Quyển 2 - Chương 158: Che trời 1

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thu Trường Phong đứng ở trong Kim trưởng cảm giác rất cô đơn, thoạt nhìn Chu Cao Hú cách hắn cũng rất có chút xa xôi. Hắn đột nhiên có loại biểu cảm muốn cười, hắn cũng quả thực muốn cười – trong tươi cười tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn liếc Chu Cao Hú luôn trầm mặc, đột nhiên nói: “Hán vương, ta nhớ ta từng nói với người ta là Cẩm Y vệ.”
Ánh mắt Chu Cao Hú phức tạp trả lời: “Ta cũng từng là Hán vương.” Con người đều sẽ thay đổi, từ xưa nào có không mục nát?
Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Không sai, con người đều sẽ thay đổi. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày ta lại sẽ đi lừa Diệu Quảng Hiếu, làm một số việc trước kia chưa bao giờ dám nghĩ. Nhưng ta phải đi làm, phải không?”.
Chu Cao Hú không nói gì, Thoát Hoan cũng bảo trì trầm mặc, bọn họ đều từng thiết nghĩ phản ứng của Thu Trường Phong, nhưng không nghĩ tới hắn trừ thổn thức, vẫn là rất bình tĩnh.
“Ta nếu không làm chuyện này, ta đương nhiên phải chết, cũng không thể nhìn thấy Diệp Vũ Hà…” Thu Trường Phong tràn đầy mỏi mệt, “Nhưng ta thực mệt chết đi, có đôi khi ta cũng nghĩ, một người chết rồi có lẽ là chuyện rất thoải mái. Có đôi khi chết lại không đau khổ, sống mới thế.”
Con người Thoát Hoan co rút lại, chậm rãi nói: “Ngươi chỉ cần làm được, khẳng định sẽ càng thoải mái hơn, ngươi cả đời đều có thể cùng Diệp Vũ Hà nắm tay.”
Hắn vốn cực có lòng tin — tin Thu Trường Phong nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng thấy Thu Trường Phong như thế, ngược lại không dám khẳng định.
Ngươi thật sự không thể yêu cầu một người sắp chết quá nhiều, nhất là người này thoạt nhìn căn bản không sợ chết.
Thân thể Thu Trường Phong tuy rất yếu đuối, nhưng ý chí của hắn lại giống như Trường Thành sắt thép. Điểm yếu duy nhất của hắn chính là Diệp Vũ Hà, nhưng Thoát Hoan vẫn là không dám khẳng định, hắn tuy nghe nói Thu Trường Phong phản bội triều đình vì Diệp Vũ Hà, nhưng | hắn luôn không tin tình yêu gì.
Chu Cao Hú ở một bên nói: “Ngươi nếu làm được, ngươi chính là Diệu Quảng Hiếu.” Ý ngoài lời của hắn rất rõ ràng, sau khi được việc, Chu Cao Hú lấy được giang sơn, hắn có thể cùng nhau chia sẻ với Thu Trường Phong.
Thoát Hoan uy hiếp, Chu Cao Hú lại là lợi dụ, nhưng hai người bọn hắn hiển nhiên đều có một cái mục đích chung — làm cho Thu Trường Phong đi lừa Diệu Quảng Hiếu!

“Nhưng Diệu Quảng Hiếu thoạt nhìn cũng không vui vẻ.” Thu Trường Phong mỉm cười cười, “Ta tới nơi này vốn là không đường có thể đi, chỉ hy vọng sau khi có thể sửa lại mệnh hắn phải chết cùng Diệp
Vũ Hà rời khỏi tất cả ưu phiền, không quản việc thiên hạ nữa, ta không muốn làm cái gì Diệu Quang Hiếu.”
Dưới ánh sáng cây nến lớn, vẻ mặt hắn một khắc đó không bình tĩnh nữa, mà là mang theo vài phần khát khao.
Vô luận ai nhìn thấy loại vẻ mặt đó của hắn cũng sẽ không hoài nghi từng chữ hắn nói. Trong lòng Thoát Hoan khẽ động, chậm rãi nói: “Bản Thái sư trái lại có chút hâm mộ các hạ mối tình sâu sắc, cũng muốn chu toàn chuyện tốt của các hạ. Các hạ xin yên tâm, chỉ cần Kim Long Quyết sửa mệnh thành công, ta nhất định để người mang Diệp Vũ Hà an toàn rời khỏi. Bản Thái sư nói là làm, nếu các hạ không tin, bản Thái sư thậm chí có thể thể đối với Điết Cát tiếp.”
Thu Trường Phong nhìn Thoát Hoan một lúc lâu, nói: “Ta tin Thái sư, nhưng chuyện này cực kỳ khó làm. Nếu tại trước đây chưa có Tam Giới nhúng tay mà nói, sự việc chỉ sợ dễ làm hơn nhiều…”
Thoát Hoan hoang mang nói: “Vì sao nói như vậy?”.
Thu Trường Phong thở dài: “Diệu Quảng Hiếu trung thành và tận tâm với Chu Lệ…” Chợt tự giễu hẳn lên, “Có lẽ ta cùng Hán vương có thể thay đổi, nhưng Diệu Quảng Hiếu lại sẽ tuyệt không thay đổi, người này trí tuệ cao hơn xa người ngoài, chỉ sợ sớm từ trong miệng Tam Giới biết được dụng ý của Thái sư.”
Thoát Hoan cười lạnh một tiếng nói: “Hắn biết có thể như thế nào?”.
Thu Trường Phong nói: “Hắn trái lại không thể đối với Thái sư như thế nào, nhưng hắn tuyệt sẽ không phản bội Chu Lệ, hắn sau khi biết dụng ý của Thái sư lại có thể nào nói ra cách khởi động Kim Long Quyết? Bởi vậy chuyện này dị thường khó giải quyết.”
Thoát Hoan ngược lại nở nụ cười, “Bản Thái sư trái lại không cần nghĩ chuyện này khó giải quyết hay không.
Thu Trường Phong cay đắng nói: “Đúng rồi, Thái sư chỉ cần nghĩ như thế nào để cho ta đi làm là được.” Thấy vẻ mặt Thoát Hoan lạnh lẽo, “Thái sư, nhưng trước khi ta nghĩ cách bẫy lấy bí mật của Diêu Quảng Hiếu, muốn một mình nói mấy câu với Hán vương.” Hắn cường điệu hai chữ “Một mình”, Thoát Hoan nghe hắn lại có ý đáp ứng, trong lòng hơi vui, tuy tò mò Thu Trường Phong nói cái gì với Chu Cao Hú,
vẫn là hào phóng xua tay nói: “Hai người các ngươi đến góc lều nói là được.”
Thu Trường Phong nhìn quanh Kim trường, tìm nơi cách mọi người hơi xa, quay đầu nhìn lại, Chu Cao Hú đã lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau hắn.
Thấy Thu Trường Phong trông lại, vẻ mặt Chu Cao Hú có vài phần phức tạp như vậy, lập tức nói: “Ngươi muốn nói với ta cái gì?”.
| Thu Trường Phong hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải Hán vương nên là nói cái gì với ta sao?”.
Vẻ mặt Chu Cao Hú lướt qua vài phần âm lãnh, lập tức nói: “Ngươi biết ta muốn nói với người cái gì?” Hắn hỏi cực kỳ kỳ quái, trong lời nói còn cất giấu vài phần ý tứ hàm xúc khác.
Thu Trường Phong kiên quyết lắc đầu nói: “Ta không biết!”. | Chu Cao Hú đối mặt sắc mặt Thu Trường Phong cố chấp cổ quái, hồi | lâu mới nói: “Có đôi khi… Ta thực hoài nghi… Lời đến bên miệng cuối
cùng biến thành lạnh nhạt, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi một chuyện, | Tịch Chiếu, khẳng định ở trên tay Diệu Quảng Hiếu!”.
Tin tức này nếu nói ra trước mặt Thoát Hoan, chỉ sợ Thoát Hoan sẽ nhảy dựng lên.
Thu Trường Phong lại ngay cả khóe mắt cũng không nhướng một cái, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Thì ra là thế, ta hiểu rồi.”
Chu Cao Hú nhíu mày hỏi lại: “Ngươi đã hiểu cái gì?”.
| Thu Trường Phong mang theo vài phần tự giễu nói: “Ta luôn không hiểu, Hán vương vì sao đột nhiên đối với ta người nghèo túng này thành | thật với nhau, thậm chí không tiếc đắc tội Thái sư cũng muốn bảo vệ ta.
Hiện tại ngẫm lại, Hán vương thì ra sớm biết Diệu Quảng Hiếu chưa chết, cũng suy đoán Tịch Chiếu tất ở trên tay Diệu Quang Hiếu, để Như Dao Minh Nguyệt hao hết khúc chiết mang ta đến, muốn dò hỏi bí mật của Diệu Quảng Hiếu.”
Ánh nến sáng ngời, soi ở trên mặt Chu Cao Hú, lại lóe ra vài phần bóng tối. Hắn tuy bị vạch trần bí mật, nhưng cũng không có nửa phần thất thố, chỉ dời ánh mắt đi, nhìn phía nến lớn treo trong Kim trướng.
Nến lớn rơi lệ, không ai hiểu.
Thu Trường Phong lại nói: “Hán vương đương nhiên là từ trong miệng Như Dao Minh Nguyệt biết chuyện Diêu Quang Hiếu chưa chết, nhưng ta có điểm kỳ quái là, Hán vương sao khẳng định Tịch Chiểu sẽ ở trên tay Diệu Quảng Hiếu?”.
Vẻ mặt Chu Cao Hú ở dưới ánh nến tỏ ra có chút hoảng hốt, trả lời: “Ngươi trước kia phỏng đoán cũng không sai, ta quả thực đã phái cao thủ giết Trần Tự Cuồng, nhưng lại chưa tìm được Tịch Chiếu. Sau ta
nhiều mặt hỏi thăm, phát hiện Trần Truy Nguyên con Trần Tự Cuồng dọc sông mà xuống, từng đến chùa Bàn Nhược Kim Lăng, mà Diều Quảng Hiếu lúc ấy cũng ở trong chùa.”
Thu Trường Phong lập tức sáng tỏ, “Bởi vậy Hán vương hoài nghi Trần Truy Nguyên sớm đem Tịch Chiếu cho Diệu Quảng Hiếu?”.
Chu Cao Hú lạnh lùng nói: “Trừ cái đó ra, ta nghĩ không ra khả năng khác nữa.” Nói tới đây, cơ thịt hai má hắn dữ tợn run rẩy vài cái.
Trong đôi mắt Thu Trường Phong tràn đầy bị ai. “Hán vương đơn giản là vì cái suy đoán này liên ngàn dặm xa xôi đi tới thảo nguyên? Nếu đoán không đúng thì sao?”.
Chu Cao Hú xoay đầu lại, ánh mắt đột nhiên biến thành sắc bén giống như lưỡi đao, cũng chưa trả lời vấn đề của Thu Trường Phong, trái lại nói: “Thu Trường Phong, đầu óc ngươi đến bây giờ tỉnh táo như trước, ta là cực kỳ bội phục. Nhưng người vừa đã nói sai một chuyện…”
Thu Trường Phong hơi nhíu khóe mày, hỏi: “Chuyện nào?”.