Quyển 2 - Chương 15: Lưỡng nan (5)

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thu Trường Phong bình tĩnh nói: “Ninja cùng lắm mấy người mà thôi. Bọn họ hiển nhiên cũng không kịp điều binh khiển tướng, bởi vậy mấy người đó chẳng qua là nghe lén động tĩnh của chúng ta. . .”

Hán vương thở dài một tiếng nói: “Bọn chúng có lẽ cũng là muốn đến ám sát bổn vương?” .

Thu Trường Phong trầm mặc. Thầm nghĩ, ta nếu không phải âm kém dương sai, từ nơi này đi ra, độngiệp Hoan lại chưa trúng độc, chỉ cần mang theo một đám Ninja từ mật đạo giết ra, ra ngoài ý nghĩ, nói không chừng có thể giết Hán vương.

Nhưng những lời này, Thu Trường Phong cũng không nói ra, chỉ là nói: “Điện hạ, trước mắt sự việc liên quan trọng đại, còn xin điện hạ sớm làm quyết định. Chúng ta nếu có thể lui giữ mật đạo, thật ra cũng có thể đấu cùng bọn họ. . .” .

Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, có ánh nắng chiều đầy trời. Ánh sáng đỏ rực đó rơi ở trên khuôn mặt lành lạnh của Hán vương, có thao ngạo quật cường khôn kể.

Vân Mộng công chúa thấy, trong lòng trầm xuống. Thầm nghĩ nhị ca nhìn như kiên cường, nhưng quật cường nhất, chỉ sợ chung quy không chịu nghe Thu Trường Phong đề nghị.

Không ngờ, Hán vương chậm rãi gật đầu nói: “Thu Trường Phong, ngươi tận tình khuyên bảo như thế, bổn vương có thể nào không nghe? Nhưng mê cung đó. . . Chỉ sợ cũng nguy cơ trùng trùng.”

Thu Trường Phong hơi vui vẻ nói: “Ty chức nguyện làm gương cho binh sĩ, mở đường cho điện hạ, cùng bọn chuột nhắt đó chiến đấu tới cùng.”

Hán vương nhìn chằm chằm Thu Trường Phong, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai hắn, mỉm cười nói: “Thu Trường Phong, người thật không tồi. Bổn vương theo lời người nói là được.”

Hán vương đối với Thu Trường Phong bỗng nhiên chuyển biến thái độ, Vân Mộng công chúa thấy, trong lòng có ý ấm áp. Nàng thật hy vọng nhị ca cùng đại ca, thậm chí cùng Thu Trường Phong đều có thể hòa thuận ở chung, kêu lên: “Vậy đi nhanh đi.” .

Hán vương mới đợi truyền lệnh, sắc mặt đột nhiên lại thay đổi, nhìn mặt biển, thất thanh nói: “Ô, nơi đó là chuyện gì?” Hán vương xưa nay trầm tĩnh lạnh lộng, vừa rồi cho dù đạn pháo đánh tại bên người, thoạt nhìn cũng là không thay đổi nhan sắc, thời khắc này vậy mà dung nhan thay đổi, đương nhiên là nhìn thấy chuyện cực kỳ kỳ quái.

Mọi người thấy Hán vương biến sắc, càng là không khỏi chấn động trong lòng, quay đầu hướng trên mặt biển nhìn lại, trên mặt đều là lộ ra ý cổ quái.

Thuyền lớn trên mặt biển vốn là khó có thể đếm hết, cột buồm thuyền lớn càng là đứng vững như rừng. Phùng Hỏa hội ẩn nhân trên biển nhiều năm, thực lực tuy còn xa không bằng hải quân Đại Minh, nhưng thời khắc này xem ra, cũng là nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Thu Trường Phong có thể tính như thế nào, cũng chỉ có thể mượn mê cung đối kháng địch thủ, lại chưa bao giờ nghĩ đến đi tấn công hải thuyền của Phùng Hỏa hội.

Hải thuyền nơi đó quả thực là cứng rắn như núi.

Nhưng chính là hải thuyền như núi kia, đột nhiên nổi lên hỗn loạn. Kèn vang dài, hải thuyền mở buồm, hải thuyền vốn nghiêm nghị xơ xác tiêu điều kia tựa như gặp kinh biến gì, lại bắt đầu quay đầu, mặt hướng phía biển lớn.

Hán vương đột nhiên đưa tay lấy ra đồ vật giống như đoạn trúc, kéo dài đến trước mắt nhìn một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên cực khó coi. Thứ hắn dùng kia tên là Thiên Lý Nhãn, vốn là từ Tây Vực bên đó truyền đến, sau khi trải qua thay đổi, nay dùng ở trên hải thuyền của Đại Minh, có thể nhìn cự ly cực xa.

Vân Mộng công chúa thấy, không khỏi lo lắng nói: “Nhị ca, đến tột cùng là chuyện gì?” .

Độngiệp Vũ Hà nhịn không được nói: “Chẳng lẽ nói bọn họ là kế dụ địch, gạt chúng ta đi qua?” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền biết tuyệt không có khả năng. Bởi vì loại thời điểm này, Phùng Hỏa hội căn bản không cần dùng loại phương pháp này nữa.

Thu Trường Phong dõi mắt trông về phía xa, đột nhiên nói: “Lúc này sao còn có thể có thuyền tới?” Thị lực của hắn cực tốt, vậy mà nhìn thấy một đường chỗ trời biển kia hiện ra bóng buồm.

Mà những bóng buồm đó mang theo ánh chiều tà màu vàng của mặt trời lặn, lại như biển xanh nổi sóng vọt tới.

Những con thuyền đó hiển nhiên cực lớn, bằng không cũng sẽ không cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy bóng buồm, nhưng con thuyền thật lớn như thế, tốc độ đi còn nhanh như vậy, quả thực nghe rợn cả người.

Thu Trường Phong tuy đang dò hỏi, lại đang nhìn Hán vương. Bởi vì hắn cảm thấy trước mắt trừ Hán vương còn có thể vận binh điều hành, trên biển lớn mênh mông, sẽ tuyệt không xuất hiện hạm đội khác nữa.

Đó sẽ không là thuyền của Phùng Hoa hội, bởi vì Phùng Hỏa sẽ không làm điều thừa. Phùng Hoa hội hiển nhiên cũng phát hiện thuyền đến tràn đầy địch ý, bởi vậy như lâm đại địch.

Trong lòng Thu Trường Phong kỳ quái, nhìn thấy sắc mặt Hán vương càng thêm kỳ quái.

Bởi vì trước mắt bọn họ vận khí xấu đến cực điểm, vô luận như thế nào, có kẻ địch của Phùng Hoa hội tiến đến, chung quy là chuyện tốt. Những sắc mặt Hán vương vì sao sẽ khó coi như thế?

Hán vương đột nhiên buông xuống Thiên Lý Nhãn, khóe miệng mang phần ý cười trào p hồng nói: “Chúng ta không cần vào mê cung nữa.”

Tâm tư Thu Trường Phong bay lộn, những con thuyền lớn kia lại tới gần rất nhiều. Hắn đột nhiên nhìn thấy cột buồm hầu như cắm vào đám mây kia, lại nhìn thấy dưới bóng buồm kia lại có một đạo tơ hồng. Tơ hồng đỏ như máu, giống như hai ánh nắng chiều như máu trên trời, hội tụ ánh chiều muộn chiếu ở một thân, cứ hoành hành tới như vậy.

Chỗ mép thuyền những con thuyền tới kia đều có một đạo tơ hồng như vậy. Những con thuyền đó song song mà đến, hình thành tơ hồng vốn là cực kỳ chói mắt, chỉ là vừa rồi cách cực xa, lại chiếu rọi ở trong ánh nắng chiều mới làm cho Thu Trường Phong chưa lưu ý.

Thu Trường Phong vừa nhìn thấy tơ hồng đó, trong lòng kinh hoàng, sắc mặt cũng thay đổi, khàn giọng nói: “Là bảo thuyền!” .

Vân Mộng công chúa ngẩn ngơ, lập tức hỏi: “Bảo thuyền?” Lời nàng vừa ra khỏi miệng, liên tỉnh ngộ lại. Thoáng cái lại bắt lấy tay Thu Trường Phong, kinh hỉ nói: “Bảo thuyền, thật sự là bảo thuyền?” Nàng một khắc đó, trên mặt mừng như điên, sớm đánh tan toàn bộ lo lắng, cứ như ánh sáng mặt trời sáng lạn kia, xé rách toàn bộ bóng tối.

Độngiệp Vũ Hà không hiểu công chúa vì sao mừng như điên như vậy, nhịn không được nói: “Bảo thuyền? Tới là ai?” Đột nhiên nhìn thấy Thu Trường Phong nhìn nàng, ánh mắt rất là kỳ quái. Độngiệp Vũ Hà biết mình khẳng định đã hỏi cái vấn đề không nên hỏi, chẳng lẽ bảo thuyền mười phần nổi danh?

Bảo thuyền?

Giống như một tia chớp lướt qua trong đầu, độngiệp Vũ Hà bỗng nhiên nhớ tới cái tên, trên khuôn mặt thanh tú cũng mang phần tái nhợt, càng nhiều hơn lại là kích động. Nàng cũng nhịn không được khản giọng nói: “Là bảo thuyền! Ta biết rồi!” .

Thấy Thu Trường Phong gật đầu, trong lòng độngiệp Vũ Hà chấn động mãnh liệt, khi đó trong đầu chỉ có một cái tên.

Bảo thuyền!

Thì ra, đến lại là hạm đội bảo thuyền tung hoành bốn biển của Đại Minh — cái bảo thuyền hoành hành thiên hạ, thế nhân đều phải là ngưỡng mộ kia, cái hạm đội đã nhập đỉnh phong chi cảnh, thiên hạ không địch nổi kia.

Hạm đội tuy sừng sững như người khổng lồ, nhưng nhắc tới bảo thuyền, thì phải đề cập một cái tên người khổng lồ cũng không che phủ được. Bảo thuyền đi biển, tung hoành thiên hạ, hoàn toàn bởi vì có cái tên kia làm cho người đời chỉ có thể ngưỡng mộ.

Trịnh Hòa!

Trịnh Hòa thân thế đáng thương lại làm cho thiên hạ quá nhiều người chỉ có thể ngưỡng mộ kia!

Trịnh Hòa tung hoành hải vực, không ai dám địch kia!

Trịnh Hòa oai phong một cõi, mấy lần xuống Tây Dương, cờ xí dựng thẳng lên tứ hải bát hoang đều phải dẹp cờ cuốn trố ông, cúi đầu mà bái kia!

Mọi người đều quên nguy cơ trước mắt, nhìn thấy buồm trong mây, đường hải triều, khí phách mênh mông, biển rộng rãi trời xanh lạnh nhạt đó, trong lòng không hẹn mà cùng thầm nghĩ một cái ý niệm.

Bảo thuyền tới rồi, Trịnh Hòa đến rồi!