Quyển 2 - Chương 12: Lưỡng nan 2

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kiếm là Thuần Quân, nữ nhân đương nhiên chính là Diệp Vũ Hà. Nàng chỉ so với Thu Trường Phong lao ra miệng hang chậm hơn một bước, nàng sẽ tuyệt không để cho một mình Thu Trường Phong mạo
hiểm nữa.
Bởi vậy, nàng xuất kiếm. Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến một kiếm đã chém gãy bảy thanh đao của đối thủ. Nàng chỉ biết là, lúc này, nàng phải chia sẻ phiêu lưu vì Thu Trường Phong.

Thấy bảy người đó lui về phía sau cũng là động tác lưu loát chỉnh tề, trong lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, biết muốn đánh bại bảy người này, tuyệt không phải việc đơn giản. Nhưng nàng vẫn là rung kiếm, chuẩn bị chiến một trận.
Một bàn tay đột nhiên đặt tại trên tay nàng.
Diệp Vũ Hà khẽ giật mình, quay đầu nhìn qua. Lúc nàng cầm kiếm, trên đời này chỉ có Thu Trường Phong mới dám nắm tay nàng, cũng chỉ có Thu Trường Phong mới có thể cầm tay nàng. Nhưng Thu Trường Phong vì sao phải ngăn cản nàng ra tay?
Thu Trường Phong rất nhanh cho Diệp Vũ Hà đáp án: “Hán vương điện hạ. Câm Y vệ Thiên hộ Thu Trường Phong bái kiên.” Trong đao quang kiêm ảnh. Thu Trường Phong nhìn chô đôi cao, chăp tay vì làm.
Bảy người cầm đạo đó nghe vậy, trên mặt cũng có ý ngạc nhiên, nhưng không ra tay nữa. Bởi vì bọn họ cũng mới phát hiện. Thu Trường Phong cùng bọn họ vôn là một đường.
Trong lòng Diệp Vũ Hà kinh ngạc, theo ánh mắt Thu Trường Phong nhìn qua, trên mặt tràn đây ngạc nhiên.
Hán vương Chu Cao Hú sao sẽ tới nơi này?
Trên đồi cao, dưới ánh mặt trời, Hán vương Chu Cao Hú quả nhiên ngồi ở nơi đó. Hắn sạch sẽ, lưu loát, đơn giản, kiêu căng trước sau như một, nhưng hắn lần này không ngồi ghế cao da hổ của hắn nữa, chỉ ngồi ở trên một tảng đá. Hán vương nhìn Thu Trường Phong, trong ánh mắt cũng mang phần ngạc nhiên, tựa như không ngờ Thu Trường Phong lại sẽ từ lòng đất
chui ra.
Nhưng hắn không trả lời. Hẳn chỉ nhìn Thu Trường Phong một cái, ánh mắt liền ném về phía trên mặt biển mênh mang, tràn đầy chiến ý.
Hán Vương sao có thể tới nơi này. Diệp Vũ Hà nghĩ không rõ. Nhưng nàng nhìn chung quanh, trong lòng khẽ run sợ. Nàng nhìn thấy trừ Hán vương, còn có một mảng thi thể, nàng chưa bao giờ đồng thời nhìn thấy nhiều người chết như vậy.
Một khắc đó, Diệp Vũ Hà bỗng nhiên hiểu, đây đã là chiến trường, chỉ có chiên trường, mới có thể xem mạng người như chuyện vặt như vậy.
Trừ những thi thể đó, chung quanh cái đồi cao này lại có hơn ngàn người đề phòng. Hơn ngàn người đó quá nữa là bụi đất đầy mặt, máu tươi trên người. Bọn họ thoạt nhìn tuy có mỏi mệt nói khộng nện lời, nhưng trên mặt môi một người bọn họ, cũng mang theo chiên ý bât khuât.
Bởi vì bọn họ là Thiên Sách vệ – một vệ trong bảy mươi hai vệ Đại Minh, nhanh nhẹn dũng mãnh nhât.
Diệp Vũ Hà theo ánh mắt Hán vương trông về phía xa, sắc mặt khẽ biến. Bởi vì nàng nhìn thấy trên mặt biển mênh mang, lại có vô số thuyên lớn dựng như rừng.
Hải quân Đại Minh vốn là tung hoành thiên hạ, thuyền nhiều cũng là trên đời thám phục.
Nhưng trên rất đông thuyền trên biển kia dựng lên lại không phải cờ xí Đại Minh. Cờ xí thuyên trên biên đó, không ngoại lệ về một ngọn lửa. giông ngọn lửa màu biêc hừng hực thiêu đôt ở trên boong thuyên lớn.
Phủng Hỏa hội!
Những thuyền lớn trên biển kia, vậy mà đều là thuyền Phủng Hỏa hội. Bọn họ tụ tập ở trong này, đương nhiên là muốn cùng Hán vương quyết nhất tử chiến. Nhưng Hán vương vốn ở Đông Hoắc, sao có thể đột nhiên chạy tới trên đảo hoang vô danh này? Diệp Vũ Hà trong lúc nhất thời không hiểu.
“Nhị ca, sao ngươi lại ở chổ này?”
Vân Mộng công chúa rốt cuộc từ miệng hang chui ra,nhìn thấy Hán Vương. Ở đây, vừa mừng vừa sợ.
. Mặc Vũ Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, bọc áo dài của Thu Trường Phong, lộ bắp chân trong suốt thon dài kia, cứ như vậy chạy tới trước mặt Hán vương.
Trong mắt Hán vương cũng lộ ra ý kinh ngạc. Hắn tuy dự kiến được Thu Trường Phong. Diệp Vũ Hà còn có thể xuất hiện, nhưng hiển nhiên không nghĩ tới Vân Mộng công chúa cũng sẽ xuất hiện tại trên đảo hoang vô danh này.
Không đợi Hán vương mở miệng. Vân Mộng công chúa đã nghĩ đương nhiên nói: “Nhị ca, ngươi là tới cứu ta, phải không?” Trên mặt nàng có phân phân chân, cũng có phân ý âm áp.
Vô luận như thế nào, Hán vượng luôn là nhị ca của nàng. Máu mủ. tình thâm, cho dù giữa bọn họ vôn có khúc măc, nhưng bọn họ dù sao cũng là huynh muội.
Hán vương vẫn là trầm mặc không nói, nhìn Vân Mộng công chúa hôi lâu mới nói: “Vân Mộng, ngươi gây rôi.”
Vân Mộng công chúa chỉ cảm thấy mũi chua xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuôi ra. Nàng vộn không phải nữ tử yêu đuôi như vậy, nàng cũng không là nữ tử đa sâu đa cảm, nhưng thời điêm nàng nghe được câu thăm hỏi ân cân kia của Hán Vương, trong lòng lại nghĩ, nhị ca bao lâu chưa quan tâm ta như vậy, một năm. y là mười năm?
Nhưng ý cảm động đó của nàng không đợi lên men, chợt nghe Chu Cao Hú nói lạnh như băng: “Thu Trường Phong, mang Vân Mộng đi. Từ đầu tới thì từ đó đi!”.

Thu Trường Phong ở chút kinh ngạc. Không đợi nhiều lời, Vân Mộng công chúa đã hô: “Ta không đi.” Nàng tuy rất nhiều chuyện đều không hiểu, nhưng hiện tại cũng nhìn ra Hán vương ở dưới tình hình cực kỳ không ổn.
Sắc mặt Hán vương lạnh đi, chậm rãi nói: “Thu Trường Phong. Bổn vương biết không ra lệnh được ngươi. Nhưng ngươi mang đến phiền toái, chung quy phải mang đi cho ta.”
Lòng Vân Mộng công chúa lạnh đi, chưa bao giờ nghĩ đến Hán vương lại sẽ vô tình nói nàng như vậy. Nàng là phiền toái? Không đợi nàng kêu, chợt nghe Thu Trường Phong trả lời: “Cái phiền toái này là Hán vương rước lấy.”
Vân Mộng công chúa chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, giông như không quen biêt nhìn chăm chăm Thu Trường Phong, trong lòng khẽ đau.
Nàng còn có thể chịu được Hán vương nói nàng phiền toái, nhưng nàng không biết vì sao, như thế nào cũng không thể chịu được Thu Trường Phong đối với nàng khinh miệt. Nhưng nàng lập tức hiểu, nàng lại hiểu lầm Thu Trường Phong, bởi vì Hán vương lạnh lùng nói: “Ngươi đây là ý tứ gì? Ngươi chẳng lẽ là đang trách cứbổn vương?”.
Thu Trường Phong trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Ty chức không có tư cách, cũng không có quyền lực trách cứ Hán vương điện hạ, nhưng trong lòng ty chức vẫn là có chút oán giận.” Thấy sắc mặt Hán vương càng thêm âm trầm, Thu Trường Phong dừng một lát nói: “Hán vương đã đem trọng trách tiêu diệt nghịch đảng giao cho ty chức, nên tin tưởng ty chức, mà không nên còn bảo Sương Hàng tự tiện làm chủ.”
Sương Hàng ngay tại bên cạnh Hán vương, nghe vậy sắc mặt khẽ biến. /
Ánh mắt Hán vương khẽ lóe: “Sao ngươi biết hắn là tự tiện làm chủ
Thu Trường Phong nghiêm nghị nói: “Có lẽ là ty chức nghĩ sai rồi. Hắn không phải là tự tiện làm chủ, mà là luôn nghe Hán vương phân phó mà thôi. Hán vương tuy bảo ta đến, lại không tin ta có thể tiêu diệt nghịch đảng. Bảo ta đến, chẳng qua là làm tiên phong mà thôi, mà Hán vương thật ra vẫn dẫn người theo phía sau chúng ta. Hán vương chắc là phân phó Sương Hàng, vừa có tình hình địch, lập tức cảnh báo, để Hán vương tới cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp tiêu diệt phản nghịch. Nếu không phải như thế, Sương Hàng cũng sẽ không ngay cả chuyện hộ vệ thuyền cũng không nghĩ đến, bởi Vi hẳn sớm biết Hán vương đến ngay Sau đó, cho rằng con thuyền cho dù mất đi. cũng có thể ngồi thuyền của Hán vương trở về.”
Sắc mặt Sương Hàng như sương, trong lòng lại không thể không thở dài Thu Trường Phong tư đáo, vậy mà bằng chi tiết này suy
đoán ra tất cả. Vẻ mặt Vân Mộng công chúa lại có chút khác thường, rốt cuộc hiểu
nhị ca, Thu Trường Phong tới đây, giống như không phải vì nàng. Một khắc đó, trong lòng nàng tràn đầy mất mát.