Quyển 2 - Chương 175: Nghịch thiên 2

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hắn giờ phút này bỗng nhiên lên tiếng trên mặt lại không có mỏi mệt tiều tụy, có chỉ là – nét kiến nghị khôn cùng.
Mặt trời dần lặn về tây, đỉnh núi màu tuyết. Kim trường đó ở trong vòng tay định tuyết, có quay quanh lại lóe quang huy rạng rỡ.
Trầm Mật Tàng ở trong Kim trường, nhìn Thoát Hoan sau bàn trầm mặc không nói gì, nhưng ý tứ của hắn đương nhiên rất rõ. Bì Tiếu bên người hắn tiếp tục giải thích: “Thái sư, hoàng hôn sắp tới, còn không biết Thu Trường Phong ở đâu?”.
Diêu Tam Tư cũng ở bên cạnh, trong vẻ mặt hơi mang ý chờ mong.
Ánh mắt Thoát Hoan như chim ưng từ trên mặt ba người lướt qua, bên môi tràn ra mỉm cười nói: “Bản Thái sư đã đáp ứng Trầm đại nhân, tự nhiên sẽ làm việc như hứa hẹn, chỉ mong Tràm đại nhân sau khi quay lại Đại Minh, nói lại cho thiên tử Đại Minh, nói Ngoã Lạt chỉ mong cùng Đại Minh muôn đời vĩnh viễn là láng giềng hoà thuận.”
Trầm Mật Tàng gật đầu nói: “Được.”
Vừa dứt lời, một người ngoài lều thất tha thất thểu lao vào, lại là Khổng Thừa Nhân.
Mọi người trông thấy đều kinh ngạc, chỉ có Trầm Mật Tàng đầu cũng không quay lại, thờ ơ. Thoát Hoan quát: “Chuyện gì?”.
Không Thừa Nhân kích động nói: “Thái sư, có biến cố ngoài ý muốn, Thu Trường Phong đột nhiên chết rồi Diêu Tam Tư khiếp sợ thất sắc, vẻ mặt Bì Tiếu cũng tràn đầy kinh ngạc, Trầm Mật Tàng vẫn đứng ở nơi đó, vẻ mặt lười biếng căn bản không có nửa phần thay đổi.
Ánh mắt Thoát Hoan rơi ở trên mặt Trầm Mật Tàng, nhíu mày nói: “Cái này lại là tốt thế nào?”.
Trầm Mật Tàng chỉ là nói: “Tốt.”
Thoát Hoan nghe không hiểu, Bì Tiếu khôi phục thái độ bình thường, nói: “Trầm đại nhân nói, Thu Trường Phong chết cũng tốt, nhưng hắn thân phụ thánh ý, cho dù Thu Trường Phong chết rồi, cũng phải mang hắn trở về, cho dù là thi thể.”
Thoát Hoan khẽ vuốt chòm râu, trái lại có chút không thể tin được Bì Tiếu hiểu tâm tư Trầm Mật Tàng như vậy, nhíu mày nói: “Trầm đại
nhân thực nghĩ như vậy?”.
Trầm Mật Tàng chỉ đáp một chữ: “Phải.”
Thoát Hoan đột nhiên cười ha ha lên. “Trầm đại nhân thật sự là một người thú vị nhất bản Thái sư từng gặp.” Trầm Mật Tàng trầm mặc ít lời, có thể nói là tương đối không thú vị, Thoát Hoan không nên nói như vậy, nhưng cũng không ai phản đối.
Thú vị, không thú vị, có đôi khi cũng phải xem là ai nói ra. Nếu không cảm thấy thú vị, thêm phản đối, đắc tội Thái sư, thú vị cũng biến thành không thú vị.
Trầm Mật Tàng không có nửa phần ý cười, chỉ là nói: “Thủ cấp.” Bì Tiếu lập tức nói: “Trầm đại nhân là nói, Thu Trường Phong đã chết, hắn muốn mang thủ cấp Thu Trường Phong trở về, tuy công lao nhỏ, nhưng méo mó có hơn không.”
Thoát Hoan nheo đôi mắt thở dài: “Trầm đại nhân tận trung Minh đình như thế, lại là một người thú vị như vậy, bản Thái sư cũng là thưởng thức. Một khi đã như vậy, bản Thái sư như thế nào không cho
ngươi một cái công lao thật to?”.
Trầm Mật Tàng không nói, như là đang tự hỏi ý tứ Thoát Hoan nói, Bì Tiếu nhịn không được nói: “Thái sư còn có thể cho Trầm đại nhân công lao gì đây?”.
Thoát Hoan không nói, chỉ là đánh mắt, Khổng Thừa Nhân lập tức nói: “Thu Trường Phong thật ra chưa chết.”
Sắc mặt Diêu Tam Tư lại thay đổi, ít nhiều mang theo vài phần ý kinh hỉ, Trầm Mật Tàng ngược lại nhíu mày, Bì Tiếu lập tức truyền đạt tâm ý của Trầm Mật Tàng nói: “Trầm đại nhân không biết Khổng tiên sinh đến tột cùng là ý tứ gì?”.
Thoát Hoan lại không nhiều lời, Khổng Thừa Nhân nói: “Hàm nghĩa trong đó không cần nói nhiều. Tại hạ chỉ cần nói cho Trầm đại nhân, Thu Trường Phong chưa chết không phải tốt hơn sao? Trầm đại nhân mang Thu Trường Phong sống về, tất nhiên là công lao lớn hơn nữa. Chỉ là hy vọng Trầm đại nhân có thể ra roi thúc ngựa mang hắn trở về, gặp được Đại Minh thiên tử, trình ý tốt của Thái sư. Chẳng qua Thu Trường Phong giống như không thể sống mấy ngày nữa, nếu chết ở trên đường, vậy cùng Thái sư không có vấn đề gì. Về phần Hán vương, Thái sư cũng sẽ tận lực khuyên hắn trở về, còn xin Đại Minh thiên tử giải sầu, dù sao cũng là cha con, có thể có thù hận gì khó giải? Nghĩ đến Hán vương ở thảo nguyên thư thái mấy ngày thì tự sẽ trở về.”
Thoát Hoan hơi hơi cười, trái lại rất hài lòng Không Thừa Nhân khéo ngôn luận.
Trầm Mật Tàng suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu nói: “Tạ.”
Bì Tiếu vội bổ sung nói: “Trầm đại nhân tạ ý tốt của Thái sư, chỉ là Thu Trường Phong nếu không có mấy ngày có thể sống mà nói, chỉ sợ có chút đáng tiếc, nay Thánh thượng ở trên biển…”
Vẻ mặt lười biếng của Trầm Mật Tàng đột nhiên mang theo vài phần sắc bén, quát: “Lắm miệng!” Hắn xưa nay bộ dáng chưa tỉnh ngủ, tựa như vạn vật không để trong lòng, thời khắc này lôi đình giận dữ, mọi người thất sắc.
Bì Tiếu cũng hoảng sợ thất sắc, vội vả miệng nói: “Trầm đại nhân, tiểu nhân lắm miệng rồi.” Hắn tựa như cực kỳ sợ hãi Trầm Mật Tàng tức giận, lấy tay và miệng hai cái, đánh cho trên mặt lại nổi lên vệt đỏ.
Thoát Hoan thấy ở trong mắt, đột nhiên nói: “Ai không có lúc lắm miệng? Trầm đại nhân xem ở trên mặt mũi bản Thái sư thì không nên tức giận nữa.” Trong lòng nghĩ, ở trong lòng Trầm Mật Tàng, hiển nhiên còn cảm thấy Chu Lệ ra biển là bí mật, bởi vậy không muốn để cho thủ hạ nhắc tới, lại không biết lão phu sớm biết việc này
Trầm Mật Tàng khoát tay, Bì Tiếu ngừng vả mặt, nhìn sắc mặt Trầm Mật Tàng, dạ dạ nói: “Tạ Thái sư. Vậy chúng ta… Đi lĩnh Thu Trường Phong ?”.
Thoát Hoan cũng khoát tay, Long Kỵ tiến lên nói: “Mấy vị xin theo ta.” Dứt lời dẫn đầu rời lều, Trầm Mật Tàng chắp tay cảm ơn, mang theo Bì Tiếu, Diệu Tam Tư rời đi.
Thoát Hoan vừa chờ Trầm Mật Tàng rời đi, lập tức nói: “Thừa Nhân, người thấy thế nào?”.
Khổng Thừa Nhân lập tức nói: “Vương tử bày kế bảo ty chức nói Thu Trường Phong đã chết, muốn xem phản ứng của bọn họ. Ty chức thấy, Diệu Tam Từ đó hiển nhiên có chút quan hệ với Thu Trường Phong, là khiếp sợ nhiều chút, Bì Tiếu chỉ là kinh ngạc, lại không có đau lòng khiếp sợ gì, biểu hiện phù hợp tình lý, về phần Trầm Mật Tàng, căn bản không đem Thu Trường Phong sống chết để ở trong lòng. Vương tử luôn lo lắng Trầm Mật Tàng tới cứu Thu Trường Phong, từ tình hình vừa rồi xem ra, thật sự là quá lo rồi.”
Thoát Hoan chậm rãi gật đầu nói: “Không sai, bản Thái sư cũng là thấy như vậy. Chẳng qua Dã Tiên cẩn thận chút chung quy không có chỗ xấu. Bảo Long Kỵ mang đám người Trầm Mật Tàng đi vòng trước, chờ sau khi Kim Long Quyết khởi động lại để cho Trầm Mật Tàng mang Thu Trường Phong đi, liền không chút sai sót.”
Khổng Thừa Nhân nói: “Ty chức đã sớm phân phó Long Kỵ.”
Thoát Hoan khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Dã Tiến nơi nào cũng tốt, chính là tính tình hướng chút.”
Khổng Thừa Nhận phụ họa nói: “Thái sư nói rất đúng, thật ra như Tam Giới nói, sớm giết Thu Trường Phong, sẽ không có những việc này.”

Thoát Hoan khoát tay nói: “Không, Dã Tiên dù sao ở trước mặt Điệt Cát lập lời thề, lừa được người không lừa được thần, nếu là hủy hứa, Dã Tiên ở trước mặt người Ngoà Lạt quốc uy tín ở đâu?”.