối cùng Hoàng Sở Vọng đã trợ giúp Chu Nguyên Chương đúng không?”

Nét mặt tươi cười của Diệp Hoan trở nên rạng rỡ hơn: “Diệp Cô Nương quả nhiên thông minh. . .”

Nghe thấy ngữ điệu của Diệp Hoan nói với mình luôn rất khách khí, Diệp Vũ Hà có phần nào kỳ quái. Mặc dù vẫn mang tinh thần cảnh giác đối với Diệp Hoan, nhưng tâm trạng thù địch của nàng đối với hắn lại giảm đi rất nhiều.

Thu Trường Phong đột nhiên lạnh lùng nói: “Mặc dù Diệp Bộ thông minh, nhưng vẫn chỉ là bộ đầu. Ngươi nhiễu loạn giang sơn Đại Minh, giết hại dân chúng trong thiên hạ. Chúng ta muốn đưa ngươi ra trước công lý, tuyệt không nương tay!”

Diệp Vũ Hà chột dạ. Nàng hiểu rõ Thu Trường Phong đang nhắc nhở mình, chớ để Diệp Hoan mê hoặc.

Diệp Hoan vẫn lưu ý sắc mặt của Diệp Vũ Hà, khẽ mĩm cười nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, cần gì phải thanh minh.” Rồi quay lại chủ đề lúc trước, hắn tiếp tục nói: “Khi xưa đệ tử Lưu Bá Ôn của Hoàng Sở Vọng không hề rời núi, hiển nhiên là cũng mang tâm tư giống như ông, không muốn sa vào biến loạn tranh bá. Nhưng hiển nhiên là đã biết trước quan hệ giữa Lưu Bá Ôn và Hoàng Sở Vọng, bởi vậy Chu Nguyên Chương mới nhái theo hành động của Lưu Bị thời Tam Quốc khi xưa, Tam Cố Thảo Lư*, mời Lưu Bá Ôn xuống núi. Động tâm trước hành vi giả dối của Chu Nguyên Chương, bởi vậy Lưu Bá Ôn mới vận dụng mọi năng lực của Bài Giáo, tạo ra tác dụng mang tính quyết định.”

Tuy đã biết kết quả là như vậy, nhưng điểm mấu chốt trong đó Diệp Vũ Hà vẫn không vẫn không biết rõ, không nhịn được hỏi: “Vậy Kim Long quyết có quan hệ gì với việc này?”

Diệp Hoan giải thích: “Kim Long bí quyết có tính năng sửa mệnh, mà lúc ấy Hoàng Sở Vọng chính là người đang khống chế lấy bí quyết!”

Diệp Vũ Hà rung động, rốt cục biết được căn nguyên của Kim Long quyết. Nàng nghe thấy Diệp Hoan tiếp tục nói: “Bị Lưu Bá Ôn dùng lời nói đả động, bởi vậy Hoàng Sở Vọng mới tụ họp cùng với Bành Oánh Ngọc và Biệt Cổ Nhai ở Thái Thạch Cơ để thỉnh cầu bí quyết Kim Long quyết chặt đứt vận mệnh thiên hạ. Nhưng nếu thỉnh cầu Kim Long quyết có liên quan đến số mệnh, vậy sẽ phải trả một cái giá đắt là giảm thọ. Vì thiên hạ, thậm chí Hoàng Sở Vọng không tiếc bị giảm thọ, rốt cục đã đả động được Bành Oánh Ngọc và Biệt Cổ Nhai. Ba người quyết định sẽ dùng Kim Long quyết chiếu ra Chân Mệnh Thiên Tử ở Thái Thạch Cơ, quyết định vận mệnh của thiên hạ. Nếu như Chân Mệnh Thiên Tử đã xuất hiện, chúng nhân không được làm trái, nhất định phải nhập vào dưới trướng của Chân Mệnh Thiên Tử, cùng nhau kháng cự Đại Nguyên.”

Diệp Vũ Hà buột miệng hỏi: “Sau khi Kim Long quyết xuất hiện đã nhận định Chu Nguyên Chương là Chân Long Thiên Tử của thiên mệnh đúng không?” Nàng hỏi một câu mang tính khẳng định, không ngờ đáp án của Diệp Hoan lại nằm ngoài dự liệu của nàng: “Ngươi sai rồi, Chân Long là Từ Thọ Huy! Bởi vì lúc ấy Từ Thọ Huy kỷ luật nghiêm minh, thủ hạ tinh binh nhiều không đếm xuể, được cả thiên hạ kỳ vọng.”

Diệp Vũ Hà bất ngờ, nhíu mày nói: “Nhưng sự thật đã chứng minh Chu Nguyên Chương có được Thiên Hạ.”

Diệp Hoan cười gằn: “Điều này đương nhiên phải dập đầu tạ ơn Hoàng Sở Vọng ban tặng. Bởi vì trước đó Lưu Bá Ôn đã khẩn thiết cầu khẩn Hoàng Sở Vọng, nói Chu Nguyên Chương mới ứng là Thiên Tử, là niềm hy vọng của mọi người, nếu có thể nhất thống thiên hạ thì sẽ là chuyện may mắn của dân chúng toàn thiên hạ! Hơn nữa nếu Chu Nguyên Chương nhất thống thiên hạ, nhất định sẽ đối xử thân thiện với Bài Giáo. Đã bị Lưu Bá Ôn đả động, lại vì Bài Giáo mà suy nghĩ, nên cho dù tại Thái Thạch Cơ biết rõ Từ Thọ Huy mới là chân chủ, nhưng Hoàng Sở Qua vẫn phớt lờ minh ước, cứ thế tự ý động tay chân, thông qua Kim Long quyết sửa đổi vận mệnh của Chu Nguyên Chương và Từ Thọ Huy!”

Nghe thấy vậy, Diệp Vũ Hà trợn mắt há mồm, chẳng khác gì đang nghe chuyện thần thoại, không sao nói nên lời.

Sửa mệnh, một việc nằm ngoài sức tưởng tượng như vậy hóa ra lại thật sự tồn tại? Kim Long quyết chẳng những sửa được vận mệnh con người, ma còn sửa được vận mệnh của giang sơn sao?

Một lúc lâu sau, Diệp Vũ Hà mới phục hồi tinh thần, khô khốc hỏi: “Vậy về sau thì sao?”

Diệp Hoan trả lời một cách thản nhiên: “Sau đó thế nào, chắc hẳn Diệp cô nương đều đã đoán được. Thế lực Từ Thọ Huy vốn cực kỳ lớn mạnh, nhưng sau việc ở Thái Thạch Cơ, lập tức đi vào con đường suy yếu. Bị việc làm của Hoàng Sở Vọng gây kích động phẫn nộ, Tông chủ Bành Oánh Ngọc đã tử chiến với Chu Nguyên Chương. Kết quả bại dưới tay Chu Nguyên Chương, chết trận trên chiến trường. Nổi giận báo thù cho Bành Oánh Ngọc, Từ Thọ Huy đã quyết chiến với Chu Nguyên Chương tại Thái Thạch Cơ, bị Chu Nguyên Chương phái cao thủ hành thích, chết ở nơi đó.”

Sau khi biết được chuyện cũ, Diệp Vũ Hà phân trần: “Nhưng mọi người đều nói, ở Thái Thạch Cơ Trần Hữu Lượng đã thí chủ giết Từ Thọ Huy.”

Diệp Hoan cười lạnh nói: “Những gì mọi người nói đều sẽ là sự thật sao? Chu Nguyên Chương tự xưng là Chân Mệnh Thiên Tử, được thiên mệnh chiếu cố; đương nhiên ông ta sẽ che dấu chuyện cũ, miêu tả Từ Thọ Huy là người cực kỳ ngu dốt, Trần Hữu Lượng là kẻ đại nghịch bất đạo. Mà nói tới lịch sử, đó vốn chỉ là sách do người thắng viết ra mà thôi. Bản tính của Chu Nguyên Chương tàn nhẫn hiếu sát. Nếu là Trần Hữu Lượng giành được thiên hạ, phỏng chừng trong sử ký sau này, Chu Nguyên Chương tuyệt sẽ không thể có điểm nào mạnh hơn Trần Hữu Lượng. Lúc trước, Chu Nguyên Chương ủng hộ Hàn Sơn Đồng làm Thiên Tử, sau khi Hàn Sơn Đồng qua đời lại thờ phụng con trai lão là Hàn Lâm Nhi làm đế. Nhưng sau này, Chu Nguyên Chương lại dìm chủ cũ Hàn Lâm Nhi chết đuối, tạo ra Hồng Vũ Tứ đại án, giết oan hơn mười vạn con dân vô tội. Một người như vậy, kẻ nào dám nói là một vị vua nhân từ?”

Diệp Vũ Hà im lặng, cảm giác mặc dù lời nói của Diệp Hoan cực đoan, nhưng không phải không có lý. Chuyện cũ như một mê cung, không biết đâu mà lần. Tuy chẳng liên can gì đến mình, nhưng nàng vẫn bị hấp dẫn bởi sự huyền bí bên trong, bèn lắng nghe hết từ đầu đến cuối. Nhưng khi nghe thấy những khuất tất ẩn dấu chuyện xưa, Diệp Vũ Hà đột nhiên nhớ tới một điều mấu chốt nhất: “Kim Long quyết và Tịch Chiếu thực ra có quan hệ gì?”

Liếc nhìn Thu Trường Phong, Diệp Hoan không nói thẳng vào vấn đề, mà chỉ quanh co trả lời: “Sau khi Chu Nguyên Chương xưng Đế, Phủng Hỏa Hội không sao gượng dậy nổi, bị ông ta trắng trợn đuổi giết, phải di cư ra hải ngoại. Nhưng rốt cục Chu Nguyên Chương cũng là do cải mệnh mới có được mọi thứ, bản tính lại tàn bạo. Ông ta chỉ sợ Hoàng Sở Vọng lại sẽ sửa mệnh, làm lung lay giang sơn của mình, bởi vậy mới âm thầm đồng thời ra tay với Bài Giáo. Hồng Vũ Tứ đại án khi xưa liên quan đến vô số người. Trong số đám quan viên, có hơn phân nửa là những người có liên quan tới Bài Giáo.”

Nghe thấy vậy, Diệp Vũ Hà rụng rời chân tay, hỏi: “Vậy mà Hoàng Sở Vọng vẫn bàng quan nhìn Chu Nguyên Chương ra tay sao?”

Diệp Hoan cười gằn đáp: “Hoàng Sở Vọng tự mua dây buộc mình, cho dù muốn sửa mệnh một lần nữa nhưng thực sự hữu tâm vô lực. Bởi vì muốn sửa mệnh thì chẳng những phải có Kim Long quyết trong tay, mà còn phải có ba vật nữa phụ trợ mới có thể phát huy tác dụng.”

“Ba vật đó là những gì?” Diệp Vũ Hà lập tức hỏi.

Trên mặt hiện lên vẻ ma quái và thần bí, Diệp Hoan trầm giọng đáp: “Ba vật đó chính là. . . Tịch Chiếu, Ly Hỏa và Cấn Thổ!”

Diệp Vũ Hà kinh ngạc và khiếp sợ, Kim Long quyết quả nhiên có quan hệ với Tịch Chiếu. Nhưng Tịch Chiếu là cái gì, nàng vẫn thực sự hoàn toàn không hay biết gì cả. May mắn là Diệp Hoan đã tiếp tục nói: “Tịch Chiếu và Kim Long quyết vẫn luôn luôn nằm trong tay Hoàng Sở Vọng, còn Cấn Thổ ở trong tay Biệt Cổ Nhai Thanh Bang, Ly Hỏa vốn do Bành Oánh Ngọc nắm giữ. Tuy năng lực sửa mệnh của Kim Long quyết nằm ngoài sức tưởng tượng, nhưng phải có Tịch Chiếu, Cấn Thổ, Ly Hỏa cung tập hợp lại mới có thể phát huy tác dụng. Khi đó, Bành Oánh Ngọc đã chết sớm, Ly Hỏa lưu lạc ngoài hải ngoại. Cho dù Hoàng Sở Vọng muốn thay đổi mệnh, nhưng cũng không thể nào làm được.”