Quyển 2 - Chương 212: Mạt lộ 2

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ta chết rồi sao? Ta ở nơi nào, địa ngục sao? Trong lòng nàng mơ mơ màng màng nghĩ, chợt nghe thanh âm Thu Trường Phong truyền tới, vội vàng mà lại vô cùng lo lắng, Vũ Hà, người nhất định phải kiên trì, chúng ta có thể đi ra!”.
Ngữ khí vô cùng lo lắng hoàn toàn không giống Thu Trường Phong, nhưng một tia kiên định trong đó chưa bao giờ thay đổi.
Là thanh âm của Thu Trường Phong, trong lòng Diệp Vũ Hà hơi vui, chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ nhàng, cũng không cảm thấy đau đớn nữa. Thì ra bọn họ vẫn ở cùng nhau, cái này so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Đúng lúc này, có thanh âm điên cuồng cười nói: “Thu Trường Phong, ngươi không cần lừa mình dối người nữa, nay hang đá sụp xuống, cho dù mấy trăm người đến đào người, cũng cần đào mấy ngày mấy đêm, nhưng chúng ta đều phải chết, chết ngạt ở bên trong!”.
Diệp Vũ Hà lúc này mới hiểu vì sao không có ánh sáng, thì ra hang đá đã sập, ngọn đèn tắt hết. Bọn họ đều bị chôn ở dưới lòng đất. Cái này chẳng lẽ… Là vận mệnh cuối cùng của bọn họ?
“Thu Trường Phong, người thực cho rằng ta còn không biết tất cả sao? Ta biết hết, ta biết hết!” Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười điên cuồng của Dã Tiên, “Ngươi không nói cho ta biết bí mật, chính là treo khẩu vị của ta, không muốn để cho ta và người cá chết lưới rách.
Nhưng ta biết hay không lại có cái gì quan hệ? Ta lừa ngươi, ta rốt cuộc đã lừa ngươi. Ta chết, cùng chết với ngươi, ta thật sự vui vẻ!”.
Trong bóng đêm, tràn ngập thanh âm làm cho Diệp Vũ Hà chán ghét, nàng nhíu mày, môi run run, lẩm bẩm: “Trường Phong…”
“Ta ngay tại nơi này.” Thu Trường Phong lập tức nói.
“Xin lỗi, ta không cứu được các ngươi.” Diệp Vũ Hà than nhẹ, “Ta luôn… Luôn rất vô dụng.”
Chỉ cảm thấy trên mặt tựa như có giọt nước mưa khẽ đánh, lạnh lạnh, giống như mưa phùn trong gió thu Giang Nam.
Cũng chưa nghĩ nhiều, Diệp Vũ Hà chỉ là tiếp tục nói: “Ta không thể khởi động Kim Long Quyết sửa mệnh, không thể sửa lại mệnh ngươi, nhưng… Ta vẫn có thể sửa lại mệnh mình, cùng một chỗ với ngươi.”
Cảm giác được ôm gắt gao, nồng đậm không nỡ, nghe được Thu Trường Phong nói giọng khàn khàn: “Vũ Hà, ngươi yên tâm, chúng ta vĩnh viên sẽ ở cùng nhau.”
Không trung còn kèm theo Dã Tiên cười điên cuồng, “Phải, chúng ta vĩnh viên đều sẽ cùng một chỗ…
Khóe miệng Diệp Vũ Hà run rẩy, nhẹ giọng nói: “Ta rất ích kỷ…” Cảm giác được Thu Trường Phong không hiểu, Diệp Vũ Hà giải thích đứt quãng, “Ta ích kỷ đến… Không muốn thấy người đi trước ta, vận mệnh định sẵn, ta ngược lại đi trước một bước, ta… Rất thích.”
Nàng rốt cuộc nói ra tất cả muốn nói, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cảm giác được mệt mỏi giống như thủy triều, đem nàng thấm ướt, bao phủ, trong lòng nàng ngược lại có bình tĩnh trước đó chưa từng có.
Nàng sớm hạ quyết định, từ lúc biết vận mệnh của Thu Trường Phong không thể vãn hồi, nàng đã hạ quyết định, thay đổi vận mệnh của mình, cùng Thu Trường Phong vĩnh viễn cùng một chỗ.
Nàng thích, nàng không oán nữa.
Trong yên lặng cuối cùng, chỉ cảm thấy lại có giọt mưa phùn rơi ở trên má nàng, hoảng hốt suy nghĩ, không phải mưa Giang Nam, là nước mắt Trường Phong.

Giang Nam tuy tốt, nhưng giọt sương của Vũ Hà, ở trong lòng một số người nào đó, chung quy không bằng tiêu điều gió mạnh mùa thu mang đến.
Trường Phong… Ngươi thật ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết, ta chưa bao giờ hy vọng người dùng kiếp này lưu ly đổi lấy nụ cười chốc lát của ta, ta chỉ hy vọng… Ngươi còn có… Mùa xuân.
Bóng tối – bóng tối khôn cùng.
Mặt trời sớm mọc, Thoát Hoan lại như nhốt ở trong bóng đêm.
Nơi đó có yên lặng, có bóng tối, có tịch mịch, còn có vô biên vô hạn lục đục với nhau, chia rẽ.
– Chu Lệ đã đến, khẳng định là Chu Lệ đã đến. Lúc chuyển động ý niệm này, lòng Thoát Hoan như tro tàn, một khắc đó, hắn tuy còn có không ít chuyện không hiểu, nhưng chung quy đã khẳng định một chuyện.
Ở lúc Thoát Hoan hắn tích cực muốn đảo điên giang sơn Đại Minh, Chu Lệ cũng luôn càng tích cực hơn chuẩn bị đối phó hắn. Chu Lệ luôn muốn trừ tai hoạ ngầm Bắc cương, hơn mười năm qua chưa bao giờ thay
đổi.
Chỉ là một lần này, Chu Lệ hành động không thể nghi ngờ càng nhanh chóng, càng quỷ dị, cũng càng thêm quả cảm hơn.
Thì ra tất cả chẳng qua là cái âm mưu, thì ra tất cả thoạt nhìn càng giống cái chuyện cười. Thoát Hoan chỉ thấy vô số mũi mẫu đầm về phía bầu trời, che mây che mặt trời, chỉ muốn nuốt hết viện quân Ngoã Lạt mới tới…
Ngoả Lạt quân đã có rối loạn, trong lòng Thoát Hoan đã loạn, hắn cũng nghe thấy phía sau xa xa truyền đến một tiếng nổ, một khắc đó, lòng chìm xuống đáy khe.
Quả nhiên, rất nhanh có tin tức báo lại, thuốc nổ Dã Tiên chốn ở miệng hang bị dẫn nổ bọn người, Thu Trường Phong, Dã Tiên bị chôn ở trong hang, căn bản không có hy vọng đi ra. Vẻ mặt Thoát Hoan đời đấn, chậm rãi hỏi: “Hiện tại làm thế nào?”.
Không Thừa Nhân lập tức nói: “Thái sư, viện binh của chúng ta còn có mấy vạn tinh nhuệ chưa tới, nếu có thể kịp thời chạy tới, còn có thể cùng Chu Lệ chiến một trận. Nếu hai mươi vạn đại quân của Ngoã Lạt chư bộ lại đến mà nói, thậm chí có thể đem toàn quân Chu Lệ bóp chết ở thảo nguyên. Mười vạn đại quân của Khẩu Phúc lúc trước, cũng không phải ở thảo nguyên toàn quân bị diệt sao?”.
Thoát Hoan thoáng nhìn khóe miệng Chu Cao Hú mỉm cười, trong lòng khẽ run, nhìn về phía Tam Giới, hỏi: “Tam Giới, ý tứ ngươi thì sao?” Trong lòng hắn bỗng dâng lên vài phần thê lương, vài ngày trước
hắn còn hùng tâm bừng bừng, khí nuốt núi sông, thoạt nhìn muốn nói theo Thành Cát Tư Hãn, lật đổ giang sơn Đại Minh, tái hiện ngày xưa huy hoàng của người thảo nguyên.
Nhưng chỉ vài ngày thời gian, tất cả liền phải tan thành mây khói.
Cho tới bây giờ, trong khe tuy còn có gần vạn binh lực, nhưng lòng tin của hắn đã tan.
Tam Giới đại sự tựa như đã nhìn thấu tâm ý của Thoát Hoan, liếc xéo Không Thừa Nhận một cái, thấp giọng nói: “Tiểu nhân trái lại cảm thấy lời Khổng tiên sinh nói có chút không ổn.”
Khổng Thừa Nhân nhíu mày, nhưng tại loại thời điểm này, không để ý được tranh khí phách. Nhìn đại quân của Chu Lệ từng bước tới gần, nhìn tận quân Ngoả Lạt có bối rối, một bộ phận vẫn ý đồ lao sập Tam
Thiên, Thần Cơ hai doanh của Đại Minh, một bộ phận khác lại hậu quân biến thành tiền quân, bắt đầu chuẩn bị ứng đối Chu Lệ công kích, Khổng Thừa Nhân nói: “Vậy theo ý tứ của đại sự thì sao?”.
Tam Giới đại sự thật cẩn thận nói: “Lúc trước khâu Phúc đến phạm, toàn quân diệt hết, là vì lỗ mãng trúng mai phục. Nhưng lần này quân Minh hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, khí thế lại thịnh, hai bên đối
chọi, Thái sư cũng không có phần thắng. Nếu bị bọn họ thành thế vây kín, chỉ sợ…” Ho nhẹ, Tam Giới không nói quá rõ ràng kết quả, “Tiểu nhân trái lại cảm thấy, Thái sư có thể nói theo cách năm đó, dân quân rời khỏi nơi này trước, lui lại hướng tây bắc, chỉ cần cùng viện binh đến gặp nhau, sau đó dự địch xâm nhập, Thái sự thậm chí có thể tái diễn một màn kia năm đó đánh bại Khâu Phúc.”
Khổng Thừa Nhân thầm nghĩ, ngươi nói đường hoàng, chẳng qua vẫn là đề nghị Thái sư bỏ chạy.
Thoát Hoan nhìn binh qua hàn phong dưới ngọn núi, liếc Diệu Quảng Hiếu cùng Chu Cao Hú vẫn ở một bên một cái, quyết định thật nhanh nói: “Được, liền theo lời đại sự nói, chúng ta lấy lại làm tiến, tiếp tục chờ cơ hội!”.
Hiệu lệnh vừa hạ, Ngoã Lạt quân trong khe núi lập tức chuẩn bị xuất phát, bỏ Ngoã Lạt quân ngoài khe không để ý, lặng yên dọc đường nhỏ dãy núi hướng tây bắc lên đi, đồng thời mang Diệu Quảng Hiếu, Chu Cao Hú đi theo.
Về phần Dã Tiên bên đó, Thoát Hoan tuy đau xót, nhưng trong lúc nhất thời cũng không để ý được nữa.