Quyển 2 - Chương 130: Hung thủ 5

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quỷ Lực Thất gặp chuyện, hung thủ quỷ dị khó dò, lúc mọi người hoảng sợ cân nhắc, Diệp Vũ Hà đột nhiên nói ra biết hung thủ là người nào, mọi người đều kinh, cho dù là Dã Tiên cũng lộ ra ý kinh ngạc.
Chỉ có Thoát Hoan giống như không kinh ngạc, hắn bình tĩnh như cũ, bởi vì hắn là Thoát Hoan.
Kẻ có thể thành đại sự, hiển nhiên đều có thể ở thời điểm mấu chốt giữ bình tĩnh, bằng không cái gọi là đại sự, giây lát sẽ bụi tàn khói bay, ầm ầm đổ sập.
Thoát Hoan đương nhiên cho rằng mình là người có thể thành đại sự, thật ra ở hắn xem ra, con hắn Dã Tiên cùng Chu Cao Hú, Chu Duẫn Văn thậm chí Thu Trường Phong cũng có thể thành đại sự, bởi vì những người này tính tình phẩm tính tuy khác nhau, nhưng không thể nghi ngờ đều cực kỳ có thể nhẫn nhịn.
Xem phẩm tính một người hiển nhiên không phải nhìn bộ dáng hăng hái của hắn, mà là phải xem biểu hiện của hắn lúc cô đơn.
Lúc Diệp Vũ Hà cô đơn, biểu hiện quá mức yếu đuối, Thoát Hoan đối với nàng đánh giá cũng không tính là cao, nhưng Thoát Hoan hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ đến, phát hiện hung thủ trước hết lại là Diệp Vũ Hà.
Nhíu nhíu mày tằm, Thoát Hoan như có hứng thú hỏi: “Bản Thái sự rất muốn nghe một chút cao kiến của Diệp bộ đầu.”
Mọi người nghiêng tai, nhưng Diệp Vũ Hà ngược lại trầm mặc, vẻ mặt tựa như có chút do dự. Không Thừa Nhân tuy tự phụ tài trí rất cao, nhưng chưa thể phát hiện hung thủ, đã sớm xấu hổ. Hắn không tin Diệp Vũ Hà có thể thông minh hơn hắn, nhịn không được hỏi: “Diệp bộ đầu, theo người thấy, hung thủ sẽ trốn ở nơi nào?”.
Diệp Vũ Hà đột nhiên nói: “Thái sư, ta không dám nói.”
Thoát Hoan sau khi khẽ giật mình một lúc lâu mới nói: “Có bản Thái sự ở đây, ngàn quân hộ vệ, cho dù hung đồ có khả năng kinh thiên, cũng không thể làm gì được đối với ngươi, ngươi cứ việc nói, bản Thái sư… Phụ trách an toàn của ngươi.”
Diệp Vũ Hà cười nhạt một cái, nói: “Vậy thật phải đa tạ Thái sư rồi.” Nàng bỗng nhiên cười, trong đó tuy còn mang vài phần lo lắng không yên sầu khổ, nhưng ánh lửa tựa như đều bị nàng tươi cười nhuộm tươi đẹp vài phần.
Mọi người vẫn chỉ thấy được vẻ mặt bằng lạnh của Diệp Vũ Hà, bông nhiên nhìn thấy nét mặt như vậy, cũng không tránh khỏi lâm vào kinh diễm.
Nhưng Diệp Vũ Hà rất nhanh thu liễm nụ cười, khôi phục đến vẻ mặt lạnh lùng ngày thường, chém định chặt sắt nói: “Thật ra hung thủ không cần giấu, hắn… Ngay tại giữa chúng ta!”.
Một lời đã ra, đá vỡ kinh thiên.
Sắc mặt mọi người một khắc đó, hoặc khó coi, hoặc kinh ngạc, có không tin, có cười lạnh, nhưng càng nhiều đều mang theo vài phần kinh hãi không hiểu, khó mà tin tưởng.
Hung thủ ngay tại giữa bọn họ?
Mọi người nhìn nhau, cho dù Dã Tiên, cũng là vẻ mặt hồ nghi bất định. Thoát Hoan vẫn nheo con mắt dài, vuốt chòm râu tỏa sáng, nhìn Diệp Vũ Hà, giống như đang cân nhắc Diệp Vũ Hà người này, sau một lúc lâu mới nói: “Diệp bộ đầu nói như vậy, đến tột cùng là ý tứ gì đây?”.
Diệp Vũ Hà chậm rãi nói: “Thái sư hắn là biết.”
Nếu là người ngoài nói như vậy, Thoát Hoan chỉ sợ sớm thét ra lệnh kéo ra ngoài chém, nghe Diệp Vũ Hà nói như vậy, Thoát Hoan ngược lại cười rộ lên, lắc đầu nói: “Bản Thái sư lại không biết.”
Dưới ánh trăng ánh lửa chớp động, trong ánh lửa lập lòe, đôi mắt Diệp Vũ Hà trong suốt như hồ nước, nàng giống như lại nhớ tới lúc mới vào chùa Khánh Thọ…
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước chùa Khánh Thọ mới gặp, trong lòng Diệp Vũ Hà rung động, khi đó nàng làm bộ lạnh nhạt, căn bản không vọng Thu Trường Phong liếc mắt một cái, nhưng thật ra ở lên lầu là lúc, sớm đem mọi người thần sắc thấy rõ sở.
Chuyện cũ như nước, mênh mông phập phồng, nàng đột nhiên nhớ ánh mắt khi đó Thu Trường Phong nhìn nàng. Khi đó nàng không hiểu, những lúc này, nàng lại khó quên.

Hít dài một hơi, Diệp Vũ Hà giống như lại về tới thân phận đầu danh bộ đầu mười một phủ tỉnh Chiết Giang, bình tĩnh nói:
“Vốn ta cũng không biết hung thủ đến tột cùng là ai, ẩn thân nơi nào, vụ án này ta cân nhắc hồi lâu, phát hiện nếu đúng như mọi người nói như vậy, hung thủ này căn bản không thể chạy thoát, hung thủ đương nhiên cũng sẽ không là quỷ, hung thủ làm cho chúng ta không nhìn thấy, đơn giản là hắn có một thân phận cực kỳ kỳ lạ.
Trong mắt Dã Tiên thoáng hiện ý kỳ dị, hỏi ngược lại: “Thân phận gì?”.
Diệp Vũ Hà lại không trực tiếp trả lời, đột nhiên nói: “Trừ kẻ thần trí thất thường, kẻ giết người tất có động cơ. Hung thủ này thủ đoạn kì quỷ như vậy, đương nhiên không phải thần trí thất thường, vậy động cơ của hắn là cái gì?” Dừng một lát, thấy mọi người tập trung lắng nghe, Diệp Vũ Hà lại tiến thêm một bước đưa ra nghi vấn, lại nói: “Nhưng trước đây, chúng ta hiển nhiên còn cần làm rõ một cái vấn đề, hung thủ là muốn giết ai?”.
Khổng Thừa Nhân vốn cho rằng Diệp Vũ Hà có cái nhìn cao minh gì, nghe vậy nhịn không được cười khẩy nói: “Thì ra Diệp bộ đầu ngay cả vấn đề này cũng chưa làm rõ.” Thấy Diệp Vũ Hà lấy vẻ mặt khí thế bức người nhìn lại, đột nhiên có chút chột dạ nói: “Sự thật là, hung thủ vốn muốn giết Chu tiên sinh, nhưng bị Quỷ Lực Thất đại nhân phát hiện, vì thể đến cản lại, lại bị hung thủ làm hại. Hung thủ lúc còn muốn động th với Chu tiên sinh, thấy chúng ta vào lều, lúc này mới hốt hoảng rời đi.”
Diệp Vũ Hà thản nhiên nói: “Khổng tiên sinh suy nghĩ, chính cùng ta lúc trước sau khi nghe được tình huống án nghĩ đến giống nhau. Nhưng ta đột nhiên có cái ý tưởng cổ quái, đó chính là… Hung thủ muốn giết vốn chính là Quỷ Lực Thất đại nhân.”
Khổng Thừa Nhân ngẩn ra, không khỏi nói: “Hung thủ giết Quỷ Lực Thất đại nhân… Làm gì?” Hắn vốn là bộ dáng đầy bụng kinh luân, nhưng nói đến cuối cùng lại có vài phần run giọng, còn nhịn không được nhìn lén Thoát Hoan một cái.
Diệp Vũ Hà quay đi, ánh mắt lại khôi phục đến biểu cảm tự tin ngày xưa. “Khổng tiên sinh hỏi vấn đề này rất hay, nhưng ta muốn hỏi một câu, hung thủ muốn giết Chu tiên sinh là vì cái gì?” Thấy sắc mặt Khổng Thừa Nhân tái nhợt nhưng lại không thể đáp, Diệp Vũ Hà lại nhìn về phía Dã Tiên nói: “Vương tử biết không?”.
Vẻ mặt Đà Tiên có vài phần khác thường, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”
Diệp Vũ Hà nhẹ giọng nói: “Nếu nói vương tử cũng không biết, vậy chỉ sợ thực không có ai biết, đây là chỗ kỳ quái nhất. Chu Duần Văn trước mắt là người mấu chốt nhất khởi động Kim Long Quyết, trước khi Kim Long Quyết sửa mệnh, ai cũng sẽ không, cũng không thể giết hại Chu tiên sinh…”
Chu Duẫn Văn luôn trầm mặc, nghe vậy bình tĩnh nói: “Nghe lời này của Diệp bộ đầu, giống như ta nếu sau khi sửa mệnh, ai cũng có thể động thủ giết ta rồi?”.
Diệp Vũ Hà tránh mà không đáp, quay sang nhìn Tam Giới đại sự nói: “Ta nói lời này có chút vấn đề, có lẽ trước mắt Tam Giới đại sự là người duy nhất có khả năng sát Chu tiên sinh, nhưng sự thật chứng minh, loại chuyện này cũng chưa xảy ra.”
Tam Giới đại sư tràn đầy sợ hãi, muốn quát lớn Diệp Vũ Hà, lại không dám.
Diệp Vũ Hà quay ánh mắt dừng ở trên người Thoát Hoan, chậm rãi nói: “Động cơ giết Chu tiên sinh đã căn bản là không có, ta liền từ kết quả suy đoán, hung thủ này đến, chỉ là muốn giết Quỷ Lực Thất đại nhân mà thôi, tất cả, chẳng qua là cái che dấu.”
Mọi người vẻ mặt khác biệt, Dã Tiên nhịn không được hỏi: “Ai lại ở chỗ này mưu hại Quỷ Lực Thất đại nhân?”.
Diệp Vũ Hà than nhẹ một hơi, nhìn chằm chằm Thoát Hoan nói: “Thái sự thật muốn ta nói ra sao?”.
Thoát Hoan nheo mắt, tựa cười mà không cười nhìn Diệp Vũ Hà nói: “Đương nhiên cần nói ra, Diệp bộ đầu nói đến một nửa lại đột nhiên bỏ dở, chẳng lẽ không phải là câu khẩu vị người ta?”.
Ánh mắt hắn lóe ra, một khắc đó, tựa như cất giấu bí mật gì.
Trong ánh mắt Diệp Vũ Hà có sắc bén hiện ra, sau khi hít dài một hơi gật đầu nói: “Được, vậy ta liền nói cho Thái sư, hung thủ này không phải người ngoài, chính là bản thân Thái sư ngươi!”.