Quyển 2 - Chương 56: Thất hãm

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vân Mộng công chúa nghe thấy cái tên Diệp Chiếu Trọng, cảm giác rất là xa lạ. Bởi vậy, nàng thật sự không hiểu Diệp Vũ Hà vì sao sau khi nghe thấy cái tên này, sắc mặt sẽ trở nên khó coi như vậy?

Trên mặt Diệp Vũ Hà mất hết màu máu, như bị sét đánh, chờ phục hồi tinh thần lại, trông thấy Chu Lệ cười lạnh, khản giọng nói: “Ngươi nói dối, không có khả năng!” .

Hai thị vệ bên người Chu Lệ thấy Diệp Vũ Hà không cung kính, liền muốn tiến lên, Chu Lệ lại là xua tay ngưng lại, chậm rãi lắc đầu nói: “Trẫm nào cần như thế?” .

Ngụ ý của hắn rất rõ ràng, Diệp Vũ Hà ngươi thật sự không tính là cái gì, trẫm muốn giết người, đó là chuyện dễ dàng, làm gì phải nói dối với ngươi?

Thân mình Diệp Vũ Hà lung lay muốn ngã, chỉ là ra sức lắc đầu nói: “Ta không tin, ta không tin.” Nàng đương nhiên biết Diệp Chiếu Trọng là ai.

Diệp Chiếu Trọng là phụ thân nàng!

Thì ra Chu Lệ luôn nói là chuyện của cha mẹ Diệp Vũ Hà. Nói như vậy, cha mẹ nàng vốn phạm sai lầm trước, dị nhân đó là ai? Chẳng lẽ là. .

Không đợi Diệp Vũ Hà nghĩ tiểp, Chu Lệ đã nói: “Ngươi hẳn là đoán được, dị nhân đó chính là Giải Tấn.”

Diệp Vũ Hà chỉ cảm thấy lại có tiếng sấm vang lên, trong đầu có tia chớp xẹt qua, Chu Lệ nói với ta việc này, tuyệt không phải không có nguyên nhân, thì ra hắn đã sớm điều tra rõ ràng chi tiết của ta, hắn muốn gặp ta, đến tột cùng là mục đích gì đây?

Nàng tuy kinh hãi, nhưng lại càng không chịu tin tưởng Giải Tấn sẽ khuyên người ta tạo phản, cũng không thể tin tưởng luôn cho rằng đại ân nhân, vậy mà hại phụ thân nàng. Nàng lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, hiện tại ngươi tự nhiên nói cái gì cũng có thể.”

Trong ánh mắt Chu Lệ đột nhiên hiện lên phần sắc bén: “Ngươi không tin chuyện xưa của trẫm? Chẳng qua cái này cũng khó tránh. . .” Hắn nhẹ nhàng hít một tiếng, như có chút cảm khái nói: “Chu công khủng cụ lưu ngôn nhật, Vương Mãng khiêm cung hạ sĩ thì; Nhược thị đương thì tiện thân tử, thiên cổ trung nịnh hữu thùy tri?” .

Trong lòng Diệp Vũ Hà khẽ động, biết ý lời nói của Chu Lệ. Thế gian trung ninh, quả thực rất khó biết. Chu công tuy là trung thần, cũng có lúc bị vu hãm soán vị, Vương Mãng tuy là loạn thần, nhưng lúc đầu cũng biết chiêu hiền đãi sĩ. Nếu hai người lúc ấy chết, địa vị lịch sử của Chu công cùng Vương Mãng chỉ sợ liền phải viết ngược lại. Chu Lệ đột nhiên nói ra bốn câu thơ này, chẳng lẽ là nói Giải Tấn thực có cử chỉ âm mưu soán vị, bị Chu Lệ bình định giết chết, giống như Vương Mãng?

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Diệp Vũ Hà cắn răng nói: “Giải Tấn nhất giới văn sĩ, có năng lực gì có thể tạo phản? Những cái này chẳng qua là lời nói của một bên người mà thôi.”

Chu Lệ chậm rãi nói: “Giải Tấn năm đó khi biên soạn [ Vĩnh Lạc đại điển ], trong lúc vô tình phát hiện bí mật Kim Long Quyết.”

Diệp Vũ Hà chấn động thân hình, ánh mắt lộ ra ý khó có thể tin.

Lại là Kim Long Quyết? Diệp Vũ Hà mỗi lần nghe tới chuyện Kim Long Quyết, đều cảm giác hư vô mờ mịt, không thể tin tưởng trên đời có chuyện thần kỳ như vậy, nhưng qua miệng nhiều người, hiện tại lại qua Chu Lệ nói ra, cũng không để cho nàng không tin.

Chu Lệ lại nói: “Giải Tấn phát hiện bí mật Kim Long Quyết, lại là giữ kín không nói ra, thầm mượn sức cha ngươi tra tìm bí mật Kim Long Quyết. Ngươi tất nhiên kỳ quái, Diệp Chiêu Trọng cha ngươi nhất giới văn thần, có năng lực gì đến giúp Giải Tấn? Nhưng chỉ sợ cha ngươi cũng chưa từng nói với mẹ con người, tổ phụ ngươi Diệp Sâm vốn là ẩn sĩ nổi tiếng thời thái tổ, cùng Lưu Bá Ôn bạn tốt trong đạo.”

Diệp Vũ Hà lúc này tựa như khó có thể đứng thẳng, nàng nếu là chưa từng trải qua biến cố Thanh Điền, chưa từng tìm Nhật Nguyệt Ca, nghe nói qua Kim Long Quyết, vậy nàng đối với Chu Lệ lời nói khẳng định là không hiểu ra sao, nhưng nàng đã trải qua này đó huyền bí sự tình, đối với Chu Lệ lời nói đã tâm như gương sáng.

Lưu Bá Ôn từng mời sư phụ Hoàng Sở Vọng sửa mệnh cho Chu Nguyên Chương, mà Diệp Sâm đã là bạn tốt trong đạo của Lưu Bá Ôn, khẳng định đối với chuyện Kim Long Quyết biết rất sâu. Diệp Vũ Hà chỉ từng nghe phụ thân nói, tổ phụ quả thực tên là Diệp Sâm, nhưng Diệp Sâm đến tột cùng là lại lịch thế nào, phụ thân lại chưa từng nói rõ.

Khi đó, Diệp Vũ Hà cũng không cảm thấy đây là chuyện gì quan trọng, bởi vậy cũng không truy hỏi. Hiện tại ngẫm lại, sự việc sáng tỏ, người năm đó tham dự chuyện Kim Long Quyết sửa mệnh hoặc chết, hoặc nói năng thận trọng, bởi vì không thể nghi ngờ biết càng nhiều, họa sát thân lại càng nhiều. Bởi vậy, Diệp Chiêu Trọng căn bản không đề cập chuyện

cũ với Diệp Vũ Hà, chỉ sợ con gái biết nhiều sai nhiều.

Giải Tấn khi biên soạn [Vĩnh Lạc đại điện], biết chuyện cũ, tim đập thình thịch, lúc này mới tìm nhân vật năm đó, ý đồ tìm kiếm Kim Long Quyết.

Diệp Vũ Hà chưa bao giờ nghĩ tới muốn tìm Kim Long Quyết, nhưng người muốn tìm Kim Long Quyết sẽ tuyệt không thiếu.

Phụ thân Diệp Chiêu Trọng muốn tìm Kim Long Quyết cùng Giải Tấn muốn tìm Kim Long Quyết, có lẽ mưu cầu khác nhau, nhưng chỉ sợ đều là muốn sửa mệnh. Giải Tấn khi đó đã quyền cao chức trọng, hắn còn muốn Kim Long Quyết làm cái gì?

Diệp Vũ Hà cười cười khổ sở, khó khăn nói: “Cha ta chưa bao giờ muốn làm hoàng đế, hắn từng chính miệng nói với ta, chỉ muốn cùng người âu yếm tự thủ cả đời.”

Vẻ mặt Chu Lệ có chút ngơ ngẩn nói: “Đó có thể là ý tưởng của hắn sau khi bị biếm, ngươi hẳn là biết, một người sẽ luôn thay đổi.”

Diệp Vũ Hà giãy dụa nói: “Nhưng phụ thân ta đối với mẫu thân ta sẽ không thay đổi tình yêu.” Biết mình giải thích căn bản không có ý nghĩa gì, Chu Lệ nói không sai, một người sẽ luôn thay đổi. Phụ thân nàng chết sớm, lúc trước nàng còn nhỏ, thật không biết quá nhiều. Nhưng vẻ

mặt hối hận của phụ thân trước khi chết vẫn khắc ở trong lòng nàng. Nàng vẫn cho rằng khi đó phụ thân hối hận không thể cho mẹ con các nàng hạnh phúc, hiện tại ngâm lại, phụ thân chỉ sợ là hối hận dục vọng nhất thời, hủy hy vọng cả đời. . .

Vân Mộng công chúa đã sớm trợn mắt há hốc mồm, tuy không rõ phụ hoàng cùng Diệp Vũ Hà đang nói cái gì, nhưng biết giữa phụ hoàng cùng Diệp Vũ Hà giống như có chút ân oán.

Chu Lệ nhìn Diệp Vũ Hà giãy dụa, trong ánh mắt đột nhiên cũng mang theo phần ý bi ai: “Trên đời này một chuyện bi ai nhất chính là, ngươi vĩnh viễn không biết người khác muốn là cái gì, cho dù hắn là người thân cận nhất bên cạnh ngươi.”

Diệp Vũ Hà mờ mịt một trận, theo bản năng cảm giác được Chu Lệ lời nói có chỉ điểm khác, nhưng trong đầu nàng giống như che tầng vải che mưa, bốp bốp bốp đả kích chỉ có thể làm cho nàng càng thêm hỗn loạn, chợt nghe Chu Lệ nói: “Ngươi nói hộp này là cái manh mối rất mấu chốt?” .

Diệp Vũ Hà vô ý thức gật gật đầu, đột nhiên trước mắt sáng ngời, liền nhìn thấy cái hộp đó đã do một thị vệ đưa tới trước mặt nàng.

Nàng mờ mịt tiếp nhận, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn phía Chu Lệ nói: “Ngươi lúc nào biết ta là con gái Diệp Chiếu Trọng?” .

Chu Lệ lạnh nhạt nói: “Chi tiết đầu danh bộ đầu mười một phủ tỉnh Chiết Giang, trẫm đương nhiên phải điều tra rõ ràng.”

Diệp Vũ Hà kinh ngạc nói: “Nhưng người đã biết thân phận ta, còn muốn dùng ta?” .

Đôi mắt Chu Lệ đột nhiên hiện lên vài phần chí khí hào hùng, giọng ngưng trọng nói: “Diệp Chiêu Trọng là Diệp Chiêu Trọng, Diệp Vũ Hà tất nhiên là Diệp Vũ Hà. Trâm quân lâm thiên hạ, tuy kế thừa y bát thái tổ, nhưng sẽ tuyệt không học thái tổ. . . Cách giết hết năng thần, ngươi hữu dụng, trầm liền dùng! Trong lòng hắn lại nghĩ, hừ, thái tổ là sợ Chu Duẫn Văn ngồi không vững giang sơn, mới dọn sạch tất cả khả năng phản nghịch cho hắn, lại không biết Chu Duẫn Văn chẳng qua là bãi bùn nát. Thái tổ lúc trước nếu chọn trẫm, Đại Minh nào tới nguy cơ nổi lên bốn phía? Nhưng những lời này, hắn lại không thèm nói ra với Diệp Vũ Hà.